Hạ

  Thanh Thanh sắp được một tuổi, thật ra thì hắn đúng ra là lớn hơn một tuổi , nhưng mà Phùng Kiến Vũ nói rằng ngày mình đem Thanh Thanh mang về ngày đó mới là sinh nhật của Thanh Thanh . Cho nên Thanh Thanh đã tới ngôi nhà này gần một năm.

 Tiểu tử kia từ lúc mới đến tỉnh tỉnh mê mê cho đến bây giờ xưng vương xưng bá, chỉ có tật xấu là nhát gan thì vẫn không có đổi.

 Ban đầu lúc Phùng Kiến Vũ đi làm, Thanh Thanh ở nhà một mình , Phùng Kiến Vũ sợ Thanh Thanh sẽ buồn chán , nếu mua thêm một con cùng loài thì lại sợ chúng sẽ đánh nhau , cuối cùng Phùng Kiến Vũ chạy đến cửa hàng chim cảnh mua về một con chim nhỏ nhu thuận hiền lành

 Phùng Kiến Vũ đem con chim nhỏ giơ trước mặt Thanh Thanh , chỉ thấy Thanh Thanh bị dọa sợ , cánh cũng đều giương ra , trong mắt đều là sợ hãi , không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương .

 Hắn thậm chí bị sợ đến phát run, nhưng vẫn kiên cường đuổi con chim nhỏ trên tay Phùng Kiến Vũ , kiên quyết không để cho đối phương ở trong nhà. 

 Phùng Kiến Vũ cũng không có biện pháp, vội vàng đem con chim nhỏ trả về cho chủ tiệm chim cảnh

 Sau đó, Phùng Kiến Vũ nghĩ nguyên nhân Thanh Thanh làm như vậy , hơn phân nửa là bởi vì ghen đi, không muốn cùng con chim khác chia sẻ mình? Cũng không biết là có phải là đang tự mình đa tình hay không nữa . Phùng Kiến Vũ cũng từng gõ cái đầu nhỏ của Thanh Thanh , cười hắn: "Thanh Thanh là tên quỷ nhát gan!"

 Thanh Thanh tựa như nghe hiểu vậy, rất bất mãn hất cái đầu nhỏ qua một bên , đôi mắt ti hí trừng Phùng Kiến Vũ, chọc cho Phùng Kiến Vũ cười không dứt. 

 Thời gian trôi qua rất nhanh, rốt cuộc sinh nhật một tuổi của Thanh Thanh cũng đến.

 Sáng sớm hôm đó, Phùng Kiến Vũ đút cho Thanh Thanh ăn xong thì phải có chuyện ra ngoài, nhưng không nghĩ hôm nay Thanh Thanh phá lệ dính người. Lúc Phùng Kiến Vũ đứng ở trước cửa mang giày , Thanh Thanh liền đứng ở một bên tủ giày nhìn Phùng Kiến Vũ không ồn ào không nháo , đến khi Phùng Kiến Vũ cầm chìa khóa , Thanh Thanh liền lập tức bay đến đậu trên vai Phùng Kiến Vũ , mặc cho Phùng Kiến Vũ dỗ thế nào cũng không xuống.

 "Thanh Thanh, ngoan, ta lập tức trở lại có được hay không?"

 "Cô cô cô! !"

 "Tự mình chơi một hồi, ta trở về sẽ mua sữa chua cho ngươi uống?" Phùng Kiến Vũ an ủi sờ sờ cái đầu xù lông của Thanh Thanh. 

 "Cô cô cô! ! !"

 "Làm sao vậy ? Hôm nay lại dính người như thế , ta đi mua đồ ăn ngon cho ngươi , ngươi không được mang vào siêu thị !" Phùng Kiến Vũ hơi bực mình . Thanh Thanh vẫn cố chấp bám vào vai Phùng Kiến Vũ không rời đi.

 Cuối cùng Phùng Kiến Vũ tức giận , bắt Thanh Thanh nhét vào trong lồng, hơn nữa còn khóa kỹ cái lồng, rất sợ Thanh Thanh bay ra ngoài. 

 Phùng Kiến Vũ lúc này mới cầm chìa khóa đi ra ngoài.Sau lưng Thanh Thanh trong lồng đáng thương kêu lên 

 Phùng Kiến Vũ thở dài, lại quay trở về mở cửa lồng , đem tiểu tử không an phận ôm ra

 "Thanh Thanh, ngươi hôm nay làm sao vậy? Sao lại không ngoan, ta một hồi sẽ trở lại có được hay không?" Thanh Thanh tựa như cảm giác rằng Phùng Kiến Vũ thật sự sẽ không mang hắn ra cửa, lúc này mới an tĩnh lại không ồn ào nữa. Bất quá vẫn là dùng đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn Phùng Kiến Vũ một cái mới bay đến làm ổ trên ghế sa lon rồi bất động, mặc cho Phùng Kiến Vũ dỗ thế nào cũng không thèm để ý nữa 

 Đầu nhỏ chui xuống đệm ghế salon , sau đó chỉ lưu lại một cái mông cô đơn cho Phùng Kiến Vũ.

 Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm Thanh Thanh một hồi, đại khái cảm thấy không có chuyện gì, liền lại thu thập một chút bước ra cửa, lúc sắp đóng của lại , trong lòng Phùng Kiến Vũ nhói lên một cái, cuối cùng vẫn liếc nhìn vào trong phòng lần nữa rồi mới rời đi

 Phùng Kiến Vũ nghĩ hôm nay là sinh nhật Thanh Thanh , trước hết chạy đến tiệm bánh ngọt mua một cái bánh nhỏ, sau đó mới đi vào siêu thị . Phùng Kiến Vũ càng đi dạo lòng càng hoảng sợ , luôn nhớ tới dáng vẻ của Thanh Thanh lúc mình bước ra cửa , cùng với cái nhói lòng khi nãy. Sau đó Phùng Kiến Vũ cũng đi dạo không nổi nữa, vội vội vàng vàng đi thanh toán,cầm bánh ngọt chạy về nhà. 

 Lúc mở cửa phòng ra , Phùng Kiến Vũ thật sự lo lắng , bởi vì tiểu tử kia không lao vào lòng mình như lúc trước.

 Phùng Kiến Vũ lo lắng kêu hai tiếng: "Thanh Thanh, Thanh Thanh? ?" Vẫn không có tiếng trả lời . Phùng Kiến Vũ hoảng sợ ném đồ trong tay , liền chạy đến ghế salon mà Thanh Thanh làm ổ trước khi mình đi ,nhưng trên ghế cũng không có bóng dáng của hắn , Phùng Kiến Vũ lại lập tức đi kiểm tra cửa sổ, cũng không phát hiện có dấu vết hư hại.

Thanh Thanh đâu rồi ? Phùng Kiến Vũ gấp gáp đi loanh quanh trong nhà , Thanh Thanh có phải là đang tức giận nên trốn ở chỗ nào rồi ? 

 Bỗng trong phòng bếp truyền tới tiếng động nho nhỏ , Phùng Kiến Vũ liều mạng chạy vào...

 Không nhìn thấy bóng dáng tiểu giác điêu nhưng lại nhìn thấy một người thiếu niên ngồi ở trước tủ lạnh liếm sữa chua, nhìn thấy mình xông vào,liền nâng đầu lên , chớp chớp mắt ngồi ở đó nhìn mình , khóe miệng còn dính một ít sữa chua.

 Phùng Kiến Vũ không biết thiếu niên này là ai, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy thiếu niên này mình lại có chút an tâm. 

 "Vũ... Vũ..." Thiếu niên có chút không tự nhiên gọi một tiếng. 

 Phùng Kiến Vũ liền cười, tiến lên sờ đầu tóc mềm mại của thiếu niên, gọi : "Thanh Thanh." 

 Thiếu niên ngao ô một tiếng ném sữa chua nhào vào trong ngực Phùng Kiến Vũ. 

 Phùng Kiến Vũ ôm thiếu niên, không khỏi cảm khái một câu: Sau phong kiến động vật đúng cũng có thể thành tinh a! 


 -END-  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: