Chương 83: Mỗi một chữ trên này đều nhận ra
Anton hiện tại rất muốn uống một chút độc dược 'Mắt phù thủy', quan sát quá trình hồi phục của bản thân, nhưng lo lắng dược hiệu xung đột, vẫn là không có thử lung tung.
Cậu luôn có quá nhiều ý tưởng.
Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất là tìm kiếm điểm tương đồng giữa người sói và da rồng.
Sau khi bà Pomfrey rời đi, hình ảnh ma lực lại một lần nữa sáng lên trước mắt cậu.
Cậu không lo lắng Harry hoặc Draco học lỏm, đây là đường cong quan sát được xây dựng dựa trên lý thuyết 'độc dược Mắt phù thủy' và 'Học thuật độc dược Fiennes', Anton thậm chí hoài nghi Dumbledore cũng không hiểu được.
Không phải cảm thấy Dumbledore không lợi hại.
Cảm giác đó giống như nhà toán học, nhà vật lý học, họa sĩ mỗi người miêu tả thế giới mà họ nhìn thấy, tuyệt đối là khác nhau.
Họa sĩ không thể hiểu được quỹ đạo thế giới đằng sau vi tích phân, nhà toán học cũng không hiểu được một đường nét rối rắm không có quy tắc gì tại sao lại đại diện cho đau buồn.
Hình dung này là do yêu tinh Pedro sống mấy trăm tuổi nói.
"Đây là cái gì?" Harry Potter rõ ràng là một đứa bé tò mò.
Draco cũng liếc nhìn sang, cậu ta cũng tràn đầy tò mò về người bạn cùng phòng thần bí này.
"Một loại trò chơi ghép hình thú vị, tôi đang tìm điểm tiếp xúc thích hợp." Anton cau mày, cậu hoài nghi có phải mình đã làm sai, dù không ngừng thay đổi thế nào, cả hai cũng không thể tìm thấy điểm tương đồng khác.
"Ghép hình tôi có chơi qua!" Harry rõ ràng rất hứng thú "Dudley, à, một người anh họ xấu tính của tôi, cậu ta có một bộ ghép hình bỏ đi, tôi luôn không ghép được, bởi vì có một ngày cậu ta không vui nên đã ném rất nhiều mảnh vào lò sưởi."
Mắt Anton sáng lên, quay đầu nhìn về phía cậu ta.
Ừm.
Cảm giác hai con người sói nhìn chằm chằm vào mình quả nhiên rất kỳ lạ.
Cậu thậm chí chỉ có thể dựa vào vị trí giường để phân biệt ai là Harry Potter "Ý cậu là, không ghép được, là do thiếu một mảnh?"
Harry không biết Anton tại sao lại vẻ mặt rất ngạc nhiên, vẫn giải thích "Lúc đó thiếu rất nhiều mảnh, tôi..."
Harry còn chưa nói xong, Anton kinh ngạc bậc cười lớn.
"Thì ra là như vậy, đúng, nhất định là như vậy!"
"Harry Potter, haha, tôi yêu chết cậu!"
Ngón tay Anton múa may, hơn trăm hình ảnh ma lực phủ kín bầu trời cả phòng bệnh, đây đều là hình ảnh ma lực các góc trên người con rồng Á chủng.
"Là cái nào? Bé ngoan, tự chạy ra cho tôi xem?"
Từng cái từng cái thử nghiệm, vẫn không được cách nào, đột nhiên, cậu nghĩ đến mớ hỗn độn ở vị trí cổ họng rồng Á chủng, lúc ấy cậu đã cho nó một điều chỉnh nhỏ, mớ hỗn độn trải ra, liên kết tất cả các bộ phận thành một thể.
Lúc chim béo biến thành rồng, cậu đã có một ý tưởng, nếu vốn dĩ đã trải ra, với năng lực hiện tại của cậu cũng không có cách nào phân biệt hình ảnh ma lực của tất cả các bộ phận.
Cậu chỉ cần búng tay một cái, những hình ảnh ma lực còn lại biến mất, mớ hỗn độn trải ra phóng to trước mắt.
"Tôi nhớ phần này là tiếp giáp với cánh, xóa bỏ xóa bỏ..."
Từng chút từng chút loại bỏ, cuối cùng chỉ còn lại mười ba đường, hai mươi mạng lưới, ba mươi bảy mảnh cấu thành một đồ án giống như hình tam giác.
Đặt lên bức tranh hợp nhất người sói và da rồng.
Chuyện kỳ diệu xuất hiện, giống như cảm giác ba lô bị kéo khóa đóng lại, có đến hơn sáu mươi điểm tương đồng, cứ như vậy hợp nhất hai bên lại với nhau.
"Hoàn mỹ!"
"Quả thực là hoàn mỹ!"
Nhẹ nhàng chạm vào nút thắt, tất cả các đường nét hình ảnh vặn vẹo, cuối cùng hình thành một hình ảnh ma lực người sói trông có chút kỳ quái.
"Thứ này, có thể sẽ không có đuôi!" Anton chú ý phát hiện ra chỗ kỳ lạ nhất "Chẳng lẽ rồng lửa và người sói lai tạp cuối cùng sinh ra sinh vật không có đuôi?"
"Vì sao?"
Cậu hoàn toàn không thể lý giải.
"Ngày khác tìm Hagrid hỏi xem."
Vậy, hiện tại quan trọng nhất, đương nhiên là thử xem sao, cậu đã có chút nóng lòng chờ đợi.
"Ồ, thân mến, đũa phép và ba lô của con không ở chỗ cô, giáo sư Snape đã thu, đợi con hồi phục thì có thể tìm thầy ấy để lấy lại."
Sáng sớm ngày hôm sau, bà Pomfrey đưa ra câu trả lời này.
Như vậy là hết cách, ánh sáng đánh dấu cậu có thể thi pháp không cần đũa phép, thực sự là do thứ đồ chơi gần như không thể coi là bùa chú này quá đơn giản.
'Bùa Mô Phỏng' biến thân do chính cậu phát minh vốn dĩ là bùa chú cực kỳ phức tạp, không có sự hỗ trợ của đũa phép thì đừng hòng nghĩ tới.
"Còn bao lâu nữa con mới được xuất viện ạ?" Anton chưa bao giờ gấp gáp đến vậy.
"Ít nhất ba ngày."
Bộp.
Đầu Anton nặng nề chìm vào gối lông ngỗng, hai mắt vô thần.
"Còn ba ngày nữa lận sao ~"
Buồn quá.
...
...
Buổi trưa ở trường, Ron và Hermione đến thăm Harry.
Nhưng Harry rõ ràng không muốn xuất hiện trước mặt hai người bạn tốt với bộ dạng người sói, nên cậu ta kéo chăn che mình lại.
Sau đó liền xảy ra một màn vô cùng buồn cười.
"Ha ha ha, bây giờ đến lượt cậu, lúc tôi biến thành rắn, Harry, chính cậu cười vui nhất!" Ron chu miệng oán giận.
"Người sói: "..."
"Thực ra không sao, lông lá cũng rất thú vị." Hermione an ủi, và cố gắng tỏ ra đây là một việc rất thú vị.
Người sói: "..."
"Này, Harry, đừng như vậy, tôi thực sự rất quan tâm cậu." Ron nghiêm túc nhìn người sói.
Trên chiếc giường bệnh phía sau lưng cậu ta, chăn được vén lên, Harry Potter bất đắc dĩ nói "Ron, Hermione, tớ ở đây nè."
"!!!"
"!!!"
Ron nhìn thoáng qua người sói tự xưng là Harry, lại nhìn thoáng qua người sói trước mắt.
"Quỷ thần ơi!"
"Ha!" Người sói trên giường bệnh hung hăng há to miệng, để lộ hàm răng đầy răng nanh, dọa Ron lui lại mấy bước.
"Ha ha ha..." Draco cười đến giường cũng rung "Đồ nhát gan."
Hermione trợn to mắt, lè lưỡi, lặng lẻ di chuyển bước chân.
Anton bất đắc dĩ nhìn bọn họ "Draco, đủ rồi, mọi người quá ồn ào."
Không lâu sau, hai anh em sinh đôi cũng đến.
"Này, xem chúng tôi mang gì đến cho em đây?" Fred giơ lên một chồng giấy da dày cộp "Mô hình đũa phép 3.0 của chúng tôi đã làm xong!"
George cười híp mắt rút ra một cây đũa phép trông rất giống thật đưa cho Anton.
"Oa ~" Anton kinh ngạc.
Đũa phép làm sạch không dễ dàng như tưởng tượng, vô số vấn đề trên con đường nghiên cứu luôn khiến người ta đau đầu, thiên tài như ba người, cùng nhau nghiên cứu không biết bao lâu.
"Mau nói cho em biết các anh làm thế nào!"
Fred cười hì hì, nhét giấy da vào tay Anton, "Thực ra rất đơn giản, chúng ta đều đã nghĩ sai hướng, chỉ cần phân biệt chức năng ra, Bùa Khử Mùi, Bùa Tẩy Rửa, Bùa Khử Vị, Bùa Khử Bụi, vân vân, đều là những Bùa chú đơn giản, đặt lên là có thể mô phỏng hiệu quả làm sạch."
George nhún vai "Vậy nên đây thực ra chỉ là phiên bản rút gọn, không phải là làm sạch theo nghĩa nghiêm ngặt, nhưng anh nghĩ Filch là không phân biệt được đâu."
"???" Anton mặt mày ngơ ngác "Mấy bùa chú này sao em đều chưa từng nghe!"
"Bùa Gia Dụng!" Fred nhướng mày.
"Mẹ của các anh vô cùng rất giỏi việc này." George cười hì hì "Bà ấy chắc chắn sẽ không biết chúng tôi viết thư hỏi bà ấy điều này là để đem vào phát minh này."
"Góc độ phá cục không tệ!" Anton kinh thán.
"Không công bằng!" Ron tức giận đến mặt cũng đỏ lên "Hai người là anh trai của tôi, nhưng chưa bao giờ cho tôi xem tài liệu nghiên cứu của hai người!"
George nhún vai "Đúng vậy, Fred, anh làm vậy là không đúng!"
Fred nhún vai "Được rồi."
Cậu ta nhận lấy tư liệu từ tay Anton, đưa cho Ron "Xem đi."
Harry và Hermione hai người cũng tò mò tụ cái đầu nhỏ lại.
"..."
"..."
"..."
Im lặng, im lặng thật lâu...
"Trang này không phải là trọng điểm, Ron cậu lật đến trang áp chót, đoạn mô tả về luyện kim kết hợp với bùa chú trên đó mới là quan trọng nhất." Anton tốt bụng nhắc nhở một câu.
"..." Ron mặt mày cổ quái "Mỗi một chữ trên này tôi đều nhận ra!"
Harry chớp chớp mắt "Tớ nhìn mà hoa cả mắt."
Thế là hai người nhìn về phía Hermione, vị học bá này cũng mặt mày ngơ ngác "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro