Chương 4: Ngỡ như giấc mộng

Mồ hôi thấm ướt áo, mỗi cơn gió lùa qua như những lưỡi dao mỏng cắt vào da thịt. Liên co người lại, hai bàn tay chà sát vào nhau, hơi thở phả thành từng làn trắng mờ. Quang Bình gom cành khô, nhóm lửa. Ngọn lửa bùng lên, xua đi một khoảng bóng tối.

"Tạm nghỉ ở đây. Đợi sáng rồi hẵng tính."

Liên không đáp. Cô dịch sát lại, vừa đủ để hơi ấm chạm vào đầu ngón tay đang run. Cô ngồi đó, hai tay ôm lấy đầu gối, mắt dán vào ngọn lửa. Nghĩa quân, kiếm báu, tổ chức bí mật... những nghi ngờ vẫn quấn lấy cô như mớ tơ vò.

Bụng cô lại réo. Từ qua giờ có mỗi chén chè bắp bỏ bụng, hết đi bộ rồi lại chạy, bao nhiêu sức lực còn lại đã cạn kiệt. Cô chưa kịp mở miệng, Quang Bình đã đứng dậy, cầm dao bước tới. Đùa hay thật? Giờ bắt cô chạy cũng chạy không nổi nữa. Ai ngờ anh chỉ đưa tay kéo mạnh đoạn dây leo cạnh đó, chặt ngọt một nhát, bẻ làm đôi. Anh đưa một đầu cho Liên:

"Cô uống chút nước đi."

Liên ngơ ngác cầm lấy. Anh ngửa cổ uống trước, nước trong thân cây tuôn ra. Cô vội làm theo, vừa mới mở miệng nước xộc thẳng cả vào mũi, ho sặc sụa.
Khụ... khụ...

Anh liếc nhìn, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nhịn được, bật ra một tiếng cười rất khẽ.

Nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, Liên khép mắt một giây, nghe rõ cả tiếng nuốt ực của chính mình.

"Không ngờ dây leo cũng có nước. Cậu... rành thật."

"Ở rừng lâu thì biết mấy thứ này."

Anh lại gần xác con trăn, rọc mấy đường dao cắt ra hai miếng thịt, xiên que, nướng trên lửa. Mùi thịt nướng thoang thoảng, khiến bụng Liên cồn cào.
Anh đưa cho Liên một miếng:

"Cô ăn tạm. Có gì dùng nấy."

"Cảm ơn!"

Liên cầm xiên thịt, tay vẫn run. Miếng thịt nâu sẫm, nóng hổi. Cô liếc qua xác trăn cách đó vài bước, rồi lại nhìn miếng thịt trong tay. Cơn đói cồn cào dữ dội hơn cả nỗi nhợn. Cô hít một hơi, cắn đại một miếng. Dai dai, hơi tanh, nhưng không đến nỗi, vẫn nuốt được.

Cô lặng lẽ dõi theo từng cử động nhỏ của anh. Không có sát khí, chỉ có sự im lặng chết chóc đang trùm xuống như màn sương dày đặc. Cô không còn nghĩ đến chuyện chạy nữa. Chạy chỉ chết nhanh hơn.

Anh cất giọng nhàn nhạt:

"Một mình băng rừng, qua suối tới đây... gan cô cũng lớn."

"Tôi đi xe trên quốc lộ... gặp tai nạn. Tỉnh lại thì đã nằm trong rừng."

"Xứ này không có đường như cô nói. Chỉ có thượng đạo, hạ đạo." Anh ngẩng lên, quay mặt về phía Liên: "Cô không phải người Quy Nhơn?"

"Liên quan gì chứ?" Cô hít một hơi lạnh buốt, nói tiếp: "Tôi chỉ lạc đường. Vậy mà phải trốn, phải sợ, không biết ai muốn giết mình. Tôi... mệt lắm rồi."

Cô sợ chết. Nhưng đáng sợ hơn cả cái chết là cái lồng vô hình này - không biết vì sao bị săn, không biết lưỡi dao rơi xuống lúc nào.

"Cậu không tin thì tôi cũng chẳng chạy nổi. Nhưng... nói cho tôi biết, cậu muốn gì ở tôi?"

Ánh lửa trong mắt anh bùng lên một thoáng, sắc vàng cháy bỏng như lưỡi dao vừa rút khỏi lò rèn.

"Sao sa rơi giữa rừng sâu, ai biết là lành hay dữ. Trắng đen chưa rõ, tôi chưa thả cô được."

Liên bật ra một tiếng cười khẽ, khô khốc, như tiếng lá khô vỡ dưới chân. Giờ thì cô đã ghép được mảnh ghép cuối cùng vào bức tranh rối rắm này.

"Tảng đá nứt vỡ, tia sáng vút lên trời... là thuốc nổ và pháo sáng, đúng không?"

Khóe môi cô nhếch lên, không phải cười nữa, mà là một đường cong đầy mỉa mai:

"Dựng cả một vở kịch để dân tin có bảo kiếm trời ban... Giờ sợ tôi vạch mặt, nên không muốn thả tôi, phải không?"

Quang Bình đột nhiên đứng dậy. Mỗi bước chân đạp xuống, lá khô vỡ vụn, tiếng vang rõ mồn một trong khu rừng tĩnh lặng. Cô bất giác lùi lại, lưng chạm phải gốc cây, không còn đường lùi nữa.

Anh dừng ngay trước mặt cô, ngồi xổm xuống, chỉ cách một gang tay. Mặt Liên trắng bệch, môi run, cái miệng vừa rồi còn sắc bén giờ câm lặng.

Anh nhìn cô một lúc, bất ngờ bật cười. Một tiếng cười rất khẽ, thoát ra từ cổ họng. Liên giật bắn, vai co rúm, mắt mở to như con thú nhỏ bị dồn đến chân tường.

"Muốn bịt miệng, một nhát là xong. Rừng này nhiều thú dữ. Sáng ra... chẳng còn mẩu xương."

Mày trái khẽ nhếch lên, chỉ đủ làm khóe mắt anh cong một đường mỏng như lưỡi liềm. Giọng anh trầm xuống, gần như thì thầm:

"Vậy mà tôi vẫn chưa ra tay. Cô đoán... vì cớ chi?"

Liên nuốt nước bọt đánh ực. Giết thì đã giết từ lâu. Cứu người rồi mới giết, chỉ kẻ điên mới làm. Mà anh không điên. Cô run rẩy mở miệng:

"Vậy... rốt cuộc là vì sao? Tôi chịu thua rồi. Không đoán nổi nữa."

"Cô sống ở đâu?" Anh chớp mắt một cái, buông lời chậm rãi.

Liên không hiểu vì sao anh đột ngột hỏi câu chẳng ăn nhập gì với lúc này, chỉ thấy cổ họng tự nhiên đắng nghét.

"Cậu còn chưa trả lời tôi."

"Tôi chưa xem cô là họa. Song... sự kiên nhẫn của tôi có hạn."

Liên buông một tiếng thở dài. Anh đã hoàn toàn chặn đứng mọi đường lui, mọi ý định mặc cả. Thay vì tiếp tục một lời dối trá vụng về khác, cô chọn nói thẳng.

"Thành phố Hồ Chí Minh."

Vẻ điềm tĩnh nơi gương mặt anh khẽ dao động, rất nhẹ, như một gợn sóng lướt qua mặt hồ. Cái chớp mắt chậm hơn thường lệ khiến sự bất ngờ trong anh thoáng hiện rồi tắt.

"Thành ấy thuộc dinh nào trong cõi Nam Hà?[17]?"

Dù đã nghe vài lần từ miệng những người ở đây, với Liên, "Nam Hà" vẫn chỉ là một cái tên mơ hồ.

"Nam Hà là đâu? Tôi chưa từng nghe..."

Đôi mắt anh vốn đen và sâu, giờ đây lại tối thêm một tầng nữa.

"Không phải người Đại Việt? Vậy cô từ đâu tới?"

Môi cô run run, thốt ra từng chữ rời rạc:

"Sao... lại là Đại Việt? Tên đó... xưa lắm rồi..."

"Vua Lê vẫn còn. Dù Trịnh - Nguyễn chia đôi bờ cõi thì Quốc hiệu vẫn là Đại Việt."

Liên trợn mắt. Vua Lê... Trịnh - Nguyễn... thế kỷ XVIII? Hai tay cô lạnh ngắt, mồ hôi túa ra. Cô cúi gằm xuống, nhắm mắt chắp tay thành khấn, miệng thì thầm:

"Lạy trời phật tổ tiên... cho con tỉnh... khỏi cơn ác mộng này..."

Quang Bình vẫn im lặng, ánh mắt âm thầm quan sát cô sâu thêm một tầng, lạnh lẽo và dò xét.

Liên từ từ mở mắt ra. Khung cảnh trước mặt vẫn không đổi. Cô đưa tay lên miệng cắn mạnh một phát, cảm giác đau nhói lan trên đầu ngón tay. Một tiếng cười khô khốc, điên dại muốn bật ra, nhưng cổ họng cô chỉ phát ra âm thanh run rẩy:

"Không... không phải mơ..."

"Sóng Linh Giang[18] đã lặng trăm năm, nào phải một giấc mộng."

Mỗi chữ anh thốt ra đều như một nhát dao cắt đứt sợi dây cuối cùng níu cô với thế giới mà Liên đang sống. Linh Giang - cô không biết tên ấy - hẳn là con sông chia đôi hai bờ cõi. Nam Hà... vậy là phía nam dòng sông, thuộc sự cai quản của các chúa Nguyễn. Cô chỉ còn thiếu một mảnh: cô đang ở vào đoạn nào của cuộc phân tranh kéo dài? Hỏi "năm bao nhiêu" thì vô nghĩa, hỏi "niên hiệu" cũng chẳng giúp được gì. Cô cần thứ gì đó... dễ hiểu hơn.

"Giờ... đang là thời của chúa nào?"

Quang Bình không đáp. Ánh mắt anh lướt chậm từ đôi tay run rẩy, dừng lại ở đôi mắt vẫn còn chút hoảng loạn. Cô trông như con nai lạc bầy, nghe tiếng lá xào xạc cũng giật mình. Anh thở ra một hơi dài, trắng xóa trong sương lạnh.

"Những năm qua cô ở xó xỉnh nào, mà việc rõ như ban ngày cũng chẳng hay?"

Không đợi trả lời, anh đứng dậy, quay lưng bước ra xa vài bước, rồi ngồi xuống lại, cách cô một khoảng.

Im lặng kéo dài. Liên chẳng nhớ đã đếm được bao nhiêu nhịp thở của chính mình. Bất chợt giọng anh vang lên, rõ ràng, từng chữ một:

"Năm Tân Mão, niên hiệu Cảnh Hưng thứ ba mươi hai. Đời thứ chín họ Nguyễn."

Lần đầu tiên anh trả lời thẳng, không câu hỏi ngược. Giọng anh trầm, đều. Nhưng hai chữ "thứ chín" vừa thốt ra, như tiếng chuông đồng giữa đêm khuya, gõ thẳng vào tâm trí cô.
"Chín chúa... mười ba vua...[19]" Câu vè cũ bật lên trong đầu.
Cô đang ở trong giai đoạn họ Nguyễn mục nát, nhựa độc ngấm đầy đất, chỉ chờ một tia lửa. Và tia lửa ấy, cô vẫn nhớ rõ tên. Ba anh em nhà Tây Sơn - từ dãy núi phía tây Bình Định - sẽ trỗi dậy. Nhanh như gió, dữ dội như lửa, thiêu rụi mọi thế lực mục ruỗng.

Cô ngẩng phắt lên, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

"Các cậu... là nghĩa quân Tây Sơn?"

Bàn tay anh đang cầm cành củi khô bỗng siết mạnh.

"Rắc."
Tiếng cành khô gãy khô khốc như tiếng xương vỡ. Liên giật thót. Cô liếc qua, vẫn thấy anh ngồi đó, bất động, mặt không đổi sắc. Chỉ có đốm lửa trong mắt anh cháy dữ hơn một chút.

Vài giây trôi qua, dài như cả một canh giờ.

"Không biết trời đất gì, lại biết Tây Sơn? Chẳng ai bày ra một câu dối ngô nghê đến vậy."

Từng lời cô đã nói, đều như tự buộc dây thừng quanh cổ mình. Đến nước này rồi còn dối được nữa sao? Điều cô có thể nói ra, dù điên rồ, lại là con đường duy nhất.

"Tôi không biết nói sao cho cậu tin. Tôi... không phải người thời này. Tôi đến từ hai trăm năm sau. Mấy chuyện tôi biết... đều đọc trong sách."

Ánh lửa chập chờn quét qua gương mặt anh. Trong một khoảnh khắc sáng ấy, Liên thấy đồng tử anh co lại rồi tối sầm như mực loang.

Sau một lúc trầm ngâm, khóe môi anh khẽ động:

"Sau đó... thì sao?"

Gió rừng lạnh lùa qua vai, khiến Liên rùng mình. Mọi chuyện dồn dập như cuốn cô trôi về một thực tại mà chính cô cũng chưa hoàn toàn chấp nhận.

"Nguyễn Huệ... sau này sẽ khiến cả thiên hạ rúng động. Đánh Nam dẹp Bắc, dựng cơ đồ lớn. Nhưng rồi... anh em tương tàn. Trụ cột vừa ngã... Tây Sơn theo đó mà tan."

Bàn tay anh nắm lại rồi thả ra. Mi mắt hạ xuống, che đi tia sáng vừa lóe lên trong đáy mắt. Bất hòa đến đổ máu với anh trai mình? Không đời nào. Anh nhếch mép, rất khẽ - vận mệnh là thứ anh sẽ tự cầm kiếm viết, không phải từ miệng của một cô gái tự nhận là người đến từ mai sau.

"Chuyện đã qua còn chẳng biết, lại nói chuyện chưa tới. Chỉ có hai hạng: kẻ loạn trí, hoặc kẻ mê hoặc lòng người." Giọng anh lạnh đến thấu xương: "Cô thuộc hạng nào?"

Phản ứng ấy Liên đã đoán được, chẳng ai dễ dàng tin được chuyện vượt thời gian. Thay vì chối hay vòng vo, cô siết chặt bàn tay, nhìn thẳng vào anh:

"Điên cũng được. Dựng chuyện cũng được. Cậu muốn gọi sao thì gọi. Tôi... chịu hết."
___
[17]Nam Hà (南河) hay Đàng Trong (chữ Nôm: 唐冲): Vùng đất từ sông Gianh (Quảng Bình) trở vào Nam, do chúa Nguyễn kiểm soát. Bắt đầu từ năm 1600 dưới Nguyễn Hoàng, phát triển độc lập, dẫn tới nội chiến và chia cắt với Đàng Ngoài (chúa Trịnh) từ 1627. Chúa Nguyễn vẫn công nhận vua Lê tối cao và tự coi mình là quan nhà Lê cai trị vùng này.

*Hệ thống hành chính Nam Hà (Đàng Trong): 12 dinh và 1 trấn, trực thuộc trung ương.

- Dinh: cấp cao nhất, tương đương tỉnh, gồm nhiều phủ và huyện; quan lưu thủ quản lý hành chính, quan tuần thủ chỉ huy quân sự.

- Phủ: trung gian giữa dinh và huyện, quản lý nhiều huyện.

- Huyện: cơ sở, quản lý dân cư, gồm các đơn vị nhỏ như xã, thôn.

[18]Linh Giang (靈江): Tên cổ của sông Gianh, chảy qua phía Bắc tỉnh Quảng Bình. Tên gọi mang nghĩa "dòng sông linh thiêng" thể hiện vai trò quan trọng về địa lý, văn hóa và lịch sử.

[19]Chín chúa mười ba vua: Cách nói dân gian về toàn bộ dòng dõi chúa Nguyễn và triều Nguyễn.

- Chín chúa: từ Nguyễn Hoàng đến Nguyễn Phúc Thuần (thế kỷ XVI -1777).
- Mười ba vua: từ Gia Long đến Bảo Đại (1802-1945).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro