chap 3 - Thích con gái
Tôi nhìn chằm chằm vào đứa em gái với tâm trạng ngổn ngang. Vẫn không hiểu tại sao nó có thể quen con gái, trông nó thẳng băng vậy mà. Thực ra, nói không hiểu thì hơi quá vì ngay cả tôi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều khi nhận được nụ hôn ấy. Nó khiến tôi gạt đi ý định nói lời chia tay với mối quan hệ này. Tại sao tôi lại làm như vậy...
Thật lòng mà nói, tôi không hề biết gì về May, hay "Metavee". Tôi biết tên thật của em ấy mới đây sau khi chất vấn nhỏ Jan. Tôi nói dối khi Jan hỏi về việc đã chia tay với May chưa.
"Tôi chia tay rồi."
"May nói sao?"
"Em ấy ngã quỵ. Hỏi lý do chia tay là gì?"
"Nghe chẳng giống May chút nào. Nhưng... Tôi nghĩ ai bị đá thì cũng có tâm trạng tương tự thôi."
Tôi chỉ nghĩ lại cảnh chia tay mấy tên người yêu cũ của mình. Nhiều tên cũng phản ứng như vậy. Không lẽ Metavee sẽ hành xử khác sao? Thôi kệ đi, thời gian này tôi cũng chưa vội chia tay em ấy. Còn quá sớm...
Tôi muốn biết rõ cảm xúc của mình là gì. Mặc dù đã quen 18 thằng con trai, nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì khi hôn họ. Hay là do... tôi cong thật?
Tôi thích con gái ư? Tôi muốn biết thực sự bản thân mình là ai.
Đang đắm chìm vào những suy nghĩ ngẩn ngơ, điện thoại tôi rung lên. Vì đang ở trong phòng ICU nên toàn bộ ánh nhìn của các cô y tá đổ dồn về tôi. Tôi phải cúi đâu xin lỗi và nhanh như bay ra khỏi phòng nghe điện thoại, cảm thấy thật xấu hố. Nhưng khi thấy người đang gọi là Pang - bạn thân từ thuở trung học, tâm trạng tôi phấn chấn hơn hẳn.
"Pang, cậu đi đâu mà mất tăm mất tích vậy?"
"Tớ vừa về. Mua nhiều đồ lắm, chúng ta gặp nhau nhé."
“Tớ cũng muốn gặp cậu. Có chuyện này nhờ cậu tư vấn."
"Hả, sao vậy? Sao nghe giọng cậu lạ thế. Có chuyện gì rồi sao?"
"Từ khi cậu đi, có nhiều chuyện xảy ra lắm. Gặp nhau rồi nói nhé."
“Tớ muốn biết liền. Khi nào gặp nhau được. Tối nay nha?"
"Không được."
"Có gì khó khăn sao? Cậu đang thất nghiệp mà. Có gì vướng bận đâu.... Hay là có người yêu mới rồi? Bộ cô đơn một khoảng thời gian khó vậy sao?"
Giọng nói mỉa mai, trêu ghẹo của nhỏ bạn làm tôi mắc cười.
“Tới sẽ kể với cậu sau. Gặp ở nhà cậu nhé."
"Ok, tớ sẽ nói với người yêu ra ngoài đón khi cậu đến."
“Ủa, hai người ở chung hả? Thôi không sao đâu."
"Không... Cậu quan trọng hơn. Tối nay gặp nhé. Mặc tám quá rồi nè.
Tôi cười và cúp máy. Sau đó đến nhà Metavee.
Đây là lần thứ 4 hay 5 tôi đến nhà người yêu cũ của em gái mà chẳng cần lý do nào cả. Tôi chẳng thể lý giải tại sao lại muốn gặp em ấy dù chúng tôi chỉ là hai người xa lạ. Tôi muốn gặp em ấy đến phát điên. Có người từng nói với tôi rằng, "mùi hương" sẽ lưu giữ những kỷ niệm. Trường hợp của tôi thì đúng là như vậy. Mùi hương hoa nhài thoang thoảng theo tôi về nhà, và len lỏi vào trong những giác mơ của tôi nữa.
Trước đây tôi không để ý đến mùi hương này, cho đến khi gặp được người con gái có khuôn mặt bầu bĩnh sống trong bóng tối kia. Thật là tội nghiệp làm sao? Nhưng tôi cũng không phải kiểu người quá nhạy cảm.
Chuyện quái quỷ gì thế này?... Xùy.
Phòng đọc sách là căn phòng yêu thích của Metavee. Nó như căn cứ bí mật của em ấy vậy, lúc nào cũng ngập tràn gió mát và luôn phảng phất mùi hương hoa nhài. Toàn bộ phả vào mặt tôi ngay khi vừa bước vào phòng, làm tôi cảm thấy thật sự dễ chịu.
"Em vừa mới nghĩ xem liệu hôm nay chị có đến không... Đúng là tâm linh tương thông ạ"
Em ấy nói trong vô định vì chẳng biết tôi đang đứng ở đâu. Nhưng vì quá thân thuộc mọi vị trí trong căn phòng này, nên em ây có thể đi lại dễ dàng như người bình thường. Em bắt đầu quơ tay xung quanh muốn tìm tới tôi.
Tôi cảm thấy chạnh lòng và nhanh chóng bước về phía em ấy.
"Tay của em sao lạnh quá vậy." Tôi nhẹ nhàng năm lấy bàn tay em.
"Nhiệt độ trong phòng lạnh quá rồi đấy."
"Em thích không gian mát mẻ mà. Nhưng sao hôm nay chị lại ghé vậy?"
"Chị đến thăm em thường xuyên mà."
“Đâu có. Công việc chị bận bịu như vậy, đâu dễ gì mà tới gặp em thế này. Chị nói thật đi... Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Khóe môi tôi mím chặt, có găng nghĩ ra một lý do nào đó để chống chế. Aobe- Aum là một đứa nghiện công việc. Ở nhà còn hiếm khi thấy mặt nó vì suốt ngày cứ cấm mặt vào làm việc để có thể thăng tiến nhanh chóng. Do vậy, việc tôi có mặt ở đây thường xuyên chẳng trách sao em ấy nghi ngờ.
"Chị... à...."
"Công việc có vấn đề gì sao ạ?"
"Ừm, đại loại là vậy?"
"Cụ thể sao ạ?"
"Chị..."
Tôi gãi đầu. Sao lại phải nói dối nhỉ? Việc của mình chỉ là nói chia tay em ấy thôi mà sao nghĩ nhiều thế.
"Chị bị sa thải hả?"
"Sao...?"
“Nếu không, chị đã chẳng hồi hộp đến vậy. Chị xấu hổ sao?"
Metavee giơ tay nhéo hai má tôi.
"Em biết lòng tự trọng của chị rất cao. Em hiểu mà.."
"Ừ, cứ cho là vậy đi."
Đứa em gái đang hôn mê của tôi không thể đi làm, nên việc bị sa thải cũng là một sớm một chiều.
"Chị đừng lo, chị là người có năng lực. Chị sẽ tìm được việc tốt hơn thôi. Mà như vậy cũng tốt. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn. Em cũng đang thất nghiệp nè."
Em ấy nhìn tôi với ánh mắt biết cười. Tôi cảm thấy thật lạ. Tim tôi lại đập nhanh. Tôi chẳng hiểu cảm xúc này là gì.
"Em đâu cần phải lo gì. Em giàu quá trời rồi."
"Cuối cùng, giàu có cũng được tích sự gì đâu ạ."
Em ấy buông tay và đi ra một chỗ khác mà chẳng đụng chạm bất cứ một đồ vật nào cả.
"Sức khỏe mới là điều quan trọng nhất. Chị nhìn em đi, em có tiền, có mọi thứ nhưng em bị mù, sức khỏe cũng không tốt. Vậy tiền nhiều để làm gì hả chị?"
"May à..."
"Nhưng rồi nghĩ lại, trước đây khi còn khỏe em cũng chẳng đi được đến đâu. Lúc nào cũng chăm chăm vào công việc, thậm chí còn không có thời gian xem TV. Suốt ngày chỉ đọc sách về luật pháp, và cố gắng tìm cách thuyết phục nhất để khách hàng được giảm nhẹ tội án. Nghe thật vô lý đùng không chị? Em lúc nào cũng sống vì người khác."
Metavee đứng khoanh tay trước cửa số và bộc bạch tâm sự. Tôi chầm chậm bước về phía em. Tôi định chạm tay vào vai em, nhưng lập tức rụt tay lại như thế em ấy là chiếc bàn ủi nóng hồi vậy. Tôi làm gì thế này... Em ấy thậm chí chẳng phải bạn của tôi.
"Nếu có lại được thị lực, điều đầu tiên em muốn làm là gì?"
"Sao ạ?"
Em ấy cảm nhận được tôi đang đứng phía sau, em ấy quay người nhìn tôi một cách ngạc nhiên.
"Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó."
"Vậy bây giờ em nghĩ đi."
"Chắc là đọc sách ạ. Em thích đọc sách."
Tôi gật đầu đồng ý vì mỗi lần tôi đến là em đều ở phòng này, cứ như thể em ấy có thể đọc sách được vậy.
"Vậy bắt đầu với việc đọc nhé."
Tôi kéo tay em và dẫn em đến ngồi trên ghế sofa.
"Em muốn đọc sách gì nào?"
"Nhiều lắm ạ."
Metavee ngập ngừng suy nghĩ một lúc trước khi nói.
“Thật sao ạ? Em muốn đọc tiểu thuyết."
"Em chưa từng đọc tiểu thuyết sao?"
"Cũng lâu lắm rồi ạ. Em nghĩ đọc mấy quyển đó tốn thời gian quá nên bán hết rồi. Bây giờ trên kệ chỉ toàn sách giáo khoa, học thuật thôi. Chị có thấy không, chẳng có một quyển truyện nào cả."
Tôi nhìn xung quanh, căn phòng ngập tràn là sách này lại chẳng có lấy một cuốn tiểu thuyết.
"Vậy chị sẽ mua cho em một cuốn nhé."
"Nhưng em có đọc được đâu."
"Chị đọc."
"Hả?"
"Chị sẽ đọc cho em nghe. Không khác gì em tự đọc đâu."
Em ấy đứng hình mất một lúc, cảm thấy bất ngờ. Em ấy nở nụ cười tươi cảm kích, khóe mắt ngấn lệ trực chờ tuôn trào. Tôi cũng chưa gặp tình huống này bao giờ nên cũng có chút ái ngại.
"Em sao vậy, đừng làm chị sợ."
"Công việc đúng là đã ăn mòn tình yêu. Chúng ta từng là những kẻ nghiện việc mà quên mất phải dành thời gian cho nửa kia."
"Ừ.. Chị cũng quên mất điều đó."
"Chúng ta ở xa nhau. Gặp nhau như một công việc phải làm vậy. Chúng ta còn không nhớ tại sao lại yêu nhau nữa... Những cảm xúc ấy tan biến đâu mất rồi.”
“Tệ như vậy sao?"
"Đúng ạ. "Em ấy gật đầu đồng ý.
"Để rồi giờ đây, khi chị không đi làm nữa, chị mới có thời gian cho em. Tình nguyện đọc sách cho em nghe. Em thực sự rất cảm kích!"
Tôi vội lấy tay gạt giọt nước mắt đang lăn dài trên má em, bật cười vì nét ngây ngô dễ thương của em ấy.
"Em nghĩ nhiều rồi. Vậy từ hôm nay trở đi, ngày nào chị cũng đến thăm em nhé. Và sẽ đọc sách cho em nghe mỗi ngày luôn. Được không?"
"Quá tốt ạ."
Em ấy dang rộng cánh tay như chờ đón một cái ôm từ tôi. Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng nhưng nếu không đáp trả chắc Metavee sẽ ngượng lắm.
Do vậy... Tôi ôm choàng lấy em. Metavee cũng siết chặt vào lưng tôi. Mùi hương hoa nhài tỏa ra từ cơ thể em khiến tôi bất chợt hít một hơi từ cố em. Tôi muốn hương thơm này sẽ lưu giữ mãi trên cơ thể mình.
Bình bịch...
Bình bịch....
Chúng tôi đã ôm nhau rất lâu cho đến khi nghe tiếng gõ cửa của người quản gia. Tôi vội vàng buông em ra, đứng dậy với khuôn mặt đó ửng.
"Chị về trước để đi mua tiểu thuyết cho em nhen."
"Khi nào chị quay lại ạ."
"Ngày mai nhé."
"Dạ, em sẽ đợi chị."
Tôi bặm chặt môi cố không phát ra tiếng cười và đáp lại em ấy.
"Ừm nè. Em chờ chị nhé. Chị sẽ qua sớm thôi."
Tôi cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết. Thay vì đến chung cư của nhỏ bạn thân như đã hẹn, tôi phi thẳng tới tiệm bán truyện luôn. Pang - nhỏ bạn thân vừa từ nước ngoài về cũng bị tôi lôi đi theo, nó bước vào tiệm với vẻ mệt mỏi, trông chả có tí sức sống nào cả.
"Bộ cậu không biết tớ đang mệt lắm hả?"
"Thế nên tới mới rủ cậu tới đây đó, máy lạnh mát rười rượi như này mà."
"Bộ cậu không biết người mệt thì căn ngủ hả? Tự nhiên bắt đi coi sách làm gì?
"Sách vở, chữ nghĩa là kẻ thù của tớ mà."
"Trông tớ có thể nào trở thành một người thông thái không?"
"Không, dễ gì. Cậu đâu phải người như vậy. Nghe mà ớn lạnh, nổi gai ốc luôn."
Tôi lườm đứa bạn, lắc đầu với những ngôn từ mỉa mai của nó rồi tập trung vào lựa truyện.
“Sao lại có hứng đọc tiểu thuyết vậy bà? Tin nhắn Line còn không phản hồi mà bày đặt."
"Chỉ là muốn làm cho một người vui thôi."
"Người đó là ai?"
Pang lập tức dí sát vô mặt tôi, hỏi như hỏi cung, làm tôi phải gõ vào trán nó một cái.
"Âu, đau nha má!"
"Mắc gì dí sát vậy?"
"Bạn trai nào mà như vậy?"
"Không, người yêu của người khác."
"Hả?"
Tôi dừng lại và thở dài một lúc.
"Là người yêu của Aum."
Pang biết rõ đứa em gái của tôi giống như Jan vậy. Nó lập tức kéo lấy tay tôi gây sự chú ý.
"Từ khi nào bà thân với em gái vậy?"
“Từ từ rồi tớ kể cho..."
Tôi không lựa sách nữa, đứng lại khoanh tay trước ngực, nhìn đứa bạn và cầu cứu.
"Nhưng trước khi kée, tớ nghĩ mình đang gặp vấn đề."
"Vấn đề gì?"
“Cậu có nhớ vấn đề tớ thường gặp phải khi hẹn hò với con trai không?"
“Cậu nói là cậu không có bất kỳ cảm xúc nào với họ hả?"
Cậu nói là cậu không có bất kỳ cảm xúc nào với họ hả?"
Mấy chuyện hẹn hò này lúc nào tôi cũng kể cho Pang. Ai cũng cần có một người bạn thân để tâm sự mà đúng không? Pang chính là người ấy của tôi.
"À, ừ..."
"Rồi sao?"
Tôi không biết phải trả lời thế nào nên yên lặng một hồi, suy nghĩ xem phải trả lời thế nào thì nhỏ bạn mới giúp mình được. Nhưng.. sao tôi lại phải nghĩ nhiều vậy nhỉ? Đó là Pang - bạn thân của tôi mà.
"Tớ đã hôn người yêu của Aum."
"Hả...?"
“Và tớ có cảm giác."
"Cậu đúng là bị ấm đầu rồi."
"Chuyện còn dài lắm."
Tôi bắt đầu cần móng tay. Lúc này đây, tôi cảm thấy bối rối và ngại ngùng hơn bao giờ hết. Nhưng chuyện đã lỡ rồi...
"Còn gì nữa? Hay là... cậu ngủ với người ta rồi?"
"Khùng hả. Nghe tới kể đã. Đừng vội kết luận như vậy. Cậu làm tới tụt cảm hứng kể bây giờ."
"Cậu nói nhanh đi, tớ nôn lắm rồi."
Tôi trả lời Pang...
“Bồ của Aum là con gái."
"Tớ nghĩ tớ thích con gái."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro