5

Sáng ngày hôm sau thật kinh khủng. Cơn đau đầu buộc Horangi phải bỏ bữa sáng. Cứ như vậy và ngày của anh trượt dốc không phanh, nhưng như anh đã được học từ trước, mọi thứ vẫn có thể tệ hơn.

Thông thường, anh sẽ rất vui mừng khi nhận được một nhiệm vụ. Sau tất cả mọi thứ anh rất cần được vận động tay chân. Đã đến lúc rời xa căn cứ, quay trở lại với những chuỗi ngày adrenaline chạy lan trong từng bó cơ. Nhưng không, ngay khi bước vào phòng họp, anh đã biết mình không thích thú gì với nhiệm vụ này, vì chính người đàn ông đã khiến trái tim anh ngừng đập, người anh đang cố trốn tránh bằng mọi giá cũng đang ở đó. Gã nổi bật giữa tất cả mọi người, dù chỉ đơn giản là đứng im lặng ở góc xa.

Horangi dành toàn bộ thời gian trong cuộc họp để khoanh tay và cố gắng hết sức tập trung. Mọi thứ xung quanh vẫn quá ồn ào, càng làm tăng thêm sự khó chịu của anh. Bất kỳ câu hỏi nào hướng về phía anh đều chỉ nhận được một câu trả lời càu nhàu hoặc một từ duy nhất, bởi vì miệng anh đang rất khô và ngứa ngáy.

Điều nhẹ nhõm duy nhất về nhiệm vụ là Horangi và König sẽ ở hai đội khác nhau, đột nhập vào hai khu nhà đối lập. Horangi sẽ tham gia đội đột nhập vào khu nhà chính để lấy thông tin và cài cắm thiết bị phát nổ vào những điểm trọng yếu, trong khi đội König đảm nhiệm việc đánh lạc hướng kẻ thù.

Tất cả những gì Horangi phải làm là tránh mặt König trong vài ngày và hoàn thành nhiệm vụ.

---------------------------

Việc tránh König trước nhiệm vụ diễn ra dễ dàng hơn anh nghĩ. Horangi luôn có giác quan thứ sáu về người đàn ông này, như thể kẻ săn mồi luôn có thể biết con mồi của mình ở đâu. Dù nó khá tiện lợi nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu khi phải đứng yên mỗi khi gã bước vào phòng.

Tuy nhiên, tránh gã khi bắt đầu nhiệm vụ là điều không thể. Hai đội bị dồn vào trực thăng như cá mòi, đầu gối liên tục va chạm với người bên cạnh. Thật may mắn là anh đã chen vào được chỗ phía đối diện König, vì thế anh sẽ không phải lo việc chân cả hai bị ép sát vào nhau. Horangi không nghĩ mình có thể chịu được vấn đề đó lúc này, mặc dù anh không hoàn toàn hiểu lí do tại sao.

Một trong nhiều ưu điểm của việc đeo kính râm là anh có thể nhìn chằm chằm mà không bị chú ý. Và giờ đây anh đang sử dụng khả năng đó để quan sát König, nhìn ​​người đàn ông cao 6'10 chen mình vào ghế và cố gắng ép đầu gối vào nhau để tiết kiệm nhiều không gian nhất có thể. Thật buồn cười khi thấy gã cố thu mình lại trong chiếc trực thăng đông đúc, hai tay khoanh chặt vào lòng và đầu gối nhún nhảy không ngừng.

Horangi thấy việc quan sát gã khá thú vị.

Đôi mắt gã nhắm nghiền, khi nhìn kỹ hơn một chút anh thấy những ngón tay gã đang đan vào nhau. Theo như Horangi biết, gã không theo đạo. Horangi cực kỳ thích thú với năng lượng lo lắng toả ra từ ngôn ngữ cơ thể gã. Gã chỉ đơn giản bồn chồn trước nhiệm vụ. Mỗi cú chạm đầu gối đều khiến König căng thẳng.

Horangi cắn vào bên trong má, cố gắng nhìn đi chỗ khác. Anh không nên để ý đến König, và lần nào anh cũng ngoan cố làm trái lại với lí trí của mình.

Điều gì đã khiến Horangi luôn nhìn về phía gã? Ham muốn? Tình dục? Thật khó để thừa nhận lí do thật sự là gì, những điều khó hiểu đang khuấy động bên trong anh. Lẽ ra König phải lợi dụng Horangi vào đêm nọ khi anh say rượu. Anh không hiểu tại sao gã lại không làm vậy, câu trả lời mơ hồ mà gã đưa ra cũng chẳng giúp ít được gì. Sự thật là dù Horangi có chửi bới gã, König vẫn không tỏ thái độ ghét bỏ với anh.

Khoảnh khắc đôi bàn tay to lớn đó thận trọng, cẩn thận chạm vào, nâng đỡ anh.

Horangi dịch chuyển trên ghế, ngón tay siết chặt. Tazu đang nói gì đó về việc hạ cánh trong mười phút nữa, nên cho đến lúc đó anh phải đặt tâm trí ở trạng thái chuyên nghiệp, tập trung vào cái nhiệm vụ chết tiệt trước mắt.

----------------------------

Horangi được cử đi cùng Tazu ngay sau khi König khởi hành gây náo loạn. Xung quanh khu nhà được bao bọc kín, lối ra vào duy nhất là cổng chính. Đó không phải là vấn đề khi đã có vài quả c4.

Có quá nhiều bản vẽ tòa nhà được đội trinh sát gửi về. Tazu đã mất nhiều ngày mệt mỏi xem xét chúng. Kế hoạch này không hoàn hảo, chiến lược gia của họ cũng đã nói nhiều lần về độ rủi ro của nó.

Đến tận bây giờ vẫn đang phàn nàn. "Chết tiệt... cái bố cục ngu học này. Thằng điên nào thiết kế chỗ này vậy trời." Tazu càu nhàu, nhét cục C4 vào khe tường. Vừa quan sát xung quanh vừa gài bẫy là một công việc khó khăn, nhưng Horangi đã quen với chuyện đó. Anh dán mắt vào đỉnh tường, lắng nghe và chờ đợi.

"Đã vào vị trí." Giọng König vang lên trong bộ đàm, và Horangi liếc nhìn Tazu.

"Copy. Đã set up, đợi tính hiệu hành động." Tazu lùi dần ra khỏi phạm vi chấn động dự kiến. Horangi cũng làm theo, tạo khoảng cách an toàn.

Tín hiệu là vụ nổ.

Ngay lập tức hoạt động bên trong bức tường diễn ra nhộn nhịp, tiếng la hét, tiếng súng vang vọng từ xa. Tazu bịt tai lại và Horangi làm tương tự, một luồng nhiệt và áp suất nhanh chóng bùng lên cùng những mảnh vụn tạo ra một lối vào riêng biệt.

Tazu cười toe toét, hàm răng lóe lên trong bóng tối, giơ ngón tay cái lên với Horangi rồi lao về phía lối vào mới của họ. Nếu may mắn, họ sẽ không gặp sự phản kháng vì lính canh đã dồn hết về phía nhóm König.

Vụ nổ của họ dường như không được chú ý, Horangi nấp vào sau một chiếc xe đang đỗ khi một nhóm lính canh chạy ngang qua. Không được bắn trừ khi cần thiết, bởi vì bị bao vây lúc này chẳng khác gì bản án tử hình. Anh liếc nhìn Tazu, người đang ra hiệu bằng tay, cả hai tiến đến vị trí của mình gần khu nhà chính hơn.

Theo thông tin từ đội trinh sát ổ cứng có thể nằm ở một trong những tầng cao nhất. Tổng có bốn tòa nhà bốn tầng, anh và Tazu, điều đó có nghĩa là phải tìm kiếm nhanh nhất có thể vì König và những người khác không thể cầm cự quá lâu.

"Tôi dẫn đầu, cậu hỗ trợ." Horangi lẩm bẩm, Tazu gật đầu.

Cả hai phải chạy một đoạn ngắn băng qua khoảng sân rộng trước khi đến được cánh cửa, Horangi vặn mở tay nắm cửa. Một tay cầm súng, tay kia nắm chặt cửa, anh hít một hơi, đẩy mở cửa trước khi lùi lại để Tazu bắt đầu kiểm tra xung quanh.

"Clear. Phòng trống." Tazu cảnh giác tiến lên.

Horangi theo sau, dòng adrenaline quen thuộc dâng trào trong huyết quản làm các giác quan của anh cảm thấy khó chịu. Quả nhiên tầng một không có người, nhưng cảm giác bất an vẫn không hề giảm bớt. Horangi lắng nghe cuộc đọ súng phía bên kia của khu nhà trong khi liên tục di chuyển.

Anh và Tazu tách ra ngay sau đó để tìm ổ cứng. Tầng bốn là một mớ hỗn độn các văn phòng. Anh đẩy mở cửa cầu thang, chậm rãi đi dọc hành lang và đột nhập vào một căn phòng.

Trống rỗng.

Anh chờ đợi, lắng nghe. Không có âm thanh nào truyền tới từ phía hành lang. Căn phòng vô cùng bừa bộn. Những chiếc tủ bị mở tung cửa, giấy tờ vương vãi khắp bàn, nhiều giá sách trống rỗng. Horangi lật tung các cuốn sách, xem xét giấy tờ xung quanh và lục lọi các ngăn kéo. Chẳng có gì.

Horangi tiếp tục di chuyển, lặp lại quá trình trên ở phòng bên cạnh.

Bộ đàm anh kêu lách tách và Horangi cứng người.

" Scheiße, có gì đó không ổn," König lên tiếng, thở dốc. Quá dốc so với bình thường. "Có một chiếc trực thăng đang trên đường tới. Loại tải trọng lớn."

"Shit." Tazu chửi thề. "Còn khoảng tầm bao xa?"

"Khoảng năm phút nữa là đến." König thở hổn hển.

Horangi im lặng. Còn năm phút nữa là nơi này chìm trong biển lửa. Thông tin nằm trong ổ cứng đó hẳn phải rất quan trọng vì chúng thà cho nổ tung nơi này còn hơn để nó lọt vào tay họ. "Chúng ta cần phải lấy được ổ cứng."

Tazu phản ứng lại ngay lập tức. "Không. Năm phút là không đủ để tìm kiếm toàn bộ tòa nhà, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Sẽ không ai bỏ mạng trong nhiệm vụ này. König, rút lui."

Horangi nghe thấy nhiều âm thanh khác nhau qua tai nghe. Rút lui? Họ đến đây là có mục đích. Horangi vác khẩu súng trường lên vai bắt đầu lục lọi các kệ một cách nhanh chóng, không bận tâm đến mớ hỗn độn mà mình đang tạo ra. Dù sao thì tất cả cũng sẽ sớm bị thổi bay thành từng mảnh thôi.

"Horangi, cậu có đang di chuyển không?" Tazu, hỏi, có vẻ lo lắng. Horangi chuyển sang phòng bên cạnh, hất đổ các kệ.

"Có." Anh nói dối. "Hẹn gặp ở điểm exfil."

Còn vài phút, thế là đủ rồi. Đây là một canh bạc - và Horangi không bao giờ có thể cưỡng lại một canh bạc. Đặc biệt là khi thế trận đang không có lợi cho anh, chiến thắng những ván thế này ngọt ngào hơn gấp vạn lần.

Horangi kiểm tra hết phòng này đến phòng khác, nhưng vẫn trắng tay. Thời gian dần trôi và anh thực sự bắt đầu cảm thấy áp lực. Có lẽ đó là lý do tại sao anh chơi cờ bạc rất tệ, may mắn không bao giờ đứng về phía anh. Anh có thể nghe thấy tiếng cánh quạt, nó rít lên trong gió. Nhưng anh chỉ còn một căn phòng nữa phải kiểm tra, anh vẫn còn cơ hội. Horangi đẩy cánh cửa căn phòng cuối cùng, một căn phòng gần như trống rỗng ngoại trừ một chiếc bàn và ghế rải rác khắp nơi.

"Horangi," giọng König vang lên, khiến anh nhăn mặt. "Cậu ở đâu?"

Horangi chuẩn bị bắt đầu một lời nói dối khác, mồ hôi chảy dài bên mặt. Anh kéo tung một ngăn kéo khác, lôi hết tất cả những thứ bên trong ra.

Ổ cứng. Nó ở ngay đó.

"Đã có được thông tin." Anh cười toe toét vào thiết bị liên lạc, ngay cả khi âm thanh từ cánh quạt trực thăng đang kêu to hơn trước.

Điều duy nhất anh nghe được là tiếng chửi rủa của König - và thành thật mà nói, anh chả quan tâm. Horangi nhét ổ cứng vào túi rồi bước ra khỏi cửa, chạy dọc hành lang đến cầu thang. Đã gần năm phút, anh biết mình đã hết thời gian.Fuck.

Chẳng sao cả. Anh đã từng gặp những tình huống tồi tệ hơn. Horangi không thể đếm được số lần anh chạy trốn khỏi những tình huống oái ăm, lần này cũng không khác. Anh lao xuống cầu thang, nhảy hai bậc một lần. Tất cả những gì anh phải làm là chạy hết tốc lực ra ngoài

Và cũng như cờ bạc, Horangi không hay gặp may.

Cú va chạm khiến tòa nhà rung chuyển và suýt hất ngã Horangi - anh không có thời gian để chửi rủa khi ngay lập tức nhiệt độ và áp lực hất văng anh ra khỏi vị trí đang đứng. Trong cái rủi có cái may ít ra là anh đã mất nhận thức trước khi cơn đau ập đến.

Horangi cố gắng phát ra tiếng rên rỉ, siết chặt cơ, cảm nhận từng bộ phận trên cơ thể.

"Cố gắng lên tôi gần đến rồi." König thở dốc, có vẻ âm thanh mà Horangi tạo ra càng khiến gã tăng tốc hơn.

Vệt đen lướt qua tầm nhìn Horangi, có lẽ một vị thần trên cao nào đó đang trêu đùa anh, bởi vì ý thức anh lại dần mờ đi.

Lần kế tiếp anh mở mắt là nhờ sức nặng từ ngực được nâng lên vừa đủ để thở, có tiếng vo ve nặng nề vang lên trong không khí và âm thanh choáng ngợp của cánh quạt trực thăng tấn công vào tai khiến đầu anh đập thình thịch. Anh đang nằm trên sàn trực thăng exfil của họ, mọi thứ trở nên quá sáng khi anh chợt nhận ra rằng mình đang không đeo kính.

Có rất nhiều giọng nói xung quanh anh, tất cả đều quá giống nhau để có thể phân biệt. Anh đảo mắt, tầm mắt bắt gặp một người Áo đang ngồi gục đầu vào lòng bàn tay.

König.

Horangi lia mắt xuống - một phần vì anh không thể mở mắt to hơn, một phần vì anh thoáng thấy bộ quần áo đẫm máu. Máu đọng trên sàn, nhỏ giọt bên dưới chân trái gã.

Horangi hít một hơi. "Chân anh." Anh không biết tại sao mình lại nói thế. Giọng anh cứ tự thoát ra, ngay cả khi tâm trí anh

König ngẩng đầu khỏi lòng bàn tay, đôi mắt mở to nhìn vào Horangi - người đang dần mất ý thức.

Đôi mắt hiện đang sưng đỏ. Giống lần trước, khi Horangi chửi bới gã. Tuy nhiên, lần này không phải do anh la mắng, anh chẳng hiểu nổi lí do tại sao gã lại có biểu cảm đó lúc này.

Horangi đã phải dùng thuốc rất nhiều trong vài tuần tiếp theo - anh cho là thế, bởi vì anh thực sự không chắc đã bao lâu trôi qua - phần lớn thời gian ý thức anh đều chìm trong mờ mịt. Trong những khoảng thời gian ngắn ngủi có chút ý thức. Anh thấy hình ảnh các bác sĩ lo lắng vây quanh, nhiều loại thuốc khác nhau được truyền vào bằng đường tĩnh mạch, số lượng khổng lồ các túi truyền máu.

Ngay cả khi bất tỉnh, anh vẫn không thoát khỏi König. Anh liên tục mơ thấy mình bị vác trên vai König trong khi gã chạy xuyên rừng - máu của cả hai nhỏ giọt trên đường đi.

Horangi không cách nào biết được liệu gã có thực sự bị thương hay không. Anh đã không gặp hay nghe tin gì từ gã trong suốt thời gian ở bệnh viện, điều mà anh phải thuyết phục bản thân rằng anh không hề khó chịu chút nào. Chưa kể, Horangi có lẽ là người cuối cùng mà König muốn biết đang thế nào. König có lẽ đã tức giận với an, và điều đó hoàn toàn hợp lý. Horangi đã bất tuân mệnh lệnh mà theo đuổi cảm giác hồi hộp gần như đã giết chết anh. Mặc dù, về mặt lý thuyết, nếu thông tin mà anh có được thật sự quan trọng thì sự bất tuân của Horangi là hoàn toàn xứng đáng. Anh ghét việc König chiếm giữ phần lớn tâm trí mình trong khi anh không còn nơi nào để chạy trốn, không còn gì ngoài những suy nghĩ đau khổ của chính mình.

Điều khiến Horangi băn khoăn nhất là König cũng được lệnh rút lui. Nhưng vì lý do nào đó, gã đã quay lại tìm Horangi. Kéo anh ra khỏi đám hỗn độn mà anh đang gặp phải. Điều mà anh hết lòng tin rằng mình xứng đáng phải gánh chịu. Horangi lẽ ra phải đánh bạc và mạo hiểm cho đến khi tan vỡ, nhưng đây đã là lần thứ hai König can thiệp vào số phận.

Chắc chắn phải có thứ gì đó mà König muốn ở anh. Chỉ còn một điều mà anh có thể nghĩ đến, một điều cuối cùng mà König có thể nhận được từ anh. Chỉ việc suy nghĩ đến điều đó đã khiến Horangi cảm thấy phát ốm.

Không có gì ngạc nhiên khi thời điểm Horangi xuất viện, anh ngay lập tức tìm König.

Đó là một công việc mệt mỏi, tìm kiếm một người đàn ông không bao giờ muốn bị tìm thấy. Cùng với những cơn đau âm ỉ không để cơ thể anh ngơi nghỉ một giây nào, những chiếc xương sườn gãy đang trong giai đoạn lành lại, những vết cắt đang liền da. Sau khi vòng quanh căn cứ đủ một vòng anh bắt đầu thở dốc, anh quyết định đợi trước cửa phòng König. Sớm muộn gì gã cũng phải quay về phòng.

Horangi nghĩ rằng mình đã ở đó khá lâu, vài người lính lớn tuổi đi ngang qua anh và gật đầu nhẹ. Một lúc sau một người đàn ông to lớn xuất hiện, với cái cách gã khéo léo chuyển trọng tâm khỏi chân phải khiến anh rùng mình. Rõ ràng có sự do dự trong các bước đi König khi gã đến gần Horangi, như thể gã lo sợ một con thú dữ. Có lẽ đúng là vậy thật.

Horangi quá... mệt mỏi về mọi thứ. Mệt mỏi vì mắc nợ ai đó. Nợ một điều gì mà anh còn không biết là gì.

Anh mắc nợ cuộc đời mình với quân đội, linh hồn cho những con nợ và thể xác thuộc về một kẻ lạ mặt cầm dao. Anh chẳng còn gì có thể cho đi nữa.

"Chúng ta có chuyện cần giải quyết."

König dù lo lắng nhưng vẫn tỏ ra lịch sự.

"Cậu nên nghỉ ngơi đi."

Horangi lắc đầu, chỉ về phía cửa phòng König. Rõ ràng König hiểu ý rằng đây không phải là một cuộc trò chuyện nên diễn ra giữa hành lang căn cứ. Nhưng gã vẫn không hành động mà nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa như thể nó sẽ cắn gã. Sự do dự đó càng khiến Horangi lo lắng và thất vọng hơn.

Anh muốn chuyện này chấm dứt. Muốn giải quyết mọi thứ trong một lần. Sự hấp dẫn, ham muốn này, cần phải kết thúc. Nếu Horangi không thể nhìn thấy điểm kết thúc, anh sẽ lên kế hoạch để buộc nó phải như thế.

Sau một lúc cân nhắc, biết rằng Horangi không có ý định rời đi mà không có được thứ mình muốn, König mở cửa rồi lùi lại để Horangi vào trước rồi bước theo sau và bật đèn lên. Những lần trước họ vào phòng König, đèn luôn tắt. Nhưng lần này thì khác.

Horangi quay mặt về phía người Áo, người đàn ông cao hơn đứng áp lưng vào cánh cửa đóng kín.

Horangi tiến nặng nề về phía gã một bước, phớt lờ tâm trạng mơ hồ của bản thân. "Nhìn tôi." Yêu cầu đó ngay lập tức thu hút được sự chú ý của König về phía anh.

Horangi không có gì để cho đi. Không gì cả. Chẳng gì có thể lật ngược ván bài. Chỉ có một điều có thể khiến König tránh xa và cho Horangi cảm giác ít nhất anh đã cố gắng trả nợ.

Đôi mắt König mở to khi Horangi tháo kính râm, gấp chúng lại rồi nhét vào túi trước áo.

Anh run rẩy móc ngón tay cái vào bên dưới chiếc mặt nạ, giữ nó ở đó một lúc có vẻ lâu hơn so với bình thường.

Anh kéo mặt nạ xuống.

Và König - gã nhắm chặt mắt lại.

Horangi không thể ngăn được nỗi thất vọng dâng trào trong lòng. Những lời thì thầm khốn khiếp trong tâm trí anh quay trở lại. Chúng cười nhạo gương mặt xấu xí của anh.

Anh buông lời chế giễu.

"Chẳng phải đây là thứ anh luôn muốn thấy à?"

Đôi mắt König càng nhắm chặt hơn trước lời nói của anh. "Nein. Không phải như thế này."

Horangi dần hoài nghi. König đã yêu cầu được hôn anh, cũng như tìm kiếm một số hình thức thân mật lố bịch không cần thiết khác. Vậy mà ngay khi König thấy những vết sẹo trên gương mặt anh gã đã đổi ý. Có vẻ như gã đã vỡ mộng rồi.

"Vậy anh muốn cái quái gì, König?"

"Tôi muốn cậu để tôi được dịu dàng với cậu."

Câu trả lời phát ra quá nhanh, như thể đã được chuẩn bị từ trước. Horangi biết không thể cảm nhận được hơi thở của König từ khoảng cách xa như vậy, nhất là bây giờ gã vẫn đang đeo mặt nạ. Nhưng cảm giác vẫn ở đó, đốt cháy má anh còn hơn những ngọn lửa trong quá khứ đã từng làm.

Dịu dàng.

Anh không cảm thấy bản thân có điểm nào hợp với từ đó. Mọi thứ ở Horangi đều thô ráp và gãy vụn. Anh đã bị xé thành từng mảnh. Dịu dàng không phải là một từ nên dùng với anh, anh còn chưa từng được nghe nó trong cuộc đời quân ngũ. Nhưng König lại ở đây nói muốn dịu dàng với anh.

Ngực Horangi như bị thiêu đốt trong mỗi lần hít thở. Anh nắm lấy cằm König, kéo mặt gã xuống ngang tầm mắt. Gã vẫn giữ nguyên biểu cảm, không hề thay đổi. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là hàng mai dài khép chặt.

"Nhìn tôi này." Horangi hét lên, lòng ngực căng cứng vì khó thở.

Nhịp tim König đập nhanh, tiếng nổ liên tục ầm ầm trong tai. Sau một khoảng thời gian tưởng chừng là vô tận trôi qua, gã mở mắt.

Đôi mắt xanh trong vắt của gã.

Horangi chờ đợi - chờ đợi sự ghê tởm trong đôi mắt đó.

Nhưng nó không hề xuất hiện.

Hơi thở König chậm lại, đôi mắt gã dịu lại. Horangi từ chối miêu tả những gì anh nhìn thấy trong đôi mắt đó.

"Prächtig." Một câu nói nhẹ nhàng, mong manh trôi vào khoảng không giữa cả hai. Một bàn tay trần dịu dàng đưa lên vuốt ve cằm Horangi, ngón tay cái sượt qua vết sẹo thô ráp.

Horangi đông cứng người.

Ngoại hình anh là tổ hợp những thứ đáng khinh nhất, nhưng König lại đang nhìn anh như thể anh là một thứ gì đó đẹp đẽ và quý giá.

Ngón cái, lòng bàn tay, di chuyển ôm lấy bên mặt anh, che phủ vết thương từ dao. Và Horangi, dù chỉ trong giây lát, đã tưởng tượng cái chạm của König có thể xóa đi những dấu vết đó.

Điều này vượt quá sức chịu đựng của anh. Những cái chạm nhẹ khiến anh gần như rơi tự do vào vực thẩm, nhưng cũng chính nó gợi nhắc anh về thực tế hiện tại.

Horangi đứng im, cơ thể anh căng cứng, anh để König thoải mái khám phá anh như gã muốn.

Đây không phải là những gì Horangi có thể mơ tưởng đến. Bởi vì một ngày nào đó anh sẽ phải ngừng chạy. Và mớ hỗn độn kinh tởm đó sẽ bắt kịp anh. Anh không sở hữu cơ thể mình. Anh không có bất kỳ lý do nào để có thể chạm vào König. Những cái chạm dịu dàng thế này.

Anh không thể muốn điều này bởi vì anh không được phép có thứ xa xỉ đó.

Cơn đau thắt ở ngực anh quay trở lại, khiến anh phải nỗ lực gấp đôi để có thể thở.

König bước lại gần hơn, ngôn ngữ cơ thể gã đầy sự quan tâm. "Horangi."

Anh không thể nhìn thẳng mặt vào mắt König lúc này.

Âm thanh tiếng vải xào xạc, nỗi sợ hãi muộn màng ập đến, anh nhìn thấy chiếc mũ trùm đầu rơi xuống sàn dưới chân họ.

"Nhìn tôi này." König chậm rãi nói, hoàn toàn trái ngược với tiếng hét ra lệnh của Horangi trước đó.König vươn tay chạm vào những vết sẹo của chính mình, mắt vẫn không rời khỏi Horangi. Sau đó, cùng một bàn tay, gã đưa tay chạm vào khuôn mặt Horangi, vuốt ve một trong những vết sẹo dài.

Horangi không nên. Anh không nên nhìn gã. Anh biết nếu bây giờ anh nhìn thấy khuôn mặt König, anh sẽ không bao giờ quên được. Nó sẽ trở thành một chiếc hộp Pandora ám ảnh anh mãi mãi.

"Làm ơn."

Câu nói chân thành đó khiến Horangi ngước nhìn lên, dù vậy anh vẫn phải vật lộn để hít thở đều, chiến đấu với sự thôi thúc bỏ chạy.

Mái tóc đỏ hung, vệt tàn nhang phủ kín má, một vết sẹo lớn chia đôi khuôn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro