4

Tôi lục tung trí nhớ. Những ngày cuối ở bên Jimin không dài, nhưng nhét ký ức vào đâu đó để giả vờ quên mất thì không được. Jimin có bờ vai rộng và đôi môi lúc nào cũng đo đỏ.

Người ta bảo môi đỏ bạc tình lắm. Chắc Jimin không biết điều đó, nhưng hẳn là hắn đã dùng đôi môi ấy để nói những lời ngọt ngào.

Có dạo hắn ghé phòng tôi, cũng đột ngột như Eunha xuất hiện. Thản nhiên gói kín bản thân giữa lớp chăn mền hỗn độn, hắn bảo tôi cho mượn chiếc giường.

Chúng tôi đã định thu xếp đi đâu đó. Căn nhà hơi gượng gạo quá nếu cả hai cứ cố nhét mình vào một không gian chung.

"Hãy kết thúc chuỗi ngày u ám nào." Jimin nói khi hào hứng lựa chọn một chiếc áo sáng màu và đưa nó ra trước thềm nắng lung linh.

Với tôi, Jimin vẫn luôn là một đứa trẻ. Dù cho hắn có đối xử với người khác gớm ghê thế nào, hắn vẫn là một đứa trẻ.

Chắc bởi những ấn tượng nguyên sơ thuần khiết ấy, tôi và hắn chẳng phán xét nhau bao giờ. Xét cho cùng, người ta hay bao dung với những phần chưa - kịp - lớn.

Quảng trường rợn ngợp người, những trái bóng tung lên cao, đàn voi to kềnh đi khệnh khạng... Tất cả các ký ức chắp nối làm tôi nhớ đến hắn. Người luôn có mặt trong những hồi niệm vụn vặt.

Phần mình, tôi chưa bao giờ cho rằng điều ấy có thể chi phối cảm xúc nhiều đến độ kéo lên niềm vui hay dìm xuống nỗi buồn cùng cực.

Cho đến khi, cho đến lúc...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro