Chương 17: Bạn cùng bàn cũ

"Ô vuông 8:1" có một nhóm chat riêng. Nhóm này sẽ hoạt động năng nổ khi có hai vấn đề: một là có người cần hỏi bài tập, hai là khi Bình Phương thông báo ngày mai thực đơn có món gì.

Thời gian đầu vài ba món ăn vặt đơn giản, sau này thực đơn phong phú dần lên, Liên và Xuân được thêm vào nhóm.

[5 cân cóc xanh đang đợi chúng mày xử 😆]
...

[Nửa yến xoài sắp được chấm muối ớt 😂]
...

[Ê đứa nào nấu trà sữa giải cứu đám trân châu đường đen này giúp tao với 🥲]
...

[Mai đừng ăn sáng nha các anh em, mẹ tao làm 20 cái bánh bông lan rồi 😳]
...

[Order số bát đi, không mai mình tao sẽ chén hết chỗ bún bò này kaka 😆]
...

Mọi người dần dà thấm thía câu nói lúc mới chuyển chỗ của Trần Thanh Triều: "Có Bình Phương ở đây thì không lo chết đói rồi."

Hôm nay cũng như mọi ngày, Nguyễn Lê Bình Phương đến lớp với hai túi bóng nặng trịch. Trình đi sau con bé cũng xách hai cái túi y chang.

Khệ nệ nhấc đồ lên mặt bàn, Bình Phương thở hắt ra:

"Tổng thiệt hại hết năm cân dưa chuột và hai lọ muối chấm Hảo Hảo."

"Bọn tao có phải bò đâu mà mày cho nốc cả đống rau thế này!" Nhất ngoái đầu ra sau nhìn theo con bé, nhăn nhó khi thấy túi đồ xanh lét.

Triều giúp Bình Phương nhấc nốt cái túi còn lại lên bàn, bật cười thành tiếng:

"Khổ quá! Ranh con này cần giảm cân nên bắt cả lũ phải kiêng khem theo ấy mà."

Nghe thấy thế, Nhân hoảng hốt, nắm tay con bé giơ lên xem xét: "Sao mà phải giảm cân? Tao thấy mày có béo lên đâu?"

"Không, tao phải gầy bớt đi thôi." Bình Phương than thở, "Không thì không kịp chụp ảnh kỷ yếu mất."

"Lớp mình thống nhất chụp kỷ yếu sau thi cơ mà, là đến tận tháng 7 ấy..." Nhân chớp mắt nhẩm tính.

"Ừ, bỏ tháng sáu phải thi tốt nghiệp đi thì tao còn chưa đến ba tháng để mặc vừa cái váy đấy... hức..."

Bình Phương buồn bã nói, giọng nức nở như sắp khóc, tay thò vào túi lấy ra một quả dưa chuột béo tròn. Không đợi Trình đưa cái nạo vỏ ra, con bé đã há miệng ngoặm một miếng ngon lành.

Triều cũng với tay lấy ra vài quả, thoăn thoắt gọt vỏ rồi ném sang cho mấy đứa xung quanh. Dưa chuột mới hái xong, bố Bình Phương đi công tác về hôm qua mua cả yến nên còn tươi roi rói. Con bé đợi Triều gọt xong thì nhanh nhảu cầm hai đĩa đầy ụ mang sang cho Liên và Xuân.

Chúng nó vừa ngồi nói chuyện một lúc, thấy đồng hồ chỉ sắp tới giờ vào lớp, Bình Phương vội vàng quay về chỗ lấy đồ, nào là máy tính bảng, tai nghe, sổ ghi chép, ống đựng tranh, không quên gói riêng một túi dưa chuột cầm theo. Vở Vật Lý và vở Toán đã nằm ở bên bàn Trình. Vở Hóa cũng được đưa cho Nhân từ trước.

Ban đầu Triều rất cương quyết phản đối sự nhờ vả này nhưng sau khi Bình Phương đảm bảo chắc chắn để trống tiết mục nhảy đôi trong kịch bản đêm nhạc của "Thịnh Thế" thì Triều đành cắn răng đồng ý chép vở Văn cho con bé.

Với Trình lại càng dễ dàng, chỉ cần là Bình Phương đề nghị, cậu đều gật đầu không chút suy nghĩ. Tất nhiên Trình thoải mái với bạn cùng bàn như thế cũng có điều kiện đi kèm, đó là mỗi tối hai đứa phải gọi điện video để cậu giảng bài lại cho con bé.

Những người ngồi xung quanh cũng đã quá quen thuộc với cảnh cô gái duy nhất ở đây gói ghém đồ đạc trong gang tấc. 6 ngày đi học thì phải đến 3 ngày Nguyễn Lê Bình Phương sẽ vắng mặt trên lớp, vì bận đi họp chương trình.

"Phương!"

Liên lớp trưởng đứng sau lưng Bình Phương từ lúc nào, cô lạnh lùng gọi tên con bé.

"Đi mấy tiết?"

"Đi hết ạ."

"Gì cơ?"

Phùng Ngọc Liên trợn mắt, thái độ không hài lòng. Tóc xoăn biết ý bèn kéo vai Liên cúi xuống, thì thầm vào tai cô. Mấy giây sau, hàng lông mày của lớp trưởng giãn ra, Liên tỏ vẻ miễn cưỡng gật đầu:

"Được rồi. Nhưng tiết năm phải lên, cô Trang nghiêm lắm."

"Okay!" Bình Phương gật đầu như bổ củi. Con bé cười tươi rói, vẫy tay chào một vòng: "Tao đi đây, bye."

Nói xong, bóng dáng nhỏ con biến mất chưa đầy năm giây đếm ngược.

"Chả hiểu cái phòng đấy có gì cám dỗ mà con bé lui xuống đều đặn thế nhỉ?"

Liên lắc đầu bất lực. Cô cũng hết cách với cây nấm biết đi kia rồi.

Dù sao thì Bình Phương cũng đem lại cho lớp trưởng một tin tức quý giá: Bùi Nam Khánh rất thường xuyên lên thư viện thành phố học bài. Thậm chí con bé đã do thám được giờ giấc cụ thể, vị trí bàn mà Khánh nhất định sẽ ngồi.

Còn về Bình Phương, lớp trưởng biết chắc chắn đứa trẻ này sẽ không trốn học để chơi bời một cách vô bổ. Liên có thể nhìn thấy nhiệt huyết của con bé từ màn hình kín mít tệp, thư mục và những ghi chú dày đặc trong sổ tay của Bình Phương.

Chỉ cần nó giữ được kết quả ổn định như hiện tại thì Liên vẫn có thể bao che, miễn sao Bình Phương cảm thấy thoải mái mà phát huy hết năng lực là được.

"Chậc, thì nghe nói phòng nhạc cụ vừa được lắp cái điều hòa mới toanh chạy phê tít, lát ra chơi tao cũng phải xuống đấy hưởng thụ một tí mới được."

Xuân bước đến chỗ Liên đứng, vừa vặn nghe lớp trưởng thắc mắc nên chép miệng trả lời. Ban nãy, Bình Phương lao ra khỏi lớp nhanh đến nỗi Xuân gặp con bé ở ngoài cửa chỉ nghe tiếng "Vút" và loáng thoáng hai chữ "Đi nha" lướt qua tai mình.

"Lát đi cùng nhá!"

Liên hào hứng đập tay với Xuân, hai cô gái chụm đầu khúc khích cười.

"Tao đi với-"

"Không. Mày ở trên này trông lớp. Khối 12 bị cấm xuống sân chơi rồi, mày mà đi nữa thì cái Khúc quản sao nổi!"

"Ơ nhưng mà..."

Triều cố gắng với tay theo năn nỉ nhưng chỉ nhận lại những cái hất cằm lạnh lùng của lớp trưởng và thủ quỹ. Mấy tên xung quanh muốn cười lắm nhưng phải cố nín lại, ít nhất đó là sự tôn trọng sau cùng của chúng dành cho người anh em vừa bị cả crush lẫn bạn thân chí cốt ngó lơ.

Ngoài cửa sổ trời nắng chang chang, cái oi bức của mùa hè xuyên qua từng tán lá và thớ gỗ mộc, tạc lên chúng một màu vàng ươm nóng hổi.

Trình chống cằm hướng về phía bầu trời xanh ngắt, khóe miệng cong cong, niềm vui chất chứa trong đôi mắt hạnh.

Điều hòa trên đầu động cơ chạy kêu o o, gió phả vào khiến tóc mái rủ xuống bay bay.

Hi vọng Bình Phương dưới phòng nhạc cụ cũng cảm thấy thư giãn và thoải mái như cậu lúc này.

***

Cộc... Cộc...

Bàn tay mảnh mai liên tục gõ đuôi bút chì xuống mặt bàn. Trình nhăn mặt khi các dòng lời giải trên giấy nháp trở nên ngứa mắt một cách khó hiểu.

Đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu cậu như đang đè lên dây thần kinh thị giác khiến hàng chữ ngay ngắn thẳng hàng bỗng co lại thành một búi rối tinh rối mù. Chúng còn dắt díu nhau quay mòng mòng quanh đầu giống như đang trêu ngươi cậu vậy.

Bên cạnh không có ai, phần ghế trống được lấp kín bằng hai chiếc cặp sách nghiêng ngả tựa vào nhau cũng không khiến Trình cảm thấy đỡ bất an hơn.

Sao hôm nay Trình lại đặc biệt nhớ bạn cùng bạn thế nhỉ? Những ngày khác con bé vắng mặt trên lớp, cậu đều cố gắng chú tâm học tập, ngoan ngoãn đợi đến khi hết giờ mới lén xuống phòng nhạc cụ ngó nghiêng một chút.

Nhưng vì sao hôm nay Trình lại cảm thấy bức bối khó chịu thế này? Cậu nhớ hương bưởi dịu dàng trên làn tóc bồng bềnh và đôi má phúng phính kia đến điên cuồng ấy. Trình thở hắt ra, phải đi gặp cho đỡ nhớ thôi.

12A1 bắt đầu xì xào lên vì thầy Hưng dạy toán ngừng giảng lý thuyết và đứng lên kẻ bốn đường thẳng trên bảng đen.

"Mỗi bạn lên bảng giải 10 câu đề minh họa nhé."

Thầy Hưng vừa dứt lời, Trình nghe thấy hàng loạt tiếng thở dài xen lẫn tiếng sột soạt mở sách mở vở trong hoảng loạn của đám học sinh.

Lần này vận may đã đến với Trình, cậu chàng không bị gọi bên bảng, bởi vậy, nhân lúc cả lớp nhốn nháo liền chớp cơ hội xin thầy đi vệ sinh.

Chỉ trong một phút tiếp theo, Trình đã đứng trước cửa phòng nhạc cụ.

Cánh cửa phòng khép hờ, hơi lạnh điều hòa tỏa ra từ khe hở nhỏ. Trình gõ cộc cộc hai cái, không thấy học sinh nữ duy nhất trong phòng phản ứng gì bèn đẩy nhẹ cửa ra rồi thản nhiên bước vào.

Bình Phương khẽ giật mình khi thấy có cái bóng cao lớn bao phủ lấy con bé, ngẩng đầu lên thì Trình đã sừng sững trước mắt từ lúc nào.

"Ơ... sao mày xuống đây giờ này? Thầy Hưng cho nghỉ sớm à?"

Bình Phương tháo tai nghe xuống, chớp mắt ngạc nhiên hỏi, câu sau còn che miệng thì thầm, mắt lấm lét nhìn xung quanh như sợ bị người khác nghe thấy.

"Không." Trình lắc đầu, khom lưng ngồi xổm xuống đối diện với Bình Phương.

"Tao xuống xem thử liệu "Thịnh Thế" có vui như mày nói hay không thôi..."

Thiếu niên cố tình hạ thấp giọng, nghiêng đầu nói:

"Nào ngờ lại bắt được phó ban tổ chức... đang lén lút trốn ra đây tập vẽ này."

Trình ngước lên, nở nụ cười xấu xa, đôi mắt cong cong nhìn bạn cùng bàn. Bình Phương mất hai giây để hiểu lời cậu, sau đó lúng túng giấu sổ vẽ đằng sau lưng, vội vàng giải thích:

"À... ờm... đang nghỉ giải lao nên tao tranh thủ ấy mà. Bọn tao chuẩn bị chương trình bên kia vui lắm, mày có muốn qua xem chút không? Tao dẫn mày qua đó nhé..."

Bình Phương nhổm người toan đứng lên, Trình lại nắm tay con bé kéo về vị trí cũ, cậu bật cười:

"Ừm không, còn mười phút nữa hết tiết rồi, tao ngồi ở đây chút thôi."

Bình Phương hơi ái ngại nhìn Trình, con bé cứ cảm thấy hình như bạn cùng bàn có gì đó không ổn. Đôi mắt hạnh màu nâu cà phê ngọt ngào của Trình bây giờ trông ảm đạm và mệt mỏi. Dù nụ cười có tươi tắn rạng rỡ thế nào cũng không xóa tan được lớp sương mỏng đang bủa vây lấy cậu.

Trình vặn vẹo người, cố gắng nhét thân hình to lớn của mình vào chỗ trống bên cạnh Bình Phương. Xung quanh con bé là "bức tường thành" vững chãi được dựng lên bằng các loại nhạc cụ trong phòng: cây đàn piano gỗ đằng sau lưng, bên phải là một dàn trống hiện đại đồ sộ còn bên trái là một cây ghi-ta điện màu nâu bóng bẩy được dựng cạnh chiếc cello cỡ lớn nhất.

Cậu xoay người, từ từ cẩn trọng hạ thấp trọng tâm cơ thể, mắt không rời cây cello trông có vẻ đắt tiền kia, chỉ sợ một chút lỡ chân sẽ khiến nó đổ nghiêng ngả xuống nền đất.

Vất vả một hồi Trình mới yên vị được trong chiếc ổ chật chội của cô rùa nhỏ này. Vì cậu cố chấp muốn chiếm chỗ ngồi nên bây giờ hộp màu và ống đựng tranh của Bình Phương đành phải đặt trên đùi Trình. Vừa rồi con bé cũng định ném chúng sang chỗ khác nhưng cậu bảo không sao rồi tự giác ôm đồ vào người.

Hương bưởi thoang thoảng dịu dàng quấn lấy tâm trí Trình. Ngọn tóc bông xù bay theo gió sượt qua gò má cậu, để lại trên khuôn mặt thiếu niên đôi ba vệt nắng cháy hồng.

Bình Phương cúi đầu, vội tìm trong hộp bút sợi dây thun vòng, sau đó nhanh tay vén mái tóc dài của mình sang một bên vai rồi tết thành đuôi sam nhỏ.

Trình ngẩn ngơ trong giây lát, cảm giác hụt hẫng.

"Sao mày lại tết tóc vào thế?"

"À tao thấy xõa tóc ra hơi nóng..."

Điều hòa trên tường thổi gió vù vù, Trình nhìn thấy hai vai Bình Phương run nhẹ. Lời nói dối dễ dàng bị phơi bày, vậy mà con bé vẫn tiếp tục tết tóc đến hết mới thôi.

Trình ngả đầu ra sau, chăm chú nhìn vào phần tóc phồng lên sau gáy bạn cùng bàn. Cậu không hiểu điều gì khiến Bình Phương hành động vội vàng như thế. Đuôi tóc tết rất hoàn chỉnh, động tác của con bé nhanh gọn dứt khoát, giống như đã quen tay hay làm.

Xử lý xong mái tóc dài, Bình Phương lại quay sang nhìn Trình. Đôi mắt đen láy của con bé không ngại ngần nhìn thẳng vào mắt cậu.

Không khí bỗng trở nên gượng gạo. Thực ra chỉ có mình Trình cảm thấy thế, vì cậu không chống cự nổi ánh mắt tò mò kia nên phải tìm cách lảng tránh.

"Tao buồn ngủ quá, cho tao mượn vai mày chút nhé."

Bình Phương không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý. Trình mỉm cười, cậu với tay nhẹ nhàng lấy đuôi tóc vừa tết xong đặt sang bên vai này, cẩn thận vén những sợi tóc thừa ra sau vành tai con bé rồi mới nghiêng đầu ngả vào bờ vai nhỏ nhắn.

Phòng nhạc cụ chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bút chì sột soạt trên giấy trắng. Trình không ngủ, cậu mơ màng nhìn bàn tay trái đang cầm bút chì của Bình Phương, rồi lại nhìn sang tay phải của con bé đang nắm hờ đặt trên đùi.

Trình cố xóa đi những hình ảnh tưởng tượng trong đầu nhưng không có tác dụng. Lòng cậu bức bối không thôi, cuối cùng vẫn quyết định gặng hỏi người bên cạnh:

"Này, mày... còn nhớ bạn cùng bàn hồi cấp hai không?"

***

Từ lúc Bình Phương được nhiều người biết đến, thỉnh thoảng tên con bé lại xuất hiện trên confession. Chủ đề bị lãng quên năm ấy bỗng chốc nổi tiếng trở lại.

Chuyện này xảy ra cũng dễ đoán, nhất là khi Bình Minh và Bình Duy đã đến tận trường gặp con bé. Thế là các anh trai lại được dịp trêu chọc em gái út, mỗi ngày đều chụp màn hình gửi vào nhóm chat chung.

[Bình Duy: @Bình Minh huhu bị phát hiện rồi anh ơi!

[Bình Minh: @Bình An anh ơi cứu 2 bé!]

[Bình An: @Bình Duy @Bình Minh tao còn không được đồn đây này 😢]

[...]

Bình Phương chỉ biết ngồi im chịu trận, âm thầm thả reaction cho tin nhắn của các anh.

Mỗi khi nói về vấn đề này, tâm trạng con bé lúc nào cũng lên xuống như hai bên đối nghịch của chiếc bập bênh. Có những người anh trai giỏi giang ưu tú như vậy, đối với một cô gái không được nổi trội như Bình Phương, đôi lúc lại là những áp lực và ám ảnh vô hình.

Bởi vậy, con bé cứ chần chừ lắc đầu mỗi khi các anh muốn lên tiếng thừa nhận, mặc dù chuyện này chẳng có gì sai trái cả.

Nào ngờ sau đó, tin đồn lại biến tướng thành những lời nói xấu bịa đặt. Chúng nói Bình Phương là kiểu pick me girl điển hình, ngoài mặt luôn tỏ vẻ rụt rè nhút nhát nhưng thực ra là cố tình khiến mình trở nên bé nhỏ để đám con trai chú ý. Có kẻ còn cho rằng Bình Phương lợi dụng mối quan hệ trong câu lạc bộ mới thân thiết được với đàn anh Bình Duy và Bình Minh, quá đáng hơn nữa chúng chỉ trích con bé sao không nhìn lại bản thân mình đi, dù có là em gái ruột thì so với các anh trông cũng thật kệch cỡm và lạc quẻ!

Vốn dĩ Bình Phương không để ý nhiều đến mạng xã hội, nhất là những chuyện thị phi trên này, con bé mò được bài confession kia là do ba bình luận liên tiếp của các anh nhắc đến mình.

[@NL² gọi anh đi, chứ các bạn không tin kìa :)))]

Bên dưới An, Duy và Minh còn đính kèm ảnh chụp chung của 4 anh em vào nữa. Bình Phương hít thở sâu, bất lực đăng bình luận trả lời lại.

[Vâng anh...]

Chỉ trong nháy mắt, dư luận đổi chiều, cô bé bỗng nhiên trở thành "em dâu" của mọi nhà.

Sáng nay, như thường lệ, trang confession của trường ồ ạt xả bài. Trong một nghìn lẻ một câu chuyện nóng hổi ấy, cái tên Bình Phương xuất hiện chiếm đóng riêng một confession rất dài.

"Năm tháng trôi qua trong nháy mắt, 3 năm cấp ba của tao vẫn chỉ nhớ về mày, người con gái ngồi cạnh tao suốt bốn 4 cấp hai đầy hoài niệm ấy."

Triều đọc to rõ ràng từng từ từng chữ một, không bỏ sót đến cả dấu chấm phẩy. Cả đám nghe xong liền co rúm người lại suýt xoa. Chỉ có Trình ngồi trong góc mặt mày u ám, đôi mắt đen kịt và bàn tay đã nắm lại thành đấm từ lúc nào.

***

"Nếu chưa là quá muộn, hy vọng tao vẫn còn cơ hội đến bên mày một lần nữa."

Câu cuối cùng trong bài tâm sự dài dằng dặc của một tên nam sinh nào đấy trên đất nước này cứ lởn vởn trong đầu Trình. Cậu ôm chặt hộp màu vẽ bằng gỗ của Bình Phương vào lòng, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của con bé.

"Có, làm sao mà tao quên được."

Tim Trình hẫng đi một nhịp, cổ họng nuốt nước bọt thôi cũng thấy đắng ngắt.

"Tao ghét nó! Hồi cấp hai, nó toàn trêu tao."

Mắt Trình sáng rực, nụ cười hân hoan hiện trên khóe môi. Cậu vui vẻ dụi dụi đầu, khịt mũi hít hà hương bưởi ngọt ngào nơi đầu vai mềm mại.

Mọi chuyện đang đi theo đúng hướng Trình mong muốn. Giây phút phi từ lớp học xuống đến phòng nhạc cụ, cậu chỉ mong Bình Phương chưa đọc được bài tỏ tình kia và tràn trề hy vọng rằng con bé sẽ chẳng bao giờ bị rung động bởi kẻ đã từng bắt nạt mình giống như lời khẳng định chắc nịch từ miệng Triều.

Trình ngẫm nghĩ, thật may cậu đã không chọn theo đuổi Bình Phương theo cách ấu trĩ như vậy, dù nó đã từng le lói trong não cậu một lần duy nhất.

"Mà sao tự dưng mày lại hỏi chuyện này?... Hôm nay mày hơi lạ đấy, hay lại ốm à?"

Bỗng Bình Phương cúi đầu hỏi, khuôn mặt con bé chợt gần trong gang tấc. Trình ngơ ngác, không kịp phản ứng gì, cứ ngồi tần ngần nhìn vào cánh môi hồng đang mấp máy.

Thấy bạn cùng bàn im lặng, Bình Phương càng lo lắng hơn. Con bé chần chừ giây lát mới vươn tay sờ lên trán Trình, lẩm bẩm:

"Có nóng đâu nhỉ?"

Cả cơ thể như vừa trải qua một đợt rung chấn, hai vai Trình run nhè nhẹ. Cậu khẽ cử động, chóp mũi chạm vào đầu vai Bình Phương, cố gắng giấu đi vẻ mặt lúng túng của mình:

"Không, tao không sao. Tao chỉ buồn ngủ thôi."

Bình Phương thấy vậy cũng không gặng hỏi thêm, cho rằng cậu bạn chỉ là vì quá mệt mỏi nên nghĩ ngợi vu vơ cho khuây khỏa. Vỗ nhẹ một cái lên mái tóc mềm, con bé nhích người ra sau tựa vào cây đàn gỗ, khẽ nâng vai lên một chút cho vừa tầm với Trình.

"Ừ, tao không hỏi nữa. Mày ngủ đi, trống đánh tao gọi mày."

Trình nghe xong bèn gật đầu một cái, điều hòa phả làn gió lạnh khiến cậu rùng mình, vô thức nép người lại gần Bình Phương hơn.

Kẻ to xác đang biến thành trẻ con, còn kẻ nhỏ bé lại đang gồng mình làm người lớn.

Kim đồng hồ treo tường chạy kêu tích tắc tích tắc, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi. Mười phút ngắn ngủi kết thúc khi tiếng trống trường tùng tùng vang lên.

Trình uể oải rời khỏi vai Bình Phương, ánh mắt tiếc nuối lưu lại nơi đuôi tóc gọn gàng. Cậu ôm khư khư hộp màu và ống đựng tranh của con bé, dường như không có ý định đưa trả chủ nhân.

Bình Phương muốn lấy lại đồ dùng của mình từ chỗ Trình nhưng thấy cậu cứ cúi gằm mặt, dáng vẻ buồn bã nên ngập ngừng không dám mở lời, tay vươn ra rồi lại rút về.

Con bé khó hiểu đẩy gọng kính, cảm thấy tình trạng của Trình hình như có phần tệ hơn khi nãy. Có lẽ cơn buồn ngủ chưa hết, lại nghĩ đến trống rồi phải lên lớp ngồi học khiến cậu càng chán nản hơn chăng?

Cất dọn đồ đạc xong xuôi, hai đứa chui ra khỏi cái ổ nhỏ. Trình ngoảnh mặt ra phía cửa, thở dài thườn thượt, hai mắt lờ đờ, bây giờ cơn buồn ngủ mới thật sự kéo đến.

"Trình, cởi áo ra đi."

Tiếng Bình Phương cất lên đánh tan cơn mơ màng. Trình quay ngoắt lại nhìn con bé, khuôn mặt hoang mang.

"Hả?"

"Áo mày rách rồi kìa. Cởi áo ra mặc tạm áo khoác của tao đi để tao khâu áo lại cho."

Bình Phương tiến lại gần Trình, chỉ tay vào mạn sườn cậu. Lúc này Trình mới phát hiện áo sơ mi đã bị rách một khoảng bằng cả gang tay, thảo nào lúc đứng dậy cậu cứ thấy gió lạnh lùa vào lưng. Có lẽ chuyện xảy ra vào lúc Trình phi như bay xuống cầu thang và cua hơi gắt ở đoạn nối tiếp hai tầng nên va chạm với phần kim loại dùng để cố định tranh treo tường.

Trình bần thần nhìn xuống áo mình rồi lại nhìn sang áo khoác đồng phục trên tay Bình Phương, thoáng chốc hai má cậu nóng bừng.

"E hèm!... Thôi trống rồi, tao mặc nốt tiết năm xong về nhà khâu lại sau cũng được."

"Đưa tao hộp màu đi, tao để kim chỉ trong đấy..."

Câu nói của Trình hoàn toàn bị ngó lơ, Bình Phương lấy lại hộp đựng màu trông giống cái rương cổ chứa kho báu của con bé từ tay cậu, đặt xuống sàn. Rồi bằng trí nhớ siêu việt của mình, con bé tìm được lọ đựng kim chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nằm lẫn lộn giữa những hộp nhựa tròn rực rỡ sắc màu.

"Đây rồi, may quá hôm qua tao mới cho thêm chỉ trắng vào... Cởi áo ra đi, nhanh lên! Tao khâu hơi bị đẹp đấy, đảm bảo đều như may!"

Bình Phương vừa nói vừa xâu kim, ngước lên thấy Trình vẫn đứng tại chỗ liền ném cho cậu áo khoác đồng phục, "cưỡng chế" lấy đi ống đựng tranh của mình mà cậu cứ ôm khư khư rồi đẩy Trình lại phía góc phòng, bảo cậu ra sau tấm màn nhung thay áo.

Lần đầu tiên trong đời, Trình được trải nghiệm cảm giác mặc áo khoác mà không có gì bên trong, đã vậy còn là áo nữ và chỉ ngắn đến ngang hông. Cũng may, áo còn đủ độ rộng, nếu không có lẽ Trình còn chẳng kéo nổi phéc-mơ-tuya.

"Ờm... mày chịu khó một xíu, tao khâu sắp xong rồi đây."

"Ừm."

Từ lúc Trình bẽn lẽn bước ra trong cái áo khoác không đúng kích cỡ, Bình Phương không dám nhìn thẳng cậu. Một phần sợ bạn cùng bàn thấy ngại, phần lớn hơn là nếu con bé nhìn thì nhất định sẽ bật cười.

Hai đứa lại ngồi bệt xuống sàn nhà, chụm đầu vào xử lý chiếc áo sơ mi chẳng may bị rách. Trình mắt tròn mắt dẹt nhìn Bình Phương nhanh nhẹn lên xuống từng đường kim mũi chỉ.

"Xong! Đấy, y như mới này."

Bình Phương đưa áo lại cho Trình, cậu giơ lên ngắm nghía, quả nhiên khâu khéo đến mức khó mà phát hiện ra vết rách to đùng trước đó. Con bé còn tận tâm gia cố thêm một lớp chỉ nữa đè lên lớp chỉ cũ, nên mảnh vải thân trước và thân sau của áo bây giờ càng dính chặt với nhau, muốn giằng ra cũng khó.

Trình cười sáng lạn, trong mắt cậu người đối diện lấp lánh như sao.

"Tao cảm ơn nhé."

"Không có gì, mày cũng chép bài giúp tao mà."

Bình Phương đáp. Nhưng Trình không nghe thấy câu nói ấy. Cậu đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ bất tận. Cô ấy rất khéo tay, cậu cũng giỏi mấy đồ thủ công. Chẳng phải hai người họ là một cặp xứng đôi sao? Thích thật đấy, cảm giác được người mình thích quan tâm chăm sóc, có lẽ tương lai phía trước đang đợi hai người là một đám cưới trải đầy hoa hồng và cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

Sự phấn khích cực độ dần biến thành những âm thanh xấu xa không kiểm soát:

"Hihihi... Hahahihi..."

Bình Phương ngẩng lên, hướng mắt về phía người vừa phát ra tiếng. Trình ngồi khoanh chân, hai tay nâng niu chiếc áo sơ mi, khẽ vuốt ve mân mê đường chỉ khâu thẳng tắp. Nụ cười cậu tươi tắn, ánh mắt từ lúc nào đã long lanh và ngọt ngào như đúng màu cà phê sữa vốn có.

Bình Phương đảo mắt, nhìn thấy phần da thịt sau lưng Trình lộ ra vì cái áo khoác đồng phục không đủ độ dài của con bé. Không lẽ Trình không thấy lạnh? Cậu đang ngồi ngay dưới điều hòa, cùng với một khuôn mặt đần thối.

Con bé gãi gãi đầu, tạm thời chưa tìm ra tính từ khác để miêu tả biểu cảm ngố tàu của bạn cùng bàn.

Năm giây trôi qua, Trình vẫn ngồi "đần" như thế. Bình Phương mím môi, không biết có nên gọi cậu một tiếng hay không, sắp hết mười phút nghỉ giải lao rồi.

"Trình, cởi áo trả tao."

"Hả?"

"Thay lại áo sơ mi đi, sắp hết giờ nghỉ rồi."

Bình Phương thúc giục, Trình mới ngơ ngác đứng dậy chạy ra sau tấm rèm nhung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro