Chương 16: Hoa vũ khúc lất phất thoảng hương
Sắc chiều đã ngả vàng, loang lổ trên những thân cây cổ thụ. Liên cùng với Đào và mấy chị em khác đã gieo xong những luống rau cuối. Nững hạt mầm li ti đã nằm gọn dưới lớp đất tơi xốp.
"Thôi về kẻo tối!" Đào phủi đất dính đầy tay, gọi với theo.
Mọi người cười nói, thu dọn cuốc xẻng, rảo bước về trại. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương ngọt ngào, thanh thoát. Liên dừng chân. Bên lối mòn, cây hoa sứ trổ bông trắng muốt, nhị vàng lấp lánh, hương thơm ngập lối.
"Chị về trước đi, em hái ít hoa mang về ướp túi hương." Liên cười, tay đã đưa lên chạm cánh hoa.
"Ừ, nhanh chân đấy!" Đào vẫy tay, bóng mấy chị em khuất dần sau hàng cây.
Đôi tay Liên vươn lên hái hoa, nhẹ nhàng bỏ vào gùi mây. Lá rung xào xạc. Một tiếng động trầm nặng vang lên từ xa, như đất đang rúng động theo nhịp chân. Liên dừng tay, ngoảnh đầu nhìn. Con voi trưởng thành hiện ra cuối lối mòn. Không dây cương, không người dẫn. Đôi tai cụp xuống, vòi quẫy nhẹ, mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào cô.
Liên buông rơi cành hoa trên tay, quay đầu bỏ chạy. Tiếng chân nặng nề phía sau vẫn đều, không nhanh hơn, cũng không chậm lại. Bỗng mọi âm thanh im bặt. Cô khựng lại, thở hổn hển, ngoảnh đầu.
Con voi đứng yên. Nó hạ thấp vòi, chạm nhẹ xuống đất rồi lại giơ lên, như ra hiệu.
Tim cô vẫn đập dồn dập trong lồng ngực, nhưng lí trí dần kéo cô trở lại: "Nó muốn dẫn mình đi đâu đó?"
Liên nuốt nước bọt, bước thử một bước theo. Con voi quay người, chậm rãi dẫn đường. Băng qua một đoạn rừng rậm, cho đến khi dừng lại trước một khe đá hẹp, lẩn khuất dưới những bụi cây um tùm. Dưới khe đá, một voi con đang kẹt: nó vùng vẫy, vòi vùng lên, thân quá to không xoay nổi giữa vách đá.
Liên đảo mắt quanh khu vực, tâm trí căng như dây đàn. Khe đá quá sâu, bờ đá trơn trượt, không có cách nào để nó có thể tự thoát ra được. Với sức của một mình cô cũng không thể kéo nó lên. Ý nghĩ quay về trại để kêu người giúp lóe lên trong đầu. Nhưng khi cô nhìn lại, những tán cây, lối mòn... tất cả đều xa lạ, cô không thể tìm ra đường về. Một cơn hoảng loạn dâng lên, nhanh như nước lũ. Cô đã lạc, giữa rừng, một mình.
Liên siết chặt hai bàn tay vào nhau, buộc mình phải bình tĩnh. Cô lục lại những kiến thức từng học được từ người trong trại. Cô bắt đầu thu nhặt những cành khô, lựa gốc cây có thể chắn gió. Liên kiên trì châm lửa, dùng đá đánh vào lá cây khô. Phải mất một lúc, những tia lửa mới bén vào cành, dần tạo thành một đống lửa nhỏ. Liên tiếp tục vun thêm lá khô vào. Khói trắng từ từ cuộn lên, lan giữa tầng lá rậm. Cô ngước nhìn bầu trời mờ đục, cầu mong ai đó sẽ thấy được làn khói giữa rừng sâu này.
Trong khi đợi, Liên không ngồi yên. Cô bắt đầu lăn những tảng đá lớn về phía khe đá, định tạo thành một con dốc để con voi có thể leo lên. Đôi tay cô trầy xước, quần áo lấm lem bùn đất. Khi Liên đang đẩy một tảng đá to, bàn chân cô bất ngờ bị lệch qua một bên. Một cơn đau nhói lan từ cổ chân khiến mắt cô tối sầm.
Mưa bắt đầu rơi, lúc đầu lác đác, rồi nhanh chóng nặng hạt, ào ạt trút xuống rừng cây. Liên gắng ngồi dậy, thử bước thêm một bước, nhưng chân cô không còn chịu nổi. Cô ngã phịch xuống, hơi thở dồn dập, mưa ngấm qua lớp áo thấm vào tận da thịt. Cô chỉ còn đủ sức nén những tiếng thở gấp vì đau đớn. Ánh mắt Liên vẫn hướng về khe đá, nơi con voi con vẫn không ngừng chật vật. Mỗi lần vươn vòi lên rồi lại tuột xuống, khiến tim cô nhói theo từng nhịp vùng vẫy ấy. Mưa vẫn rơi đều, Liên nhìn ngọn lửa dần lụi tàn, niềm hi vọng ai đó sẽ thấy dấu hiệu mà phát hiện ra cô cũng tan theo mây khói.
Trong tiếng mưa ào ạt, chợt có tiếng bước chân. Liên quay lại, mắt cô mở to kinh ngạc. Một bóng người xuất hiện qua làn mưa mờ mịt.
Quang Bình bước nhanh tới, nhìn cô ướt sũng, bùn đất bám đầy tay áo:
"Có chuyện gì? Sao chỉ có một mình cô ở đây?"
Liên gắng gượng đứng dậy, chân khụy xuống vì đau. Cô nói to, giọng run run:
"Có... có một con voi con mắc kẹt trong khe đá... không lên được!" Cô cố nhấc chân, bước thêm một bước, ngay lập tức cảm thấy đau nhói, khiến cô gần như khuỵu xuống.
Quang Bình bước đến đỡ lấy cô, ánh mắt thoáng qua chút lo lắng:
"Chân cô bị thương à?"
Liên gật đầu, hơi thở đứt quãng, tay chỉ qua phía khe đá:
"Ừm, tôi không sao. Nó ở bên kia... khe đá..."
Anh đỡ cô ngồi xuống dưới gốc cây, trấn an:
"Cô ngồi lại đây. Để tôi qua xem."
Liên gật đầu, mắt không rời bóng anh đang dấn bước giữa màn mưa mờ đặc. Một tia ấm áp le lói trong tim cô. Giữa cơn mưa không ngừng và cơn đau chưa dứt, cô không còn một mình nữa.
Quang Bình bước nhanh đến mép khe đá, mắt quét một vòng đánh giá tình hình. Con voi con vẫn đang kẹt ở giữa khe, phần thân bị mắc giữa hai vách đá hẹp, phía sau là bùn đất đang bị nước mưa cuốn trôi xuống, khiến tình hình càng nguy hiểm. Sau một thoáng suy nghĩ, anh quay lại phía Liên, nói lớn qua tiếng mưa:
"Phải mở rộng một bên khe, đắp dốc cho nó leo. Nhưng phải chắn đất trước, kẻo sạt xuống nữa."
Anh rút con dao sắc bén bên hông, bắt đầu chặt những thân cây nhỏ, chắc chắn ở gần đó. Với kĩ năng thành thục, anh nhanh chóng tạo thành những cọc gỗ ngắn và dùng dây leo buộc thành một khung chắn đất tạm. Anh cắm cọc ở phía đất mềm để làm đê chắn tạm thời, dùng đá lớn lăn xuống theo cách mà Liên đã bắt đầu - nhưng có tính toán hơn, từng hòn đá được xếp tạo thành bậc thang nhỏ, chắc chắn. Giữa lúc làm việc, anh quay lại nhìn Liên đang ngồi run lên vì lạnh:
"Cô vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao." Liên cố sức nói to qua màn mưa.
Nghe vậy, anh lại cúi xuống tiếp tục công việc. Anh lót từng hòn đá, cẩn thận đắp thêm đất cho con dốc được ổn định. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Quang Bình tiến đến gần con voi con, trấn an nó:
"Nào... Đừng sợ. Có lối rồi. Gắng lên."
Anh nhẹ nhàng dùng nhánh cây dài quẩy vào lớp bùn cạnh thân nó, tạo khoảng trống để voi con cử động. Con voi con thở mạnh, ánh mắt hoang mang nhìn anh, rồi nhìn lên bờ dốc mới được tạo ra. Phía trên, con voi mẹ vẫn đứng lặng, gầm lên khe khẽ, tiếng gọi tha thiết như thúc giục. Cuối cùng, như hiểu được, con voi con bắt đầu cử động. Từng bước khó nhọc, nó đặt chân lên các phiến đá mà Quang Bình đã xếp. Đất bùn trơn trượt khiến nó trượt vài lần. Và rồi, với nỗ lực không ngừng, nó dần dần leo lên.
Khi voi con đặt được chân cuối cùng lên bờ, cả Liên lẫn Quang Bình đều thở phào. Nó đứng vững trên mặt đất, vẫy vòi lên trời như đang cảm ơn hai người. Con voi mẹ lập tức tiến lại gần, quấn vòi lấy con mình. Một khoảnh khắc đoàn tụ đầy xúc động dưới màn mưa vẫn chưa dứt.
Quang Bình quay lại, toàn thân anh ướt sũng, bùn đất bám đầy cánh tay áo. Hơi thở anh còn vương chút mệt, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thường. Anh bước đến bên cô, nhẹ nhàng nói:
"Tôi đưa cô về."
Liên khẽ gật đầu. Ngay khi vừa nhấc chân lên, một tiếng "A..." bật khỏi môi cô, đau đớn khiến cả người cô run nhẹ.
Quang Bình đưa mắt nhìn xuống cổ chân cô:
"Tôi có thể xem qua vết thương trên chân cô được chăng?"
Cô hơi ngập ngừng, một chút ngại ngần len vào ánh mắt, nhưng cơn đau nhói nhắc cô rằng mình không thể cố gượng nữa.
"Được..."
Quang Bình không nói gì thêm. Anh ngồi xuống đối diện cô, cẩn thận vén nhẹ ống quần ướt đẫm nước mưa. Từng cử chỉ đều chậm rãi, nhẹ nhàng. Liên nín thở nhìn anh, gương mặt anh nghiêng xuống, ánh mắt tập trung.
"Cô bị trật khớp cổ chân rồi. Tôi sẽ nắn lại. Sẽ đau một chút, cô chịu được chứ?"
Liên cắn môi, gật đầu:
"Được..."
Quang Bình nhìn cô một lúc, như để chắc chắn cô đã sẵn sàng. Giọng anh trầm, vang lên giữa tiếng mưa rơi rả rích:
"Thả lỏng người."
Anh đặt tay lên cổ chân cô, một tay giữ cố định, tay kia dò tìm điểm lệch. Cảm giác ấm áp lan dần qua từng ngón tay của anh, xua bớt cái lạnh đang ngấm qua từng thớ vải ướt sũng. Giữa lúc cô còn đang cố giữ bình tĩnh, anh bất ngờ nói:
"Trên vai áo cô hình như có con gì..."
Liên giật mình, tay lập tức quơ lên vai áo, hốt hoảng:
"Đâu? Ở chỗ nào?" Trong thoáng chốc, cô vội nghĩ - giữa rừng thế này, chẳng lẽ là vắt?
Rắc!
Âm thanh khẽ vang lên, dứt khoát. Cô tròn mắt, chợt hiểu ra và nhìn anh, ánh mắt ngại ngùng pha chút tức cười.
"Xong rồi! Cô thử cử động nhẹ nhàng xem sao?"
Liên rụt rè nhúc nhích bàn chân. Cơn đau dữ dội ban nãy chỉ còn lại cảm giác tê nhẹ:
"Không còn thấy đau nữa... Cảm ơn anh!"
Quang Bình tháo dây đai lưng của mình, quấn quanh cổ chân cô để cố định tạm thời. Thao tác nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.
"Tạm thời thế này thôi. Bây giờ, tôi sẽ cõng cô về."
"Chân tôi đỡ rồi. Tôi có thể tự đi được..."
"Đường rừng trơn trượt, gập ghềnh, nếu để chấn thương bị động, sẽ mất nhiều thời gian hơn để hồi phục. Quãng đường từ đây về khu trại khá xa, nên tạm thời tôi sẽ đưa cô đến chỗ làm việc của tôi. Nghỉ ngơi lấy lại sức rồi tính tiếp."
Liên thoáng im lặng, cảm nhận được sự quan tâm trong từng lời anh nói.
"Cảm ơn anh! Vậy làm phiền anh rồi." Cô khẽ đáp, giọng mỏng như sương mưa.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đỡ cô lên lưng, cử chỉ vững vàng, cẩn trọng. Trước khi bước đi, anh không quên cúi nhặt chiếc gùi đựng đầy hoa mà cô để bên vệ cỏ. Anh xách theo bên tay, như hiểu rằng thứ bên trong không đơn giản chỉ là hoa. Vừa bước đi anh vừa nói, nửa như đùa, nửa như thật:
"Có lẽ từ mà tôi được nghe cô nói nhiều nhất... là "cảm ơn" rồi."
Liên không nhớ mình đã nói cảm ơn anh bao nhiêu lần. Mỗi lần nguy hiểm, mỗi lần cô gặp khó khăn, anh đều xuất hiện đúng lúc, tựa như một sự sắp đặt của định mệnh. Cô mỉm cười nhẹ, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. "Có phải đây là duyên phận?" Cô không chắc, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, cô lại cảm thấy mình được che chở, được bảo vệ.
Dưới tán rừng âm u, tiếng mưa như dịu bớt. Lưng Quang Bình vững chãi, ấm áp một cách kì lạ. Dù áo anh đã ướt đẫm vì mưa, hơi ấm vẫn âm thầm lan qua lớp vải lạnh. Mưa rơi rì rào trên tán lá, những giọt nước đọng trên tóc cô rơi lách tách lên gáy anh. Dưới chân họ là con đường mòn ngập bùn đất, trơn trượt, bước chân anh vẫn đều đặn, chắc chắn như không gì có thể khiến anh loạng choạng. Liên tựa nhẹ đầu vào vai anh, cảm giác mỏi mệt từ cơn đau dường như vơi đi. Cô khẽ nhìn qua bờ vai anh - lưng rộng, tóc sẫm ướt mưa, góc nghiêng khuôn mặt mang vẻ bình yên lạ lùng. Nhịp tim dường như hòa vào tiếng mưa, chẳng biết là của cô hay của anh.
Chưa bao giờ, kể cả giữa thế giới hiện đại, cô có cảm giác này. Tình yêu với cô vốn xa xôi, mơ hồ; những năm tháng bận rộn với học hành, công việc, rồi cuộc sống đứt đoạn giữa hai thời đại khiến cô chưa từng dừng lại để nghĩ đến. Ấy vậy mà bây giờ - chỉ là được một người con trai cõng qua rừng mưa - trái tim lại loạn nhịp. Vì sự ân cần ấy? Vì cảm giác an toàn? Hay vì chính anh? Cô không biết. Chỉ thấy lưng anh dường như rộng hơn bất cứ ai cô từng gặp. Bước chân anh chắc chắn như có thể gánh cả thế giới. Giữa tiếng mưa đều đều, hơi thở của anh ngay phía trước. Liên lặng im, mang theo một cảm xúc vừa dấy lên, mà chính cô cũng chưa gọi tên được.
Quang Bình cõng cô băng qua những tán rừng rậm rạp, đến một căn nhà gỗ nhỏ nép mình giữa rừng sâu tĩnh lặng. Cánh cửa gỗ cũ mở ra, để lộ một không gian đơn sơ, gọn gàng. Trong gian nhà chỉ có vài vật dụng thô mộc: một chiếc chõng tre đặt sát vách, tủ gỗ thấp kê cạnh cửa, bàn làm việc bằng gỗ sẫm màu, cùng vài bộ y phục treo gọn ở góc nhà. Từ những dụng cụ lao động đến các vật dụng cá nhân, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, phản ánh lối sống giản dị và nề nếp của người sống ở đây.
Quang Bình nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống mép chõng. Anh mở tủ, lấy từ ngăn trong cùng ra một bộ quần áo còn thơm mùi vải mới, gấp gọn trong túi vải. Anh quay lại, đặt bộ đồ xuống bên cạnh:
"Bộ này cô thay tạm cho đỡ lạnh."
Liên đón lấy, đôi tay lạnh run chạm vào lớp vải khô thoảng mùi gỗ. Cô chỉ khẽ mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Anh đứng dậy, đi ra ngoài, rẽ qua gian bên cạnh. Tiếng mưa vẫn đều rơi trên mái lá, hòa cùng tiếng gió lùa qua kẽ gỗ như một bản nhạc trầm buồn mà dịu nhẹ.
Liên cúi xuống, cầm lấy bộ quần áo anh để lại. Áo rộng thùng thình, vải còn cứng, thoang thoảng mùi gỗ khô - có lẽ anh chưa từng mặc. Cô xắn tay áo, túm ống quần cho gọn, buộc nhẹ vạt áo ở hông. Khi thay xong, hơi ấm lan dần khắp người. Cô ngồi lặng một lúc, lắng nghe tiếng gió ngoài hiên, thì tiếng gõ nhẹ vang lên ở cửa, giọng anh vọng vào:
"Tôi vào được chứ?"
Liên ngẩng đầu, giọng nhẹ nhàng:
"Anh vào đi."
Quang Bình đẩy cửa bước vào, tay bưng theo một mâm tre nhỏ. Trên mâm là hai khay cơm giản dị như thường ngày: cơm nóng, rau luộc, cá khô và ống tre đựng nước luộc rau. Anh đặt mâm xuống, nói khẽ:
"Tôi lấy phần ăn luôn cho cả hai. Tiện thể, cùng ăn vậy."
Liên nhìn mâm cơm, rồi đưa mắt sang anh. Cô nhẹ nhàng mở lời:
"Anh... thật chu đáo. Không ngờ lại có ngày tôi được chỉ huy lãnh cơm giùm thế này." Câu nói của cô mang một chút hài hước, như xua tan đi sự ngại ngùng trong không gian.
Anh bật cười, không nói gì thêm. Trong mắt anh, một sự nhẹ nhõm hiện lên. Anh kéo nhẹ một cái ghế tre, ngồi xuống đối diện. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đũa va chạm khẽ khàng và tiếng mưa lách tách rơi ngoài mái hiên.
Bữa cơm vẫn là những món ăn đơn giản, quen thuộc; vậy mà với Liên, dường như có chút gì đó ngọt ngào, ấm áp hơn thường lệ. Cảm xúc chưa kịp bay xa, lí trí đã kéo cô trở lại mặt đất, như một phản xạ gần như ăn sâu vào tiềm thức. Cơm có vị ngọt, cô tự nhủ, chắc chỉ là phản ứng tự nhiên của vị giác thôi. Có lẽ do hôm nay được ăn trong yên tĩnh, không vội vàng, nên mới có thời gian để nhận ra điều tưởng như nhỏ nhặt ấy.
Cô khẽ quan sát người đối diện. Quang Bình ít nói, vẫn giữ vẻ trầm mặc thường thấy. Dáng vẻ trầm lặng của anh khiến cô thấy nhẹ lòng, như tìm được một góc bình yên giữa những ngày giông bão. Khi anh bất chợt ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Liên giật mình, vội cúi xuống, giả vờ gắp thêm miếng cơm. Một thoáng ngượng ngùng lặng lẽ trôi qua, như sợi chỉ mong manh nối hai người lại gần hơn giữa bữa cơm tĩnh lặng.
Ăn xong, Quang Bình đặt đũa xuống, nói nhỏ:
"Cô nghỉ đi. Tôi ở gian bên cạnh. Nếu cần gì, cứ gọi."
Liên khẽ "ừm", nhưng đôi mắt vẫn còn vướng lại điều gì đó.
"Có phải cô đang nghĩ mấy chị em trong trại sẽ lo lắng khi không thấy cô về?"
Cô hơi ngẩng lên, nét mặt thoáng ngạc nhiên.
Anh nói tiếp:
"Tôi đã nhờ người chuyển lời. Nói cô tạm ở lại đây, giúp tôi vài việc."
Sự chu đáo ấy khiến cô lặng đi. Giữa không gian nhỏ, không cần thêm một lời, cô vẫn cảm nhận rõ sự thấu hiểu đang len vào giữa hai người. Trong khoảnh khắc, Liên không biết nên đáp lại bằng lời cảm ơn hay chỉ im lặng như cách anh vẫn thường làm.
Quang Bình bước ra ngoài, gian nhà trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều ngoài hiên. Liên ngồi lặng một lúc, rồi chậm rãi nằm xuống chiếc giường tre mộc mạc. Cô nhắm mắt, tâm trí vẫn còn lâng lâng. Mọi chuyện diễn ra trong ngày như một chuỗi mơ hồ, từ lúc trượt ngã đến khi được anh cõng qua đoạn rừng ướt lạnh. Sự im lặng của anh, cách quan tâm không lời, không quá gần, không quá xa, chỉ vừa đủ để khiến người ta thấy yên tâm.
Nằm chưa lâu, cơ thể cô bắt đầu lạnh dần. Hơi ấm ban nãy tan biến, thay vào đó là một cảm giác gai người âm ỉ chạy dọc sống lưng. Cổ họng khô rát, nóng như có lửa âm ỉ. Cô kéo chăn lên cao, cố nằm yên. Một cơn ho rút lên từ ngực, cô quay đầu, nén lại, không để bật ra thành tiếng. Bàn tay dưới lớp chăn cũng lạnh ngắt, trong khi trán lại âm ấm, nặng như có đá đè. Cô cố giữ nhịp thở chậm và nhẹ, tránh để cơn mệt bộc lộ.
Gian bên vẫn yên ắng. Quang Bình nằm nghiêng, mắt nhắm, nhưng chưa ngủ. Trong không gian lặng thinh, một tiếng ho nhẹ vọng sang - nhỏ, nghẹn và như bị cố ý kìm nén. Anh mở mắt. Một thoáng ngờ vực lướt qua. Lại một tiếng nữa, rồi im bặt. Anh khẽ ngồi dậy, đặt tay lên vách gỗ như muốn lắng nghe rõ hơn. Hơi thở từ gian bên ngắt quãng, khi dồn dập, khi mỏng nhẹ, bất thường.
Không chần chừ lâu, anh khoác thêm áo, tiến đến cánh cửa gỗ ngăn giữa hai gian, gõ nhẹ:
"Cô ổn chứ?"
Bên trong không đáp ngay. Một lát sau, giọng Liên khẽ vọng ra, khàn hẳn đi:
"Tôi không sao."
Một câu trả lời không đủ sức thuyết phục. Anh im lặng, tay vẫn đặt trên cánh cửa, lòng thoáng do dự. Anh không thể bước vào - là bất tiện, nhưng cũng chẳng thể quay lưng, giả như không biết. Cuối cùng, anh rời đi, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra hiên.
Một lát sau, Liên nghe tiếng chân trở lại. Giọng anh vang lên sát ngoài cửa:
"Có chút nước gừng nóng. Tôi để trên bục tre ngoài cửa. Cô uống sẽ thấy dễ chịu hơn."
Không thêm lời nào, bước chân lại rời đi, nhẹ như khi đến. Liên từ từ ngồi dậy, bước ra mở cửa. Dưới mái hiên tối, trên bục tre nhỏ phủ vải sạch, là chén nước gừng vẫn còn bốc khói. Cô cầm lên, cẩn thận bưng vào trong phòng, hơi ấm tỏa vào hai lòng bàn tay đang run nhẹ. Mùi gừng cay nồng quện với hương mưa đêm, lặng lẽ xoa dịu từng cơn nhức trong đầu. Ngụm đầu tiên lan dần xuống cổ họng, cay, nóng, nhưng dễ chịu. Cô uống từng ngụm chậm, như níu lấy một thứ hơi ấm nào đó không chỉ đến từ chất lỏng trong chén.
Không biết là nước gừng bắt đầu có tác dụng, hay chính sự quan tâm âm thầm kia đã xua bớt lạnh lẽo, mà cơ thể cô dần dịu đi. Liên nằm xuống, chăn được kéo cao tận cổ, mắt nhắm lại, chìm vào giấc ngủ sâu. Gian bên, Quang Bình ngồi tựa lưng vào vách gỗ. Anh chưa ngủ, mắt nhìn mông lung trong bóng tối. Anh không hiểu vì sao mình lại để tâm đến cô. Một người từ đâu đến, thân phận lạ lùng, nhưng... khi nghe tiếng ho nghẹn kia, anh biết mình không thể quay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro