𝕴Extra 6 - The truth untold
Trong căn biệt thự tĩnh lặng, Jeon Jungkook lặng lẽ bước dọc theo hành lang dài trải thảm nhung, từng bước chân vang lên khẽ khàng như một khúc nhạc đơn độc. Ánh nắng ngoài cửa sổ lọc qua tấm rèm dày, tạo thành những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ bóng loáng. Park Jimin đã ra ngoài từ sớm, để lại mình em với những căn phòng chứa đầy bí mật của gã.
Và như một thói quen, đôi chân em dẫn lối đến nơi mà trái tim vẫn luôn bồn chồn mỗi lần đi ngang qua, căn phòng cổ vật trong biệt thự Park.
Cánh cửa gỗ nặng nề được bé con mở ra, mùi gỗ xưa, mùi giấy cổ và chút bụi kim loại mằn mặn ùa vào khứu giác, như thể ngay lập tức kéo em trở lại những tháng ngày đầu tiên. Jeon Jungkook đứng đó một lúc lâu, hít sâu, để trái tim dịu xuống rồi mới khẽ bước vào. Những chiếc tủ kính lớn dựng sát tường, trong suốt và sáng như muốn giữ lấy nguyên vẹn từng mảnh ký ức của lịch sử nhân loại.
Trong tâm trí em, từng dòng ký ức trỗi dậy, hình ảnh một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, cà vạt thắt gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại ánh lên chút dịu dàng khó tả, đang sải bước chậm rãi phía sau một cậu trai trẻ, chính là em của những ngày mới bắt đầu theo con đường học tập dưới sự bảo hộ của vị tài phiệt khét tiếng. Khi đó, mọi thứ vẫn còn rất xa lạ, còn em thì ngập tràn háo hức xen lẫn chút rụt rè.
"Đây là chiếc cốc vàng từng được pharaoh Khufu của Ai Cập sử dụng." Giọng gã khi ấy vừa trầm vừa cuốn, vang vọng trong căn phòng đầy ánh sáng. Trước mặt Jungkook, chiếc cốc vàng óng ánh hiện lên dưới tủ kính, sắc vàng già dặn như chứa đựng hơi thở của cả một nền văn minh cổ đại. Em mở to mắt, ngỡ như đang thấy sa mạc trải dài, kim tự tháp đứng hiên ngang dưới nắng, và một vị vua kiêu hãnh nâng chiếc cốc ấy giữa cung điện huy hoàng.
Rồi gã đưa em đến trước một giá gỗ đen, nơi cuốn kinh thư cũ kỹ được đặt trang trọng, giấy đã ố màu theo năm tháng. "Đây là kinh thư của Hoàng thượng Ganjin." Giọng gã dịu lại, gần như là một tiếng thở dài đầy kính nể. Jungkook đứng sát bên, ngón tay chạm nhẹ vào lớp kính lạnh buốt, tưởng tượng mình có thể nghe thấy những lời kinh vọng ra từ xa xưa, nặng trĩu đạo lý và niềm tin.
Tiếp đó, dưới ánh đèn mờ, bản thảo viết tay của Edogawa Rampo nằm yên trong chiếc hộp kính riêng biệt. Nét chữ mảnh khảnh, nghiêng ngả như chính tâm trí rối loạn của tác giả. "Đây là bản thảo viết tay 'Thí nghiệm tâm lý' của Edogawa Rampo." Gã khẽ nghiêng đầu, liếc sang Jungkook, khóe môi vẽ nên một đường cong ý nhị. Em khi ấy vừa tròn mắt ngạc nhiên vừa run rẩy, như chạm tay đến một phần của lịch sử văn học đen tối mà vẫn say đắm đến kỳ lạ.
Và rồi, họ dừng lại trước một chiếc hộp gỗ được khóa kỹ càng, bên trong là một con dao dài, cán bạc xước mờ theo năm tháng. Nó nằm đó, lạnh lẽo, bí ẩn, như đang thì thầm những lời nguyền từ tận sâu lòng thành phố London mù sương. Jungkook khi ấy không kìm được thắc mắc mà nghiêng đầu hỏi.
"Đây là gì ạ?"
Gã im lặng một lát, như thể đang cân nhắc từng từ, rồi mới trầm giọng đáp:
"Ta nghe nói... đó là vũ khí mà Jeon The Ripper đã sử dụng một trăm năm trước. Nhưng ta không biết đó có phải là sự thật hay không..."
Em khi ấy không nghi ngờ gì, chỉ chăm chú nhìn, đôi mắt ánh lên thứ tò mò ngây thơ. Còn gã thì vẫn giữ nụ cười hờ hững kia, nửa thật nửa giả, như một tấm màn che phủ lên vực sâu bí mật của chính mình.
...
Quay trở lại hiện tại, Jeon Jungkook vẫn đang đứng lặng trước con dao, ánh mắt lấp lánh như chứa cả một vực sâu. Căn phòng tĩnh mịch đến mức em nghe rõ tiếng tim mình, và những giấc mơ... lại ùa đến.
Thành phố London mù mịt sương khói, những con đường lát đá ẩm ướt, mùi máu tanh xộc vào mũi, tiếng giày da của một người đàn ông đi trước. Em thấy mình chạy trong những hành lang tối, thấy bóng lưng một giáo sư bí ẩn, kẻ luôn gọi em là "darling" với chất giọng vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn. Trong mơ, em yêu hắn đến điên dại, yêu đến mức sẵn sàng chết trong vòng tay ấy. Và càng đi sâu vào giấc mơ, em càng thấy hắn yêu em như thể ngoài em ra, thế giới chỉ còn là tro tàn.
Mỗi lần tỉnh dậy, tim em lại nhói, ngực trống hoác như vừa đánh mất một điều vốn thuộc về mình. Nhưng rồi, nơi này, con dao này... lại khiến em tin rằng những giấc mơ ấy không chỉ là ảo tưởng. Ngón tay em run rẩy đặt lên mặt kính, hơi thở khẽ run. Giữa ánh sáng mờ mịt, em khẽ thì thầm, tiếng nói như chảy ra từ tận đáy tim:
"Nếu tất cả đều là thật... thì có lẽ, em đã luôn thuộc về ngài. Từ một trăm năm trước."
Ánh mắt Jungkook dịu dàng, nhưng sâu thẳm là một quyết tâm mãnh liệt. Em biết, chương trình tìm kiếm DNA mà mình đang phát triển có thể sẽ là chìa khóa cho những khuất mắt của em. Chỉ cần chạm vào sự thật, em sẽ biết vì sao những giấc mơ ấy luôn tìm đến, vì sao hình bóng gã giáo sư kia đã giam giữ cả linh hồn em suốt bao kiếp.
Và ở đâu đó, trong sâu thẳm, em tin rằng gã vẫn đang dõi theo em trong một hình hài khác...
Ánh sáng vàng rọi xuống lưỡi dao cũ, như một sợi chỉ mong manh nối quá khứ với hiện tại. Ánh thép lạnh lẽo phản chiếu gương mặt của Jungkook dưới kính bảo hộ, nét nghiêm túc hiếm thấy trên đôi mắt nâu vốn thường rực sáng niềm sống. Trên mũi dao, những vết xước loang lổ, vệt gỉ nâu nhạt hằn lên như nếp nhăn thời gian, khẽ nhắc rằng nó đã tồn tại lâu hơn cả đời người.
Em nâng nó bằng đôi găng tay trắng, bàn tay run rất khẽ, giống như đang ôm lấy trái tim một ai đó còn đang đập. Con dao ấy chẳng đơn thuần là một cổ vật. Nó mang theo hơi thở của một câu chuyện chưa được kể, một giấc mơ chưa được chạm tới, một nỗi đau chưa từng được gọi tên.
Hơi thở Jungkook phả lên mặt thép, tạo thành lớp sương mỏng tan ngay lập tức. Em cúi đầu thấp hơn, lặng nghe nhịp tim mình đập gấp gáp, từng tiếng như dội vào khung ngực, gấp rút, vừa hồi hộp vừa hân hoan. Trong căn phòng tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng thở dồn của em hòa lẫn vào nhau, chậm rãi dệt thành khúc nhạc riêng cho khoảnh khắc ấy.
Dưới ánh kính lúp, từng vệt máu khô hiện ra rõ ràng dù nó đã sẫm màu, chai lì theo năm tháng, nhưng bám chặt lấy mặt thép như một lời thề. Jungkook nhìn vào, mắt khẽ ngân ngấn. Đó không chỉ là máu, nó có thể là mảnh ghép cuối cùng, manh mối mở ra một cánh cửa bí mật mà Jimin chưa từng để ai ngoài gã chạm tới.
Em hít một hơi, bàn tay siết nhẹ chuôi dao, rồi cẩn thận đưa lam kính lại gần. Lưỡi thép sượt vào dụng cụ, phát ra âm thanh nhỏ và sắc lạnh, tựa như một tiếng thở dài của lịch sử. Thế nhưng, đôi môi Jungkook lại hé nở một nụ cười run rẩy. Nụ cười của sợ hãi xen lẫn khát khao, bởi trong giây phút ấy, em hiểu rằng: đây là lần đầu tiên chính đôi tay mình đang chạm tới những điều vẫn luôn chỉ thuộc về gã.
Những hạt máu khô rơi xuống lam kính trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn, nhỏ bé mà quý giá như mảnh sao vụn rơi xuống từ bầu trời đêm. Jungkook nâng lam kính lên, đặt nó vào máy phân tích. Đèn xanh chớp nháy, âm thanh điện tử khởi động vang lên, chậm rãi mà chắc chắn giống như một nhịp đập mới, mở ra lời hứa cho tương lai.
Em ngồi thẳng lưng, mười ngón tay đan lại với nhau, lòng ngực căng cứng như muốn nổ tung. Trong khoảnh khắc ấy, Jungkook nghe vang vọng giọng trầm quen thuộc, ấm áp mà đầy uy lực:
"Em có đủ kiên nhẫn không, darling? Sự thật bao giờ cũng đến chậm rãi. Nhưng chính sự chậm rãi đó mới làm nó trở nên ngọt ngào."
Mi mắt khép lại, em tưởng tượng ra gã đang đứng ngay sau lưng mình. Jimin không nói gì thêm, chỉ đặt bàn tay vững chãi lên vai em, dõi theo từng cử động nhỏ. Ánh nhìn của hắn dịu dàng mà đầy tự hào, như thể cả thế giới này đều đã ngừng lại, chỉ để chứng kiến em trưởng thành.
"Daddy..." Jungkook khẽ thì thầm, giọng nghèn nghẹn, "...lần này... em sẽ tự mình bước vào thế giới của người. Xin hãy chờ em."
Âm thanh cơ khí của máy phân tích vang đều, từng giây trôi qua như cả một vũ trụ đang mở ra chậm rãi. Trong khoảng thời gian tưởng chừng vô tận ấy, Jungkook ôm lấy giấc mơ nhỏ bé nhưng mãnh liệt rằng một ngày nào đó, khi kết quả này hiện ra, gã sẽ ngẩng đầu nhìn em không chỉ là bé con yếu ớt gã từng bế bồng, mà là một người đàn ông đã đủ mạnh mẽ, đủ kiên nhẫn, để cùng gã sải bước vào bóng tối sâu thẳm nhất... và trở thành ánh sáng duy nhất gã muốn giữ lại.
Em không hay biết, sau cánh cửa phòng thí nghiệm khẽ khép, có một bóng người vẫn đứng đó từ lâu. Park Jimin lặng lẽ dựa vào khung cửa, không một tiếng động. Đôi mắt gã như bầu trời đêm lấp lánh, nhìn em chăm chú đến mức mọi chi tiết nhỏ bé cũng trở thành điều đáng trân quý.
Người đàn ông ấy không ngăn em, không xen vào. Chỉ đứng yên, đôi môi nhếch nhẹ thành một nụ cười chậm rãi, tựa như niềm kiêu hãnh đang dâng trào trong lồng ngực. Trước mắt gã, bé con ngày nào đã lớn, đã dám run rẩy mà bước thêm một bước vào bóng tối, dám đối diện với nỗi sợ, chỉ để có thể chạm gần hơn đến thế giới của gã.
Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống, soi rõ từng đường nét gương mặt nghiêm túc của Jungkook. Jimin khẽ thở ra một tiếng, như gió len qua kẽ cửa, thì thầm trong bóng tối:
"Ngốc nghếch của daddy... em chẳng cần phải gồng mình đâu. Dù em có thành công hay thất bại, ta vẫn sẽ là nơi duy nhất để em dựa vào."
Gã không tiến lại gần, chỉ lặng im dõi theo. Bởi gã biết, đôi khi yêu thương không phải là giữ chặt trong tay, mà là để em được tự mình chứng minh rồi sau tất cả, khi em mệt mỏi quay đầu, gã vẫn đứng ở đó, dang rộng vòng tay.
Đèn máy phân tích chớp sáng, trong khoảnh khắc ấy, Jungkook khẽ ngẩng đầu lên, như cảm nhận được điều gì vô hình đang bao quanh mình. Trái tim em ấm lại, an yên kỳ lạ, dù chẳng hề hay biết rằng ngay phía sau, gã đã dõi theo từng nhịp thở của em từ đầu đến cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro