Introduction (Giới thiệu)
Tôi không thích kết hôn...Đối với tôi việc kết hôn như thể tuyên bố với cả thế giới rằng "Đêm nay chúng tôi sẽ động phòng, xin hãy chúc phúc cho chúng tôi nhé"
À... có vẻ như tôi đã quá bi quan thì phải.
Tôi cảm thấy mình không cần phải tổ chức hôn lễ một các phô trương như vậy. Tại sao bạn cần phải tuyên bố cho cả thế giới biết rằng bạn sẽ chung sống với ai đó qua việc kết hôn?
Điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Ồ... tôi đang dự hôn lễ của người em gái song sinh "Aobe-Aum" của mình - cái người mà đang được MC hết mực tung hô kia kìa.
Cô ấy là một người rất tài giỏi"
Cô ấy thật tuyệt vời
Tôi nghe người dẫn chương trình khen ngợi cô dâu không ngớt và nó khiến tôi phải nhết mép. Cô ta đang không thành thật. Nhưng... nhiệm vụ của họ là phải tung hô cô dâu và chú rể vì đây là một ngày trọng đại mà
Đứa em gái song sinh của tôi đang vỡ òa cảm xúc của mình bởi những hình ảnh được chiếu trên màn hình. Nó kể lại lần đầu tiên hai đứa nó gặp nhau và phải lòng nhau như thế nào. Mấy cái hình ảnh đó làm tôi phát gớm. Toàn là giả tạo. Nó giống như một vở kịch có cốt truyện một chiều được ngụy tạo ra vậy.
Tôi biết chứ. Tôi đã từng xem qua rồi.
"Sao con lại có ánh mắt đó, Ai? Đây là hôn lễ của em gái con đó."
"Con muốn về nhà"
"Sao có thể được? Em con nó sẽ không vui đâu."
"Nó sẽ không nghĩ gì đâu mẹ."
"Em con thương con nhiều lắm đó Ai. Có con mới là người hay nghĩ xấu cho nó. Hãy thôi cái tính ghen tị đó đi."
Tôi nhìn mẹ chầm chầm. Ba mẹ tôi lúc nào nghĩ tôi ghen tị Aobe-Aum vì nó luôn nổi bật, luôn được khen ngợi hết lời. Không giống như tôi, chả được cái tích sự gì.
"Con sẽ đi cho mẹ vừa lòng. Vì nếu ở lại đây, thì chắc con sẽ ăn nói linh tinh nữa."
Mẹ tôi ngay lập tức nắm lấy cổ tay tôi và nhắm mắt lại, để cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Được rồi, mẹ xin lỗi. Đáng ra mẹ không nên nói như thế...Nhưng hôm nay con có thể hợp tác được không, Ai? Đây là một ngày trọng đại của em gái con mà."
Dù tôi có chút khó chịu, nhưng khi thấy mẹ xuống nước như vậy, tôi cũng bĩnh tĩnh trở lại.
"Con có làm gì đâu mẹ, chỉ là con không cười thôi mà."
"Nếu con không cười thì mọi người sẽ để ý đó"
"Con đã bảo là con không muốn đến đây rồi mà."
"Sao con có thể không đến được chứ? Hôm nay là hôn lễ của em gái con đấy."
"Tụi con thậm chí còn chẳng ưa gì nhau."
"Chỉ có mình con là không thích em mình thôi. Aum rất thương con mà. Con bé nó rất muốn chị nó có mặt ngày hôm nay. Con rất quan trọng với em nó, con có biết không?"
"Nó chỉ muốn con đến đây để mọi người so sánh con với nó và khen ngợi nó trong đó mọi người coi thường con. Mẹ không thấy sao?"
Mẹ tôu thở dài. Aobe-Aum và tôi là một cặp song sinh, nhưng chẳng giống như những cặp song sinh khác. Chúng tôi giống như hai nhân vật chính trong phim "Shadow" vậy, là một bộ phim Thái kể về một cặp song sinh không ưa gì nhau và lúc nào cũng đố kị nhau. Chỉ có đều tôi là người ghen tị trong câu chuyện này. Tôi Ai-Aun, một người chị chẳng được cái tích sự gì. Tôi tốt nghiệp muộn hơn người khác vài năm và còn đang thất nghiệp nữa. Nên tôi đã quanh quẩn trong nhà suốt 2 năm nay, trái lại Aobe-Aum đang có cuộc sống viên mãn. Thành tích lúc nào cũng đứng đầu lớp, lại còn vô cùng xinh đẹp, mặc dù hai chúng tôi giống hệt nhau.
Bạn đã thấy sự khác biệt giữa hai chị em chúng tôi chưa?
Được rồi. Có lẽ tôi là một con quỷ, giống như những gì ba mẹ tôi nghĩ. Suy cho cùng, thì tôi cũng chả có gì tốt đẹp cả. Mặc dù trông chúng tôi có vẻ giống nhau, nhưng Aobe-Aum đã lấy tấm bằng tốt nghiệp chỉ sau 3,5 năm và có việc làm ngay sau đó. Cuộc sống viên mãn với mức lương 50,000 Baht, lại còn chuẩn bị xây dựng một gia đình nhỏ với chủ hãng hàng không mà nó đang làm việc nữa.
Đúng là cuộc sống của một cô công chúa!
Về phần tôi hả.. Tôi được lấy bằng tốt nghiệp khi đã gần 30 ở một trường đại học công lập mà ngay cả những cô chú lớn tuổi cũng có thể học. Bằng cấp thì bình thường, điểm số thì cũng không xuất sắc. Khi còn nhỏ, tôi cũng chẳng phải là một đứa trẻ ngoan gì. Tôi lúc nào cũng mang họa về nhà. Đến khi tôi nhận ra thì đã quá muộn rồi. Câu chuyện của tôi là vậy đó.
Nên chẳng thế nào tránh khỏi chuyện bị so sánh với em gái của mình.
Hôn lễ vẫn đang tiếp tục. Sau đó có một tiệc nhẹ vào lúc khuya. Bạn bè của Aobe-Aum và chú rể đang nhảy múa tưng bừng với nhau. Còn tôi đây, người thực sự rất muốn được về nhà mà phải ở lại đến hết tiệc vì ba mẹ không cho. Nếu tôi về sớm thì mọi người lại lời ra tiếng vào.
"Họ không làm lễ trên giường sao? Nhảy nhót thế kia thì làm sao có em bé được? Chú rể lại còn uống rượu như uống nước lã. Có khi đang giữa chừng thì nôn mửa mất. Chẳng biết ai mới là người mang thai - cô dâu hay chú rể."
"Ai!"
"Đau!"
Mẹ đánh vào tay tôi vì bà không thể nhịn nổi nữa. Tôi là vậy đó. Chỉ nói những gì mình nghĩ, nên đừng có cho tôi lý do, tôi cái gì cũng nói được.
"Cố nhịn một lúc nữa đi. Sắp hết tiệc rồi."
Vậy nên tôi phải tiếp tục diễn, mình là chị gái tốt bụng đến khi tan tiệc. Hai vợ chồng nó trông mệt lử rồi. Đứng gần thôi mà tôi nghe mùi còn nồng nặc luôn.
"Cuối cùng cũng được về."
Dù tôi chỉ nói thầm trong miệng thôi, nhưng mọi người ai cũng quay lại nhìn tôi một cách ngao ngán.
"Ai... Em có việc này muốn nhờ chị."
Cô dâu, đứa em gái song sinh của tôi nói khẽ sau khi mọi người đã rời đi. Nó nói với tone giọng như vậy, tôi cảm thấy có chút bối rối.
"Gì cơ?"
"Đợi chút em nói."
"Nói liền bây giờ không được sao?"
"Em muốn nói riêng với chị thôi."
Sau khi ba mẹ tôi chúc mừng hai vợ chồng nó, chúng tôi cũng phòng ai về phòng này. Aobe-Aum liền kéo tôi vội vào phòng tấm để nói chuyện. Vì theo thông lệ, cô dâu và chú rể không được phép rời khỏi phòng.
“Có cần phải nói chuyện lúc nửa đêm thế này không?"
"Em muốn nói với chị càng sớm càng tốt, chứ không em e là sẽ muộn mất."
"Muộn gì?"
"Em không biết... Chỉ là em thấy gấp lắm rồi."
"Mày cứ làm như sắp từ biệt vậy."
Tôi nhìn đứa em gái, đang ôm lấy lòng ngực và cười lớn. Chúng tôi không phải kiểu
chị em mà lúc nào cũng kè kè bên nhau và kể cho nhau nghe đủ thứ trên đời. Tôi lúc nào cũng giữ khoảng cách vì không muốn bị so sánh quá nhiều, kể cả về ngoại hình lẫn năng lực.
"Mày có gì thì nói luôn đi. Tao buồn ngủ lắm rồi.” Tôi vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Đã 1h sáng rồi.
"Paul và em sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở Thụy Sĩ."
"Hơ.. Sung sướng quá ta!" Tôi nói một cách mỉa mai. Tôi không biết con bé có bịp hay không nữa.
"Rồi sao?"
"Em xin chị đấy, Ai. Đây là bí mật của chúng ta, nhé."
"Bí mật? Tao với mày thân đến nỗi có cả bí mật cơ luôn á?"
Aobe-Aum trông có vẻ buồn chán, như kiểu nó muốn chết đi cho rồi. Nó bắt đầu cắn móng tay. Con bé lúc nào cũng tự tin. Nhưng khi căng thẳng thì nó lúc nào cũng muốn trốn tránh vì không muốn mọi người nhìn thấy điểm yếu của mình. Nhưng lần này lạ lắm.
Chuyện này có vẻ ngày càng thú vị đây.
"Chị sẽ giúp em chứ, Ai?"
"Mày cứ nói trước đi. Giúp được gì tao giúp."
"Ở thì..."
Aobe-Aum mở cửa phòng tấm và nhìn ngó xung quanh một cách thận trọng vì nó sợ có ai đang nghe lên chúng tôi. Mà cũng có ai đâu chỉ có ba mẹ và chồng của nó thôi.
"Chuyện là thế này."
"Mày cứ vòng vo nãy giờ có gì thì nói lẹ đi."
"Em muốn nhờ chị chia tay người yêu cũ giúp em."
"Hả?" Tôi trừng mắt với vẻ ngạc nhiên.
"Ý mày là sao? người yêu cũ?"
Đứa em gái lúc nào cũng tự tin của tôi bắt đầu hoảng loạn. Nó cứ liếm môi liên tục.
"Em chưa chia tay với cậu ấy mà đã kết hôn rồi. Chị có thể giúp em được không, Ai?"
Chúng tôi im lặng hồi lâu. Không gian xung quanh bây giờ chỉ còn những tiếng thở dài. Tôi cười nhẹ và cảm thấy chuyện này thật là thú vị. Aobe-Aum, đứa con ngoan của gia đình này, vừa mới kết hôn với ông chủ hãng hàng không và có biết bao câu chuyện tình được kế trong hôn lễ, nhưng giờ lại bảo chưa chia tay với người yêu cũ?
"Mày bắt cá 2 tay hả?"
"Ờ thì..."
Tôi khoanh tay và tựa vào thành bồn la-va-bô, một cách tự tin.
"Nếu câu chuyện này mà đăng lên Pantip, mọi người chắc ném đá mày chết."
*Pantip: website hay đăng tải những câu chuyện hay thắc mắc về cuộc sống đời thường*
Tôi nhìn xuống tay mình, chẹp chẹp miệng, tận hưởng khoảnh khắc tuyệt với này.
"Mày còn dám nhờ tao chia tay người yêu cũ hộ nữa."
Đứa em gái tôi khom người xuống trông thật thảm hại. Con bé nắm lấy tay tôi cầu xin.
"Chị nói gì cũng được. Nhưng em xin chị.. Chị hãy vì em một lần được không?
Giúp em nói lời chia tay với bạn ấy nhé."
"Tại sao mày lại nhờ tao làm chuyện này?"
Tôi hỏi một cách thẳng thắn mặc dù đã biết rõ câu trả lời. con bé trông có vẻ không thoải mái, nhưng vẫn sẵn sàng nói ra sự thật.
"Bởi vì chị trông giống hệt em."
"Vậy nên mày muốn lợi dụng ngoại hình của tao để chia tay với người yêu mày hả? Có phải như vậy không?"
"Đúng là như vậy."
"Mày không nghĩ là sẽ lâm vào cảnh này trước sao? Bộ mày không sợ người yêu mày tổn thương hả?" "
"Em...không thể chịu được khi thấy cậu ấy bị tổn thương. Cậu ấy đã trải qua quá nhiều chuyện rồi."
"Vậy tại sao mày lại nhờ tao làm chuyện đó? Bộ là tao thì bò mày sẽ ít đau lòng hơn hả?"
"..."
Đứa em gái của tôi không nói gì nữa, đột nhiên làm tôi cảm thấy khựng lại. Đứa em phiền phức của tôi đâu rồi? Nó đã gây ra chuyện gì vậy. Sao nó lại nhờ chị gái "yêu quý" của mình đi dọn bãi chiến trường nó gây ra vậy. Sao nó dám?
À... Tôi cảm thấy mỉa mai khi dùng từ "yêu quý".
"Người đó là ai? Nếu muốn tao giúp thì kế rõ chi tiết ra xem nào."
Aobe-Aum trông rạng rỡ hơn hẳn. Tôi hỏi vậy đồng nghĩa với việc sẽ giúp con bé.
Không phải tôi tốt bụng. Chỉ là... tò mò thôi.
"May."
"Hả?"
"Cậu ấy tên là May."
Tôi cảm thấy kiệt quệ và chẳng nhận lại được gì sau khi kết thúc tiệc cưới của đứa em gái song sinh. Điều tuyệt vời duy nhất là cuối cùng căn phòng này cũng trở nên yên tĩnh, nhưng rồi lại bị Aobe-Aum cầu xin một chuyện ngớ ngẩn. Thật là phiền phức. Tôi tự nhủ: "Con bé này đi đi lại lại, cười cười nói nói chúc mừng như vậy bộ không mệt hả?"
Xong rồi. Đêm nay tôi sẽ ngủ thật ngon. Còn gì tuyệt vời hơn khi được cuộn tròn trong chăn ấm nệm êm giữa trời đông giá rét, và không phải nghe tiếng của đứa em gái lảng vảng bên tai nữa.
Mặc dù cơ thể tôi đã mệt nhừ, nhưng tôi chẳng tài nào mà ngủ được. Vì những gi đứa em vừa nói cử quanh quẩn trong đầu tôi.
"May? Có thằng con trai nào lại tên là May?"
Cái tên đó mắc kẹt trong tâm trí tôi. Tôi còn tưởng tượng người yêu cũ của Aum trông như thế nào. Hay là cử đến chia tay như những gì con bé nhỏ. Rồi người đó sẽ phản ứng ra sao đây?
Tôi đang dần chìm vào giấc ngủ thì nghe được tiếng la lớn bên ngoài.
"Ai, dậy mau!"
Tôi tỉnh dậy trong vô thức khi nghe được giọng nói của mẹ.
"Sao vậy mẹ? Con vừa mới chợp mắt được một lúc".
Tôi nhìn lên chiếu đồng hồ trên tường. "Mới 2h sáng à mẹ ơi."
"Dậy nhanh lên! Chúng ta phải tới gặp Aum."
"Tại sao vậy? Đêm tân hôn của nó mà mẹ. Tới phá là nghiệp lắm đó."
Tôi nằm xuống nhưng cũng phải mở mắt vì tiếng mẹ cứ văng vẳng. Mẹ tôi đang khóc nấc lên và có vẻ như sắp ngất đến nơi rồi. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tôi vội lại đỡ mẹ vì sợ bà sẽ té ngã mất.
"Đã có chuyện gì sao? Aum bị sao vậy mẹ?"
"Aum.. Aum bị tai nạn xe rồi."
"S...sao?"
"Con bé đang ở bệnh viện. Đi thôi.. Ba mẹ không thể lái xe được."
Mẹ hỏi tôi với đôi tay đang run lên bần bật.
"Con chở chúng ta đến bệnh viện nhé, Ai. Làm ơn."
Tôi cảm thấy thật xót xa cho mẹ mình. Thậm chí bà ấy không hỏi thì tôi vẫn sẵn lòng chở họ đi mà.
"D...dạ, mình đi thôi mẹ."
Chẳng ai biết trước được điều gì trong cuộc sống này. Tối đó vẫn còn vui vẻ với
nhau, mà bây giờ lại ở trong bệnh viện vì đứa em gái song sinh của tôi gặp tai
nạn. Chúng tôi dự định sẽ qua đêm tại chính khách sạn mà em tôi tổ chức đám
cưới. Nhưng có vẻ như em rể tôi đói bụng, nên họ đã lái xe đến cửa hàng tiện lợi 7-11 mua đồ. Có thể họ đã không cẩn thận hoặc vẫn còn say xỉn nên mới gặp chuyện không may như vậy.
Chúng tôi đã có mặt ở bệnh viện. Ba mẹ tôi chỉ ôm nhau và khóc, còn tôi thì vẫn đứng yên vì tôi chẳng biết làm gì cả. Đầu óc của tôi trở nên trống rỗng.
Là tôi sốc ư.
Hay là tôi buồn, tôi cũng không biết nữa. Tôi hiện giờ không biết tình trạng của em mình như thế nào.
Trong lúc chờ đợi, hàng ngàn suy nghĩ xâm lấn tâm trí tôi. Vì chúng tôi gặp nhau mỗi ngày nên chưa bao giờ tôi nghĩ tới cảnh hai chị xem sẽ chia xa. Chẳng ai biết ngày ấy lại là ngày cuối cùng, nên chúng ta chẳng bao giờ lo lắng hay quan tâm đến việc phải ở cạnh người thân, như tôi và Aum vậy. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bắt đầu nghĩ đến việc thân thiết với em ấy.
Chúng tôi đã gặp nhau từ trong bụng mẹ.
Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau. Thậm chí khi nhìn vào trong gương, tôi cảm giác như Aobe-Aum đang ở ngay cạnh mình vậy. Tôi cũng không biết tại sao chúng tôi ngày càng xa cách, và rồi giờ đây chẳng còn thân thiết nữa. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ "sự ghen tị.”
Đúng... Chính tôi là người ghen tị với em gái của mình. Mặc dù ngoại hình giống hệt nhau, nhưng sâu thẩm bên trong chúng tôi là hai con người hoàn toàn khác biệt.
Aobe-Aum là một đứa lạc quan, còn tôi lúc nào cũng bị quan.
Aobe-Aum luôn được mọi người yêu thương, còn tôi thì chả ai yêu mến.
Nếu nó tỉnh lại ,liệu tôi có còn những suy nghĩ đó không?
Chúng tôi chờ đợi bác sĩ đưa con bé vào phòng phẩu thuật. Lúc nào tôi cũng canh đồng hồ bây giờ đã là gần 6 giờ sáng rồi. Những người chờ đợi bên ngoài cảm giác như thời gian trôi qua thật lâu. Nhưng có lẽ, người bên trong căn phòng kia cũng đang phải trải qua cảnh thập tử nhất sinh.
Cuối cùng, bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Chúng tôi liền chạy đến hỏi thăm. Bác sĩ trông có vẻ không thoải mái, nhưng cũng sẵn lòng nói cho chúng tôi biết tình trạng bên trong phòng phẩu thuật.
"Con trai của tôi thế nào rồi bác sĩ?
"Tình trạng sao rồi? Con gái của tôi thế nào rồi bác sĩ?"
Mặc dù có hai người được đưa vào trong phòng phẩu thuật, nhưng mạnh gia đình nào hỏi về người thân của gia đình đó. Kể cả nhà trai hay nhà tôi đều vậy.
"Khi tới phòng cấp cứu, cả hai đều trong tình trạng nguy kịch..."
Bác sĩ nói với vẻ mặt nghiêm trọng trước khi tiếp tục, như thể ông ấy đang toàn tâm toàn ý thông báo vậy.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân nam đã không qua khỏi. Thời gian tử vong là 5h12 sáng."
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ 5h14 phút. Vậy là bác sĩ ra thông báo cho chúng tôi ngay sau khi em rể tôi mất.
Người nhà của em rể tôi ngã quỵ xuống sàn. Vậy còn em gái tôi thì sao?
"Đối với bệnh nhân nữ. Chúng tôi đã có gắng hết sức, nhưng có ấy đang trong tình trạng hôn mê, Gia đình hãy chuẩn bị tinh thần."
Bác sĩ lại động viên và trao đổi với người nhà em rể tôi về thi thể của em ấy. Còn gia đình tôi, chúng tôi chẳng suy nghĩ được gì sau khi nghe được hai từ "hôn mê". Đó là một từ gây cảm rất khó tả. Mẹ tôi cũng gục ngã và khóc nấc lên. Tôi vẫn đứng yên thẫn thờ vì chẳng
thể làm được gì khác.
Tôi có nên khóc không? Nhưng vì Aobe-Aum còn sống.
Tôi có nên buồn không... Liệu có bị cho là giả tạo không, vì tôi chẳng bao giờ thể
hiện cảm xúc gì của mình với đứa em gái này.
Giờ đây, tôi chỉ có thể bước ra khỏi không gian ngột ngạt này và ở một mình. Bây giờ, có quá nhiều việc tôi cần phải làm...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro