Chương 230: Lão Dumbledore thật sự bị "trộm nhà" rồi

"Trò có đầy đủ điều kiện để làm tốt việc này. Dù sao thì ta quá bận." Lockhart nói rồi chợt nhận ra ánh mắt của Anton. Ông ta là một kẻ rất tinh ranh, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

"Ha ha, ta sẽ không để trò làm không công đâu!"

Lockhart rút ra một tờ da dê trắng tinh từ bàn. "Muốn biên soạn một cuốn sách chứa đựng trí tuệ vĩ đại thế này, sao có thể không cần tài liệu tham khảo? Ta sẽ mở toàn bộ thư viện Hogwarts cho trò, bao gồm mọi sách và tư liệu ma thuật!"

Anton vẫn lạnh lùng nhìn ông ta.

Dumbledore đã sớm đưa cho cậu một danh sách sách vở cần đọc. Dù không bao gồm ma thuật hắc ám, nhưng số lượng vẫn khổng lồ. Lời đề nghị này chẳng có gì hấp dẫn cả.

Nhưng Lockhart vẫn tự đắc viết lên tờ giấy. Cuối cùng, ông ta xoay xoay bờ vai, rút từ túi áo trùng phù thủy ra một cây bút ký bằng vàng tinh xảo. Với thái độ vô cùng nghiêm túc, ông ta ký tên lên đó.

Khi nét bút cuối cùng hoàn tất, Anton chợt cảm thấy một luồng chấn động chạy dọc cơ thể.

Cậu nheo mắt, lặng lẽ mở Mắt Ma Lực, và ngay lập tức kinh ngạc khi thấy từ tờ da dê bắn ra vô số sợi dây màu sắc, vươn lên không trung, như thể đang hòa nhập với cả lâu đài Hogwarts.

Anton cảm nhận được một luồng chấn động từ xa ở góc văn phòng hiệu trưởng, một chiếc tủ bỗng bật mở!

Bên trong đầy ắp bản thảo của Dumbledore cùng những cuốn sách ma thuật không dành cho học sinh.

"Ha ha." Lockhart cười lớn. "Ta biết ngay mà, thân phận hiệu trưởng này đúng là hữu dụng."

Ông ta đẩy tờ da dê về phía Anton, nheo mắt cười "Nếu đã muốn biên soạn lại trí tuệ của quá khứ, làm sao có thể bỏ qua những lần Dumbledore sửa đổi bản thảo? Ta tin rằng từng nét chữ trên đó đều là kho báu quý giá."

"Đương nhiên, còn phải tham khảo thêm rất nhiều sách khác, điều này là bắt buộc."

Lockhart gõ nhẹ lên tờ giấy. "Có lẽ đây là quyền hạn lớn nhất mà một hiệu trưởng Hogwarts từng cấp cho một học sinh."

"......"

Anton vẫn im lặng.

Lockhart dựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn cậu. "Ta không để trò chịu thiệt đâu. Ta đã nói ta sẽ dạy trò viết sách, sẽ giúp trò nổi danh, và ta sẽ giữ lời."

"Cuốn 'Trí Tuệ Của Dumbledore', sẽ có tên cả ta và trò trên đó."

"Ta là hiệu trưởng, ta không thực sự cần danh tiếng này. Đúng vậy, ta biết bản thân mình là ai. Nhưng Antoni à, danh tiếng dựa trên vai của Dumbledore sẽ có lợi ích vô tận với trò."

"Với tài năng ma thuật của trò, trò có thể mượn danh tiếng này, mượn danh nghĩa truyền nhân của Dumbledore, dựa vào các mối quan hệ của ngài ấy, nhẹ nhàng bước vào Bộ Pháp Thuật, có được một vị trí mà ai cũng mơ ước."

"Trò còn có thể đặt chân vào Liên đoàn Phù Thủy Quốc Tế, Wizengamot, các hội học thuật, những tổ chức trò chưa từng nghĩ tới..."

Lockhart thao thao bất tuyệt.

Nhưng Anton vẫn bình tĩnh nhìn ông ta, chậm rãi hỏi: "Vậy, ngài được lợi gì từ chuyện này?"

"Ặc—"

Lockhart lập tức cứng họng. Ông ta im lặng, búng ngón tay như thể đang suy nghĩ điều gì đó đáng sợ, rồi khẽ run lên.

Giọng ông ta thấp xuống, mơ hồ mang theo cảm giác nặng nề.

"Đôi khi, con đường trải đầy hoa hồng lại che giấu một vũng lầy đầy gai nhọn."

"Chức vị hiệu trưởng này, không vinh quang như trò tưởng đâu."

"Như đi trên băng mỏng. Chỉ cần một sai sót nhỏ, ta sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, mãi mãi không thể trèo lên lại."

Lockhart ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Anton.

"Ta phải làm gì đó. Ta phải làm rất nhiều điều, Antoni. Ta không còn nhiều thời gian."

"Trước khi năm học này kết thúc, ta muốn thấy bản thảo đầu tiên, được chứ?"

"Dù chỉ là bản thảo sơ bộ thôi cũng được."

Cuối cùng, ông ta thở dài như than thở.

"Giúp ta, được không?"

Tỉnh lặng.

Một khoảng lặng dài.

Anton vẫn nhìn chằm chằm vào Lockhart.

Cuối cùng, cậu khẽ nhếch môi.

"Thế thì, cái giá là gì?"

"!!!"

Lockhart tròn mắt không dám tin.

"Ta tưởng ta đã nói rõ lợi ích của chuyện này cho trò rồi chứ!?"

Anton bình thản lắc đầu. "Danh tiếng? Ngài nghĩ tôi thật sự quan tâm ư? Kể cả nếu tôi muốn, với năng lực của tôi, tương lai tự nhiên sẽ có danh tiếng xứng đáng với tôi. Tôi mới mười hai tuổi, tôi chưa từng lo lắng về điều này."

"Hiệu trưởng Lockhart, tôi nghĩ chúng ta đã từng thảo luận về điều này rồi."

"......"

Lockhart chớp mắt nhìn Anton.

Anton chớp mắt nhìn Lockhart.

Lâu thật lâu.

Rất lâu.

"Được rồi, được rồi." Lockhart thở dài thật mạnh. "Đứa trẻ tham lam."

Ông ta đứng dậy, suy nghĩ một lúc, rồi đi đến sau bàn làm việc.

Ở đó có một cầu thang nhỏ dẫn lên một căn gác bí mật.

Bên trong căn gác có Bút Tiên Tri và Sách Tiếp Nhận, làm từ lông chim Phượng Hoàng và da Rồng Đen. Chúng có khả năng tiên đoán tên của tất cả học sinh tương lai của Hogwarts.

Dưới cầu thang ấy, có một chiếc bàn đá nhỏ cũ kỹ.

Lockhart do dự.

Cuối cùng, ông ta cắn răng, rút đũa phép ra, chạm vào chiếc bàn.

Một chiếc hộp chữ nhật màu bạc hiện lên.

Ông ta bước đến, đặt nhẹ chiếc hộp kim loại kỳ lạ lên bàn trước mặt Anton.

"Trò không biết đâu, khi ta tìm thấy nó trong kho báu bí mật của trường, ta đã kích động đến mức nào."

"Thứ này từng thuộc về Dumbledore."

"Nhưng bây giờ, nó thuộc về Hogwarts."

"Và ta có quyền quyết định cách sử dụng nó."

Lockhart ngồi xuống, rút ra một tờ da dê khác và bắt đầu viết một cách nghiêm túc.

Anton tò mò tiến lại gần.

Trên chiếc hộp kim loại phủ đầy những hoa văn huyền bí, một dòng chữ được khắc ngay ngắn: "Để lại một gợi ý cho hậu thế. Thành tựu cao nhất của thuật luyện kim không nên bị hủy hoại một cách dễ dàng. Dumbledore, 1992"

... Năm nay?

Đỉnh thật đấy.

Anton lập tức đoán được phần nào lý do Lockhart muốn sắp xếp lại các bản thảo của Dumbledore, vẫn là cái trò nịnh bợ quen thuộc, cố gắng lấy lòng lão ong mật để giữ cho cái mạng nhỏ của mình yên ổn.

Nhưng mà... ngài lại dám đem đồ Dumbledore quyên tặng cho Hogwarts đưa cho tôi?

Nếu lão ong biết chuyện này, chắc không giận đến mức cho ngài "Avada" tại chỗ chứ?

Ngài thật sự không nghĩ đến hậu quả à?

Anton nhìn Lockhart đang miệt mài viết lách, chỉ cảm thấy đây đúng là một kẻ đánh cược đã đến mức điên cuồng. Cậu khẽ thở dài, lắc đầu.

Hoặc có lẽ, mục tiêu của ông ta không phải là Dumbledore.

Mà là để khiến cả thế giới nghĩ rằng ông ta đã làm rất nhiều vì Dumbledore, từ đó trói chặt lão ong vào danh tiếng mà ông ta dựng lên?

Thôi, lười nghĩ.

Anton nhẹ nhàng đặt ngón tay lên chiếc hộp kim loại. Ngay lập tức, những hoa văn trên hộp bắt đầu vặn vẹo, rồi cả chiếc hộp trở nên trong suốt.

Bên trong...

Bên trong là một viên đá đỏ thẫm, bề mặt không đều, trông như một khối quặng thô.

Nhưng Anton không thể nào nhận nhầm.

Không thể nào.

Cậu đã tận mắt thấy nó vào cuối học kỳ năm ngoái.

Đây chính là Hòn Đá Phù Thủy của Nicolas Flamel!

Đỉnh thật đấy.

Dumbledore đã nói nó bị phá hủy rồi cơ mà!

Cái lão ong này, có câu nào đáng tin không vậy?

Tặc tặc.

Lão Dumbledore à, ngài thật sự bị trộm nhà rồi, ngài có biết không?

Cuối cùng, Lockhart lại một lần nữa ký tên lên bản tài liệu với tư cách hiệu trưởng. Ông ta thở hắt ra, như thể đã vứt bỏ hết mọi nỗi lo.

"Không quan tâm được nữa!"

Nói rồi, ông ta nhìn chằm chằm vào Anton.

"Trước khi năm học này kết thúc, trò phải hoàn thành quyển Trí Tuệ Của Dumbledore. Chỉ khi đó, thứ này mới hoàn toàn thuộc về trò. Nếu không, trò không chỉ không thể mở phong ấn ma thuật bên trong, mà nó còn tự động bị lâu đài thu hồi."

Được thôi.

Ngài đưa ra quá nhiều rồi, tôi không thể từ chối được nữa.

Anton lướt mắt đọc kỹ hai tờ da dê, rồi cẩn thận cuộn chúng lại, đặt vào chiếc hộp đựng thuốc lá nhỏ cùng với hộp kim loại chứa Hòn Đá Phù Thủy.

Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Thỏa thuận đã xong, Anton không chần chừ thêm, quay người rời đi.

"Antoni..."

Lockhart đột nhiên gọi cậu lại từ phía sau.

"Ta nghĩ chúng ta không có xung đột lợi ích, đúng chứ?"

"Ta có mối quan hệ khá tốt với Lupin. Ta đã xem qua hồ sơ của trò, Dumbledore đã tự tay điền vào. Người giám hộ của trò chính là ông ấy."

"Ta nghĩ, có lẽ chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn nữa."

"Đây có thể là một khởi đầu không tệ... phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro