CHƯƠNG 3: TRẬN CHIẾN MÀU ĐỎ - BẰNG HỮU ĐẦU TIÊN
Sau khi cả hai mau chóng xuất phát từ tờ mờ sớm, thì Saki và Treecko đã nhanh chóng tiến đến được thành phố Petalburg – nơi cậu phải đối mặt với Gym đầu tiên – Petalburg Gym, như trên bản đồ đã viết. Nắng sớm Petalburg trong veo, tinh khôi, bầu trời không một gợn mây, tiếng Wingull ríu rít trên các mái ngói màu xanh ngắt. Saki bước song song bên Treecko, con đường đất trải dài dẫn về phía thành phố. Họ lặng lẽ đi, mỗi người một ý nghĩ. Sau một hồi im lặng, Treecko lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
– Vậy là ...ủa mà chúng ta rốt cuộc đến đây để làm gì nhỉ?
Saki gãi đầu, cười trừ:
– Ừ nhỉ? Xin lỗi cậu nhé. Cậu đi theo tớ được mấy ngày rồi mà vẫn chưa biết mục tiêu của chuyến đi này nhỉ?
Saki bỗng đứng trước mặt Treecko, ở giữa đường, cậu đứng hiên ngang, chống nạnh một cách mạnh mẽ và quyết đoán, tuyên bố:
– Mục tiêu của chúng ta chính là trở thành Nhà vô địch (Champion) của toàn vùng đất Hoenn này!!!
Treecko giật mình, giọng Saki vang dội ngay giữa đường giữa xá khiến nó vô cùng xấu hổ, nó mau chóng nhảy phóng lên mặt Saki, bịt miệng cậu lại:
– ĐỒ ĐIÊN!!! Đừng có la làng giữa chốn đông người!! Trời ơi!!
Sau khi bình tâm lại, cậu thỏ thẻ:
– Ý tớ là...để trở thành 1 Champion, chúng ta sẽ phải thu thập tổng cộng 8 Huy hiệu từ 8 Gym rải rác khắp nơi. Là người thách đấu, chúng ta sẽ phải du hành qua cả 8 thành phố như vậy, dù chuyến đi rất vất vả nhưng tớ sẽ cố gắng để mọi thứ đâu ra đấy, được chứ? Cậu chịu đi với tớ nhé?
Treecko nhìn vẻ mặt cầu xin của cậu bé ngây ngô đang chắp tay trước mặt cậu. Nó biết rõ Saki luôn muốn tạo mọi điều kiện tốt đẹp để bản thân nó cảm thấy thoải mái, nhưng mỗi khi Saki thể hiện sự quan tâm cho nó, trong lòng nó lúc nào cũng có 1 cảm xúc thổn thức lạ kỳ
Đồ ngốc, chẳng phải ta đã đi theo cậu rồi không phải sao?
Bỗng nó nhận ra điều gì đó...
– Mà khoan đi, vậy nghĩa là bây giờ cậu sắp thách đấu 1 Gym ở đây phải không? Cậu đã chuẩn bị gì chưa đấy? Mấy ngày qua chúng ta cũng chỉ ăn với uống mà thôi nhỉ...
Saki rõ ràng nhận ra điều đó. Cậu chỉ có 1 con Pokemon duy nhất chính là Treecko. Dù biết rõ Treecko rất đặc biệt, nhưng cậu chưa có buổi luyện tập thực sự nào với nó, cũng như không biết có chiến thuật nào phù hợp để đối phó với Petalburg Gym.
Saki bắt đầu lo lắng, cậu gãi đầu suy nghĩ, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử.
Treecko dường như nhận ra điều đó. Nó tiến sát lại gần, dùng đuôi quét nhẹ vào cổ chân Saki, đôi mắt màu xanh Sapphire đầy nghiêm túc:
– Thôi kệ đi, dù gì chúng ta cũng đến tận đây rồi. Tới đâu thì tính tới đó thôi.
Saki đang căng mặt, nghe thế liền cười xòa, khom người xoa đầu Treecko:
– Cảm ơn cậu nhiều lắm nha. Nghe cậu nói thế, tự nhiên tớ thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi. Được rồi, tớ tin ở cậu!
Treecko đỏ mặt, hất đầu sang chỗ khác, lí nhí:
– Xoa đầu hoài, mất mặt quá!
Saki bật cười khẽ. Dưới bóng cây, hai bóng người một lớn một nhỏ in nghiêng, trải dài trên mặt đất, nối tiếp nhau hướng về phía những thử thách mới.
***
Cổng Petalburg Gym sáng bóng, từ xa cả hai đã nhận ra một dòng người xếp hàng dài dằng dặc. Vừa đặt chân đến, hai người đã thấy một bạn Trainer vừa chạy ra ngoài, vừa lau nước mắt. Đám đông xôn xao:
– Lại thêm một người bị loại nữa à?
Saki tiến tới, khẽ hỏi nhỏ một bạn đứng cuối hàng:
– Bạn ơi, sao đông quá vậy?
– Là Norman đó, cậu không biết Gym Leader ở đây à? Ông ấy không tự nhiên đấu với các Trainer đến đây thách đấu, mà chỉ quyết định chọn người nào phù hợp với tiêu chí của ông ấy mới được. Bọn tớ đã xếp hàng từ tờ mờ sáng rồi, mà chưa có ai đấu được với ông Norman cả.
Saki nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu chộn rộn. Treecko bên cạnh cũng căng thẳng hơn, đôi mắt càng trở nên tập trung và kiên định hơn bao giờ hết.
Xếp hàng chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng tới lượt Saki. Norman đứng nghiêm phía đầu sảnh, cao lớn, ánh mắt xám xịt như thép, khuôn miệng nghiêm túc không hề cười. Ánh mắt ông chỉ lướt qua Saki trong một khoảnh khắc, nhanh đến nỗi Saki có cảm giác bản thân như một cọng cỏ ven đường, hay chỉ như 1 viên sỏi trong góc, chả ai để ý. Cậu tiêu cực:
Sao lại nhìn lướt vậy trời? Không lẽ mặt mình nhạt thế sao? Không lẽ mình phải hô to – "Cháu tới để xin đấu mà chú ơi!". Hay là chú ấy không thấy mình luôn ta? Trời ơi, đừng bảo là tiêu chuẩn là... chiều cao? Hay... không lẽ do tóc mình bù xù sáng nay do chưa chải? Thảm thật!
Càng nghĩ, Saki càng cắn môi bứt rứt, cậu quay sang Treecko để tìm nguồn động viên. Nhưng rồi Saki nhận ra...Norman đang nhìn Treecko một cách chầm chầm và quyết liệt!
Không khí đột nhiên như trở nên đặc quánh, tưởng như chỉ một cái ho nhẹ cũng đủ làm tất cả mọi người giật mình chú ý. Treecko đứng hiên ngang bên cạnh Saki ngẩng cao đầu, đôi mắt màu Sapphire ánh lên vẻ gan lì không chịu lép vế, toàn thân căng như dây đàn. Đôi mắt Norman lạnh băng, bình thản mà sâu hun hút, đây là cái nhìn của một người đã được tôi luyện qua hàng trăm trận đấu, đủ để khiến đối thủ phải chùn bước chỉ bằng cái liếc nhìn.
Hai ánh mắt ấy chạm nhau: một bên là bản lĩnh lặng lẽ, một bên là kiên định thách thức muốn chứng tỏ mình không thua bất kỳ ai. Cả hai nhìn nhau không rời, chẳng ai chịu nhường ai.
Thời gian như dừng lại. Đám đông phía sau ban đầu còn rì rầm xì xào, về sau chỉ dám đưa mắt liếc trộm, rồi im bặt.
Một cuộc đấu trí không lời, gay gắt, tuyệt đối nghẹt thở không ai dám chen vào. Cuối cùng Norman lên tiếng:
– Cậu tên gì?
– Dạ... Saki Monomiya ạ! – Saki giật nảy mình, hoàng hồn trở lại.
Norman gật đầu:
– Treecko này... không phải loại thường gặp trong tự nhiên nhỉ? Theo ta đánh giá thì...
Ông nhìn thẳng vào Saki, rồi quay sang Treecko, cân nhắc lời nói một chút. Cuối cùng, ông lắc đầu:
– Cậu vẫn chưa đủ tiêu chuẩn.
Saki chết lặng. Trong lòng như có ai bóp nghẹt, tim như rơi hẳn một nhịp. Treecko bước lên nửa bước, mắt lóe lên ánh lửa tức giận, nhưng Norman đã nhanh chóng tiếp lời:
– Nhưng Pokemon của cậu thì khác, đôi mắt dù sâu thẳm nhưng lại tràn đầy khao khát chiến đấu. Nhưng rõ ràng, ta không chỉ đơn giản cần một trận đấu với Pokemon mạnh, ta cần sự liên kết thực sự giữa Trainer và bạn đồng hành. Ta nhìn thấy khát khao ở Treecko, nhưng chưa thấy quyết tâm từ phía cậu.
Cả hàng dài liền xôn xao. Dù kết quả vẫn là từ chối lời thách đấu, nhưng đây là lời đầu tiên Norman nhận xét một người dài đến như vậy. Saki gượng, cúi đầu:
– Dạ... cháu hiểu rồi.
Norman im lặng, sau đó hạ giọng đi một chút:
– Không phải là cháu không còn cơ hội. Nếu cháu có đủ bốn huy hiệu, hãy quay lại gặp ta. Ta sẽ xem xét lại.
Ngay lập tức, phía sau lưng Saki, tiếng "Ồ!" vang lên đột ngột khiến cậu giật mình, ngoáy đầu nhìn. Có người thì thầm:
– Norman chưa bao giờ hứa hẹn với ai điều nào như vậy cả. Đây là lần đầu tiên đó!
– Đúng vậy, có một người từng quay lại đây nhiều lần còn bị ông ấy từ chối nữa mà...
Treecko lầm bầm trong họng, định tiến lên muốn thuyết phục nhưng Saki vội kéo lại:
– Dạ, cảm ơn chú nhiều lắm ạ. Cháu xin phép ra về ạ.
Ra khỏi Gym, Saki lặng thinh suốt quãng đường. Mãi sau cậu mới cất tiếng, khẽ hỏi:
– Cậu nghĩ... ông ấy có nói đúng không? Vậy là tớ không có khao khát chiến đấu giống như cậu nhỉ?
Treecko lập tức đáp trả, giọng pha chút gay gắt:
– Đồ ngốc! Đừng để tâm đến gã Norman đó. Hắn chỉ biết đánh giá bằng mắt thôi, có biết gì đâu về những điều tốt đẹp mà cậu làm cho ta, về những thứ mà chỉ mình ta mới hiểu được ở cậu. Ta tin cậu mà!
Saki mỉm cười méo xệch, nhưng trong lòng thì vẫn nặng trĩu. Cảm giác bất lực len lỏi trong lồng ngực cậu mãi không thể tiêu biến được.
***
Sau khi xác định Gym tiếp theo cậu cần thách đấu là ở thành phố Rustboro, cả hai quyết định tiếp tục chuyến hành trình thông qua tuyến đường 104. Trên suốt đường đi, không ai nói câu nào. Saki cúi đầu lầm lũi bước đi, bàn tay cứ vô thức siết lấy quai ba lô. Tiếng bước chân của cậu kéo lê trên đá vụn nghe vô cùng não nề, đôi mắt bình thường rất rực lửa nay y hệt đống than tắt ngủm. Cậu biết mình nên nghe lời Treecko, nên bỏ ngoài tai nhận xét của Norman, nhưng... trong lòng vẫn như có viên sỏi nhỏ cấn mãi chẳng trôi. Những câu hỏi âm ỉ xoay vần:
Mình đã xác định từ đầu rằng...chuyến hành trình này chỉ đơn giản là để thoát khỏi thị trấn Littleroot, để tìm đến thế giới rộng lớn thuộc về mình. Mình biết rõ mục tiêu trở thành Champion của Hoenn chỉ là cái cớ tạm bợ mà thôi...
Nhưng, khi nghe Norman nói như vậy, mình vẫn cảm thấy không can tâm.
Ông Norman nói rằng mình vẫn chưa có sự liên kết nào với Treecko cả? Không lẽ mình ...vẫn chưa thấu hiểu Treecko như mình đã ảo tưởng đó giờ sao?
Đi bên cạnh, Treecko cũng chẳng nói gì. Đuôi nó khẽ quét lên mặt đất, ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm nhìn sang Saki. Nó biết rõ nỗi buồn ấy, nhưng cũng không biết mở lời thế nào để an ủi cậu cả. Cả hai cứ thế im lặng, trong đầu mỗi người đều là những suy nghĩ rối rắm, không thể giãy bày một cách rõ ràng.
Đột nhiên, một tiếng khóc nức nở vang lên trong lùm cây rậm rạp. Saki co rúm lại:
– Cái...cái...cái gì thế kia? Là ...ma à? Cậu có nghe thấy không, Treecko?
Treecko vung đuôi, liếc mắt nhìn vào nơi phát ra tiếng động:
– Nhảm nhí! Xem ta này!
Nó ngay lập tức nhảy bổ vào lùm cây ấy. Tiếng hét thất thanh bỗng nhiên vang lên vang dội khắp nơi. Từ trong bụi lùm, một bóng người bật dậy: một thanh niên cao lớn với mái tóc màu tím tro buông lơi chạm đến vai, làn da trắng nhợt nhạt cùng bộ quần áo cổ cao phủ kín cả người. Người thanh niên ấy trong lòng đang ôm chặt một chú Torchic đang bám lấy tay áo khóc hu hu. Cả người lẫn Pokemon đều đỏ hoe mắt.
Saki và Treecko tròn mắt. Treecko lùi lại cảnh giác người lạ, còn Saki thì ngẩn ngơ bởi ngoại hình cao lớn của người thanh niên
Mắt của anh ấy...có màu giống Thạch Anh Tím (Amethyst) quá nhỉ? Cao thật đấy...
Nhận ra người thanh niên vẫn đang còn "thút thít", cậu vội vàng đưa tay ra đỡ:
– Anh...anh vẫn ổn chứ?
Thanh niên lúng túng dụi mắt, lí nhí:
– Xin lỗi nhé, tự nhiên từ đâu ra một con Treecko nhảy bổ vào nên tôi với Torchic bị giật mình thôi...
Saki lúc này mới chú ý đến chú gà con được người thanh niên bồng bế, cậu liền dùng Pokedex tra cứu:
Torchic: Pokemon Gà con, hệ Lửa. Torchic. Ngọn lửa trong bụng Torchic luôn cháy rực với nhiệt độ cực cao. Khi ôm nó vào lòng, nó sẽ toả ra hơi ấm dịu dàng.
– À, tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ? Tôi là Reiji – Người thanh niên đưa tay lên ngực, trịnh trọng giới thiệu một cách lễ nghi – Tôi là Trainer mới vào nghề, nên là...
– Mới vào nghề á? Nghĩa là cậu cũng mới chỉ 18 tuổi phải không?
Reiji ngẩn người, nghe Saki nói như vậy, cậu nhận ra Saki cũng chỉ trạc tuổi mình, nhưng mà...
– Cậu không cần phải nói ra đâu. Tớ chỉ cao có 1m55 thôi, ai cũng tưởng rằng tớ chỉ mới 14-15 tuổi hết...
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng khó xử và kỳ cục. Treecko nhận ra điều đó, nó nhanh chóng huýt nhẹ vào chân Saki khiến cậu hoàng hồn, liền mau chóng chuyển chủ đề:
– Thế...thế sao cậu lại khóc ở đây thế?
– Tớ... tớ... – Reiji gãi đầu, muốn tìm lý do trốn tránh – ...bị ông Norman từ chối, nên tớ định đi bắt thêm Pokemon để hoàn thiện đội hình. Nhưng tìm kiếm mãi mà... mà mãi chẳng được con nào, nên tớ mới...
Torchic nằm gọn trong lòng cậu "chíp chíp" nhỏ xíu, dụi đầu vào Reiji, muốn dùng hơi ấm của nó để xoa dịu cậu.
Saki ngồi xuống cạnh Reiji, vỗ vỗ vai cậu bạn mới quen:
– Tớ biết là, nếu cảm thấy không ổn. Cạu vẫn có thể khóc. Nhưng nếu cứ khóc mãi như vậy, Torchic của cậu sẽ chẳng thể xem cậu làm chỗ dựa dẫm đâu. Nó cũng muốn cậu mạnh mẽ hơn mà...
Reiji cúi đầu, tay xiết lấy Toỏchic, thắc mắc:
– Torchic của tớ ...nghĩ vậy sao?
Saki cười hiền, nhìn về phía xa xăm:
– Lúc được ông Norman nhận xét, tớ bị nói là không có "khát khao chiến đấu" giống như Treecko. Tớ đã vô cùng bối rối, không biết liệu tớ đã sẵn sàng để cùng Treecko chiến đấu hay không. Nhưng khi tớ nhìn vào Torchic của cậu, tớ đã có suy nghĩ khác...
Reiji ôm chặt Torchic hơn, nghiêng đầu tò mò:
– Suy nghĩ khác ư?
– Ừm, Torchic của cậu, dù nó khá mít ướt, nhưng nó đã nói với tớ rằng kể từ lúc cậu nhận nó làm Pokemon khởi hành đầu tiên, nó đã luôn quan sát cậu. Cậu có vẻ là một người rất nhút nhát, dễ xấu hổ và ngại giao tiếp. Nhưng cậu không bỏ cuộc mà luôn ngày ngày khắc phục, học hỏi toàn bộ mọi thứ cậu thấy trên chuyến hành trình, và không ngừng cải thiện sự nhút nhát của mình. Torchic đã xem cậu làm tấm gương cho nó noi theo rồi...
Reiji tròn mắt, một nguồn hơi ấm từ lồng ngực lan ra khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Cậu nhìn xuống Torchic đang trong vòng tay của mình. Nó thấy thế thì ngơ ngác, tròn mắt đối mắt với cậu trai trẻ. Reiji bế Torchic lên đối diện mình, đôi môi run rẩy:
– Torchic, cậu...cậu vẫn luôn quan sát tớ như vậy sao?
Không biết con Pokemon gà con đó nó có hiểu Reiji nói gì không, nhưng đối mặt với gương mặt kinh ngạc của cậu, nó muốn xoa dịu cậu, liền vung vẩy đôi chân của nó, hồn nhiên kêu mấy tiếng "chíp-chíp" ríu rít. Reiji thấy thế không thể kìm chế, đưa Torchic vào lòng, ôm chặt không buông.
Saki nhìn cảnh tượng ấy, cậu thầm mừng trong lòng. Reiji không phải là một Trainer chuyên nghiệp, Pokemon của cậu cũng không phải là mạnh mẽ hay dũng mãnh. Nhưng khi nhìn cả hai có thể cùng nhau khóc hay cùng cười, bỗng dưng cậu nhận ra: đây chính là "mối liên kết" mà ông Norman mong muốn.
Liệu mình với Treecko...cũng có thể giống như họ không?
Bỗng nhận ra có điều gì đó sai sai...
– Mà khoan đi, làm sao cậu biết được Torchic nghĩ gì về tớ vậy? Tớ là chủ của nó mà còn không biết những điều đó.
Cậu bé mím môi, ngay lập tức đổ mồ hôi hột, lấp bấp bịa lý do cho khả năng "đọc hiểu ngôn ngữ Pokemon":
– Chỉ là...nhìn mặt mà bắt hình dong thôi! Ha ha ha! Cậu đừng để ý quá...
***
Trời về trưa. Đám bạn dắt nhau về phía khu rừng Petalburg – khu rừng nằm giữa tuyến đường 104. Trên đường đi, lòng ai nấy đều có mục tiêu rõ ràng: Reiji quyết tâm tìm được một Pokemon mới để bổ sung vào đội hình, Saki thì muốn lấy lại tinh thần sau thất bại ở Gym, còn Treecko lặng lẽ dõi theo cậu – dù không nói ra nhưng nó luôn thầm mong Saki tìm lại được sự tự tin và ý chí của mình. Họ bước đi bên nhau, ai cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn – không chỉ cho bản thân, mà còn cho người bạn đồng hành bên cạnh.
Trong quá trình lùng sục các Pokemon hoang dã trong bụi cỏ, Saki nghe tiếng động cơ. Nó xuất phát từ một chiếc xe tải với một chiếc logo kỳ lạ.
– Sao giữa rừng lại có 1 chiếc xe tải thế nhỉ? Đó là gì thế?
Reiji ngạc nhiên:
– Cậu không biết sao? Đó là xe của tập đoàn Devon đó!
– Tập đoàn Devon...? – Saki nhận ra cái tên quen thuộc, hình như đã luôn xuất hiện trên quảng cáo sản phẩm mới trên TV.
– Tập đoàn Devon là công ty công nghệ hàng đầu ở Hoenn này đấy, họ chuyên nghiên cứu và phát triển nhiều thiết bị hỗ trợ các Trainer kiểu như PokéNav, Poké Ball và các dụng cụ phục vụ thám hiểm lắm. Nếu cậu là 1 Trainer, kiểu gì cậu cũng sẽ tiếp cận với các sản phẩm của họ.
Ra là thế, nhưng ngoài Poke ball của Treecko ra, mình còn chưa sử dụng bất kỳ đồ dùng gì từ họ cả... Saki gãi đầu, cười gượng gạo.
Bỗng từ phía chiếc xe tải, một tiếng la thất thanh vang vọng lại. Một nhóm người mặc áo choàng màu đỏ ập tới, lôi tài xế xuống, giằng lấy chiếc vali rồi lao vào rừng. Người tài xế ngã quỵ, mặt tái mét, gọi ú ớ khi thấy nhóm bạn Saki phía xa:
– Các cháu, làm ơn giúp chú với! Nếu chú mất món hàng quan trọng này thì nguy to, chú sẽ bị đuổi mất!
Không hề đắn đo, Saki liền phóng vội đi đuổi theo đám người đó, Treecko kêu lên:
– Cậu đi đâu vậy hả! Đứng lại coi! – nhưng rồi nó cũng lao theo sát gót.
Reiji hoảng loạn, bồng Torchic chạy líu ríu phía sau.
***
Dưới tán rừng Petalburg, bóng hai cậu thanh niên trẻ vội vã cùng hai Pokemon hớt hả đuổi theo những kẻ khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ bí ẩn. Treecko phóng theo trên những cành cây như những ninja nhanh nhẹn, đôi mắt sắc lạnh dõi theo từng dấu vết bọn người lạ để lại như vết xước nhỏ trên vỏ cây hay là những cọng cỏ bị đạp gãy. Saki đuổi theo theo bóng dáng Treecko từ phía sau, trong lòng vừa lo lắng, vừa tự nhủ: Không được chậm chân! Đây là lúc mình phải chứng minh cho Treecko, và cả chính mình, rằng mình có thể làm được.
Bất chợt, con Pokemon tắc kè nhận ra một góc chết hoàn hảo, Treecko liề phi thân từ cành cao, mắt lóe sáng, búng đuôi lấy đà rồi phóng thẳng một tràng Bullet Seed (Đạn Hạt Liên Thanh) chặn ngang đường đi của hai gã áo đỏ. Luồng đạn hạt vụt qua, cắm xuống đất tạo thành hàng chục vết lõm nhỏ trên mặt đất, khiến hai kẻ lạ sững lại, phải lùi một bước hoảng hốt.
Cả nhóm kịp đuổi tới. Saki vừa thở hổn hển vừa tròn mắt kinh ngạc nhìn màn cảnh cáo "đậm chất giang hồ" của Treeck, y hệt khi những anh cảnh sát dùng súng bắn chặn đường của bọn người xấu trên TV. Reiji bám lấy Torchic, thở không ra hơi, nhưng cũng đuổi kịp tới, cậu thanh niên tuy cao lớn nhưng lại ít khi vận động mạnh, liền quỳ xuống thở dốc.
Cả đám bây giờ mới nhìn rõ ngoại hình của hai tên trộm lạ mặt đằng sau chiếc áo choàng: Họ mặc đồng phục đỏ sậm, gồm áo khoác dài tay và mũ trùm đầu che gần hết tóc và khuôn mặt, đặc biệt nhất là ký hiệu chữ "M" to tướng được cách điệu thành ngọn núi ở giữa ngực. Gã to con nheo mắt, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, rồi cất tiếng khàn đặc pha lẫn vẻ khinh thường:
– Lũ nhóc con, muốn gì?
Saki lấy hết can đảm, tiến lên một bước:
– Trả lại vali cho chú tài xế đi! Sao lại ăn trộm đồ của người ta chứ?
Tên còn lại nhếch mép cười khẩy:
– Nhóc không biết tụi anh là ai sao? Bọn anh là Team Magma đấy! Đang thực hiện sứ mệnh lớn, giải cứu thế giới này khỏi những con người không xứng đáng, những kẻ đang tàn phá tự nhiên!
Treecko trượt từ trên cây xuống, bước về phía bên cạnh Saki cảnh giác. Reiji thở dốc từ nãy đến giờ, lọ mọ đứng dậy, giọng run rẩy:
– Sứ mệnh gì mà đi trộm đồ của người khác?
Tên áo đỏ to con gằn giọng, lộ rõ vẻ bặm trợn và đầy đe doạ:
– Câm miệng! Mấy thằng nhóc bình thường như tụi bây mà dám lải nhải với Team Magma tụi tao à? Tao nói cho nghe, người thường không có cửa nói chuyện với bọn tao đâu. Tụi mày mà còn cản đường nữa là không xong đâu đó!
Saki khoanh tay, dạn dĩ đáp:
– Tụi này không biết các anh là ai, cũng không cần biết luôn. Nhưng cái gì sai thì phải sửa. Nếu không, bọn tôi không nhường đường đâu!
Hai tên Team Magma liếc nhau, rít qua kẽ răng:
– Cứng đầu hả? Được thôi, thử nếm mùi sức mạnh đi!
Chúng thảy ra hai Poke Ball. Ánh sáng loé lên: một con Zubat lượn cánh, một con Numel gầm gừ dưới đất. Saki lập tức rút Pokedex, tay cậu run rẩy tra cứu những đối thủ mà cậu sắp chạm trán:
Zubat: Pokemon Dơi, hệ Độc/Bay. Zubat không có mắt và di chuyển hoàn toàn bằng sóng siêu âm phát ra từ miệng để định vị xung quanh. Khi trời sáng, chúng thường trú ẩn sâu trong các hang động để tránh ánh mặt trời.
Numel: Pokemon Tê liệt cảm giác, hệ Lửa/Đất. Numel là một Pokémon hiền lành và chậm chạp, có khả năng dự trữ lượng dung nham nóng chảy hơn 1.200°C trong cơ thể. Khi bị đói hoặc lạnh, tốc độ phản ứng của nó trở nên giảm rõ rệt.
Cất Pokedex đi, Saki cảm giác đây sẽ là một trận đấu căng thẳng, cậu không thể chiến đấu một mình, liền quay sang phía sau, nói lớn:
– Reiji, giúp tớ với! Cùng nhau chiến đấu nhé!
Reiji còn chưa kịp hoàn hồn thì Torchic đã xông tới, ánh mắt rực lửa, sẵn sàng bung toả hết ngọn lửa đang sục sôi trong bụng mình. Reiji nắm chặt tay, nhớ lại lời nói ban sáng của Saki, gật đầu một cách vô cùng thiếu quyết đoán:
– Thôi...thôi được! Tớ sẽ không làm cậu thất vọng đâu!
Tên Team Magma gằn giọng:
– Zubat, Supersonic (Sóng Siêu Âm)! Numel, Focus Energy (Vận Khí)!
Zubat vỗ cánh trên không, miệng bật ra luồng sóng âm trắng đục. Những vòng âm thanh hình tròn liên tục được phóng ra hướng thẳng vào cả hai Pokemon, xoáy tròn qua tai Treecko, khiến cậu choáng váng, chân run run muốn khuỵu xuống, hai tay chụp lấy đầu cố giữ thăng bằng, đầu nó ong ong như ai gõ trống dồn dập bên trong. Bên cạnh, Torchic cũng loạng choạng, lông dựng cả lên, đôi mắt đảo vòng, chân nhỏ run rẩy nhưng vẫn cố đứng vững bên chủ.
Saki hét to:
– Treecko, cố lên! Lấy lại tinh thần! Dùng Bullet Seed (Đạn Hạt Liên Thanh) lên Zubat!
Treecko nghiến răng, bật mình nhảy lên cao tránh luồng âm thanh đang gào thét, miệng phóng một tràng đạn hạt phát sáng phóng vun vút. Zubat trúng đạn, loạng choạng rơi xuống, đập mạnh lên lưng Numel, khiến nó giật mình gián đoạn việc tích tụ năng lượng, đồng thời bị thương do cú va chạm.
Reiji chớp lấy thời cơ:
– Torchic, dùng Ember (Đốm Lửa)!
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong mỏ nó, phóng thẳng vào cả hai Pokemon đối phương đang dính chùm nhau. Zubat bị cháy sém đôi cánh, lăn quay. Numel gầm lên, rồi cũng đổ gục xuống cỏ, bất tỉnh.
Hai tên Team Magma trợn mắt kinh ngạc, chúng thu 2 Pokemon đang choáng váng, định quay lưng bỏ chạy. Reiji nhìn thấy một tên đang lăm le giữ chặt cái vali bên tay, liền hét lên dõng dạc:
– Torchic, dùng Scratch (Cào) vào chân hắn ta!
Torchic lao tới như mũi tên lửa nhỏ, cặp móng xòe ra quét trúng ống chân tên áo đỏ. Hắn kêu "oái" lên một tiếng, loạng choạng ôm chân nhảy lò cò, cái vali vừa rơi khỏi tầm tay đã bị Treecko nắm bắt thời cơ, vọt tới bằng Quick Attack (Tấn Công Tốc Độ) nhanh như tia chớp, chộp lấy chiếc vali và lùi lại sát phía Saki.
Tên Team Magma còn lại bối rối kéo đồng bọn bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu hét:
– Lũ nhóc này nhớ mặt ông đó! Ông chủ của bọn tao sẽ không tha cho chúng bây!!!
Saki ôm vali, thở phào:
– May quá... Cảm ơn Reiji nhiều nha! Cậu đánh hay lắm đó! Cậu giấu nghề hả?
Reiji đỏ mặt, ngượng ngùng, gãi đầu cười:
– Làm gì có! Tớ...Tớ cũng hơi run lắm... mà nhờ Treecko đã hỗ trợ Torchic nên chúng ta mới có cơ hội chiến thắng
Torchic lon ton chạy vòng quanh, liền vui vẻ chạy đến cọ vào má Treecko, làm nó tức giận, nổi cả gân máu trên trán:
– Cái quái gì thế? Tránh xa ta ra con gà ngu ngốc!
Cả nhóm cùng bật cười, niềm vui lan ra giữa khu rừng Petalburg yên bình.
***
Sau khi trả lại vali cho chú tài xế, ông mừng rỡ cảm ơn rối rít, hứa rằng sẽ báo tin lên chủ tịch tập đoàn Devon. Saki, Reiji và cả hai Pokemon rời khỏi rừng, nhận ra đã gần đến chiều, nên từ bỏ ý định tìm kiếm Pokemon, tiếp tục hành trình tới thành phố Rustboro.
Thành phố Rustboro hiện ra dưới ánh nắng chiều tà, những kiến trúc được xây dựng bằng đá mang đến cảm giác cổ kính, xưa cũ, khiến bất cứ ai đến đây lần đầu đều không thể nhận ra nơi đây lại chính là Trung tâm công nghiệp chính của toàn vùng Hoenn.
– Cảm ơn Saki và Treecko nhiều lắm. Ngày hôm nay tớ đã học được rất nhiều thứ từ cậu đấy! – Reiji quay sang tổng kết lại trải nghiệm ngày hôm nay với cậu bạn bên cạnh.
Chàng trai trẻ ngại ngùng trước lời khen của người khác:
– Học...học hỏi gì chứ? Bạn bè với nhau mà cứ khách sáo!
– Bạn ...bạn bè sao?
Nghe lời đáp khó hiểu ấy, Saki ngừng động tác lại trong 1 khoảnh khắc. Nhận ra mình đang nói điều sai sai, Reiji nhanh chóng bào chữa:
– Không...không phải! Ý tớ là...dù đã bắt đầu chuyến hành trình chưa được bao lâu...nhưng...cậu chính là người bạn đầu tiên mà tớ làm quen đấy! Tớ...tớ vui lắm.
– Thật sao? Vậy tớ rất vinh hạnh khi được làm bạn với cậu đấy! Lần tới, hãy cùng nhau đấu một trận đấu nhỏ nhé? Hứa đi! Hứa đi mà!
Saki nhanh nhảu đưa ngón tay út chìa ra phía trước, mong đợi một lời hứa đơn giản. Nhưng đối với Reiji, đây là lời báo hiệu rằng cả hai vẫn sẽ còn gặp lại nhau ở tương lai không xa, đây không phải là lời tạm biệt cuối cùng. Trước hành động có phần trẻ con ấy, Reiji không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng đưa ngón tay út móc nghoéo, hứa hẹn một trận đấu trong tương lai. Torchic nhảy ra khỏi lòng của Reiji, chạy đến cọ má Treecko tạm biệt, khiến nó bất lực bỏ chạy. Reiji cười lớn lần cuối, vẫy tay tạm biệt rồi cùng Torchic hòa vào phố đông.
Saki đứng lặng một lát, nhìn ánh nắng đỏ cam đang trải dài trên phố, lòng rộn ràng một niềm vui nho nhỏ. Treecko nhón chân, đứng sát bên, khẽ hỏi:
– Cậu... hôm nay vui chứ?
Saki gật đầu, nụ cười nở rộ:
– Vui chứ! Cũng nhờ có cậu cả đấy. Cảm ơn nha! Để có thể giống với Reiji, tớ cũng sẽ phải bắt đầu nghiêm túc về chuyến hành trình này, để ông Norman sẽ phải công nhận chúng ta bằng con mắt khác!
Treecko không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ cho sự trưởng thành của chàng trai. Bóng hai người đổ dài trên nền đá, dìu nhau tiến vào thành phố mới, nơi những thử thách và những tình bạn đầu tiên đang chờ phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro