Chương 28. Sự thật (2)
Ánh sáng tím trên Ma Cốt hiện lên nổi bật, siết chặt người Liên Hoa thêm một vòng, khiến nàng ta bị đau mà nổi giận "Lưu Anh! Ngươi đưa Ma Cốt cho súc sinh Yểm Thú, bổn cung còn chưa tính với ngươi, bây giờ còn dám trói bổn cung?"
Liên Hoa bị Xích Tiêu Kiếm cắt mất một cái đuôi, thống khổ vô cùng. Vốn dĩ nàng đang nằm trong phòng dưỡng thương, nhưng Lưu Anh tự dưng xông vào, dùng Ma Cốt trói chặt nàng, rồi dẫn nàng đi đâu đó.
Lưu Anh nắm Ma Cốt trong tay, giật mạnh về phía trước một cái, khiến bước chân Liên Hoa lọang choạng. Nàng nhếch miệng cười "Trói ngươi thì làm sao? Trói ngươi còn phải xem ngày sao? Sắp thành phế hậu đến nơi còn dám xưng bổn cung với ta? Bổn công chúa ta đây còn chưa mặt dày như vậy!"
Liên Hoa tức tới tái mặt, Lưu Anh này ngày càng đáng ghét, nàng nhất định phải dùng cách khiến Húc Phượng giết nàng ta.
"Phế hậu? Ngươi đang kể chuyện cười đấy à? Bổn cung mà gặp được Phượng Hoàng, sẽ khiến ngươi chết thật khó coi!"
Lưu Anh bật cười "Thì đang dẫn ngươi đến gặp Phượng huynh đây. Để xem ai mới là người chết khó coi!"
Ánh trăng mờ ảo bên ngoài xuyên qua khung cửa sổ nhà giam, chiếu lên thân ảnh đang quỳ một chân của Húc Phượng. Bàn tay hắn chạm vào vết máu khô dưới nền đất, mắt hắn cay cay, trái tim co rút đau đớn.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Húc Phượng phất ống tay áo, vết máu khô lập tức biến mất. Hắn bình tĩnh đứng dậy, thần sắc đau khổ biến mất, thay vào gương mặt lạnh băng.
Sau lưng vọng đến giọng hét thất thanh
"Phượng Hoàng!!"
Húc Phượng mặt không cảm xúc, không lên tiếng, cũng không quay lại nhìn người đó.
Mãi đến khi cửa nhà giam được mở ra, Lưu Anh tiến vào, hắn mới quay người lại.
Lưu Anh lạnh giọng nói với Liên Hoa "Quỳ xuống!"
Liên Hoa không thèm để ý đến Lưu Anh, đôi mắt ươn ướt nhìn Húc Phượng "Phượng Hoàng, Lưu Anh công chúa không hề xem ta là Ma Hậu."
Húc Phượng không đáp.
Lưu Anh chán ghét đá mạnh vào khuỷu chân Liên Hoa, khiến nàng ta quỳ xuống, rồi nhẹ giọng nói "Phượng huynh, người đã dẫn tới."
Liên Hoa ấm ức gọi "Phượng Hoàng."
Húc Phượng vươn tay nâng cằm Liên Hoa lên, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị "Tiếng Phượng Hoàng này, ngươi gọi cũng thật thuận miệng quá nhỉ?"
Ánh mắt Liên Hoa có chút kinh ngạc.
Đột nhiên Húc Phượng bóp chặt cằm
Liên Hoa, hỏi "Khiến bổn tọa thành con rối mà chơi đùa trong tay, ngươi có vui không?"
Nghe Húc Phượng nói như vậy, ánh mắt Lưu Anh sáng lên, nhớ đến lúc nãy, hắn đột nhiên xuất hiện ở phòng nàng, trả lại Ma Cốt cho nàng. Ma Cốt nàng đã đưa cho Yểm Thú, nàng cũng biết Yểm Thú mượn Ma Cốt để làm gì, nên lúc đó nàng còn tưởng hắn đến hỏi tội nàng. Nào ngờ, hắn không những không đến hỏi tội nàng, mà còn kêu nàng bắt trói Liên Hoa đưa đến đại lao.
Lúc đó nàng có chút nghi ngờ, nhưng giờ nghe thấy hắn nói chuyện với Liên Hoa như vậy, nàng có thể chắc chắn, cổ trùng hắn được giải rồi!
Nhưng mà giải khi nào?
Thôi..mặc kệ đi.
Giải khi nào cũng được, chỉ cần có thể giải là được rồi. Không biết Nhuận Ngọc đã biết chưa? Nếu y biết được, chắn chắc sẽ rất vui.
Nhưng mà đại lao nhiều nhà giam như vậy, mà hắn lại chọn nhà giam từng giam Nhuận Ngọc, đây là muốn trút giận cho y sao?
Ngược lại với sự vui mừng của Lưu Anh, Liên Hoa thầm thấy bất an. Nàng đoán là Nhuận Ngọc sau khi tỉnh lại sẽ nói những chuyện mà y biết cho hắn nghe, hắn yêu Nhuận Ngọc, cho nên dù đang bị hạ cổ, hắn cũng sẽ tin lời Nhuận Ngọc mấy phần.
Hai tay Liên Hoa siết chặt, nhưng vẻ mặt lại ủy khuất vô cùng "Phượng Hoàng, chàng nói gì vậy? Ta nghe không hiểu? Có phải Nhuận Ngọc nói gì đó với chàng không? Chàng đừng tin hắn, hắn nói dối đó, hắn chỉ chia rẽ chúng ta thôi. Chàng cũng biết con người hắn mà, hắn có phải loại tốt lành gì đâu, chàng đừng tin lời hắn."
Liên Hoa vừa dứt lời, cổ đột nhiên bị bóp chặt.
Trong mắt Húc Phượng lúc này như có băng cũng như có lửa, sự lạnh lẽo và tức giận trong mắt không thể khắc chế, trực tiếp đâm vào người đang quỳ. Vì hắn không đứng đối diện khung cửa sổ, nên ánh trăng mờ ảo bên ngoài chỉ có thể chiếu lên một bên thân thể hắn, nửa gương mặt được ánh trăng chiếu lên thập phần đáng sợ.
Bình thường khí chất hắn đã quỷ dị bức người, lúc này đây, lại chẳng khác gì ma quỷ đến từ địa ngục lên đòi mạng người.
Ma Tôn một thân hắc bào, như ma như quỷ, nhìn thẳng vào Liên Hoa, khiến nàng sợ hãi.
Những người ở trên cao khi tức giận đều đáng sợ như vậy sao?
Yêu Vương rất ít khi tức giận thật sự, nhưng khi hắn tức giận thì cũng không khác Ma Tôn lúc này bao nhiêu. Chỉ là Ma Tôn này vừa là thần, vừa là ma, nên khí thế bức người hơn một chút.
Húc Phượng lạnh giọng "Ngươi đụng vào bổn tọa, bổn tọa còn có thể nể tình gương mặt này của ngươi, mà tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi..lại đụng vào giới hạn của bổn tọa, thì chỉ có một con đường duy nhất.."
Ánh mắt hắn cực lạnh, nhấc bổng Liên Hoa lên, rồi quăng mạnh nàng ta vào tường đá nhà giam, khiến nàng ta dội ngược trở ra, rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu. Hắn nghiến răng nhả ra một chữ "CHẾT!"
Giới hạn của hắn, nàng đụng vào giới hạn của hắn lúc nào?
Chẳng lẽ là Nhuận Ngọc?
Nhìn thấy bàn tay Húc Phượng bùng lên Lưu Ly Tịnh Hỏa. Liên Hoa lẩm bẩm điều khiển cổ trùng trong người Húc Phượng. Đột nhiên mặt nàng tái đi, biểu tình hoảng loạn cùng sợ hãi.
Cổ trùng không còn nữa!!
Nhuận Ngọc chết rồi sao??
Vì cái chết của Nhuận Ngọc, cho nên hắn mới phát điên như vậy?
Liên Hoa còn chưa suy nghĩ xong, đã ăn trọn Lưu Ly Tịnh Hỏa vào người, khiến nàng ta phun ra mấy ngụm máu. Vì bị thương quá nặng, cùng linh lực suy yếu, nên tám cái đuôi hồ đồng loạt hiện ra.
Húc Phượng nheo mắt, khóe miệng đột nhiên nhếch lên "Vẫn sống sao? Vậy thì bổn tọa sẽ tính đủ với ngươi." Hắn triệu ra Phượng Linh kiếm, từng bước đến gần Liên Hoa "Ngươi khiến bổn tọa đâm Nhuận Ngọc một kiếm, bổn tọa liền trả cho ngươi một kiếm. Ngươi cắt sừng róc vảy Nhuận Ngọc, bổn tọa liền cắt hết đuôi của ngươi. Ngươi thấy thế nào? Như vậy có được không?"
Liên Hoa lắc đầu.
Húc Phượng "A!" một tiếng, rồi cười "Ngươi không thích sao? Vậy ngươi thích chết như nào?"
Nụ cười trên mặt Húc Phượng càng rạng rỡ "Vậy đâm vào nội đan tinh nguyên thì sao? Nghe tiếng nội đan vỡ nát, rất vui tai nha?"
Tên điên!
Ma Tôn này là một tên điên!
Phượng Linh kiếm hướng tim Liên Hoa mà đâm đến, nhưng còn chưa đâm trúng, thì nàng ta đã hét lên "Ta có cách cứu Nhuận Ngọc!"
Húc Phượng liền dừng tay.
Liên Hoa thấy thế, càng gấp gáp nói "Ta có một cách có thể cứu Nhuận Ngọc, đảm bảo có thể cứu được!"
Húc Phượng thu lại Phượng Linh kiếm, nụ cười vặn vẹo lúc nãy cũng thu lại, lạnh giọng
"Nói!"
Liên Hoa đưa mắt nhìn thoáng qua Lưu Anh. Húc Phượng hiểu ý liền quay sang Lưu Anh nói "Muội quay về trước đi, chỗ này để ta được rồi."
Lưu Anh hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, nàng nâng tay thu lại Ma Cốt, rồi im lặng lui ra.
Húc Phượng quay sang lạnh lùng nhìn Liên Hoa "Nói!"
Liên Hoa đưa tay lau máu trên miệng, cố gắng đứng dậy, không dài dòng mà nói thẳng với Húc Phượng "Nội đan của Yêu Vương có thể giúp người khác cải tử hồi sinh."
Nếu kế hoạch đã bị hủy, nàng chỉ còn một bước đi cuối cùng này. Nàng có chết, cũng phải lôi Yêu Vương kia chôn cùng.
Ngoài dự đoán của nàng, Húc Phượng không vui mừng, mà biểu tình bình tĩnh hỏi nàng
"Yêu Vương kia là Cửu Vĩ Hồ?"
"Phải!"
Ánh mắt Húc Phượng đột nhiên nguy hiểm.
"Vậy chi bằng lấy nội đan của ngươi."
Liên Hoa hoảng sợ "Không...không, nội đan của ta không được!"
Húc Phượng nheo mắt.
Liên Hoa nói tiếp "Phụ vương từng nói với ta, mẹ của Yêu Vương là thánh nữ của Yêu Giới. Nội đan của bà ấy có sức mạnh kinh người, còn có thể chữa được bách bệnh, cải tử hồi sinh. Trước khi chết, bà ấy đã chuyển nội đan sang cho Yêu Vương, nên linh lực hắn mới trở nên cường đại như vậy, mới có thể ngồi lên vị trí Yêu Vương của Yêu Giới."
Húc Phượng mặt không biểu tình "Ngươi muốn mượn tay bổn tọa, diệt trừ Yêu Vương?"
Không đợi Liên Hoa phủ nhận, Húc Phượng lập tức vạch trần "Ngươi hạ cổ bổn tọa, để leo lên được vị trí Ma Hậu, là để mượn quyền lực của Ma Giới, để ngươi sau này có thể dễ dàng gây khó dễ Yêu Giới. Nhưng ngươi lại không ngờ, cổ trùng của ngươi đột nhiên phản tác dụng với bổn tọa. Ngươi không còn đường nào để đi, đành đi bước cuối cùng, muốn mượn tay bổn tọa giết Yêu Vương, vì hắn giết chết cả nhà ngươi. Bổn tọa nói như thế, có đúng không?"
Thấy mặt Liên Hoa biến sắc, Húc Phượng lại nói "Bổn tọa từng là Chiến Thần, từng chết một lần, ngươi nghĩ với trò mèo của ngươi, có thể qua mặt được bổn tọa sao?"
Liên Hoa giật mình, vội nói "Những điều ta nói đều là sự thật, nội đan của Yêu Vương thật sự có thể cứu Nhuận Ngọc, ngươi không muốn cứu Nhuận Ngọc sao?"
Ngươi không muốn cứu Nhuận Ngọc sao?
Câu hỏi này, được nói ra từ miệng một người gián tiếp khiến Nhuận Ngọc nhảy Vong Xuyên, khiến Húc Phượng tức giận tới cực điểm. Hắn bước lên hai bước, rồi vươn tay bóp chặt cổ Liên Hoa.
"Tại sao ngươi lại xuất hiện? Nếu như không có ngươi, hiện giờ Nhuận Ngọc vẫn còn cười nói bên cạnh bổn tọa." Bàn tay hắn trên cổ Liên Hoa lại siết chặt thêm một chút "Có một chuyện này, bổn tọa vẫn chưa nói với ngươi. Lúc bổn tọa nhìn thấy Nhuận Ngọc một thân đầy máu trong đại lao, bổn tọa thật sự muốn lập tức ngũ mã phanh thây ngươi!"
Ánh mắt Liên Hoa tràn đầy sự sợ hãi.
Húc Phượng lại nói "Nhuận Ngọc là người thân duy nhất của bổn tọa. Cho dù y có làm bổn tọa tức giận, cùng lắm bổn tọa cũng chỉ lớn tiếng với y, vậy mà ngươi.." Hắn nghiến răng "Lại dám cắt sừng róc vảy y, ngươi nghĩ mình là ai?"
Liên Hoa sắp không thở nổi, liền cào cấu bàn tay Húc Phượng đang bóp chặt cổ mình. Nàng cào cấu hồi lâu, cuối cùng hắn cũng buông tay ra, nhưng nàng còn chưa kịp thở, đã cảm giác được thân thể được một luồng linh lực nâng nàng lên khỏi mặt đất.
Liên Hoa biết rằng lần này Húc Phượng sẽ không bỏ qua cho nàng, nên nàng lại tiếp tục dùng lại sát chiêu cũ. Tám cái đuôi hồ đồng loạt quất mạnh xuống người Húc Phượng. Húc Phượng lập tức lui về sau tránh được, đuôi hồ đánh trượt, quất vào nền đá nhà giam, khiến nền đá nứt ra.
Liên Hoa thu đuôi về, lại lần nữa đánh tới. Húc Phượng lập tức dựng lên kết giới, đuôi hồ liền bị kết giới ánh vàng của Húc Phượng chặn lại bên ngoài. Hắn lui lại thêm vài bước, lưng đụng vào thanh sắt nhà giam.
Môi hắn cong lên thành một nụ cười, mở miệng khinh thường "Bút cùn tài mọn!"
Húc Phượng vừa dứt lời, liền nâng tay trái lên, Phượng Linh tiễn từng vang danh Lục Giới xuất hiện trong tay. Gương mặt Húc Phượng được ánh lửa trên Phượng Linh tiễn chiếu sáng có chút dọa người. Ánh mắt trở lạnh, tay phải kéo dây cung, hắn kéo dây cung đến đâu, tên lửa liền theo đó hiện ra, nhưng không phải một mũi, mà là ba mũi. Húc Phượng buông dây cung ra, ba mũi tên lửa bay đến đâm thẳng vào kết giới vỡ nát, rồi xuyên qua kết giới, như xé gió mà bay đến Liên Hoa.
Động tác Húc Phượng quá nhanh, khiến Liên Hoa không thể dựng kết giới, mà dù nàng có dựng lên kết giới, thì kết giới của nàng cũng không địch nổi Phượng Linh tiễn của hắn. Nàng cảm thấy đuôi mình đau đớn, ba mũi tên kia cư nhiên lại cắm thẳng vào đuôi nàng, khiến nàng bị đẩy tới ghim lên tường của nhà giam. Nàng còn chưa kịp phản ứng, thì ba mũi tên khác lại bay đến, cắm vào thêm ba đuôi của nàng, lại thêm ba mũi tên bay đến, cứ như thế, tám cái đuôi của nàng bị tám mũi tên của Húc Phượng ghim lên tường. Mà một mũi tên khác, cắm vào cánh tay phải của nàng.
Dù rằng nàng thuộc hệ hỏa, nhưng lúc này nàng vẫn thấy bỏng rát đau đớn như bị người ta bỏ vào trong lửa thiếu đốt. Đuôi của Cửu Vĩ Hồ vô cùng lợi hại, nhưng đuôi cũng là điểm yếu của Cữu Vĩ Hồ. Mà lúc này nàng bị tám mũi tên lửa cắm vào đuôi, linh lực đã yếu nay càng yếu hơn, so với người phàm chỉ khá hơn một chút, nên cảm giác đau đớn do bị lửa thiêu đốt càng rõ ràng hơn.
Sắc mặt Liên Hoa tái nhợt, vẻ thống khổ đau đớn không thể che giấu, trên trán lấm tấm mồ hôi, liên tục kêu gào "Ngươi giết ta đi!"
Liên Hoa oán hận, hành hạ như vậy, còn độc ác hơn cả Yêu Vương. Nhưng vị Ma Tôn kia như không cho nàng toại nguyện, hắn thu lại Phượng Linh tiễn, khóe môi nhếch lên như châm chọc, nhưng ánh mắt lại cực lạnh.
"Bổn tọa từng nói, sẽ khiến ngươi sống không bằng chết có phải không?" Hắn cười càng tươi "Bổn tọa là chủ một giới, đương nhiên phải giữ lời rồi. Ngươi thấy thế nào? Cảm giác thích chứ?"
Liên Hoa đau đớn rên một tiếng.
Húc Phượng vẫn không thu lại ý cười, hắn đưa mắt nhìn một mũi tên lẻ loi được cắm vào cánh tay nàng, nói tiếp "Bổn tọa thấy ngươi thuận tay phải, nên chắc hẳn ngươi dùng tay này để cắt sừng róc vảy Nhuận Ngọc nhỉ?" Ngừng một chút, thản nhiên nói tiếp "Nếu không phải, bổn tọa không ngại phế luôn tay còn lại của ngươi!"
Liên Hoa đau đớn mà hét lên "Ta chỉ là cắt sừng róc vảy Nhuận Ngọc, ngươi có cần hành hạ ta như thế không?"
Húc Phượng thu lại ý cười "Đương nhiên là không rồi!" Rồi lại tiếp tục cười "Vì bổn tọa còn làm hơn như thế mà, ngươi không thấy sao? Mà thôi..vậy để bổn tọa nói cho ngươi biết. Những mũi tên cắm vào đuôi ngươi, sẽ từ từ đốt cháy đuôi ngươi, ăn mòn thân thể ngươi, khiến ngươi phải chịu đau đớn như một người phàm trần bị lửa thiêu sống!"
Phía trước chỉ còn một con đường chết, nên Liên Hoa cũng không thấy sợ nữa. Nàng điên cuồng mà cười ha hả "Haha dù ngươi có hành hạ ta thế nào, Nhuận Ngọc cũng sẽ không thể sống lại. Tự tay đẩy người mình yêu vào chỗ chết, vui chứ Ma Tôn?"
Thấy sắc mặt Húc Phượng biến đổi, Liên Hoa càng cười điên cuồng hơn. Hắn muốn nàng sống không bằng chết chứ gì? Được thôi, nàng sẽ khiến hắn cả đời đau khổ, dằn vặt không yên, một đời phải hối hận.
"Ngươi có biết vì sao Nghiệm Tâm Thạch lại đổi màu không? Vì khi ngươi đâm Nhuận Ngọc một kiếm, máu của hắn liền dính lên Nghiệm Tâm Thạch, khiến Nghiệm Tâm Thạch lập tức đổi màu. Nhưng không ai chú ý đến, cho tới khi có một ma binh la lên, thì mọi người lại tưởng máu của ta cùng ngươi khiến Nghiệm Tâm Thạch đổi màu, nhưng sự thật..."
Nàng ngừng một chút, rồi gằn từng chữ, như muốn đối phương phải khắc ghi trong lòng.
"Đó là máu của Nhuận Ngọc!"
Người Húc Phượng hơi run lên.
Liên Hoa thấy thế bật cười thành tiếng, châm chọc nói "Nhưng là ngươi quá ngu ngốc, yêu mà không biết, còn khiến người mình yêu chết đi!" Tiếng cười của nàng vang vọng cả đại lao "Haha, ta chết còn kéo theo người trong lòng của Ma Tôn chết cùng, thật là thống khoái. "
Húc Phượng bất động hồi lâu, rồi đột nhiên hét lên "Ngươi câm miệng cho bổn tọa!"
"Sao?" Nụ cười trên môi Liên Hoa vẫn chưa tắt "Ngươi không tin ta sao? Nghiệm Tâm Thạch đã chứng tỏa lòng ngươi, ngươi còn không tin? Vậy ngươi có thể đi hỏi Nguyệt Hạ tiên nhân, hắn cũng nhìn thấy đó. Nhưng có lẽ hắn không dám nói cho ngươi biết đâu. Đột nhiên nhìn thấy hai đứa cháu của mình lưỡng tình tương duyệt, chắc là bị dọa cho sợ rồi. Đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!"
Húc Phượng gần như mất kiểm soát mà triệu ra Phượng Linh kiếm, rót một số lượng lớn linh lực vào Phượng Linh kiếm, lần này như quyết tâm lấy mạng đối phương.
Mũi kiếm Phượng Linh hướng về phía Liên Hoa, rồi thanh trường kiếm như xé gió mà bay đến, đâm xuyên ngực nàng ta, máu từ miệng nàng ta liền trào ra, nhưng nàng ta vẫn nhếch miệng cười. Thời khắc sắp chết, nàng ta hét lên vang vọng, tiếng hét như ma quỷ "Ta nguyền rủa Yêu Ma hai giới, vạn kiếp đối nghịch, vĩnh viễn không được yên!" Dứt lời, đầu liền cúi xuống, không còn hơi thở.
Húc Phượng cũng không quan tâm Liên Hoa nữa, có chút loạng choạng quay người đi khỏi đại lao.
Hắn yêu Nhuận Ngọc?
Hắn yêu Nhuận Ngọc?
Thì ra là vậy!
Hắn cố chấp giữ y bên cạnh, cố chấp níu kéo y, không phải vì muốn lấy đi tự do của y để trả thù, mà là vì hắn yêu y! Hắn thích ôm y, thích nghe giọng y, thích y cười với hắn. Chỉ cần y nói chuyện với hắn dịu dàng một chút, cho dù ngoài mặt hắn không có biểu tình gì, nhưng thật ra trong lòng luôn thấy vui vẻ.
"Nghiệm Tâm Thạch đã chứng tỏa lòng ngươi, ngươi còn không tin sao?"
"Là ngươi tự tay đẩy người mình yêu vào chỗ chết!"
"Là ngươi ngu ngốc, yêu mà không biết!"
"Đó là máu của Nhuận Ngọc!"
Những lời nói của Liên Hoa lần lượt, lần lượt, như những thanh kiếm sắt nhọn đâm thẳng vào tim Húc Phượng, khiến hắn chảy máu đầm đìa, sống không bằng chết.
Húc Phượng quay về phòng, khi hắn vừa bước vào phòng, không biết Lưu Anh đến phòng hắn khi nào, đột nhiên đi đến nói "Ta nghe Liên Hoa kia nhắc đến Nhuận Ngọc, nên đã đến phòng tìm y, nhưng tìm không thấy, mới đến phòng huynh tìm, quả nhiên Nhuận Ngọc ở đây." Nàng đưa mắt nhìn Nhuận Ngọc nằm trên giường, rồi thở dài một cái "Yểm Thú đã kể cho ta nghe rồi."
Húc Phượng chỉ nhàn nhạt "Ừ." một tiếng.
Lưu Anh nhìn thấy hắn như vậy, cũng không biết nên an ủi thế nào, nàng đành im lặng. Hồi lâu như nhớ ra điều gì, trong tay nàng hóa ra một cái hộp hình chữ nhật bằng kim loại, cái hộp lớn hơn bàn tay nàng một chút. Nàng đưa cái hộp đến trước mặt Húc Phượng.
"Xích Tiêu Kiếm đưa Yểm Thú về Thiên Giới để trị thương rồi, nên Yểm Thú nhờ ta trông Nhuận Ngọc giúp nó. Trước khi đi, có đưa cho ta một cái hộp, nói trong đó giữ Sở Kiến mộng của Nhuận Ngọc, muốn ta đưa cho huynh."
Húc Phượng trầm mặc nhìn cái hộp trong tay Lưu Anh, rồi đưa tay nhận lấy.
Lưu Anh vỗ vỗ vai Húc Phượng hai cái như an ủi, rồi nói "Huynh đã về rồi, thì trông chừng Nhuận Ngọc nha." Nói rồi liền bỏ đi.
Húc Phượng đi đến bên giường Nhuận Ngọc ngồi xuống, vươn tay vuốt ve mặt y hồi lâu, rồi cúi xuống hôn vào mi mắt y, nước mắt không kiềm được rơi xuống mặt y "Nhuận Ngọc, xin lỗi, thật xin lỗi. Là ta không tốt, là ta sai, tất cả đều là lỗi của một mình ta. Ngươi đừng giận ta, đừng hận ta, đừng không yêu ta, có được không?"
Húc Phượng không phải loại người chuyên bài xích tình cảm của mình. Một khi hắn yêu thích người nào đó, hắn sẽ không dễ dàng buông tay. Lúc trước vì không biết bản thân yêu Nhuận Ngọc, nên mới làm ra nhiều chuyện ngu ngốc như vậy. Nhưng bây giờ hắn biết rồi, hắn sẽ không như vậy nữa.
Húc Phượng hôn nhẹ lên trán Nhuận Ngọc một cái, rồi ngồi lại đàng hoàng, nhìn cái hộp trong tay mình, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn cách mở ra. Đây là Sở Kiến mộng của Nhuận Ngọc, là mộng cảnh chân thật của y. Hắn biết bản thân vẫn luôn không hiểu được con người thật của y, có một số chuyện y từng trải qua hắn cũng không biết. Hôm nay, hắn muốn biết tất cả về y.
Húc Phượng mở cái hộp trong tay ra, một viên châu màu xanh lam từ trong hộp bay ra, từ từ bay lên không trung, rồi như hóa thành một chiếc gương lớn trên không trung.
Húc Phượng chăm chú nhìn vào mộng cảnh, trong mộng cảnh từ từ hiện ra khung cảnh ở trên bờ Động Đình hồ, Nhuận Ngọc quỳ gối liên tục dập đầu, nức nở cầu xin "Mẫu thần, con cầu xin người, tha cho bà ấy đi, con cầu xin người."
Mà người được Nhuận Ngọc dập đầu cầu xin là...mẫu thần của hắn!
Phía sau lưng Nhuận Ngọc có một nữ nhân mặc hồng y, có lẽ là mẫu thân y.
Húc Phượng có chút khó thở khi nhìn thấy mẫu thần mình nói với Nhuận Ngọc "Nếu ngươi cứ u mê không tỉnh ngộ, thì chết cùng cô ta đi." Lưu Ly Tịnh Hỏa nhảy nhót trên tay người, lạnh lùng đánh về phía Nhuận Ngọc.
Húc Phượng giật thót buột miệng "Mẫu thần! Đừng..."
Đương nhiên một đòn Lưu Ly Tịnh Hỏa kia sẽ không vì lời của hắn mà dừng lại. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhuận Ngọc sắp bị đánh trúng. Nhưng khi Lưu Ly Tịnh Hỏa sắp đánh trúng y, thì mẫu thân y lại dùng thân mình chắn phía trước y, nhận trọn một đòn này. Rồi bà ấy dùng hết sức lực của mình, đánh về phía mẫu thần, khiến người bị thương, nhất thời không thể sử dụng linh lực.
"Mẹ!" Nhuận Ngọc hét lên, rồi ôm lấy thân thể đang ngã xuống của mẫu thân mình.
Nhuận Ngọc nức nở "Mẹ, mẹ..."
Trong mộng cảnh, Tốc Ly vươn tay xoa xoa mặt Nhuận Ngọc, nói "Đời này điều khiến mẹ hối hận nhất là gặp gỡ Thiên Đế. Nhưng có một chuyện mẹ chưa từng hối hận, chính là đã sinh ra con."
Nhuận Ngọc ôm chặt lấy Tốc Ly "Con nhớ lại rồi, là con bị Thiên Hậu lừa gạt, uống Phù Mộng đan của bà ấy, nên mới..."
Tốc Ly ngắt lời "Cả đời mẹ, đã nợ con quá nhiều thứ. Bao năm nay, mẹ rất cô đơn. Mẹ mệt rồi, con đường còn lại, con phải tự mình đi thôi. Mẹ buồn ngủ quá, con hãy ôm mẹ như vậy đi, ôm một lát thôi." Dứt lời bà liền nhắm mắt.
Nhuận Ngọc hoảng hốt "Mẹ, mẹ, mẹ đừng ngủ. Đừng ngủ mà, con tới cứu mẹ đây."
Nhuận Ngọc cố gắng truyền linh lực cho Tốc Ly, nhưng chẳng có hiệu quả gì. Bên kia Đồ Diêu đã trị thương xong, cay nghiệt nói "Nhuận Ngọc, tới lướt của ngươi rồi." Dứt lời, liền đánh một chưởng về phía Nhuận Ngọc, lần này quả thật đánh trúng y.
Vì đây là Sở Kiến mộng, là giấc mộng thật, nên Húc Phượng thấy đau lòng muốn chết.
Nhưng y trong mộng cảnh lại bình tĩnh đến lạ thường, buông mẫu thân mình xuống, từ từ đứng dậy, ánh mắt đầy oán hận, quay người lại đứng đối diện với mẫu thần.
Linh lực trong người bộc phát, hóa nước thành những mảnh băng sắt nhọn, đánh về phía mẫu thần. Mẫu thần vừa lui vừa đỡ, rồi hai người cùng lúc đánh ra một dòng linh lực, đọ linh lực một hồi, mẫu thần như không chịu nổi nữa, thì Thủy Thần đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ dòng linh lực của hai người.
Mẫu thần thấy Thủy Thần đến, muốn ông ta giết Nhuận Ngọc, nhưng ông ta không đồng ý, nói tới nói lui một hồi lâu, mẫu thần tạm bỏ qua cho Nhuận Ngọc.
Khung cảnh trong mộng thay đổi, Nhuận Ngọc ở Tuyền Cơ cung, ôm ngồi cúi đầu mà khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, khiến Húc Phượng bên ngoài mộng cảnh cũng khóc theo.
Khung cảnh lại thay đổi, trong mộng cảnh là tiểu viện dưới phàm trần của Cẩm Mịch. Trong tiểu viện treo đầy Phượng Hoàng đăng do chính tay hắn lắm. Ở trong sân đình, hắn cùng Cẩm Mịch đánh cờ, Nhuận Ngọc ẩn thân ngồi bên cạnh hắn, hai mắt y đỏ lên, vươn tay chạm vào mặt hắn, mở miệng gọi hắn.
"Húc Phượng, mẹ ta.."
Hắn lúc đó chỉ là một người phàm, mà Tập Vương trong tim trong mắt chỉ có Cẩm Mịch, làm sao có thể cảm nhận được Nhuận Ngọc đang ở bên cạnh. Hắn nói với Cẩm Mịch rất nhiều thứ, nhưng bây giờ tai hắn như không nghe thấy lời gì nữa, chỉ chăm chú nhìn biểu tình trên mặt Nhuận Ngọc, mặt y càng ngày càng tái, bàn tay y cũng hơi run lên.
Đã lâu như vậy, Húc Phượng cũng không còn nhớ rõ khi còn là Tập Vương, ngay thời khắc này, hắn đã từng nói những gì với Cẩm Mịch. Duy chỉ có một câu, hắn vẫn còn ấn tượng. Mà câu này, hắn thật sự không muốn Nhuận Ngọc nghe thấy. Nhưng Tập Vương trong mộng cảnh cuối cùng vẫn nói ra.
"Đợi ta trở về, làm Vương Hậu của ta có được không?"
Quả nhiên Nhuận Ngọc khi nghe xong, cứng đơ người hồi lâu, cuối cùng thu tay về, hơi cúi đầu xuống, bả vai run lên từng hồi.
Nhuận Ngọc đang khóc.
Húc Phượng bên ngoài mộng cực kì thấy khó thở, bàn tay hắn bóp chặt nơi ngực trái, giọng lạc đi "Nhuận Ngọc, đừng khóc." Lúc này đây, hắn chỉ muốn xuyên vào mộng cảnh ôm lấy thân hình đơn bạc ấy vào lòng.
Khung cảnh lại đột nhiên thay đổi.
Nhuận Ngọc đứng giữa Cửu Tiêu Vân Điện, đối diện là Đồ Diêu, bên phải là Lôi công Điện mẫu. Y thoáng liếc nhìn Lôi công Điện mẫu, rồi nhìn Đồ Diêu nói "Lôi công Điện mẫu không ở pháp trường, mà ở Cửu Tiêu Vân điện, xem ra người mẫu thần muốn phạt thật sự là ta đúng chứ?"
Đồ Điêu không phủ nhận "Ba vạn dư nghiệt đó của Động Đình hồ, đều đáng nhận tội phục pháp, nhưng họ là vì ai chứ? Chẳng lẽ ngươi không nên cùng chịu tội chung sao?"
Nhuận Ngọc đáp "Họ đều là sinh linh vô tội tay không tấc sắt, xin mẫu thần tha cho."
Đồ Diêu cười mỉa mai "Mẫu thần ư? Hôm đó là ai luôn miệng nói phải giết bổn tọa để báo thù cho mẹ ruột của ngươi? Dạ Thần lúc đó uy phong biết bao, mạnh mẽ biết bao. Hôm nay sao thế? Không mạnh chút nào nữa rồi?"
Nhuận Ngọc đột nhiên quỳ xuống "Là hài nhi sai, mẫu thần muốn phạt thì phạt hài nhi đi. Nhưng còn ba vạn Thủy tộc của Động Đình hồ, họ là vô tội."
Đồ Diêu mặt không biểu tình "Ba vạn dư nghiệt và mẹ của ngươi, rắp tâm hại người, âm mưu tạo phản, muốn lật đổ Thiên Giới, chết chưa hết tội!"
Nhuận Ngọc cứng rắn đáp "Mẹ của con tuy rằng có bất mãn, nhưng không phải thật sự khởi binh. Là mẫu thần đã.."
"Im miệng!" Đồ Diêu cắt ngang, rồi nói "Ngươi hại Húc Phượng, tự ý chiêu binh, ý đồ mưu phản, tội này đáng giết. Thật ra ta nên đâm ngươi một nhát cho xong."
"Vâng." Nhuận Ngọc hơi cúi đầu "Là hài nhi sai, xin mẫu thần khai ân."
Đồ Diêu hài lòng cười, hỏi "Dạ Thần, ngươi sai ở đâu?"
Nhuận Ngọc không đáp.
Thiên binh đột nhiên dẫn Ngạn Hữu và Lý Nhi vào Cửu Tiêu Vân điện, bắt họ quỳ xuống.
Lý Nhi gọi "Đại ca ca."
Nhuận Ngọc có chút bất giờ "Ngạn Hữu. Lý Nhi." Rồi quay lại nhìn Đồ Diêu gọi một tiếng "Mẫu thần." như đang muốn hỏi bà định làm gì.
Đồ Diêu không quan tâm, quay sang hỏi Lôi công Điện mẫu "Lôi công Điện mẫu, nghịch đảng của Tốc Ly, nên xử trí thế nào?"
Lôi công Điện mẫu nhìn nhau, rồi Điện mẫu do dự đáp "Theo luật, giết bằng hình phạt thiên lôi điện hỏa."
Đồ Diêu hài lòng gật đầu "Tốt. Hành hình!"
Nhuận Ngọc vội ngăn căn "Khoan đã!" Y cúi đầu nhận lỗi "Là hài nhi đã sai, là hài nhi bất hiếu, bất kính với mẫu thần. Nhưng mà..nhưng mà mẹ của con đã chết, họ cũng không gây phong ba gì được nữa. Khẩn cầu mẫu thần thương xót, tha cho họ một con đường sống."
Đồ Diêu mỉa mai "Bổn tọa phải xem thử, ngươi là hiền lương đôn hậu thật sự, hay chỉ là hạng giả mạo." Bà ta có chút giận "Tốc Ly mưu hại Húc Phượng, tội lớn cùng cực, đáng bị xử phạt, phải không?"
Nhuận Ngọc siết chặt tay.
Đồ Diêu gằn giọng hỏi lại "Có phải không?"
Nhuận Ngọc cúi đầu, một giọt nước mắt rơi ra, như cắn răng mà nói "Phải!"
Cùng lúc đó, ở ngoài mộng cảnh, Húc Phượng cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, mà tự mình cắn môi tới bật máu.
Mẫu thần ép Nhuận Ngọc nói như vậy, có khác nào bắt y tự thừa nhận mẹ mình là kẻ có tội, là kẻ đáng chết? Hắn chỉ nghĩ mẫu thần không thích Nhuận Ngọc, nhưng hắn làm sao ngờ được ở sau lưng hắn, mẫu thần lại làm ra bao nhiêu chuyện với y như vậy.
Chẳng trách, chẳng trách y lại hận mẫu thần như thế. Cho nên ngay cả bài vị của mẫu thần, cũng không cho thờ ở Tiên Hiền điện.
Ngạn Hữu trong mộng cảnh đột nhiên hét lên "Tên khốn kia! Mẹ ngươi mấy ngàn năm nay nhớ thương ngươi, ngươi đúng là uổng làm con trai người!"
Nhuận Ngọc quay mặt không đáp.
Đồ Diều lại hỏi "Vậy ngươi dùng thân phận Dạ Thần cầu xin, hay dư nghiệt của Động Đình hồ thân mang tội cầu xin? Hay dùng thân phận cô nhi của Long Ngư tộc cầu xin?"
Nhuận Ngọc do dự "Hài nhi..hài nhi.."
Ngạn Hữu chán ghét nói "Mẹ nuôi chưa từng thừa nhận ngươi làm con trai người. Mau cút đi!"
Húc Phượng tuy rằng biết Ngạn Hữu nói vậy để khiến Nhuận Ngọc không bị liên lụy, nhưng nghe gã nói vậy, hắn vẫn muốn xuyên vào bịt mồm tên Ngạn Hữu đáng ghét kia. Tên này là nghĩa đệ của Nhuận Ngọc, tính tình cà lơ phất phơ, khiến người khác thập phần chán ghét. Hắn vốn dĩ không ưa gã, cũng không biết bây giờ gã đang ngao du ở đâu.
Đồ Diêu trong mộng cảnh từng bước lại gần ba người đang quỳ ở Cửu Tiêu Vân điện. Bà ta nhìn Ngạn Hữu hồi lâu, rồi tát gã một cái, khiến gã ngã qua một bên. Lý Nhi lúc này vẫn còn là một đứa trẻ, bà ta đỡ Lý Nhi đứng dậy, đưa tay sờ đầu cậu, Nhuận Ngọc hoảng hốt.
"Mẹ nợ con trả! Mẹ ruột con phạm lỗi thì để con đền tội. Xin mẫu thần đừng giận lây người khác."
Đồ Diêu quay người đi lại chỗ đứng cũ "Thôi. Bổn tọa không phải không nói tình lí. Cho ngươi hai con đường để chọn. Hoặc là vạch rõ ranh giới với dư nghiệt Động Đình hồ, ngươi tự mình chấp pháp. Hoặc là chịu tội thay bọn dư nghiệt này, chuộc tội cho mẹ ruột ngươi."
Nhuận Ngọc đáp "Hài nhi...hài nhi sai rồi. Hài nhi bằng lòng lấy một mạng đổi một mạng."
Đồ Diêu gật đầu "Được. Coi như ngươi thức thời."
Nhuận Ngọc "Hài nhi không thể phản bội mẹ đẻ và mẫu tộc. Con nguyện gánh chịu mọi hình phạt."
Đồ Diêu nhếch miệng cười, quay sang Lôi công Điện mẫu nói "Lôi công, thiên lôi trấn trạch của ngươi, còn cả Điện mẫu, điện quang vô cực của ngươi, cộng thêm liên đài nghiệp hỏa của ta, năm đó tới Cùng Kỳ cũng không chống đỡ nổi. Không biết hôm nay Dạ Thần, có thể chịu được ba vạn đạo cực khổ hình tàn khốc này hay không?"
Nhuận Ngọc không do dự, cúi đầu bái lạy chấp nhận "Xin mẫu thần giáng tội."
Đồ Diêu cười "Được. Lôi công Điện mẫu, hành hình!"
Lôi công Điên mẫu do dự, Đồ Diêu lạnh giọng
"Hành hình!"
Húc Phượng cắn rắng nhắm chặt mắt, hắn không muốn xem, thật sự không xem nổi nữa. Ba vạn lôi hình, cùng liên đài nghiệp hỏa, không chết thì cũng đau đớn không bằng chết. Sao mẫu thần có thể nhẫn tâm như vậy?
Húc Phượng nghe thấy Nhuận Ngọc gọi mẹ mình, cùng tiếng hét đau đớn của y. Hắn siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt rỉ máu.
Tiếng động dùng hình cuối cùng cũng chấm dứt, Húc Phượng lại nghe thấy Ngạn Hữu cùng Lý Nhi gọi Nhuận Ngọc, hắn cũng không dám mở mắt ra. Lúc sau có tiếng Thủy Thần cùng mẫu thần tranh cãi, rồi cả phụ đế, nhưng Húc Phượng lại chẳng nghe được gì, tim đau đến tê tâm liệt phế, đầu óc trống rỗng.
Lúc đó hắn đã ở đâu chứ? Hắn đang ở đâu?
Hắn vừa cùng Cẩm Mịch lịch kiếp quay về, tình ý nồng nàn, ở Tê Ngô cung làm Phượng Hoàng đăng, viết thư tình!
Hắn không biết gì cả, một chút cũng không biết. Hắn ở Thiên Giới, vậy mà Nhuận Ngọc bị xử phạt, hắn một chút cũng không biết.
Còn treo lên Phượng Hoàng đăng ở sân vườn Tê Ngô cung, hẹn hò cùng Cẩm Mịch.
Sau khi biết mẹ y chết, thì hắn đến tìm y, muốn lấy một ly rượu xóa bỏ ân oán của y cùng mẫu thần. Quá đáng hơn là bắt y nhường Cẩm Mịch cho hắn, trực tiếp đâm vào tim y một nhát dao chí mạng.
Đó là lần đầu tiên y gắt gỏng với hắn.
"Ngươi không biết gì cả!"
Đúng vậy, hắn không biết gì cả!
Nhuận Ngọc chịu bao nhiêu tổn thương cùng ấm ức như vậy, hắn đều không biết. Lúc đó trong mắt hắn chỉ có Cẩm Mịch, chẳng khác gì một đứa trẻ được nuông chiều, muốn thứ mình yêu thích phải thuộc về mình, mà chưa từng nghĩ đến cảm giác của Nhuận Ngọc.
Những ngày tháng đó, rốt cuộc Nhuận Ngọc đã trải qua như thế nào?
"Húc Phượng!"
Húc Phượng bị tiếng gọi của Nhuận Ngọc làm cho giật mình mở mắt, hắn nhìn vào mộng cảnh, lúc này mộng cảnh đã thay đổi.
Nhuận Ngọc trên người đang mặc thường phục của Thiên Đế, nhưng lại không thấy khí chất lạnh lùng thường ngày của Thiên Đế, mà nước mắt giàn giụa, bước chân loạng choạng đứng ở Bố Tinh đài. Trước mắt là cả một dải ngân hà, hình ảnh Húc Phượng mờ mờ ẩn hiện, y vươn tay ra như muốn bắt lấy, nhưng chỉ bắt được một khoảng hư không.
Cả người Nhuận Ngọc run lên bần bật, kêu gào đau đớn "Húc Phượng..Húc Phượng.." Y nức nở "Ta không cố ý, thật sự không cố ý. Ta chỉ muốn dùng Cẩm Mịch cản chân của ngươi, để ta thuận lợi đoạt ngôi. Nhưng ta không ngờ Cẩm Mịch lại đâm nhát dao đó. Là lỗi của ta. Húc Phượng, thật sự xin lỗi."
Húc Phượng bên ngoài mộng cảnh nắm lấy bàn tay Nhuận Ngọc, đau lòng nói "Thật ngốc. Sao cứ ôm lỗi về mình như thế."
Mộng cảnh lại thay đổi, nhưng lần này là đổi từ Sở Kiến mộng thành Nhãn Kiến cảnh.
Là Nhãn Kiến cảnh của Yểm Thú!
Yểm Thú vừa băng bó vết thương trên cổ tay Nhuận Ngọc, vừa thút tha thút thít khóc.
Nhuận Ngọc bất đắc dĩ mà cười "Sao lại khóc nữa? Lúc nãy khóc vẫn chưa đủ sao?"
Yểm Thú cực kì tức giận "Người còn cười nữa? Người yêu nhị điện hạ, người dùng một nửa tu vi để cứu ngài ấy, thì tạm chấp nhận đi. Vậy còn Cẩm Mịch thì sao? Sao người lại dùng Huyết Linh Tử mà cứu nàng ta? Mất một nửa tiên thọ đó người có biết không? Chỉ vì muốn dùng Huyết Linh Tử mà luyện hóa cả Cùng Kỳ, người bị ngốc sao?"
Yểm Thú tức tới đỏ mặt "Không. Phải nói là người điên rồi!"
Húc Phượng nghe Yểm Thú nói như thế, nhất thời bất động.
Huyết Linh Tử?
Huyết Linh Tử sao?
Đây chẳng phải là cấm thuật của Ma Giới sao?
Hắn làm Ma Tôn lâu như vậy, đương nhiên là biết Ma Giới có một cấm thuật gọi là Huyết Linh Tử. Nếu Diêm Vương muốn bắt người canh ba, thì không để giữ đến canh năm. Nhưng Huyết Linh Tử có thể kéo một người từ trong tay Diêm Vương đem về.
Huyết Linh Tử, nghịch thiên đổi mệnh!
Người thi triển Huyết Linh Tử phải cắt bảy ngân mạch của mình, dồn máu và nửa số tinh nguyên trong cơ thể mình vào, đút cho người bị thương ăn. Quá trình kết thúc, người thi thuật bị mất một nửa tiên thọ.
Nhuận Ngọc lại dùng Huyết Linh Tử cứu Cẩm Mịch sao? Còn vì muốn dùng Huyết Linh Tử mà luyện hóa cả Cùng Kỳ?
Y vì cứu Cẩm Mịch mới luyện hóa Cùng Kỳ? Vậy mà lúc đó hắn còn cho rằng y vì muốn đánh thắng hắn mới luyện hóa Cùng Kỳ. Đã vậy còn nói những lời khó nghe với y, thật muốn quay về tát mình mấy cái mà.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Không phải y không yêu Cẩm Mịch sao?
Nhuận Ngọc trong Nhãn Kiến cảnh đột nhiên mở miệng trả lời Yểm Thú, cũng như đang trả lời thắc mắc của Húc Phượng "Ánh Sáng Huyền Khung đang trong người Cẩm Mịch, nếu nàng chết đi, Cửu Chuyển Kim Đan không thể hoàn thành, Húc Phượng sẽ không thể sống lại." Y ngừng một chút, rồi rũ mắt nói tiếp "Với lại ta có bị gì cũng không sao, Húc Phượng dù sao cũng không đau lòng vì ta. Nhưng nếu Cẩm Mịch chết đi, khi hắn sống lại, hắn sẽ đau lòng lắm."
Yểm Thú bên trong Nhãn Kiến cảnh, Húc Phượng bên ngoài Nhãn Kiến cảnh, cả hai không hẹn mà cùng rơi nước mắt, rồi lại đồng thanh "Thật ngốc."
Khoan đã!
Huyết Linh Tử!
Đúng rồi, là Huyết Linh Tử!
Húc Phượng phất tay đánh tan Nhãn Kiến cảnh, quay sang dịu dàng nhìn Nhuận Ngọc, hắn vươn tay vuốt vuốt tóc y, kiên định nói
"Nhuận Ngọc, quãng đời còn lại, Húc Phượng nhất định bảo hộ ngươi một đời bình an."
Húc Phượng đứng dậy, không hề do dự thi thuật, cắt bảy ngân mạch của mình. Máu bắt đầu dồn về cổ tay, hắn cắt thêm một đường nữa, dòng máu cứ theo đó mà chảy xuống hai đầu ngón tay trỏ và giữa, ngưng tụ thành một viên châu nhỏ màu đỏ tươi. Xung quanh bàn tay hắn như có một chuỗi huyết hạt châu loá mắt không ngừng di chuyển. Hắn lại tiếp tục truyền thêm một nửa tinh nguyên của mình, huyết dịch và tinh nguyên cứ như thế hoà lẫn vào nhau, chuỗi hạt kia cũng từ từ chuyển sang màu lam.
Húc Phượng hướng hai đầu ngón tay vào giữa trán Nhuận Ngọc, một dòng pháp thuật màu lam từ chuỗi hạt châu chảy ra, thâm nhập vào giữa trán của y, cho đến khi dòng pháp thuật cùng chuỗi hạt châu biến mất, Húc Phượng mới bỏ tay xuống. Hắn lui về sau hai bước, phun ra một ngum máu, có chút đứng không vững.
Trước đây hắn vì muốn trả nợ cho Tuệ Hòa mà phế đi một nửa tu vi, nhưng có một nửa tu vi của Nhuận Ngọc bù vào, nên hắn vẫn luôn không cảm thấy gì. Bây giờ hắn đã trả tu vi cho y, nên hắn chỉ còn nửa tu vi.
Hắn nhảy xuống Vong Xuyên cứu Nhuận Ngọc, thi triển Huyết Linh Tử, nếu không phải trong thời gian hắn ở Ma Giới nâng cao tu vi, thì e rằng giờ đã mất mạng rồi. Nhưng dù vậy, hiện giờ hắn rất yếu, nếu không niết bàn, e rằng linh lực hiện giờ còn không bằng một ma tướng ở Ma Giới, còn nói gì bảo hộ Ma Giới?
Bảo hộ Nhuận Ngọc một đời bình an?
Húc Phượng muốn đi đến xem Nhuận Ngọc thế nào, nhưng khung cảnh trước mặt mờ mờ ảo ảo, rồi thân thể ngã xuống, không cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Húc Phượng từ từ mở mắt, hắn có thể cảm nhận được, lúc này hắn đang nằm ở trên giường của mình, không phải lúc nãy hắn ngất xỉu dưới đất sao?
Hắn đột nhiên giật mình. Nhuận Ngọc đâu?
Húc Phượng muốn xuống giường, nhưng hắn chỉ vừa ngồi dậy, đã thấy thân ảnh bạch y quen thuộc từ từ đi vào. Hình ảnh này quá chói mắt, khiến mắt Húc Phượng cay cay.
Nhuận Ngọc đi đến bên giường ngồi xuống, hỏi "Sao không nghỉ ngơi đi?"
Húc Phượng cố gắng không rơi nước mắt, không dám tin Nhuận Ngọc thật sự đã tỉnh lại. Bàn tay run run chạm vào gò má y, muốn cảm nhận độ ấm của y, tuy rằng không có bao nhiêu độ ấm, nhưng mà thật sự là Nhuận Ngọc bằng da bằng thịt, sắc mặt y cũng rất hồng hào. Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với y, nhưng khi mở miệng chỉ là một câu hỏi thông thường "Lúc nãy ngươi đi đâu?"
"Chỉ là đi ra ngoài hóng gió thôi."
Nhuận Ngọc hơi lui lại, khiến bàn tay Húc Phượng đang để trên gò má y dừng ở không trung. Hắn nhìn bàn tay mình, rồi nhìn thần sắc lạnh nhạt của Nhuận Ngọc. Lúc này hắn mới để ý, hình như từ lúc y vào đây, y chưa từng nở nụ cười.
"Nhuận Ngọc, xin lỗi."
Biểu tình Nhuận Ngọc vẫn không thay đổi, còn có phần lạnh nhạt hơn thường ngày. Trong mắt chẳng có lấy một sự ôn nhu nào, đáp "Ừ."
Húc Phượng muốn vươn tay kéo Nhuận Ngọc, nhưng y đã nhanh chân đi đứng dậy. Giọng hơi lạnh "Nghỉ ngơi đi." Nói rồi bỏ đi ra ngoài, không hề quay lại nhìn hắn một cái.
Húc Phượng cũng không dám kêu y lại. Là hắn làm y tổn thương, y giận hắn cũng là chuyện bình thường mà thôi. Hắn không được gấp, không được dọa y sợ, từ từ y sẽ hết giận.
Húc Phượng nằm xuống, nhắm mắt lại.
Không biết hắn ngủ bao lâu, cho đến khi hắn nghe tiếng có người gọi hắn dậy.
Húc Phượng mở mắt "Lưu Anh?"
Lưu Anh mở to mắt kinh ngạc "Phượng huynh, sao sắc mặt huynh lại kém như vậy? Khí tức còn yếu nữa, khiến cả ta cũng không cảm nhận được."
Húc Phượng không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại "Muội đến đây làm gì?" Tuy rằng miệng đang hỏi, nhưng mắt lại tìm kiếm quanh phòng.
"Đã qua một ngày rồi, vẫn không thấy huynh thượng triều, nên phụ vương kêu ta đến xem huynh thế nào."
"Cái gì?" Húc Phượng giật mình "Đã qua một ngày rồi sao?" Hắn vội hỏi "Nhuận Ngọc đâu?"
Lưu Anh kinh ngạc "Từ khi ta vào đã không thấy Nhuận Ngọc rồi, còn tưởng huynh đưa y về Thiên Giới cho tiên quan chữa trị rồi chứ."
Húc Phượng vội vàng xuống giường, bước chân hơi loạng choạng, muốn đi ra ngoài. Nhưng đã bị Lưu Anh giữ lại "Sắc mặt huynh kém như vậy, còn muốn đi đâu?"
Húc Phượng nhìn Lưu Anh, nói "Ta muốn.."
Nhưng lời còn chưa nói hết, tầm mắt hắn bị cái bàn phía sau lưng Lưu Anh thu hút, trên bàn còn đặt một tờ giấy. Húc Phượng vội vàng đi đến, cầm tờ giấy lên xem.
Trên mảnh giấy vỏn vẹn viết ba chữ.
"Đừng tìm ta."
Húc Phượng đột nhiên cảm thấy tim đau đớn không ngừng, hắn đưa tay ôm lấy ngực trái, cố gắng hít thở. Lưu Anh hoảng hốt đỡ hắn.
"Phượng huynh, sao vậy?"
Lưu Anh vừa dứt lời, Húc Phượng cả người vô lực ngã vào người nàng, mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro