Chương 57: Ký ức của nữ phù thủy viễn cổ
Ánh mắt dò xét ký ức của Anton không dừng lại quá lâu ở đoạn hình ảnh này, dưới sự dẫn dắt của mặt dây chuyền may mắn, nhanh chóng lao về phía trước.
Những 'mô hình biết đi' bị ma lực của cậu lôi kéo lại không có được khả năng biến hóa nhanh chóng như vậy.
Chúng thường xuyên trình chiếu một đoạn rồi hoàn toàn sụp đổ, sau đó lại nhảy vọt mà ngưng tụ lại.
Thế là, ân ân oán oán mấy trăm năm của hai vị Pedro và Vulchanova cũng gần như được phơi bày trước mặt mọi người.
Cảm giác đó...
Anton chỉ có thể dùng từ 'phơi bày công khai' để hình dung.
Nói đơn giản, đây là câu chuyện về một chị đại học bá che chở cho một cậu em yêu tinh nhút nhát làm tùy tùng.
Dĩ nhiên, hai vị này đều là học giả, dù khác chủng tộc, vẫn có khá nhiều chủ đề chung.
Nữ phù thủy Vulchanova tuy rất khinh thường sự tham sống sợ chết của Pedro, nhưng lại rất khâm phục những kiến giải của đối phương trong học thuật.
Một yêu tinh cổ đại, một nữ phù thủy viễn cổ.
Tuy hai người đã sống chung với nhau mấy trăm năm, nhưng cũng chỉ là sống chung mấy trăm năm, ngay cả nắm tay cũng chưa từng.
Giống như là những người bạn tốt có cùng chí hướng khám phá bí ẩn tri thức hơn.
Cho đến một ngày.
"Ha ha, Pedro, mau xem ta nghiên cứu ra được gì rồi!"
Bùm!
Sau một trận khói mù, nữ phù thủy Vulchanova biến thành một con trăn khổng lồ.
"..."
............
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Anton.
Anton xua tay "Không giống, sự biến hóa của bà ấy càng thần kỳ hơn."
Đúng vậy, thật sự không giống.
Nữ phù thủy Vulchanova bắt đầu cùng Pedro giảng giải đề tài nghiên cứu mới nhất của mình "Loài người quả thực là một kho báu lớn, sâu trong huyết mạch của chúng ta ẩn giấu bóng dáng của tất cả các loài vật, ông biết không, Pedro, ta dường như đã nhìn trộm được lĩnh vực tạo vật của thần linh rồi!"
Pedro hiển nhiên có chút hoảng hốt, "Vulchanova, ý cô là gì, tất cả các loài vật?"
"Đúng vậy." Trong đôi mắt của nữ phù thủy Vulchanova dường như có cả Ngân Hà với vô số hành tinh đang vận chuyển "Vạn vật bắt nguồn từ nguyên thủy, Pedro, tất cả các loài vật đều có thể truy ngược về một điểm nguyên thủy nhất."
Bà ấy cười rất thuần khiết "Loài người, yêu tinh, đều có thể truy ngược về điểm này."
"Nói cách khác, ta có thể biến thành yêu tinh, ông cũng có thể biến thành loài người."
"Không!" Pedro bướng bỉnh nói "Yêu tinh chúng ta cao quý hơn loài người nhiều, chúng ta mới là chủ nhân sớm nhất của hành tinh này, loài người các cô chẳng qua chỉ là thứ cấp trí tuệ sinh vật!"
Chính câu nói này đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của nữ phù thủy Vulchanova.
Hai kẻ với vai trò là phù thủy và yêu tinh luôn duy trì mối quan hệ bạn bè mấy trăm năm, đã đoạn tuyệt.
"..."
"..."
Tất cả mọi người đều nhìn nhau.
"Gậy ông đập lưng ông mà." Anton cảm thán.
Thời gian luân chuyển, xem ông trời có bỏ qua cho ai không, lời nói của các cụ quả nhiên đầy trí tuệ. Xem kìa, yêu tinh hiện nay đã trở thành thứ cấp trí tuệ sinh vật bị người khinh thị rồi.
Nữ phù thủy Vulchanova tuyệt đối là một phù thủy siêu cấp siêu cấp lợi hại.
Đương nhiên, bà ấy cũng là một nữ phù thủy cực kỳ nhỏ nhen.
Để trả thù, bà ấy đã biến Pedro thành một con người!
"Ha ha ha, Pedro, ông cứ làm người cả đời đi, à, nếu ông không muốn trở thành thứ cấp trí tuệ sinh vật, có lẽ ông có thể tự mình kết thúc , rất đơn giản không phải sao, ngừng uống thuốc kiên cường là được."
Đây quả thực chính là lời nguyền và sỉ nhục lớn nhất mà Pedro từng phải nhận.
Để báo thù, ông ta đã thi triển ma chú, biến nữ phù thủy Walcanova thành một con rắn lục vĩnh viễn.
Sau đó, lại là hơn trăm năm tương ái tương sát.
Nhưng, đến đây là chấm dứt.
Do sự đoạn tuyệt của hai người, nữ phù thủy Vulchanova không còn nguồn cung cấp thuốc kiên cường nữa, bà ấy đã chết.
Khi chết, vẫn là một con rắn.
......
Đôi khi con người là một loại sinh vật kỳ lạ, khi chúng ta sở hữu, lại không biết trân trọng, khi chúng ta mất đi, mới trở nên đau đớn tột cùng.
Pedro phát điên rồi, làm một việc vô cùng táo bạo, chưa từng có ai làm.
Vị 'nhà sưu tầm và thám hiểm thời gian và ký ức' mạnh mẽ này đã đùa giỡn thời gian.
Ông ta trở về quá khứ, với năng lực vượt xa vô số yêu tinh tiền bối, nhà hiền triết đã trải qua mấy trăm năm dung hợp kiến thức yêu tinh và loài người, đã giết chết chính mình, trộm long tráo phụng thành chính mình, đồng thời cầu xin sự tha thứ của nữ phù thủy Vulchanova.
Lúc đó, hẳn là ông ta đã hạnh phúc.
Tình nguyện lấy thân phận con người, kết hôn với nữ phù thủy, còn sinh con.
Bọn họ còn nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ, dự định để chúng thừa kế trí tuệ của mình.
Sau đó...
Thời gian cưỡng ép điều chỉnh.
Pedro mất đi phần lớn ký ức, trở về làm yêu tinh.
Nữ phù thủy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Con của bọn họ cũng biến thành một con rắn, mơ màng lang thang ở góc thế giới, cho đến khi bị một đoàn xiếc thú bắt được.
Mà những học trò loài người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời Pedro này, trở thành đối tượng để ông ta điên cuồng phát tiết báo thù.
......
......
......
Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
"Đây là nguyền rủa của thời gian!" Pedro sợ hãi lùi lại, ngã xuống bùn đất.
Rozier cau mày thật chặt, nhìn chằm chằm Pedro "Ta chỉ có một vấn đề, ta cũng chỉ quan tâm một vấn đề, Nagini và Anna, có thể chữa khỏi không?"
"Không thể chữa khỏi!" Khuôn mặt Pedro tràn đầy đau thương.
"Không thể nào. Cho dù Vulchanova sống lại, cũng vô dụng, đây là nguyền rủa của thời gian!"
Rozier như thể mất đi tất cả niềm tin, quỳ xuống, dùng sức ôm chặt lấy Anna.
Con rắn trườn tới, thè lưỡi liếm lên má hắn.
"Ha ha ha ha." Rozier phát ra tiếng cười điên cuồng "Cả đời ta chính là một trò cười, vùng vẫy nhiều lần như vậy, cái gì cũng không thay đổi, cái gì cũng không giải quyết được."
Anna ngược lại kiên cường hơn nhiều, nhẹ nhàng vỗ lưng cha "Không sao đâu, cha, có lẽ đây chính là số mệnh."
Ngay cả lão phù thủy cũng cảm khái vạn phần "Đùa giỡn thời gian và vận mệnh thật đáng sợ."
"Tôi nói nè..."
Anton vỗ tay "Việc chữa trị cho Nagini và Anna, luôn do tôi làm, tại sao không ai hỏi tôi?"
"!!!" Vài người nhìn lại.
Pedro phát ra tiếng kêu quái dị, tuyệt vọng hét lớn "Còn có cách nào nữa chứ, hết cách rồi hiểu không?"
"Tôi hiểu cái con khỉ." Anton bĩu môi "Tránh ra một bên."
Anton gạt Pedro sang một bên, nhìn Anna.
"Hôm nay lời của Pedro chỉ có một câu là đúng, đó là con người chỉ có tuổi thọ hơn trăm năm."
Anton xòe tay "Chính xác mà nói, phần lớn đều không sống được đến hơn trăm tuổi."
Anna gật đầu, Rozier cũng chăm chú lắng nghe lời cậu.
"Vậy thì dễ rồi, chỉ cần các người không hy vọng có thể sống được vài trăm tuổi như Pedro, chúng ta thật ra có thể không cần xem xét giải quyết triệt để vấn đề biến thành rắn, mà là giải quyết làm sao kéo dài thời gian biến thành rắn hoàn toàn."
"Người Thú trúng Lời Nguyền Máu ban đầu là sự biến đổi tự do giữa thân thể người và rắn, đến một điểm tới hạn nào đó, ý thức, ký ức, ý chí của người bắt đầu bị thân xác rắn nuốt chửng, cuối cùng biến thành một con rắn."
Anton búng tay "Nói cách khác, nếu chúng ta cố gắng trì hoãn sự xuất hiện của điểm tới hạn này, kéo nó đến thời điểm kết thúc tuổi thọ bình thường của con người, thậm chí là sau đó..."
"Vấn đề về Người Thú trúng Lời Nguyền Máu giờ đã biến thành vấn đề về việc xác chết sau khi chết sẽ biến thành rắn."
"Đây là một tình huống khó chấp nhận sao?" Anton luôn có thể tìm ra giải pháp vào những lúc mọi người đều tuyệt vọng.
Anna cười tủm tỉm nhìn cậu, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Nhìn cậu với vẻ mặt tự tin chỉ trích mọi người, nói năng trôi chảy "Vốn dĩ tôi không có khả năng trì hoãn điểm tới hạn này, nhưng trong ký ức của Pedro, nữ phù thủy Vulchanova đã giải thích rất kỹ lưỡng mọi nguyên lý, thật trùng hợp, tôi cũng đang nghiên cứu theo hướng này, Bùa Mô Phỏng của tôi, phù hợp nhất với lý thuyết này."
Bộp.
Nắp một bình độc dược lớn bị mở ra, Anton ngửa đầu ừng ực uống, đậy nắp lại.
"Cảm ơn Rozier đã gửi độc dược đến, bây giờ tôi có thể dễ dàng sử dụng bí pháp 'Mắt Yêu Tinh' rồi."
Anton ngoắc ngoắc ngón tay "Nào, ngoan ngoãn hợp tác, để tôi moi từng chữ mà nữ phù thủy Vulchanova đã nói ra khỏi ký ức của ông."
Pedro nuốt nước bọt "Lần này sẽ không lại là tra tấn tôi hàng vạn lần chứ? Cảm giác bị dò xét ký ức rất khó chịu, giống như một bàn chải lông liên tục cào vào lưỡi vậy."
"Ha ha ha." Lão phù thủy ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác "Khó nói lắm, người thầy đáng thương, ông đã cùng nữ phù thủy Vulchanova trải qua mấy trăm năm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro