5.Vệ sĩ
Pond nhanh chóng kéo Phuwin ra khỏi góc khuất ban công, ánh mắt khẩn trương quét nhìn xung quanh. Tiếng động và những bước chân vội vã từ bên trong sảnh tiệc ngày càng rõ rệt.
"Đi thôi!" hắn thì thầm, giọng đầy gấp gáp lo lắng cho người con trai bên cạnh.
Không đợi Phuwin kịp phản ứng, Pond đã nắm chặt lấy tay cậu. Bàn tay Phuwin hơi lạnh và run rẩy, khiến trái tim Pond thắt lại một nhịp. Hắn siết nhẹ tay cậu, như muốn truyền thêm chút an ủi và bảo vệ. Rồi Pond kéo Phuwin chạy về phía cửa sau của khách sạn.
Họ len lỏi qua những hành lang vắng vẻ, tránh xa ánh đèn và những cặp mắt tò mò. Cuối cùng, họ thoát ra được một con hẻm nhỏ phía sau khách sạn, nơi chiếc xe motor phân khối lớn màu đen của Pond đang đậu, bóng loáng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
"Lên xe nhanh!" Pond vừa nói vừa nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, động tác có chút vội vã. Ánh mắt hắn thoáng nhìn Phuwin, lo lắng quan sát vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng của cậu.
Phuwin vẫn còn choáng váng, những hình ảnh kinh hoàng vừa xảy ra cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Nhưng cảm giác bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của Pond đang nắm chặt tay mình khiến cậu cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cậu vội vàng leo lên phía sau xe, bám chặt lấy áo khoác da của Pond, cảm nhận được bờ vai rộng và vững chãi của hắn. Chiếc motor rồ ga mạnh mẽ, xé tan màn đêm tĩnh lặng, lao nhanh ra khỏi con hẻm tối tăm.
Gió đêm lạnh buốt táp vào mặt Phuwin, mang theo hơi ẩm của sương đêm. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng xua tan đi những hình ảnh đáng sợ. Phía trước, Pond nghiêng người lái xe, bóng lưng rộng lớn như một tấm chắn bảo vệ vững chắc.
Trong lòng Phuwin trào dâng một cảm xúc lẫn lộn, là sợ hãi, biết ơn và một sự tò mò khó hiểu về người con trai bí ẩn này.
Chiếc motor lướt nhanh trên những con phố vắng, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch. Cuối cùng, nó dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng. Đó là nhà của họ Tangsakyuen nơi mà trong khoảnh khắc này, cậu cảm thấy là nơi an toàn duy nhất.
Ngay khi chiếc xe vừa dừng lại, cánh cổng lớn đã mở ra. Ông Phisit và bà Natcha đứng ở bậc thềm, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng và bất an. Bà Natcha vội vã chạy đến ôm chầm lấy con trai, nước mắt trực trào, giọng nghẹn ngào.
"Phuwin! Con không sao chứ? Ba mẹ nhận được điện thoại..."
Phuwin ôm chặt mẹ, cảm nhận được sự run rẩy trong vòng tay bà, một vòng tay ấm áp và yêu thương.
"Con không sao, mẹ. Con ổn." Nhưng ánh mắt cậu vẫn hướng về phía Pond, người vừa giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm một lần nữa.
Ông Phisit tiến lại gần, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự biết ơn nhìn Pond.
"Cảm ơn cậu, Pond. Đã vất vả rồi."
Pond khẽ gật đầu, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn Phuwin, rồi lại hướng về phía ba cậu.
"Không sao đâu bác Tang. Quan trọng là Phuwin an toàn." Trong ánh mắt hắn Phuwin thoáng thấy một tia lo lắng sâu sắc.
Bà Natcha kéo tay con trai vào nhà.
"Vào trong thôi con. Trời lạnh lắm." Bà nhìn Pond với ánh mắt biết ơn nhưng cũng đầy nghi hoặc.
Phuwin nhìn Pond, ánh mắt đầy biết ơn, thắc mắc và một chút bối rối. Cậu muốn hỏi rất nhiều điều, muốn hiểu rõ hơn về người con trai này, nhưng sự lo lắng của ba mẹ khiến cậu kìm nén lại những câu hỏi đang trực trào.
Ông Phisit nán lại, nhìn Pond với ánh mắt đầy hàm ý và sự tin tưởng.
"Cẩn thận đấy Pond. Mọi chuyện có lẽ sẽ không dừng lại ở đây đâu."
Pond khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào ông Phisit.
"Tôi hiểu, thưa bác. Tôi sẽ bảo vệ Phuwin đến cùng." Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía cánh cửa đang khép lại, nơi Phuwin vừa bước vào, trong đó chất chứa một sự quyết tâm và một tình cảm âm thầm.
Nói rồi, ông Phisit quay người bước vào nhà, cánh cửa lớn từ từ khép lại, để lại Pond một mình giữa màn đêm tĩnh mịch, với những vì sao lấp lánh trên cao và ngọn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo cả sự cô đơn và một lời hứa thầm lặng.
Pond đứng đó một lúc, ánh mắt dõi theo cánh cửa đã đóng kín. Hắn biết rằng từ giờ cuộc sống của hắn sẽ gắn liền với người con trai tên Phuwin Tangsakyuen này.
Một trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng là một cơ hội để hắn được ở gần người mà hắn âm thầm dõi theo suốt bao năm qua. Hắn khẽ thở dài, rồi quay người dắt chiếc xe motor vào một góc khuất gần đó, chuẩn bị cho những diễn biến tiếp theo.
Ông Phisit vừa bước vào nhà, khép cửa lại thì liền quay người đi ra. Ông tiến đến chỗ Pond vẫn đang đứng trầm ngâm gần chiếc motor.
"Pond này!" giọng ông Phisit trầm thấp, ánh mắt dò xét nhìn Pond. "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."
Pond ngẩng đầu, im lặng chờ đợi.
"Những chuyện xảy ra hôm nay thật sự rất nguy hiểm đối với thằng bé. Tôi không muốn con trai tôi gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa." Ông Phisit dừng lại một chút, vẻ mặt đầy lo lắng. "Tôi muốn cậu làm vệ sĩ riêng cho Phuwin."
Pond có chút bất ngờ, nhưng trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng. "Bác..."
"Tôi biết đây là một đề nghị đột ngột." ông Phisit cắt ngang. "Nhưng tôi tin cậu là người đáng tin cậy nhất lúc này. Tôi sẽ trả công xứng đáng."
Pond nhìn về phía ngôi nhà, nơi ánh đèn vẫn sáng hắt ra. "Trả công hay không không quan trọng. Điều duy nhất tôi muốn... là đảm bảo Phuwin luôn an toàn."
Ông Phisit khẽ gật đầu. "Tốt. Cậu theo tôi vào nhà một chút." Nói rồi, ông quay người bước vào nhà.
Pond đi theo ông Phisit vào phòng khách. Bà Natcha nhìn Pond với vẻ mặt phức tạp, còn Phuwin vẫn ngồi lặng lẽ trên sofa.
"Phuwin." ông Phisit gọi con trai, giọng nghiêm nghị. "Ba muốn nói chuyện với con một lát."
Phuwin gật đầu với ba, rồi lặng lẽ đứng dậy bước lên lầu. Trong lòng vẫn còn đầy thắc mắc, cậu nhíu mày nhìn lại ba mình, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Ông ngồi xuống đối diện Phuwin, ánh mắt kiên định. "Ba biết con không thích chuyện này, Phuwin. Con nghĩ gì ba đều biết!"
Phuwin im lặng, không phản bác.
"Nhưng ba không nghĩ vậy. Những chuyện hôm nay quá nguy hiểm. Ba không muốn mạo hiểm sự an toàn của con." Ông Phisit nhìn thẳng vào mắt con trai. "Ba đã quyết định rồi. Từ nay, Pond sẽ là vệ sĩ của con."
Phuwin khẽ thở dài, trong lòng có chút phản đối. Cậu không muốn có người lạ kè kè bên cạnh 24/7. "Nhưng con thậm chí còn chẳng biết anh ta là ai..."
"Không có nhưng nhị gì hết," ông cắt ngang: "Đây là quyết định của ba. Pond là người đã cứu con hai lần hôm nay.Ba và Pond có chút quen biết, ba tin cậu ấy."
Phuwin nhìn Pond, người đang ngồi im lặng lắng nghe. Cậu cảm thấy có chút khó xử, Phuwin không đến mức tin tưởng vào chàng trai mới chỉ gặp khoảng hai lần này.Lỡ như đây cũng chính là một trong những kế hoạch đen tối nào đó thì phải làm sao đây.
Bà Natcha từ dưới tầng lên trên phòng, vẻ mặt vẫn còn lo lắng. "Ông đã nói chuyện với con chưa?"
Ông Phisit gật đầu. "Tôi đã quyết định rồi, Natcha. Pond sẽ ở lại đây và bảo vệ Phuwin."
Bà Natcha nhìn Pond một lượt, rồi lại nhìn con trai. Dù trong lòng vẫn còn chút không thoải mái, nhưng bà không muốn trái ý chồng trong chuyện này. "Nếu ông đã quyết định vậy..."
Phuwin nhìn ba mẹ, rồi lại nhìn Pond. Cậu biết mình không thể thay đổi quyết định của ba. "Con hiểu rồi." Cậu nói nhỏ, giọng có chút miễn cưỡng.
Sau khi ông Phisit thông báo quyết định Pond sẽ trở thành vệ sĩ của Phuwin, một bầu không khí im lặng bao trùm phòng khách. Bà Natcha khẽ thở dài, ánh mắt vẫn còn chút lo lắng nhìn Pond. Phuwin ngồi im trên sofa, ánh mắt nhìn xa xăm, cố gắng che giấu sự khó chịu đang dâng lên trong lòng.
Pond ngồi đối diện Phuwin, cảm nhận rõ ràng sự gượng gạo và xa cách từ người con trai mà hắn luôn âm thầm dõi theo. Một chút lo lắng thoáng qua trong tâm trí hắn. Việc trở thành vệ sĩ có thể sẽ khiến khoảng cách giữa họ càng lớn hơn.
Hắn cũng không khỏi lo ngại rằng với sự bảo vệ công khai này, những kẻ đứng sau những vụ tấn công có thể sẽ trở nên manh động và nguy hiểm hơn. Trách nhiệm bảo vệ Phuwin giờ đây càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Phuwin khẽ nhíu mày, trong lòng đầy những mâu thuẫn. Một mặt, cậu cảm thấy biết ơn Pond vì đã cứu mình. Mặt khác, ý nghĩ phải có một người lạ luôn theo sát khiến cậu vô cùng khó chịu.
Cậu tự hỏi, liệu mọi chuyện có thật sự nghiêm trọng đến mức cần phải có vệ sĩ hay không? Hay vẫn còn điều gì đó mà ba mẹ cậu đang giấu giếm? Những lời đe dọa của gã đàn ông lạ mặt trên ban công vẫn văng vẳng bên tai, gieo vào lòng cậu một nỗi hoài nghi mơ hồ.
Sự khó chịu của Phuwin vô thức thể hiện qua những hành động và lời nói lạnh nhạt. Khi bà Natcha hỏi han Pond về chỗ ở, Phuwin chỉ im lặng, không hề lên tiếng mời hắn ở lại. Khi ông Phisit dặn dò Pond về lịch trình của Phuwin vào ngày mai, Phuwin cũng chỉ khẽ gật đầu, không hề nhìn hắn lấy một chút. Thậm chí, khi Pond lịch sự hỏi cậu có cần gì không, Phuwin chỉ lạnh nhạt đáp lại bằng một tiếng "không" ngắn gọn và quay mặt đi.
Pond cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng của Phuwin nhưng hắn không trách cậu. Hắn hiểu việc có một người lạ đột ngột xuất hiện và trở thành vệ sĩ riêng chắc chắn sẽ khiến Phuwin cảm thấy khó chịu và cảm giác như mất đi sự tự do của bản thân.
Hắn chỉ âm thầm tự nhủ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Phuwin, dùng hành động để chứng minh sự chân thành của mình và hy vọng một ngày nào đó sẽ nhận được sự tin tưởng từ cậu.
Trong đêm tĩnh lặng, mỗi người mang theo những suy nghĩ riêng. Phuwin chìm trong sự khó chịu và hoài nghi, Pond mang nặng nỗi lo lắng và quyết tâm bảo vệ, còn ông bà Tangsakyuen thì canh cánh nỗi bất an về những nguy hiểm đang rình rập con trai mình. Bóng đêm bao trùm căn biệt thự sang trọng, ẩn chứa những bí mật chưa được hé lộ và những mối đe dọa tiềm ẩn.
Ông Phisit nhìn Pond, ánh mắt có phần dịu lại. "Pond, giờ cũng đã khuya rồi. Đường về chắc cũng xa. Hay là cậu cứ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi. Chúng tôi có phòng khách trống."
Pond khẽ giật mình, có chút bất ngờ trước lời đề nghị của ông Phisit. Hắn liếc nhìn Phuwin, cậu vẫn ngồi im lặng trên sofa, ánh mắt tránh né hắn.
"Không cần ngại đâu." bà Natcha lên tiếng, giọng đã mềm mỏng hơn một chút. "Giờ này nguy hiểm, ở lại đây sẽ an toàn hơn."
Pond khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của ba mẹ Phuwin, dù Phuwin vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với hắn. "Cảm ơn mọi người."
Ông Phisit dẫn Pond đến một căn phòng khách rộng rãi ở tầng dưới. Căn phòng được bài trí trang nhã, đầy đủ tiện nghi. "Cậu cứ nghỉ ngơi ở đây. Nếu cần gì cứ gọi người giúp việc."
Pond cúi đầu cảm ơn ông Phisit rồi một mình ở lại trong căn phòng yên tĩnh. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bành êm ái, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đen kịt bao phủ khu vườn rộng lớn.
Những ký ức từ quá khứ chợt ùa về trong tâm trí Pond. Hình ảnh cậu bé mồ côi cô độc, lạc lõng giữa ngôi trường tài phiệt đầy sự khinh miệt. Những ánh mắt chế giễu, những lời lẽ cay nghiệt, những trận đòn đau đớn, tất cả như thước phim quay chậm, khắc sâu vào trái tim hắn những vết sẹo không thể xóa nhòa.
Rồi hình ảnh Phuwin xuất hiện, như một tia nắng ấm áp xua tan đi bóng tối trong cuộc đời hắn. Bàn tay nhỏ bé hướng về phía hắn, ánh mắt trong veo không chút kỳ thị, lời nói dịu dàng bảo vệ hắn.Những điều đó đã gieo vào trái tim Pond một thứ tình cảm đặc biệt, một sự biết ơn sâu sắc và một tình yêu âm thầm, lặng lẽ.
Suốt những năm tháng sau đó, dù không có lời nào được nói ra, Pond luôn âm thầm dõi theo Phuwin, bảo vệ cậu từ xa. Sự rời đi đột ngột của Phuwin khi cả hai vừa bước vào tuổi mười bảy đã để lại trong lòng Pond một khoảng trống lớn, một nỗi đau âm ỉ không nguôi.
Bảy năm sau, khi Phuwin trở về, Pond đã không thể tin vào mắt mình. Nhưng sự lãng quên của Phuwin lại như một nhát dao cứa vào trái tim hắn. Dù vậy, tình yêu và sự lo lắng cho Phuwin vẫn thôi thúc hắn âm thầm bảo vệ cậu.
Những sự kiện nguy hiểm xảy ra trong ngày hôm nay càng khiến nỗi lo sợ trong lòng Pond trỗi dậy mạnh mẽ. Nếu hắn không kịp thời xuất hiện, nếu Phuwin xảy ra chuyện gì, hắn thề sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Hắn sẽ hối hận đến cuối đời.
Pond siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định nhìn ra màn đêm. Hắn tự nhủ, dù Phuwin có lạnh nhạt với hắn thế nào, hắn cũng sẽ bảo vệ cậu đến cùng. Đó là lời hứa thầm lặng mà hắn đã dành cho người con trai mang tên Phuwin Tangsakyuen từ rất nhiều năm về trước.
---
Pond thức dậy khi những tia nắng bình minh còn chưa ló rạng. Thói quen sinh hoạt từ những ngày tháng khó khăn đã rèn cho hắn một kỷ luật thép, không cho phép hắn lãng phí bất kỳ giây phút nào. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không gây ra tiếng động để không làm phiền những người khác trong nhà.
Sau khi vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ đơn giản, Pond xuống nhà. Hắn định bụng sẽ ra ngoài sớm để chuẩn bị cho công việc mới. Vừa bước xuống cầu thang, hắn khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang định đi lên.
Phuwin co ro trong chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, mái tóc đen hơi rối bù, đôi mắt lờ đờ như vẫn còn ngái ngủ. Thường ngày, Phuwin luôn xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo, lịch lãm nhưng giờ đây cậu lại mang một vẻ đáng yêu và gần gũi đến lạ.
"Chào buổi sáng, Phuwin." Pond khẽ mỉm cười, cất tiếng chào.
Phuwin ngước mắt nhìn Pond, có vẻ hơi giật mình. Cậu không ngờ lại gặp Pond ở đây vào giờ này. Thường thì cậu không bao giờ dậy sớm như vậy. Chỉ là tối qua gặp quá nhiều chuyện xảy ra, trong lòng lại có nhiều tâm sự nên trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng thiếp đi lúc nào không hay. Sáng sớm, cậu tỉnh giấc vì một cơn ác mộng ngắn ngủi, định xuống nhà uống chút nước rồi lên phòng ngủ tiếp.
"Chào..." Phuwin đáp cụt lủn, giọng còn mang theo chút ngái ngủ. Cậu cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự lúng túng và khó xử. Đầu óc cậu lúc này chỉ toàn một mớ hỗn độn, vừa buồn ngủ, vừa có chút bối rối khi gặp Pond vào sáng sớm thế này.
Pond nhận thấy Phuwin có vẻ không được tỉnh táo lắm. Cậu đứng chắn ngay giữa cầu thang, mắt lim dim như sắp ngủ gật đến nơi. Hắn khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi: "Cậu định đi lên phòng sao? Để tôi tránh sang một bên cho cậu đi nhé?" Hắn cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng, không muốn làm Phuwin khó chịu.
Phuwin khẽ giật mình, nhận ra mình đang chắn đường đi của Pond. "À... ừm..." Cậu lúng túng tránh sang một bên, nhưng trong đầu lại suy nghĩ vẩn vơ.
Chẳng hiểu cậu đã nghĩ gì nhưng ngay giây sau Phuwin đã quay xuống tìm Pond.
Và thế là cả hai lại chạm mặt nhau ở chân cầu thang. Pond thấy Phuwin quay lại thì khẽ ngạc nhiên, rồi nhân cơ hội hỏi han: "Cậu không sao chứ? Tối qua chắc cậu mệt lắm."
Phuwin ngáp dài một cái, cố gắng mở to mắt. "Tôi ổn, cảm ơn..." Cậu đáp, giọng lí nhí như người mất hồn. Trong lòng cậu lúc này chỉ muốn nhanh chóng được trở về giường ngủ một giấc cho đã đời.
Pond định hỏi Phuwin thêm vài câu nữa thì đúng lúc đó, bà Som - người giúp việc lâu năm của nhà Tangsakyuen từ phòng ngủ của mình bước ra. Bà định bụng sẽ bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa như thường lệ. Vừa bước ra, bà đã bắt gặp cảnh Pond và Phuwin đứng ở chân cầu thang, có vẻ như đang nói chuyện với nhau.
"Chào buổi sáng, cậu Tang" bà Som cất tiếng chào, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể.
Cả Pond và Phuwin đều giật mình quay lại. Phuwin khẽ đỏ mặt, vội vàng cúi đầu chào bà Som rồi nhanh chóng bước vào bếp, không nói thêm lời nào. Pond cũng có chút lúng túng, khẽ gật đầu chào bà Som rồi nhanh chóng quay đi, bước nhanh ra cửa.
"Chào buổi sáng!" Pond nói vội, rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.
Bà Som đứng đó nhìn theo bóng dáng hai người, trong lòng càng thêm nghi hoặc.Khó hiểu khi mới giờ này đã có người thức, bà không ngờ có người tỉnh giấc trước cả mình.
Pond bước nhanh ra khỏi nhà, cố gắng xua tan đi sự bối rối vừa rồi. Nhưng hình ảnh Phuwin với mái tóc rối bù và đôi mắt lờ đờ vẫn cứ hiện lên trong đầu hắn, khiến tim hắn khẽ xao động.
Pond rảo bước nhanh hơn đến gần chiếc xe, rồ ga hòa vào dòng người tấp nập buổi sáng. Hắn cần phải đến công ty của mình để giải quyết một số việc trước khi bắt đầu nhiệm vụ mới. Một ngày bận rộn đang chờ đón hắn. Và hắn trong những ngày sắp tới sẽ còn phải đối mặt với nhiều tình huống khó xử và những cảm xúc phức tạp hơn thế này.
Phuwin bước nhanh vào bếp, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể, nhưng tim cậu vẫn đập nhanh một cách khó hiểu. Cậu rót một cốc nước lớn, uống ừng ực như để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực.
Nhưng sự thật là, có gì đó trong ánh mắt của Pond, trong nụ cười nhẹ của hắn, đã khiến Phuwin cảm thấy bối rối đến lạ.Rồi khi bà Som xuất hiện, Phuwin lại giật mình sợ hãi như thể mình vừa làm chuyện gì mờ ám lắm vậy.
Cậu cố gắng tự an ủi bản thân bằng những lý do "xàm xí" nhất mà cậu có thể nghĩ ra. Rằng cậu chỉ là đang mệt mỏi, rằng cậu không quen có người lạ ở trong nhà, rằng cậu chỉ là không thích bị ai đó nhìn thấy mình trong bộ dạng lôi thôi như vậy.
Phuwin thở dài, đặt cốc nước xuống bàn. Cậu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Cậu cần phải lên phòng ngủ ngay lập tức. Có lẽ, sau một giấc ngủ dài, cậu sẽ có thể quên hết những chuyện này.
Nghĩ đoạn, Phuwin vội vàng rời khỏi bếp, nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình. Nhưng khi nằm trên giường, hình ảnh Pond với nụ cười nhẹ và ánh mắt dịu dàng vẫn cứ hiện lên trong tâm trí cậu, khiến cậu trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro