Chap 2

CHAP 2

6:58 sáng. Không sớm, không trễ.

Phuwin vừa bước ra khỏi thang máy tầng 15 vừa chỉnh quai ba lô, miệng luyên thuyên không ngừng.

 “Trời ơi, thang máy chậm như rùa, công ty này không định nâng cấp hả? Mà hành lang sạch ghê, ai lau sàn mà bóng thế? Ủa, bảng tên kia lệch rồi, để tui chỉnh cho!”

Cậu với tay sửa ngay tấm biển “POND — JASP.ER” cho ngay ngắn, miệng vẫn lNm bNm. “Cái này mà rơi nữa là tui dán keo 502 luôn!”

---- Cửa mở ----

Pond bước ra, áo thun trắng, quần jogger đen, headphone v ng cổ, chân vắt chéo ngồi trên ghế sofa. Ánh mắt cậu lướt qua Phuwin từ đầu đến chân, lạnh lùng

“Chào buổi sáng!” Phuwin cất giọng, tỉnh bơ như không để ý thái độ của đối phương. “Mà anh, cái headphone xịn ghê, mua ở đâu thế? Để tui note lại, biết đâu sau này cần.”

Pond dừng bước, lườm cậu. “Cậu ồn áo quá đó,  có im đi được không?”

Phuwin nhún vai, nụ cười méo xẹo miệng lầm bầm. “Cái đồ khó ưa, nói xíu cũng không được.

Cậu tới trễ hai phút.”

“Không nha. Tới sớm hai phút. 6:59, tôi c n chỉnh bảng tên cho anh nữa đấy.” Phuwin nhún vai, giọng không kém phần sắc sảo.

Pond hít một hơi sâu, rõ ràng đã muốn nổi cáu nhưng kiềm lại, như nhớ ra gì đó lại  liếc xuống tay Phuwin. “Đồ ăn sáng của tôi đâu?”

Phuwin ngNng lên, ánh mắt tỉnh bơ. “Ăn sáng? Anh có nói gì đâu mà tôi mua?”

Pond khựng lại, rõ ràng không ngờ câu trả lời này. Anh nghiêng đầu, giọng thấp xuống nguy hiểm. “Cậu đùa à? Trợ lý trước toàn tự động chuẩn bị. Cậu không biết hay cố tình?

Phuwin khoanh tay, không chút nao núng. “Anh không nói, tôi không đoán. Muốn ăn gì thì bảo trước, tôi không phải thần đèn đọc được ý nghĩ.”

Không khí trong ph ng họp bỗng căng như dây đàn. Pond tựa lưng vào sofa, ánh mắt híp lại. “Cậu gan thật. Người trước ít nhất c n biết nịnh tôi vài câu trước khi làm sai.

Phuwin nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy thách thức. “Nịnh? Anh thích nghe ngọt thì thuê ca sĩ đi, tôi chỉ làm trợ lý.”

Pond bật cười khan, nhưng rõ ràng là bị chọc tức. “Được lắm. Lịch trình hôm nay đây.” Anh đNy tập hồ sơ về phía Phuwin. “Mười phút, nắm hết. Làm được không hay để tôi gọi Dunk tìm người khác?”

Phuwin không đáp, chỉ kéo ghế ngồi xuống, mở hồ sơ ra lướt mắt qua từng d ng.

Lịch trình của Pond đúng là cơn ác mộng: chụp ảnh tạp chí lúc 8h, họp sản xuất MV lúc 10h, ghi hình chương trình giải trí buổi trưa, và tối là sự kiện quảng cáo với đối tác lớn. Giữa các khung giờ là những chuyến di chuyển liên tục qua ba quận ở Bangkok. Một ngày đủ để làm bất kỳ ai muốn bỏ của chạy lấy người.

“Xong chưa?” Pond hỏi, mắt vẫn dán vào điện thoại, giọng đầy khiêu khích.

“Xong,” Phuwin đáp, gập hồ sơ lại. “Có gì cần lưu ý không, hay anh định tiếp tục kiểm tra tôi bằng mấy câu hỏi vớ vẩn?”

Pond ngNng lên, ánh nhìn lóe lên sự pha trộn giữa bực bội và thích thú.

“Mạnh miệng đấy. Nhưng đừng tưởng nói cứng là xong. Đi theo tôi, xem trụ được bao lâu.”

8:15. Ph ng chờ ghi hình.

Căn ph ng rộng lớn phủ ánh đèn trắng, nhân viên stylist và makeup chạy qua chạy lại. Pond đứng giữa studio, chuNn bị tạo dáng cho bộ ảnh quảng bá sản phNm mới. Phuwin đứng cách đó không xa, iPad trong tay, tai nghe Bluetooth nhận liên tục tin nhắn từ Por Jack và stylist.

“Chiếc áo sơ mi đen, cổ tay hơi nhăn. Pond có vẻ không hài l ng với cà vạt màu xanh navy,” Phuwin lNm bNm, rồi gọi nhỏ:

“Anh stylist ơi, đổi sang xám bạc hoặc đen. Ưu tiên chất satin, với ủi lại áo giúp em tí.”

Một ánh nhìn bắn sang từ phía Pond. “Cậu không cần làm thay việc của họ.”

“Tôi chỉ nhắc. Anh đẹp nhất khi không bị dìm bởi đồ.” Phuwin đáp, tay vẫn ghi chú, miệng cười nhạt.

Cậu nghĩ tôi cần cậu tư vấn thời trang?” Pond châm biếm.

“Không. Nhưng tôi muốn những gì tốt nhất cho nghệ sĩ của tôi.” Phuwin nói tỉnh bơ.

Pond nhếch môi, rõ ràng hơi bất ngờ vì độ cứng rắn của người cậu.

10:00. Trong xe.

Trên đường đến lịch quay CF ở ngoại thành, Pond nằm dài ở băng ghế sau, headphone che tai, mắt nhắm hờ. Phuwin ngồi ghế phụ, tay cầm tablet check lịch, miệng vẫn không ngừng. “Lịch hôm nay kín thật, 8h chụp ảnh, 10h quay CF, trưa ghi hình show, tối sự kiện. Anh sống kiểu gì nổi với cái lịch này? Mà này, anh có hay bị đau đầu không? Tui thấy người bận thế này dễ stress lắm.” " Không phải việc của cậu". Pond hờ hững lên tiếng.

Mỏ Phuwin giựt giựt miệng mắng thầm " Hứ, tôi mặc kệ anh làm cho cố đi rồi ôn đống tiền vào bệnh viện"

" Tôi nghe thấy đấy" Tiếng Pond nói làm Phuwin giựt mình

“Lịch hôm nay có thay đổi,” Phuwin đánh trỗng lảng bằng 1 thông báo mới do Por Jack vừa gửi đến, không quan tâm Pond có nghe hay không. “Brand yêu cầu quay thêm cảnh đêm. Có thể xong lúc 22:00.” “Không thích cảnh đêm,” Pond lNm bNm, giọng trầm.

Phuwin quay lại, tỉnh bơ. “Không ai hỏi anh thích hay không. Anh là người đại diện, không phải đạo diễn. Mà cảnh đêm đẹp mà, ánh đèn lung linh, hợp với vibe của anh.”

Pond bật mở mắt, ngồi dậy, ánh mắt sắc như dao. “Cậu nghĩ mình là ai mà nói chuyện kiểu đó?”

Phuwin nhìn thẳng, không chút lùi bước. “Là người được thuê để nhắc anh làm việc đúng trách nhiệm. Mà anh đừng căng thẳng thế, tui thấy anh nhíu mày cả sáng rồi, để tui gọi nước cam cho anh nhé?”

Một nhịp im lặng dài. Pond tựa lưng ra sau, ánh mắt vẫn dán vào Phuwin. “Cậu đúng là gan dạ. Người trước ít nhất c n biết sợ tôi.

Sợ anh? Để làm gì?” Phuwin nhếch môi. “Anh khó chiều nhưng tôi là ai Phuwin Tang không sợ trời, không sợ đất. Muốn thử thì cứ thử, tui theo tới cùng.”

Pond hừ nhẹ, nhưng khóe môi khẽ nhếch, như thể vừa tìm thấy một đối thủ thú vị. 12:30. Trường quay chương trình giải trí.

Trường quay hỗn loạn với nhân viên chạy qua chạy lại, đạo cụ dựng lên rồi tháo xuống. Pond ngồi trong ph ng hóa trang, c n Phuwin đứng ngoài, kiểm tra kịch bản, miệng lNm bNm. “Kịch bản này dài ghê, MC hỏi nhiều thế này chắc mệt. Mà Pond, anh có cần tui lấy gì ăn nhẹ không? Tui thấy căng tin trường quay có bánh bao ngon lắm.”

Pond gắt lên từ trong ph ng. “Cậu có thể im lặng năm giây không?”

“Được, được, tui im đây,” Phuwin đáp, nhưng chưa đầy ba giây đã nói tiếp. “Mà tui thấy cái máy bán nước ngoài kia, để tui đi lấy nước cho anh. Anh thích gì?

LaVie hay Aquafina?

Pond thở dài, cắt lời:

LaVie, chai lớn.”

“Rồi, rồi. Đúng chuẩn idol,” Phuwin cười khúc khích rồi quay đi.

Chỉ vài phút sau, cậu quay lại, chai LaVie trên tay. Cậu mở cửa bước vào, vừa định đặt xuống bàn thì tay Pond cũng vừa vươn tới. Hai bàn tay vô tình chạm nhau — chỉ là một thoáng, nhưng đủ để không khí khựng lại.

Tay Phuwin mềm đến bất ngờ. Mềm như mochi, lại mát nhẹ, ấm áp như thể vừa lướt qua lớp sương sớm. Pond khựng tay lại, mắt hơi mở lớn, như vừa bị chạm trúng một điểm nào đó không ngờ đến.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, anh rút tay về, khẽ ho một tiếng, ánh mắt cố tỏ ra dửng dưng.

Phuwin ngNng lên, bắt gặp biểu cảm kia, không nhịn được mà cong môi:

Gì vậy? Tay tui mềm lắm hông, thích  i chứ gì? Tui chăm dữ lắm á, xài lotion mỗi tối luôn đó.”

Pond lảng ánh mắt đi, nhận lấy chai nước.

Tạm được.”

Tạm?  Là cái gì tạm. Tay tui hay là tui lấy đúng nước anh yêu cầu” Phuwin lém lỉnh hỏi lại ghẹo Pond

Pond siết nhẹ chai nước, quay đầu liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt:

“Cậu im đi được chưa ”

Phuwin để ý thấy hai tai Pond đỏ chót, cậu chỉ cười, cái kiểu cười khiến người ta không biết là vô tư hay cố tình khơi chuyện.

17:45. Trên phim trường.

Trời sNm tối. Pond vừa hoàn thành cảnh quay cuối trong tiếng vỗ tay của ekip. Phuwin đứng cách đó vài mét, cầm khăn và nước, không chen vào đám đông vây quanh Pond, cũng không gọi tên anh như các trợ lý trước. Cậu chỉ đứng chờ, miệng lNm bNm. “Cảnh này đẹp thật, ánh đèn lung linh ghê. Mà Pond quay lâu thế không mệt hả? Tui đứng đây có tí mà chân đã mỏi rồi.”

Pond tách khỏi nhóm stylist, ánh mắt đảo quanh và dừng lại đúng chỗ Phuwin.

Hai người chạm mắt trong một giây ngắn ngủi. Pond bước tới, nhận khăn từ tay Phuwin, không nói gì. Nhưng lần đầu tiên, ánh mắt cậu không c n lạnh lùng, mà là… dè chừng.

Cậu đứng đây bình luận cả ngày à?” Pond hỏi, giọng trầm.

Phuwin nhún vai. “Không bình luận thì tui ngứa miệng. Mà anh quay đẹp thật, nhưng góc máy cuối hơi lệch, để tui phản hồi ekip sau.

Pond nhướng mày. “Cậu cũng xem à?

Ừ, tui cần biết anh bị quay xấu chỗ nào để nhắc ekip chứ” Phuwin đáp, mắt lấp lánh khiêu khích.

Pond bật cười khẽ, lần đầu trong ngày.

“Tính ra anh cười lên trông cũng oke á.” Phuwin nois tỉnh bơ.

Có ai đó chả nói gì nhưng hai tai thì đỏ rực 20:30. Trong xe trở về.

Pond mở điện thoại, xem lại đoạn hậu trường, mặt hơi cau lại. “Góc máy không đẹp.

Lỗi cameraman, không phải anh” Phuwin đáp, mắt dán vào tablet. “Mà tui thấy anh quay ổn mà, chỉ là ánh sáng hơi chói. Để tui note lại, lần sau nhắc họ chỉnh.

Pond quay sang, ánh mắt híp lại. “Cậu nói nhiều thật. Mấy người trước ít nhất c n biết im lặng.”

Phuwin cười toe. “Im lặng thì anh đã không đổi sáu trợ lý rồi. Mà này, anh có thấy cái xe van này xịn không? Ghế êm ghê, để tui hỏi Por Jack mua ở đâu.”

Pond bóp trán, lNm bNm. “Trời ơi, sao tôi lại đồng ý để cậu làm trợ lý?”

Phuwin quay lại, ánh mắt lấp lánh thách thức. “ Ông trời ổng thấy Phuwin đây tài giỏi nên chọn giúp anh á chứ sao! Mà này, anh nghĩ tui sẽ trụ được bao lâu?”

Pond tựa lưng ra sau, giọng chậm rãi. “Mấy người trước cũng mạnh miệng như cậu đấy. Trụ được nhiều lắm 1 tuần"

Phuwin nhìn thẳng, nụ cười không chút dao động. “Tui không phải mấy người trước. Tui sẽ trụ đến khi anh thấy khó sống nếu không có tui.

Một khoảng im lặng. Pond bật cười, lần này là cười thật, nhưng ánh mắt vẫn đầy tính toán. “Cậu thú vị đấy. Nhưng đừng tự mãn. Mai tôi sẽ không nhẹ tay đâu.

Phuwin nhún vai. “Tui chờ xem. Nhưng nhắc trước, sáng mai anh muốn ăn gì thì nói sớm. Không là tui lại ‘quên’ đấy.”

Pond lườm cậu. “Bánh mì kẹp trứng, không hành, không rau. Nhớ, hay cậu muốn ngày mai tệ hơn hôm nay?

Phuwin ghi chú vào điện thoại, miệng vẫn luyên thuyên. “Bánh mì kẹp trứng, không hành, không rau. Ok, tui nhớ rồi. Mà anh kén ăn ghê, để tui tìm tiệm ngon nhất gần đây. À, anh có uống cà phê không? Tui biết một chỗ…

Pond ngắt lời, giọng lạnh lùng. “Cậu mà không ngậm miệng, tôi đổi cậu trước cả lịch trình.

Phuwin cười lớn. “Đổi tui? Khó đấy. Anh cứ thử đi, tui theo tới cùng!

Và đó là ngày đầu tiên Chỉ có hai con người – một idol ngạo mạn, thích im lặng nhưng đầy toan tính, và một trợ lý ồn ào, mỏ hỗn nhưng không biết sợ – lao thẳng vào cuộc chiến tâm lý không ai tuyên bố.

Assistant No.7 không phải kẻ dễ bảo. Nhưng lần đầu tiên trong nhiều tháng, Pond cảm thấy… không chán.

P/s: Mọi người cho sốp xin 1 vote với nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro