Chap 1-May
Trước khi gặp tai nạn, Aum và tôi đã bí mật nói chuyện với nhau trong phòng tâm về May – người yêu cũ của nó. Aum nhờ tôi nói lời chia tay tại nhà của May. Con bé không có thời gian để kế chi tiết cho tôi, vì nó phải quay về phòng cho kịp giờ hoàng đạo. Điều duy nhất mà tôi biết được đó chỉ là một cái tên.
Trên tay tôi đang cầm điện thoại của Aum. Màn hình điện thoại để ảnh của con bé, trông nó giống hệt tôi chỉ khác mỗi kiểu tóc. Dù đã giữ điện thoại hàng tiếng đồng hồ, nhưng tôi vẫn còn băn khoăn, liệu mình có nên giúp nó hay không. Do vậy, tôi chưa tìm kiếm thêm bất kỳ một thông tin nào cả.
Tôi nên làm gì bây giờ...
Tôi chưa từng đối xử tốt với con bé vì ba mẹ lúc nào cũng so sánh 2 người chúng tôi. Người khác nhìn vào sẽ thấy, Aobe-Aum giỏi hơn tôi trên mọi phương diện. Còn tôi thì, ngoài gương mặt xinh đẹp thì chẳng được cái gì cả. Tôi giống như hố đen của ngôi nhà này vậy.
Đúng... mặc dù ngoại hình của chúng tôi giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng có chút chênh lệch. Chắc là do hồi trẻ, Aobe-Aum dành quá nhiều thời gian cho việc học. Còn tôi không giỏi việc học nên dành nhiều thời gian chăm chút bản thân, tôi khỏe đẹp từ trong ra ngoài. Các bạn ở trường ai cũng gọi chúng tôi là "cặp song sinh gấu trúc đối lập". Trông tôi có chút rạng ngời hơn, còn con bé thì da hơi sạm, lại còn đeo kính nữa.
Nhưng khi lớn hơn chút, nó mới nhận ra.. nếu chúng tôi giống nhau như vậy, tại sao nó lại không đẹp bằng tôi? Thế nên con bé bắt đầu để ý đến bản thân nhiều hơn. Con bé ngày càng đẹp lên, cộng thêm sự thông minh vốn có, dễ gì mà không làm tiếp viên hàng không được.
Rồi khi có công việc ổn định, nó có tiền mua nhiều quần áo hàng hiệu. Trông ngày càng sang chảnh với kiểu tóc thịnh hành. Vừa quyến rũ, lại vừa thông minh như vậy, bảo sao sếp nó không mê như điếu đổ cho được. Còn tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ. Dù có nhan sắc đó, nhưng cũng chẳng có tài cán gì.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định mở điện thoại con bé lên. Vì chúng tôi giống hệt nhau nên việc nhận diện khuôn mặt cũng dễ dàng. Đúng là một chiếc điện thoại quái quỷ đắt tiên. Người đầu tiên tôi tìm kiếm trong danh bạ điện thoại là bạn thân của nó. Việc có một người bạn chí cốt để tâm sự đủ chuyện trên đời cũng tốt mà. Và con bé "Jan" - người bạn thân đầu tiên của nó hồi trung học là người đối tượng đầu tiên của tôi.
[Sao rồi Aum? Làm gì mà gọi cho tao vào sáng sớm thế này? Bệnh hả?]
"Tôi là Ai, không phải Aum."
[Ô, nhưng đây là số điện thoại của Aum mà.]
"Con bé có việc bận nên nhờ tôi gọi cho cô."
Không khí có vẻ trầm lặng lại một chút, chắc cô ấy còn ngờ ngợ. Chắc chắn Jan biết chúng tôi là chị em song sinh. Nên làm sao cô ấy có thể không tin được.
"Được rồi... Aum không hề nhờ tôi gọi cho cô. Là tôi tự muốn gọi. Tôi có chuyện muốn nhờ cô."
[Tại sao cô lại lấy điện thoại của Aum gọi cho tôi? Thật là kỳ lạ.]
"Aum không may gặp tai nạn xe."
[Đừng nói với tôi là...]
"Đừng nói linh tinh. Tôi nói ngắn gọn thôi. Aum nhờ tôi nói lời chia tay với người yêu cũ của nó, người tên là May. Cho tôi biết địa chỉ của May ở đâu đi."
Khi tôi đề cập đến chuyện này, Jan mới ngập ngừng suy nghĩ và bắt đầu tin rằng Aum thực sự gặp vấn đề. Giọng nói bên kia bắt đầu ẩn chứa sự lo lắng và dần trở nên hoảng loạn. Tôi đã không kìm được mà lớn tiếng, nói cô ấy ngưng luyên thuyên và trả lời câu hỏi của tôi.
"Cô hãy bình tĩnh và nói cho tôi biết nhà của May ở đâu thì tôi mới kết thúc chuyện này được. Nói đi!"
[Tôi đã từng đến nhà cô ấy 1 lần. Ở quanh khu vực Sathorn...]
“Vậy như này đi, tôi sẽ đến đón cô và chúng ta sẽ cùng nhau đến nhà người yêu cũ của Aum."
[Nhưng hôm nay tôi phải đi làm tôi.. À thôi. Được rồi, để tôi xin nghỉ.]
Jan xin lỗi và đang tìm cách xoay sở công việc. Điều này cũng tốt, tôi thích mọi thứ đơn giản.
"Được rồi. Chúng ta cùng đến nhà May và kết thúc mọi chuyện."
Nhưng việc này quan trọng đến thế sao? Có nhất thiết phải giải quyết trong hoàn cảnh đau thương này không? Nhưng cũng chẳng biết phải làm gì để nguôi ngoai, nên tôi quyết định sẽ thực hiện mong muốn của Aobe-Aum cùng với bạn thân của nó.
Cuối cùng, tôi và Jan cũng đã đến nhà May. Tôi dụi mắt ngưỡng mộ căn biệt thự trước mặt, lại còn có hàng rào bảo vệ kiên cố nữa.
"Người yêu cũ của Aum được chu cấp hả?"
"Đương nhiên. Cậu ấy chỉ nhận những vụ án có độ phức tạp cao. Khách hàng đều là những người khá giả. Tài sản lên đến 100 triệu Baht."
Tôi quay lại nhìn Jan với bộ mặt sốc đến đứng hình.
"Nếu người ta giàu như vậy, sao lại chia tay nhỉ.. À, chắc chồng nó giàu hơn. Chủ một hãng hàng không cơ mà."
Tôi cười chế nhạo đứa em gái mà quên mất nó đang hôn mê. Tôi vừa mở cửa xe, bảo vệ chắc hẳn đã nghĩ tôi là Aum nên mới nhanh chóng mở cống cho tôi như vậy.
Nhà này quả là thực giàu có không thể tưởng tượng nổi. Nhìn bên trái là một bãi cỏ xanh mát cho những chú chó tha hồ nô đùa. Nhìn về phía bên phải là một bể bơi rộng thênh thang là đủ biết độ giàu có của chủ căn biệt thự này rồi. Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian nhìn ngắm, ngưỡng mộ nữa vì tôi tới đây là có chủ đích riêng.
Chia tay...
Có một sân vườn và một bể bơi rộng lớn thì có nghĩa lý gì, vì giờ đây Aum cũng đã kết hôn rồi.
"Tôi sẽ đợi ở bên ngoài.” Jan nói với tôi khi vừa bước tới cửa chính. Cô ấy không dám vào.
"Tôi không chịu được khi phải đối mặt với người khác."
"Cô không đi với tôi thì sao tôi biết ai là May được?"
Tôi nhăn mặt. Làm sao tôi biết người yêu cũ của Aum là người thế nào? Nhỡ đáng sợ lắm thì sao?
"Ngoài người giúp việc, thì chỉ có duy nhất một người có thần thái của chú căn nhà này thôi. Cô cứ vào đi, Ai."
"Nhưng mà..."
Jan một mục từ chối bước vào cùng tôi. Khi tôi vào trong, người quản gia vừa nói chuyện với Jan đã bước vào cùng tôi.
“Cô Aum, đã lâu rồi cô không tới. Mx. May đang ở trong phòng học. Tôi sẽ dẫn cô tới đó.”
*Mx là danh xưng thay thế cho Mr hoặc Ms nhâm tránh phân biệt giới tính*
Jan nói với tôi rằng không cần giao tiếp quà nhiều, chỉ cần gặp May là được. Thực ra, ngôi nhà này cũng không quá rộng cũng không quá chật, nhưng có nhiều không gian phù hợp để đi dạo.
"Cô cứ tự nhiên nhé. Tôi sẽ mang nước vào sau ạ."
"Không cần đâu ạ. Ai...à, Aum sẽ không ở lâu đâu ạ."
"Cô về sớm sao? Mx. May cô đơn lắm đấy.”
Mx.? Sao cô ấy lại dùng danh xưng Mx tới hai lần nhỉ? Thường những người giàu họ sẽ dùng Mx cho riêng tư hay sao? Mấy hôm nay gặp toàn chuyện lạ lùng.
Con trai mà tên là May đã thấy lạ rồi, lại còn dùng danh xưng Mx.? Mà thôi kệ đi. Gọi là gì cũng được. Hôm nay mình tới để nói lời chia tay chứ có phải tỏ tình đâu.
"Tôi còn có việc phải đi. Cảm ơn cô. Tôi vào được chứ?"
"Vâng."
Tôi gõ cửa một vài lần trước khi bước vào. Làn gió mát rượi thổi qua mặt khiến tôi cảm thấy có hơi rùng mình. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng thật dễ chịu. Tôi phải dừng lại tận hưởng và thư giãn một lúc.
"Aum."
Một giọng nói ngọt ngào vang lên khiến tôi giật mình ngoảnh đầu lại. Có một cô gái nhỏ nhân đang ngồi kế bên ô cửa sổ. Ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm chiếu rạng ngời trên gương mặt cô ấy. Cô ấy mặc áo thun trắng và quần ngắn đen. Tưởng chừng rất đơn giản, nhưng ở trong khung cảnh này, hình ảnh của cô ấy đã làm trái tim tôi rung động.
"Là chị Aum đúng không?"
"À.. Ừ.” Tôi định nói không nhưng may mà sửa kịp. Cô bé đứng dậy và đi thẳng
lại chỗ tôi. Cô ấy bắt đầu "rà soát" tôi.
"Hả"
"Em..."
"Là giọng của Aum nè."
Tôi muốn chắc chắn nên đã vẫy tay qua lại trước gương mặt bầu bĩnh của cô ấy. Đôi mắt có nhìn đi hướng khác khiến tôi nhận ra cô gái này...
Bị khiếm thị.
Tôi giật mình.
Cô ấy nắm lấy đôi bàn tay tôi. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn vì phát hiện ra cô bé không thể nhìn thấy, nhưng...
"Em không nhìn được nhưng các giác quan còn lại của em nhạy lắm."
Đúng là cô ấy bị khiếm thị thật.
"Tôi xin lỗi."
"Là Aum đúng không ạ?"
Cô ấy hỏi lại làm tôi bối rối một lúc khiến cô ấy không thể đợi chờ câu trả lời được nữa. Do tôi cao hơn nên cô ấy kéo tôi xuống, đặt tay lên cổ tôi. Và đột nhiên tôi nhận được...
Một nụ hôn...
Mặc dù chỉ là một nụ hôn nhanh, nhưng toàn thân tôi trở nên bất động. Chúng tôi đã im lặng một khoảng thời gian rất lâu. Sau đó, cô bé bắt đầu gợi chuyện.
"Đúng là chị rồi... Aum đã đi đâu vậy? Em nhớ chị."
"May...May?"
Chưa dừng lại ở nụ hôn đó, tôi lại tiếp tục đứng hình vì cô ấy kéo tôi lại và ôm chặt lấy tôi...
"May."
"Hôm nay Aum lạ thế. Có chuyện gì sao ạ?"
"À..."
Tôi vẫn cứ nhìn châm châm vào người đối diện đang mỉm cười. Nếu tôi đè nén mọi chuyện và mọi cảm xúc với nhau, chắc hẳn sẽ tạo được một búi tròn to có thế ném vỡ đầu ai đó.
Ok.. May là một người phụ nữ.
Và tôi đang sắp phải nói lời chia tay với một người phụ nữ để có thể kết hôn với một người đàn ông. Tôi bắt đầu hiểu lý do tại sao đứa em gái nhờ tôi làm chuyện này, cũng như việc Jan không dám bước vào căn nhà này. Thậm chí ngay cả tôi, chẳng biết gì cả cũng phải khó xử vì ở trong một tình thế chẳng bao giờ ngờ tới.
"May... Aum có chuyện này muốn nói với em."
"Chuyện gì vậy ạ?"
Gương mặt rạng ngời nở một nụ cười tươi giống như nhành cây vừa được vun tưới nước. Hình ảnh này làm cho trái tim tôi cảm thấy do dự một hồi. Tôi đặt tay lên ngực trái để kìm lại vì tôi quá phấn khích.
"Aum..."
"......"
“Aum cũng nhớ May."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro