Chương 1: Chạm mắt.

𝄞 ٠ ࣪♬ . ݁˖ ⋆♪.˚ ✮⋆˙ 𝄢

24 bản hòa âm được ghi lại từ những thanh âm cảm xúc khác nhau - khi nhẹ nhàng như tiếng gió lướt qua phím đàn, khi sâu lắng như dư âm của một khúc ca đã tắt.

Mỗi giai điệu là một lời tự sự, một mảnh hồi ức, và một bản nhạc nhỏ trong đại dương cảm xúc mang tên Piassary.

Hãy để tôi - nhà soạn nhạc dẫn dắt bạn lắng nghe buổi diễn mang số hiệu 24 mang tên Sonatina in A Minor - Georg Anton Benda.

♪ Lời cảm ơn đến người hòa âm @unmyeongz vì đã tinh chỉnh nhịp điệu cho bản nhạc này.

♪ Buổi diễn trước: your body aches under my lips - @bluemymindredmyheart.


♫⋆。♪ ₊˚♬ ゚.♫⋆。♪ ₊˚♬ ゚.♫⋆。♪ ₊˚♬ ゚.♫⋆。♪ ₊˚♬ ゚.

Thời tiết chuyển mùa, những cơn mưa bóng mây lướt qua khuôn viên Nhạc viện khiến cho xung quanh như luôn bị che phủ trong lớp sương mờ mịt. Những chiếc lá trên hàng cây bắt đầu ngả màu, rơi chậm rãi xuống con đường lát đá dẫn về giảng đường nghệ thuật chứa đầy âm thanh của đủ mọi thể loại nhạc cụ và tiếng hát ca.

Nằm biệt lập trên một ngọn đồi cao giữa vùng ngoại ô tĩnh lặng, Nhạc viện Quốc gia từ lâu đã được xem là biểu tượng tối thượng của giới nghệ thuật cổ điển xứ kim chi. Toàn bộ khuôn viên rộng lớn như một cung điện được xây dựng theo lối kiến trúc châu Âu cổ điển thời Phục Hưng với những bức tường cẩm thạch được chạm khắc tinh xảo, mái vòm cao vút điểm xuyết hoa văn mạ vàng, hành lang dài phủ đầy thảm nhung đỏ cùng các bức tượng đá quý hiếm. Dọc lối đi là hàng cây phong lá đỏ rực vào mùa thu, còn phía xa xa là hồ nước trong veo phản chiếu dãy núi hùng vĩ như một bức tranh sơn dầu sống động.

Phòng hòa nhạc chính được ví như trái tim của ngôi trường, nơi âm thanh được cộng hưởng hoàn hảo nhờ hệ thống âm học tiên tiến nhất thế giới, với trần nhà lót gỗ đàn hương nhập khẩu, ghế ngồi bọc nhung đỏ thẫm, sân khấu lát gỗ sồi quý từ Bắc Âu. Mỗi phòng học, phòng tập đều được trang bị đàn piano phiên bản giới hạn, âm thanh chuẩn đến mức từng phím nhấn vang lên cũng có thể khiến người nghe xúc động. Thư viện được ví như kho báu ngầm với những bản nhạc cổ nguyên bản được cất giữ trong phòng điều hoà nhiệt độ nghiêm ngặt, nơi ánh sáng tự nhiên được lọc kỹ càng để tránh làm hư hại giấy tờ quý giá. Ở trung tâm thư viện, một chiếc đồng hồ cổ từ thế kỷ 18 vẫn đều đặn điểm chuông mỗi giờ, như một lời nhắc nhở lặng lẽ rằng: ở nơi này, thời gian không chờ đợi ai.

Sinh viên xuất sắc nhất tại đây là những người luôn giữ vị trí trong top 10 đầu khoa mỗi tháng, không chỉ được ghi danh trong Bảng Vàng của Nhạc viện mà còn nhận được đặc quyền khiến bất kỳ ai cũng phải ngưỡng mộ. Họ được ở trong khu căn hộ riêng biệt có nội thất xa hoa và đặc biệt đều có một nhạc cụ đặt ở khung cửa sổ nhìn ra thung lũng. Không chỉ vậy, họ còn có cả dịch vụ dọn phòng hằng ngày, bữa ăn được phục vụ theo thực đơn cá nhân do đầu bếp riêng của Nhạc viện chuẩn bị. Tuy nhiên, để giữ được vị trí ấy không hề dễ dàng. Mỗi tháng, Nhạc viện sẽ công bố bảng xếp hạng chính thức dựa trên điểm biểu diễn, sáng tác, tham gia hoạt động học thuật và cả thái độ rèn luyện. Nếu rơi khỏi top 10, sinh viên lập tức bị chuyển về ký túc xá thông thường, mất đi toàn bộ quyền lợi: không còn phòng riêng, không còn bữa ăn riêng biệt, không còn quyền ưu tiên sử dụng phòng tập, tham gia lớp học danh giá với các nghệ sĩ quốc tế và tệ nhất là không có giảng viên kèm riêng sau giờ học. Mỗi bước đi đều như đang bước trên dây khi một phút lơ là cũng có thể phải đánh đổi bằng tất cả những gì đã gây dựng.

Không chỉ có sinh viên, giảng viên của Nhạc viện Quốc Gia cũng nhận được đãi ngộ ở một đẳng cấp tương xứng với tài năng và danh tiếng của họ. Đây là nơi hội tụ của những bậc thầy âm nhạc, những nghệ sĩ từng biểu diễn ở các nhà hát lớn nhất châu Âu, nhà soạn nhạc đoạt giải quốc tế hay những giáo sư danh dự đến từ các học viện âm nhạc hàng đầu thế giới. Mỗi giảng viên đều được cấp một căn hộ cao cấp trong khuôn viên dành riêng cho đội ngũ giáo sư, nơi an ninh tuyệt đối và không gian sống được chăm chút đến từng chi tiết. Thậm chí, Nhạc viện còn bố trí xe đưa đón riêng, trợ lý cá nhân và một đội ngũ kỹ thuật viên luôn sẵn sàng phục vụ đảm bảo rằng những nhân tài nghệ thuật chỉ cần tập trung vào điều họ làm tốt nhất: đào tạo những nghệ sĩ xuất chúng nhất cho tương lai của đất nước.

Ở khoa Piano nơi được xem là niềm kiêu hãnh nhất của Nhạc viện Quốc Gia, không ai là không biết đến cái tên Park Jinseong. Cậu là sinh viên năm cuối, luôn giữ vững vị trí top 1 toàn khoa kể từ những ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường này. Một thành tích gần như bất khả xâm phạm khiến cả giảng viên lẫn bạn học đều ngưỡng mộ.

Jinseong mang dáng vẻ khiến người ta khó lòng rời mắt với dáng người cao ráo, sống mũi thẳng, đôi mắt sâu màu nâu nhạt và đặc biệt là nụ cười như ánh nắng đầu hè, trong trẻo như một đóa hướng dương luôn ngẩng cao giữa bầu trời. Thứ khiến Jinseong trở thành một biểu tượng thực sự chính là tài năng thiên bẩm và kỹ thuật hoàn mỹ gần như không có khuyết điểm.

Cậu sở hữu khả năng cảm âm tuyệt đối, có thể nghe và tái tạo chính xác từng nốt nhạc, từng cao độ, từng chuyển động tinh tế nhất trong một bản nhạc. Khi Jinseong ngồi trước đàn, không gian như ngưng đọng lại. Ngón tay cậu lướt trên phím đàn nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, giai điệu vang lên không chỉ đúng mà đẹp đến mức khiến cả khán phòng nín thở. Âm nhạc qua đôi tay cậu là một loại cảm xúc thuần khiết, chạm thẳng vào trái tim người nghe.

Mặc cho sự yêu mến từ mọi phía, cậu luôn giữ mình trong một khoảng cách vừa đủ. Cậu đến lớp đúng giờ, luyện đàn nhiều giờ liền mỗi ngày, không bao giờ tham gia tiệc tùng hay các hoạt động hội nhóm trừ khi bắt buộc. Dù không tỏ ra kiêu ngạo nhưng sự tách biệt tự nhiên ấy khiến không ít người ngại lại gần.

Park Jinseong đứng trước cánh cửa phòng luyện đàn quen thuộc, là căn phòng số 3 ở phía cuối hành lang tầng hai, nơi cậu vẫn đến mỗi ngày, gần như là một thói quen cố định, chính xác như metronome*. Trong tay cậu là bản Sonatina* còn luyện dở, những dòng ghi chú bằng bút chì trên mép giấy gấp là chứng tích cho bao giờ tập luyện lặp đi lặp lại đến mức gần như vô thức.

*Metronome: máy đếm nhịp.

*Sonatina: một bản nhạc có cấu trúc tương tự một bản Sonata nhưng ngắn hơn và đơn giản hơn.

Nhưng hôm nay, cánh cửa ấy không đóng hẳn.

Một khe hở nhỏ, vừa đủ để âm thanh piano nhẹ nhàng len ra như một làn khói mỏng. Jinseong bước chậm lại, bàn tay cầm bản nhạc khựng lại giữa không trung. Cậu không định nghe lén nhưng tiếng đàn ấy quả thật rất lạ.

Nó không hề giống bất kỳ ai trong trường khi không có những đoạn chạy ngón hoa mỹ, không dồn dập kỹ thuật, không quá phô diễn. Chỉ đơn giản là một giai điệu giản dị, tròn vành rõ nốt nhưng mang theo thứ cảm xúc mơ hồ. Âm thanh ấy không tìm cách chạm vào người nghe cũng chẳng gắng gượng để trở nên đặc biệt nhưng chính sự thản nhiên đó lại khiến tim Jinseong rung lên rất khẽ.

Cậu nhắm mắt lại. Tiếng đàn ấy không chỉ để nghe, mà là để cảm nhận.

Nó không phức tạp, không rối rắm với các kỹ thuật nhưng mỗi nốt đều có hồn, có một chất riêng mà Jinseong với tất cả kinh nghiệm và đôi tai tuyệt đối của mình chưa từng nghe qua ở bất kỳ ai trong Nhạc viện này. Đặc biệt là cách người ấy xử lý đoạn chuyển mượt như tơ, chính xác đến nghẹt thở và dịu dàng như nụ hôn rơi xuống lúc con người ta yếu đuối nhất.

Thế là cậu không chần chừ nữa, bàn tay khẽ đẩy cánh cửa gỗ. Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, nhẹ tới mức tưởng như không ai nghe thấy. Một làn gió cuối thu lùa vào từ hành lang, lướt qua vai Jinseong như một cái vuốt ve của định mệnh và giai điệu kia vẫn tiếp tục vang lên như ánh sáng cuối chiều dịu dàng, chậm rãi, ấm áp tựa cái ôm từ một ký ức xa xôi tưởng chừng đã lãng quên.

Ở góc xa của căn phòng, bên chiếc đàn piano đen bóng được lau đến sáng lấp lánh là một người đàn ông đang chơi đàn. Dáng lưng thẳng tắp, mái tóc đen sẫm được ánh sáng phủ lên một viền vàng nhạt khiến anh trông như một nhân vật bước ra từ tranh sơn dầu cổ điển. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, sống mũi cao, đường viền sắc nét như được điêu khắc tỉ mỉ và hàng mi dài rủ xuống, che đi ánh mắt mà Jinseong vẫn chưa thấy được nhưng cậu có thể tưởng tượng được nó tựa như chiều thu và sâu như bản Dạ khúc. Tiếng đàn vẫn tiếp tục, không vì sự xuất hiện của Jinseong mà thay đổi. Anh không nhìn lên, vẫn cứ chơi như thể biết rõ rằng sớm muộn gì người kia cũng sẽ bước vào.

Jinseong đã quá quen với cách chơi đàn của các giảng viên, từ sự dứt khoát có phần khô khan của thầy trưởng khoa đến phong cách phóng khoáng của cô phó khoa. Cậu nhanh chóng loại trừ từng người trong đầu mình như gạch xóa trên bản tổng phổ.

Thầy Kim Kwanghee?

Người từng được gọi là "thiên tài sáng tác", là người trẻ tuổi nhất từng được trao vô số giải thưởng danh giá và cũng là người đã viết nên nhiều bản giao hưởng khiến khán giả có mặt trong một nhà hát lớn ở Berlin đứng dậy vỗ tay suốt tám phút không dứt. Vị giảng viên mới được mời về trong mùa học này, nổi tiếng với bảng thành tích dày đặc nhưng ẩn mình và kín tiếng đến mức gần như không ai trong khoa từng nghe thấy tiếng đàn của thầy. Họ chỉ biết thầy từng sống ở châu Âu nhiều năm, chỉ hơn Jinseong vài tuổi.

Thầy không ngẩng lên khi Jinseong bước vào, những ngón tay dài lướt nhẹ trên phím đàn. Chỉ đến khi Jinseong lặng lẽ khép cửa, một tiếng "cạch" vang lên nhỏ đến mức chỉ những người có đôi tai nhạy tuyệt đối mới nhận ra nhưng đủ để trở thành một nốt lặng trong bản nhạc thầy đang chơi.

Thầy ngước lên và ánh mắt cả hai chạm nhau.

Trong một giây, Jinseong có cảm giác mình đang bị nhìn thấu xuyên đến tận sâu bên trong, phần cậu luôn giấu kín tựa như những nốt nhạc chưa bao giờ dám chơi, những nỗi cô đơn lặng lẽ nằm im sau từng bản Sonatina dở dang.

Mắt thầy có màu nâu dịu, tựa như màu của ánh chiều cuối thu, khi mặt trời đã hạ dần xuống rặng núi xa, để lại thứ ánh sáng ấm nhưng xa cách và buồn đến nao lòng.

Tim Jinseong khựng lại một nhịp, rồi tự động bước chậm hơn như thể không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Cậu đỏ tai, bối rối như một sinh viên năm nhất lỡ đặt chân vào lớp học của giáo sư đáng gờm nhất trường khi chuông đã reo. Giọng cậu bật ra, nhỏ đến mức như đang thì thầm với một bản nhạc đã dừng.

"Em... xin lỗi."

Ngón tay Jinseong siết nhẹ mép bản nhạc trong tay, góc giấy đã mòn giờ càng nhăn hơn.

"Em tưởng... không có ai."

"Không sao."

Thầy đáp.

"Em là sinh viên khoa Piano?"

"Vâng."

Ngón tay chạm khẽ một hợp âm.

"Muốn ngồi nghe không?"

Jinseong thoáng ngẩn người, như thể cậu vừa nghe được một lời đề nghị kỳ lạ. Rồi cậu gật đầu vì không nỡ quay lưng với thứ âm thanh đang ở rất gần đó, thứ âm nhạc mà cậu biết chắc mình sẽ hối tiếc nếu bỏ lỡ. Cậu ngồi xuống băng ghế phía sau, khoảng cách đủ xa để không làm phiền nhưng đủ gần để nghe được tiếng thở rất khẽ tan vào không khí và cả âm thanh lặng lẽ kéo dài nơi phím đàn vừa buông.

Mùi giấy thơm cùng mùi gỗ mun và đâu đó thấp thoáng thoảng qua ống tay sơ mi được xắn hờ là mùi bạc hà nhè nhẹ như mùi đã từng ngửi thấy trong ký ức khiến con tim xao xuyến. Và thầy bắt đầu chơi. Lần này là bản Sonatina In A Minor. Sinh viên năm nhất có thể đánh được nó, giảng viên có thể chơi khi đang ngủ và chính Jinseong từng diễn nó trong một buổi kiểm tra năm đầu nhập học nhưng khi những ngón tay của Kim Kwanghee chạm vào phím đàn, bản nhạc cũ kỹ ấy như thể sống động hơn. Tựa như câu chuyện mới, là lời thì thầm hoặc một cuộc đối thoại nhỏ giữa thầy và thế giới hoặc có lẽ là chính bản thân mình.

Mỗi nốt nhạc thầy chơi như một mảnh ký ức được xếp lại tuy không kể lại điều gì cụ thể nhưng lại khiến Jinseong nhớ và khiến con tim cậu xao xuyến không thôi.

Và rồi... bản nhạc dừng lại.

Phòng đàn vẫn còn vương hương nắng dịu dàng, ánh sáng như nhảy múa trên những phím đen trắng. Jinseong mở mắt, nghe tiếng im lặng đọng lại bên tai sau những nốt nhạc cuối cùng vừa kết thúc. Khi bản nhạc khép lại, Kwanghee nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt thầy đầy tò mò nhưng không kém phần thân thiện. Thầy quay sang nhìn Jinseong, giọng nói trầm ấm vang lên:

"Em có nhận ra tôi đã thay đổi điều gì khi chơi bản Sonatina này không?"

Jinseong không ngập ngừng, cậu trả lời ngay, giọng nhỏ nhưng mang theo sự chắc chắn:

"Đoạn nhịp ở phần giữa được thầy xử lý chậm lại và mềm mại hơn, còn phần kết thì dịu dàng, gần như không kết thúc hẳn mà như để mở ra một khoảng lặng."

Kwanghee thoáng ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng:

"Em cảm âm rất tốt."

Jinseong bỗng đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng. Kwanghee tiếp tục nói với giọng nghiêm túc nhưng không kém phần chân thành:

"Có một số người khi có khả năng cảm âm bẩm sinh thường dễ ỷ lại, cho rằng mình chỉ cần dựa vào năng khiếu mà không cần phải rèn luyện chăm chỉ nhưng tôi thấy em không như vậy. Đó chính là điều khiến tôi ấn tượng nhất."

Ánh mắt thầy dịu dàng như gửi gắm một niềm tin sâu sắc vào tương lai của Jinseong, như thể trong khoảnh khắc ấy, âm nhạc không chỉ là tiếng đàn mà còn là cầu nối giữa thầy và trò, giữa đam mê và trách nhiệm. Kwanghee nghiêng đầu nhìn Jinseong, ánh mắt như đang thầm đọc một bản nhạc chưa từng được ghi chép trên trang giấy nào. Thầy đứng dậy, bước nhẹ tới bên bàn rồi trao cho cậu một bản nhạc được viết tay cẩn thận.

"Thử chơi bản này nhé. Đây là tác phẩm tôi mới viết."

Jinseong cầm lấy trang giấy, ánh mắt lập tức bị cuốn hút bởi những nốt nhạc lạ lùng. Dấu nhịp kỳ quái, những đoạn chuyển thử thách cả trí nhớ lẫn cảm xúc, khác biệt hoàn toàn so với những gì cậu từng biết. Ở mép trang, dòng chữ viết tay bằng bút mực tím tựa như một lời nhắn:

"Tặng người có thể nghe được điều bị lãng quên."

Tim Jinseong đập nhẹ, một cảm giác rạo rực lạ kỳ lan tỏa trong lòng. Cậu nhìn lên thầy, ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm:

"Được ạ! Để em thử."

Khi những ngón tay chạm phím đàn, từng âm thanh như những tia sáng xuyên thẳng vào sâu thẳm tâm hồn lạnh lẽo của cậu. Mỗi nốt vang lên không chỉ chuẩn xác về mặt kỹ thuật mà còn mang theo một hơi thở, một cảm xúc giấu kín chưa từng được thổ lộ. Sau khi chơi xong được một đoạn, Jinseong dừng lại, ngẩng nhìn Kwanghee, ánh mắt tràn đầy tò mò:

"Em có thể hỏi thầy một câu không ạ?"

"Ừ, em cứ hỏi."

"Bản nhạc này... có ẩn ý gì phải không?"

Kwanghee không trả lời ngay lập tức. Thầy nhìn Jinseong rất lâu như thể đang lắng nghe từng tiếng vọng trong lòng cậu. Rồi cuối cùng, thầy nhẹ nhàng nói:

"Có những bản nhạc chỉ được hoàn thiện khi người chơi đủ cảm xúc để hiểu và truyền tải nó. Em có thể thử chơi tiếp phần còn lại không?"

Jinseong im lặng. Đôi mắt cậu nhìn bản nhạc và giọng cậu dịu dàng xen lẫn chút ngập ngừng.

"Em sẽ thử."

Âm nhạc không bao giờ nói dối. Nó chỉ đợi người đủ nhạy cảm để lắng nghe và nhận ra sự thật.

Khi Jinseong chạm vào nốt đầu tiên của đoạn tiếp theo, cậu không hề biết rằng mình đang vô tình mở ra chương đầu tiên của một câu chuyện đặc biệt, một câu chuyện đan xen giữa âm nhạc và tình yêu.

Âm thanh đầu tiên nhẹ nhàng lan tỏa, như một dòng suối mát chảy qua tâm hồn cậu. Ban đầu, Jinseong vẫn còn chút ngập ngừng, những ngón tay chưa hoàn toàn quen với những nốt nhạc lạ lẫm kia nhưng cậu vẫn giữ được sự điềm tĩnh vốn có của mình. Kỹ thuật vững vàng giúp cậu điều khiển từng phím đàn với độ chính xác cao, những nốt nhạc vang lên rõ, không hề bị lệch hay chệch nhịp. Dần dần, cậu bắt đầu thả hồn vào từng khuông nhạc, cảm nhận bản Sonatina kỳ lạ này. Âm thanh trở thành những mảnh ghép cảm xúc, từng nốt như những lời thủ thỉ, những lời hứa hẹn chưa được nói ra, nhẹ nhàng đánh thức những góc khuất trong tim cậu mà từ lâu chưa ai chạm tới.

Jinseong nhắm mắt lại, để cho các ngón tay tự do vẽ nên câu chuyện bằng âm thanh. Có những đoạn cậu xử lý uyển chuyển, mềm mại như dòng nước uốn quanh đá, có những đoạn dứt khoát, mạnh mẽ như tiếng sấm rền giữa trời đêm.

Dù đôi lúc còn chút do dự nhưng bằng sự kiên trì và kỹ năng điêu luyện, Jinseong cảm thấy như thể chính bản thân đang kể lại một câu chuyện tình yêu không lời. Một câu chuyện mà chỉ có âm nhạc mới có thể truyền tải trọn vẹn. Bản nhạc đột ngột kết thúc khi đang ở cao trào, để lại trong cậu một khoảng lặng đầy hụt hẫng, như thể bị kéo ra khỏi một giấc mơ còn dang dở. Những ngón tay vẫn đặt trên phím đàn, cậu ngẩng đầu nhìn sang Kwanghee, trong lòng vẫn còn vương vấn giai điệu chưa trọn vẹn. Thầy chỉ mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó mà cậu chưa hiểu hết, rồi khẽ nói:

"Bản này vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng tôi tin rằng khi em đánh lên những nốt cuối cùng thì chắc chắn sẽ không thất vọng."

Đây mới chỉ là khởi đầu, một hành trình âm nhạc và cảm xúc mà cậu chưa từng trải nghiệm trước đây.

Thời gian trôi qua, thế giới của Jinseong như biến đổi.

Mỗi ngày mở mắt ra, cậu vẫn khoác balo trên vai, thong thả rảo bước trên con đường lát đá trong khuôn viên học viện. Bên ngoài, cậu vẫn là Park Jinseong với mái tóc đen mượt và cặp kính gọng tròn, dáng vẻ ngoan ngoãn cùng kỹ thuật ngày một tiến bộ nhưng chỉ có cậu biết rõ, trong lòng mình đang dần học một bản nhạc khác. Một bản nhạc của cảm xúc, của những điều chưa từng được dạy trong sách vở và nó dẫn tới một rung động lạ kỳ.

Một tuần trước buổi giao lưu định kỳ giữa các khoa, Jinseong được chọn làm người đại diện biểu diễn bản Etude Op. 25 No. 11 (Winter Wind) của Chopin, một tác phẩm đòi hỏi kỹ thuật chạy gam chromatic*, tạo hiệu ứng như gió mùa đông thét gào. Giai điệu phần tay phải miêu tả những cơn gió đang giận dữ, nhanh, lạnh buốt như bão tuyết giữa mùa đông trong khi tay trái giữ phần đệm mạnh mẽ, quyết đoán như mặt đất vững chãi giữa bão tố. Toàn bộ bản nhạc tạo cảm giác như người nghệ sĩ đang vật lộn với sức mạnh thiên nhiên.

*Chromatic: thang âm gồm 12 nốt nhạc cách nhau nửa cung, nghĩa là mỗi phím đàn piano bao gồm phím trắng và đen đều được chơi liên tiếp theo thứ tự tăng dần hoặc giảm dần.

Trong lần luyện tập cho đêm trước ngày diễn, khi đoạn mở đầu chẳng hề khiến Jinseong cảm thấy có trở ngại thì cậu gặp khó khăn ở đoạn chuyển tốc độ đột ngột, khi nhịp bỗng nhiên chệch ra khỏi quỹ đạo dù kỹ thuật tay cậu vẫn hoàn hảo đến từng chi tiết.

"Em đang nghĩ gì khi đến đoạn đó?"

Giọng Kwanghee vang lên từ phía bên kia cây đàn, trầm ấm mà vẫn nhẹ nhàng như một làn gió mùa thu ve vuốt. Jinseong ngước lên, ánh mắt hơi bối rối, lí nhí đáp:

"Em... không nghĩ gì cả, thầy ạ. Em chỉ cố gắng chơi đúng."

Kwanghee mỉm cười, ánh mắt dịu dàng lướt qua từng phím đàn:

"Đó chính là vấn đề. Đây không phải là chuyện chơi đúng hay sai."

"Âm nhạc là tiếng nói của tâm hồn, của cảm xúc thật sự. Winter Wind chính là cuộc đấu tranh nội tâm của người nghệ sĩ, tạo cảm giác con người đang chống chọi với nghịch cảnh hoặc cảm xúc mãnh liệt. Dù bị cuốn trong gió bão, vẫn có cảm giác con người không gục ngã để thể hiện sự kiên cường. Kỹ thuật của em tốt nhưng chưa đủ, cần phải truyền tải được cảm xúc mãnh liệt nhưng vẫn có sự hy vọng."

Ngón tay thầy khẽ chạm vào phím đàn, nhẹ nhàng đánh lại đoạn nhạc ấy. Hoàn toàn không có sự phô trương kỹ thuật hay những cách chạy ngón điêu luyện, Jinseong nhắm mắt để cho âm thanh ấy len lỏi vào tâm hồn, để cảm nhận thay vì chỉ nghe.

"Thử nghĩ thế này nhé. Đó là khoảnh khắc em đang cố gắng chống chọi với sức mạnh của thiên nhiên hùng vĩ và em biết chắc tuy có khắc nghiệt nhưng em sẽ không chùn bước."

Jinseong mở mắt, cậu hít một hơi thật sâu. Lần này, các ngón tay của cậu như biết nói, biết kể câu chuyện không lời ấy. Âm nhạc không còn là những nốt đơn thuần, mà là hơi thở, là xúc cảm, là tiếng lòng trào dâng qua từng phím đàn. Từ khoảnh khắc ấy, những buổi luyện đàn không còn đơn thuần chỉ là việc học tập kỹ thuật mà trở thành hành trình chạm đến cảm xúc đầy thiêng liêng.

Họ cùng nhau ngồi bên cây đàn, chỉ có tiếng đàn ngân nga, những khoảng lặng và đôi khi, là những nụ cười thầm kín như một bí mật được chia sẻ chỉ có riêng họ hiểu.

Jinseong không chỉ học cách nhấn phím, mà còn học cách thổ lộ cảm xúc qua từng nốt nhạc. Kwanghee không chỉ là người thầy nghiêm khắc mà cũng là người kể chuyện bằng âm nhạc, người dẫn lối cho cậu bước vào thế giới của những khúc nhạc đầy tinh tế.

Ngày qua ngày, khoảng cách giữa họ dần gần lại. Họ không chỉ là thầy và trò, mà là hai tâm hồn đồng điệu trong từng bản nhạc. Căn phòng đàn trở thành không gian riêng, nơi thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại những giai điệu nhẹ nhàng vang lên trong không khí.

Một ngày, khi ánh nắng hoàng hôn vương trên mái tóc Kwanghee, Jinseong nhận ra trái tim mình không chỉ rung động bởi âm thanh, mà còn bởi người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

Mưa rơi nhẹ ngoài cửa sổ, tiếng từng giọt nước va vào ô kính như những nhịp phím trầm bổng trên cây đàn dương cầm. Học viện vắng lặng đến mức chỉ còn tiếng mưa hòa quyện với âm thanh từ phòng luyện đàn. Jinseong ngồi trước cây piano, đang chơi bản Nocturne in C-sharp minor của Chopin thì Kwanghee bước vào, tay cầm một hộp bánh hamburger to cùng ly nước mát lạnh, cẩn thận đặt xuống bên cạnh cậu.

"Không ăn lát nữa em ngất giữa chừng thì tôi giải thích sao với Trưởng khoa?"

Giọng thầy trầm ấm, ánh mắt lấp lánh một chút gì đó khó gọi tên. Jinseong ngước lên, ánh mắt tò mò pha chút thích thú:

"Thầy cũng biết sợ ư? Em thấy thầy vừa thẳng thắn phê bình Hoàng tử của nước Pháp khi cậu ta đánh lệch nhịp bản Una Mattina và bỏ quên biểu cảm đấy. Chưa ai dám làm thế cơ mà, thầy ngầu quá xá! "

Kwanghee mỉm cười.

"Tôi nào có sợ ai? Cơ mà giờ tôi đang sợ Gấu bông của khoa Piano mãi mê luyện bản Nocturne in C-sharp minor mà quên cả ăn đấy!"

Tiếng cười bật ra khỏi môi Jinseong nhưng sâu thẳm trong tim cậu, nhịp đập bỗng nhiên chậm lại. Chẳng biết là loạn nhịp vì mùi thơm của chiếc bánh hay vì ánh mắt dịu dàng mà thầy dành cho cậu lúc đó.

Nocturne in C-sharp minor của Chopin là khúc nhạc từ trái tim của một người đã sớm nhận ra mình yêu đối phương sâu đậm nhưng lại quá nhút nhát để nói thành lời. Mỗi nốt nhạc như một lời thì thầm không dám cất lên, mỗi nhịp như một khoảng cách chẳng thể rút ngắn giữa hai người. Giai điệu ấy vừa day dứt, vừa dịu dàng như ánh trăng soi vào nỗi lòng của người đang yêu đơn phương. Một tình yêu không bao giờ được nói ra nhưng lại đau đớn đến mức khắc sâu vào từng phím đàn.

Liệu, thầy có biết em đang thổ lộ lòng mình không?

***

Cuộc sống học tập vẫn thế trôi qua. Nào là những buổi học với các giảng viên hàng đầu, những giờ luyện tập cùng bạn bè, những dòng ghi chú, những chỉnh sửa tỉ mỉ trong từng khúc đàn nhưng tất cả đều đã thay đổi từ khi có Kwanghee. Cô Phó khoa từng nhận xét Jinseong quá lý trí, biểu cảm tốt nhưng trông vẫn cứ như được lập trình một cách hoàn hảo, bỗng nhìn cậu rồi nói với giọng đầy bất ngờ:

"Dạo này em đánh đàn giống như đang yêu vậy."

Jinseong chỉ ngại ngùng cúi đầu. Trong lòng cậu, ngay khúc nhạc của con tim có một ký hiệu force mạnh mẽ đánh thẳng vào tim và vang lên một tiếng vọng duy nhất:

"Đúng ạ."

*f "forte" trong Piano nghĩa là người chơi phải chơi mạnh hoặc to hơn.

Đêm nay có tuyết rơi đột ngột, hành lang vắng lặng sau buổi luyện tập, Jinseong uể oải vươn vai rồi mặc áo khoác dày cộm vào. Kwanghee đứng trước cậu, tay cầm cây dù, lúc này anh trông như một chàng quý tộc bước ra từ trang sách.

"Để thầy đưa em về."

"Làm phiền thầy quá!"

"Không đâu! Chẳng qua, tản bộ dưới tuyết đầu mùa không phải rất đẹp ư?"

Nụ cười của Kwanghee rạng rỡ khiến Jinseong đỏ bừng cả mặt.

Đúng vậy, cùng người mình thầm thương dạo bước dưới tuyết đầu mùa đó là khoảnh khắc vừa đẹp đẽ, vừa ngập tràn xao xuyến. Những hạt tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống nhẹ nhàng, mang theo vẻ tinh khôi như mối tình đầu, thuần khiết và trong trẻo. Cũng chính vì quá mong manh, tuyết đầu mùa lại thường tan rất nhanh, tựa như tình yêu đơn phương tuy đẹp nhưng chẳng bao giờ được hồi đáp, chỉ còn lại những dấu chân song song in trên mặt tuyết rồi cũng bị chôn vùi theo thời gian.

Một tháng trôi qua, Sonatina mới ra đời dần hoàn thiện chương đầu tiên như một lời hứa chưa từng được thốt thành lời. Trên đầu trang nhạc, thay vì dòng chữ "Kim Kwanghee" quen thuộc, là một dòng chữ mực tím như một bí mật chỉ dành riêng cho Jinseong:

"Gửi người duy nhất có thể nghe rõ từng nốt trong bản nhạc."

Jinseong cầm tờ giấy trong tay, lòng bỗng nhiên ấm lên, từng ngón tay khẽ run không kiểm soát được. Cậu không nói nên lời, chỉ biết ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Kwanghee và một khoảnh khắc lặng yên, ngập tràn những cảm xúc chưa từng được bộc bạch.

***

Mùa xuân trôi qua nhẹ nhàng như dòng nước lặng lẽ chảy qua kẽ đá, mang theo những hạt mầm hy vọng đang chuẩn bị nảy nở. Nhạc viện bước sang một năm mới với những con đường được phủ trắng bởi hoa thơm ngát, từng cánh hoa nhẹ rung rinh trong gió và nắng như những nốt nhạc chưa được hoàn thiện, vẽ nên một bản giao hưởng của sự chờ đợi và hồi sinh.

Sau khi chương đầu tiên của bản Sonatina vang lên đầy mê hoặc trong căn phòng quen thuộc, cái tên Jinseong bắt đầu được nhắc đến không chỉ bởi kỹ thuật điêu luyện mà còn bởi ánh mắt đặc biệt của giảng viên Kim Kwanghee dành cho cậu, ánh mắt ấy như một giai điệu dịu dàng, sâu thẳm và đầy bí ẩn.

Trong không gian yên tĩnh của lớp học, nơi các học sinh ngồi ngay ngắn theo hàng lối, Kwanghee bước đi chậm rãi giữa các dãy ghế, giọng nói trầm ấm vang lên, thỉnh thoảng đặt những câu hỏi về cấu trúc hòa âm, rồi nhẹ nhàng nhấn nhá những lời như:

"Cảm âm không phải là để chép lại âm thanh, mà là để cảm nhận cả sự im lặng phía sau nó. Vậy nên, hôm nay sẽ có một bài luyện cảm âm.

Các em không cần có cảm âm tuyệt đối nhưng hãy cố gắng hoàn thành nó thật tốt nhé! Được rồi, đến lúc chơi bản Gymnopédie No.1 của Erik Satie. Tuy giai điệu đơn giản nhưng hòa âm có chút lạ, không theo kiểu truyền thống sẽ giúp các em nhận diện các hợp âm không chuẩn tông rất tốt!"

Tần suất luyện đàn của Jinseong cùng Kwanghee ngày một dày đặc hơn vì nhà tài trợ chính của Nhạc viện cũng là người cha luôn dõi theo từng bước trưởng thành của cậu, nhận ra sự tiến bộ rõ rệt trong từng ngón đàn, từng sắc thái biểu cảm sau mỗi buổi học bên Kwanghee. Chính vì vậy, ông đã kiên quyết đặt ra một điều kiện mà không ai có thể thay đổi: nếu giảng viên kèm riêng cho Jinseong không phải là Kim Kwanghee, ông sẽ ngừng đầu tư.

Mọi người đều hiểu và đồng tình, bởi Jinseong vốn là viên ngọc quý, một tài năng không dễ để người khác chỉ dạy hay chỉnh sửa và Kwanghee không hề dễ dãi với học trò của mình. Trong ánh mắt thầy, không có chỗ cho sự khoan nhượng khi Jinseong đánh sai nhịp, khi biểu cảm còn mờ nhạt hay khi cậu chần chừ không dứt khoát. Mỗi lời phê bình đều được thầy nói ra thẳng thắn nhưng trong đó chứa đựng cả sự kiên nhẫn và mong muốn cậu tiến bộ thật sự.

Sau khi kết thúc buổi học, Jinseong tìm đến căn phòng luyện đàn quen thuộc. Hôm nay, trong phòng không vang lên tiếng piano mà chỉ có ánh nắng cuối ngày len qua khe cửa.

"Thầy ơi!"

Giọng cậu nhỏ nhẹ như sợ làm vỡ đi sự tĩnh lặng vốn có.

"Bản Sonatina này có nốt sai, phải không ạ?"

Kwanghee nhìn cậu với đôi mắt sâu thẳm:

"Tại sao em nghĩ thế?"

"Vì nó giống như một người cố giấu đi điều gì đó nhưng vô tình lại để lộ ra vài lời."

Thầy chỉ im lặng ngồi xuống bên cây đàn, đặt tay lên phím rồi chơi lại đoạn đó. Âm thanh vang lên tuy sai nhưng lại mê hoặc đến kỳ lạ. Tựa như một mật mã âm thanh gửi vào vũ trụ, chỉ chờ một người đủ thấu cảm để giải mã. Jinseong nhìn thầy, đôi mắt vừa ngờ vực vừa đau đớn:

"Thầy... có phải thầy đang giấu em điều gì không?"

Kwanghee quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói khẽ vang lên:

"Em chắc chắn sẽ giải được thôi. Còn hai chương nữa mà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro