Không còn đường lui.
Sau khi Fourth trình đủ bằng chứng, phần lớn cổ đông đồng ý đưa bà Chuin ra khỏi ghế Chủ tịch. Tuy nhiên, ông Yut đột ngột đứng dậy:
–Tôi phản đối. Bà Chuin có thể sai, nhưng bà ấy đã gắn bó với công ty từ những ngày đầu. Mọi quyết định cần thêm thời gian kiểm chứng.
Không khí trong phòng chùng xuống. Một cổ đông khác lên tiếng:
–Anh Yut, nếu còn tình riêng thì xin mời rút lui khỏi cuộc họp. Chúng tôi đang nói về dòng tiền và sự tồn tại của cả hệ thống, không phải một người phụ nữ anh từng nợ ân nghĩa.
Bà Dui khoanh tay, cười nửa miệng:
–Nếu anh không đủ dứt khoát, thì tôi sẽ thay anh làm điều đó.
Rồi bà đứng lên, tuyên bố:
–Với số cổ phần tôi đang nắm, cộng thêm sự ủy quyền từ nhóm cổ đông phía Bắc, tôi yêu cầu triệu tập cuộc bỏ phiếu khẩn cấp. Nếu quá bán đồng ý, anh Yut – xin mời rút khỏi vị trí giám đốc điều hành.
Tỉ lệ 12/17. Đa số đồng thuận.
Cả bà Chuin và ông Yut bị tước quyền lãnh đạo.
– Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tạm điều hành công ty thay bà Chuin. Nhưng chức Tổng giám đốc...
Bà Dui quay sang Fourth.
– ...Tôi nghĩ đã đến lúc giao lại cho thế hệ mới.
Fourth nhíu mày, cậu hơi bất ngờ, mục đích của dì Dui là gì?? Không phải bà ta nên để lại chức vụ này cho chồng của mình sao?
Gem nắm lấy tay áo cậu, tỏ vẻ khó hiểu. Cậu cũng thế, bây giờ lòng cậu đang dần rối tung lên. Cậu sợ mình lại lọt trúng một cái bẫy.
Hôm sau, cả giới truyền thông chấn động.
Fourth bước lên sân khấu trong bộ vest tối giản.
-Tôi biết, mọi người có nhiều thắc mắc. Nhưng tôi tin, sự minh bạch là nền tảng đầu tiên cho mọi khởi đầu mới.
–Từ hôm nay, tôi sẽ chịu trách nhiệm trực tiếp về hướng đi của công ty.
Phía dưới, bà Chuin lặng lẽ theo dõi qua màn hình. Trong tay bà là tấm xét nghiệm ADN.
–Giỏi lắm... Nhưng xem mày giữ được bao lâu...
Mục đích bà Dui cho Fourth lên làm tổng giám đốc thật sự rất khôn ngoan, sau những chuyện rối ren thế này, ắt hẳn lòng tin cho công ty sẽ bị giảm sút, bà dùng Fourth như một quân cờ bảo đảm danh tính cho công ty. Sau khi lấy lại sự kỳ vọng của mọi người, bà ta sẽ đá Fourth khỏi cái ghế đó rồi cho chồng lên ngồi.
Nhưng có điều, bà ta không biết rằng Fourth là con ruột của ông Rop.
Vài ngày sau, bà Chuin liên lạc đến cho bà Dui, dù đã liên tục từ chối nhưng bà Dui bị gọi làm phiền liên tục.
-Bà Dui, nói chuyện với tôi chút đi, bỏ ra......tôi cần gặp bà Dui.
Bà Dui đứng nhìn qua lớp cửa kính, ra hiệu thư kí đưa bà Chuin vào.
-Bà muốn gặp tôi có chuyện gì? Chả có gì để cho bà biện minh đâu.
-Bà bớt giả nhân giả nghĩa lại, tôi nghĩ bà nên suy nghĩ lại cái quyết định ngu xuẩn của bà đi!
Bà Dui quay qua nhìn, ánh mắt dò xét.
-Tôi không còn gì để mất cả.
Bà Chuin ném tờ giấy ADN ra cho bà Dui.
-Fourth là con ruột của anh bà đó, nếu sự thật bị lộ ra......bà có dám chắc cái ghế của bà còn giữ nổi không?
Bà Dui cầm lên, không ngờ kế hoạch mình vạch ra lại có lỗ hổng.
Bà Chuin thấy được thái độ của bà Dui thì bật cười.
-Bà tưởng bà đang nắm đằng chuôi, nhưng bà chỉ đang đùa với máu mủ nhà người ta thôi.
-Đưa bà ta ra ngoài.....
Bà Dui ra lệnh cho thư kí, bà Chuin hất vai, ám hiệu có thể tự đi, bà cười thành tiếng vừa vỗ tay vừa đi về trong sung sướng. Sắp có kịch hay để xem.
Căn phòng họp phụ tầng thượng – nơi hiếm ai lui tới. Đèn vàng ấm, rèm kéo kín, chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ.
Bà Dui ngồi đối diện trợ lý thân cận – Waran – người đã theo bà gần mười năm.
Trên bàn là tập hồ sơ dày, đóng dấu "Mật". Bà Dui vuốt nhẹ tay lên bìa tài liệu, ánh mắt đăm chiêu.
–Tôi tưởng thằng bé đó chỉ là công cụ tạm thời để trấn an cổ đông. Nào ngờ... là con ruột của Rop.
–Thưa bà, chắc gì bà Chuin nói thật? Chúng ta có thể kiểm tra lại...
Bà Dui cười nhạt.
–Bà ta không cần phải nói dối. Bà ta thừa biết nếu nó là con Rop, thì cái ghế tôi đang ngồi... chỉ là tạm bợ.
Bà ngả người ra sau, giọng nói trầm xuống.
–Rop mà còn sống, chắc cũng không để tôi leo được đến đây. Đáng tiếc... thứ duy nhất còn lại để nối thẳng với ông ta – là đứa nhỏ ấy.
–Vậy... giờ ta sẽ làm gì? Dừng kế hoạch thay CEO?
–Không. Ta đẩy nhanh hơn.
Bà rút từ tập tài liệu ra một bản kế hoạch – có hình Fourth, hành trình di chuyển gần đây, lịch họp kín sắp tới.
–Kế hoạch vẫn như cũ, chỉ khác một điều: không phải giáng chức. Là kết thúc một cuộc đời.
–Ý bà là...?
Bà Dui bật cười, ngước mắt lên với vẻ thắc mắc.
–Có điều gì khó hiểu lắm sao, vẫn như cũ. Một tai nạn. Trên đường đi kiểm tra xưởng may ở Chiang Mai.
Bà Dui đứng dậy, đi quanh quanh dãy ghế.
–Xe mất lái. Không ai nghi ngờ. Mọi thứ sẽ được xử lý gọn ghẽ. Sau đó, tôi sẽ đứng ra đau buồn, thay mặt cổ đông tổ chức tang lễ long trọng. Rồi... để chồng tôi tiếp quản tạm thời, à không, là tiếp quản lâu dài.
Waran có vẻ hơi do dự.
–Nhưng cậu ta có vệ sĩ... Gem vẫn theo sát. Rất cảnh giác.
Bà Dui nhìn chằm chằm:
-Gem? Thằng chó phiền phức.
Bà Dui lắc đầu, vuốt trán suy nghĩ.
-Để nó giải quyết chuyện gì đó ở công ty đi, đừng để nó đi theo.
–Tôi hiểu rồi...
Bà Dui lạnh lùng nói.
–Sắp xong rồi. Chỉ cần thêm một cú đẩy... là ván cờ kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro