Chương 9 Luân Hồi Của Những Kẻ Lỡ Nhau
CHUONG 9 LUÂN HỒI CỦA NHỮNG KẺ LỠ NHAU
Phuwin sống tiếp. Mỗi ngày trôi qua là một chuỗi những khoảnh khắc phẳng lặng, như những giọt nước không ngừng chảy, trôi qua từng khe hở của thời gian. Cậu cười, làm việc, yêu thương, nhưng bên trong vẫn luôn có một khoảng trống không bao giờ lấp đầy. Khoảng trống ấy không phải là nỗi cô đơn, mà là sự thiếu vắng một điều gì đó quá lớn, quá quen thuộc, nhưng cậu không thể chạm tới.
Cậu đã quên đi một phần trong mình. Quên đi những ký ức về ai đó, quên đi một tình yêu đã từng rực cháy, một trái tim đã từng hòa nhịp cùng trái tim khác. Mỗi đêm, khi cơn mộng mị tới, cậu thức dậy trong bóng tối, siết chặt lấy ngực trái, nơi trái tim đập mạnh như thể có một nỗi đau nào đó đang bùng lên trong cơ thể, nhưng cậu lại không thể nhớ rõ vì sao. Nó như một vết thương sâu sắc, không thể chữa lành, luôn tồn tại mà chẳng thể nhận diện.
Cậu quên. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được, và cảm giác ấy không bao giờ nguôi.
Mỗi khi trời mưa, cơn đau ấy lại càng tột cùng. Những giọt mưa vỡ ra, chạm vào làn da, hòa vào trong dòng nước mắt mà cậu không hiểu vì sao mình lại khóc. Cậu đứng dưới mái hiên, nhìn mưa rơi, từng giọt như những ký ức vụn vỡ. Và giữa mưa, cậu cảm nhận một điều gì đó đã từng rất quan trọng, nhưng giờ đây đã mất đi. Cậu không thể nhớ, chỉ có một sự trống trải, vắng lặng, như một lời thầm thì lướt qua mà không thể nắm bắt.
Trong những giấc mơ của mình, cậu vẫn thấy hình bóng ấy. Ai đó đứng trong mưa, ánh mắt nhìn về phía cậu, như muốn nói một điều gì đó, như muốn đưa tay ra, nhưng lại không thể chạm tới. Cậu cố gắng bước về phía hình bóng ấy, nhưng nó lại nhạt nhòa và biến mất vào không gian, như thể chưa từng tồn tại.
Rồi khi tỉnh dậy, cậu thấy nước mắt đã thấm ướt gối từ lúc nào. Cảm giác ấy như một vòng luân hồi, một chuỗi bất tận mà cậu không thể phá vỡ.
Ngày hôm đó, trời mưa. Phuwin đi dọc theo con phố vắng, những bước chân vô định, chỉ là một cơn sóng vô hình cuốn cậu đi. Đến khi cậu vô thức dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, nơi mà cậu chưa bao giờ đến, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ, như thể nơi này đã là một phần trong câu chuyện của cậu.
Cậu bước vào quán, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Tiếng chuông gió vang lên, mang theo một cảm giác quen thuộc lạ kỳ. Cậu gọi một tách trà nóng. Khi tay chạm vào cốc, một cảm giác rất kỳ lạ ùa đến, như thể cậu đang chạm vào một thứ gì đó đã từng tồn tại trong quá khứ, một ký ức đang trỗi dậy.
"Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn gặp lại anh."
Câu nói ấy vang lên trong tâm trí cậu, như một tiếng vọng từ đâu đó rất xa xôi. Giọng nói ấy nhẹ nhàng, bi thương đến mức khiến tim cậu đập mạnh. Cậu giật mình, nhưng không thể nhớ được ai đã nói câu đó. Nó chỉ là một lời thì thầm trong gió.
Ngay khi cậu cố gắng tìm kiếm trong đám mây ký ức, một người lạ lướt qua. Anh ta có ánh mắt buồn, nhưng lại ấm áp đến lạ kỳ. Một ánh nhìn lướt qua, rồi biến mất giữa dòng người vội vã. Phuwin nhìn theo, cảm thấy một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng. Nhưng đó chỉ là một cảm giác, không thể nào giải thích được.
Cậu không biết tên anh ta. Không biết anh ta là ai. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, một ngọn lửa nhỏ le lói, như thể cậu đã từng biết anh, đã từng yêu anh.
Cậu siết chặt tách trà trong tay, một giọt nước rơi xuống mu bàn tay. Cậu không biết đó là nước mắt hay chỉ là hơi nước từ tách trà. Cậu chỉ biết rằng mình đang đứng giữa một khối vô hình, một cảm giác vỡ vụn không thể ghép lại.
Ở một nơi khác, Pond cũng sống tiếp. Anh không còn nhớ những ký ức về Phuwin, không nhớ về tình yêu, về những vết thương chưa lành trong trái tim mình. Anh sống như bao người, hòa vào nhịp sống hàng ngày, nhưng mỗi khi trời mưa, một cảm giác trống vắng dâng lên trong lòng. Anh cảm thấy như một thứ gì đó đã trôi qua, mất đi, như thể anh đã từng có một thứ quan trọng hơn chính mình, nhưng giờ đây không thể nhớ nổi nó là gì.
------------------------------------------
Một ngày, Pond đến một ngôi đền cổ, nơi mà anh cảm thấy một sự thu hút kỳ lạ. Khi bước vào sân đền, tim anh đập mạnh, như thể anh đã từng đứng ở đây, đã từng đợi ai đó, từng hứa một điều gì đó.
Cảm giác ấy khiến anh khựng lại, như thể ký ức của anh đang muốn vỡ ra. Anh đưa tay chạm vào chiếc chuông gió treo ở cổng đền, nhưng âm thanh trong trẻo ấy lại vang lên như một khúc ca tiễn biệt, khiến trái tim anh thắt lại.
Một thời gian sau, Phuwin cũng đến ngôi đền ấy. Cậu không biết rằng cách đây không lâu, Pond đã đứng ở nơi này, nhưng chỉ trong gang tấc, họ đã lướt qua nhau mà không nhận ra.
Cậu cúi đầu trước vị sư thầy già, người nhìn cậu như thể đã thấy điều gì đó rất quen thuộc. Sư thầy khẽ thở dài, nhìn cậu một cách thấu hiểu, rồi nói một câu mà Phuwin không thể hiểu nổi:
"Sợi chỉ đỏ của con... từng buộc chặt với một người. Nhưng giờ nó đã bị đứt đoạn."
Câu nói ấy khiến Phuwin ngây người, không hiểu sao mình lại cảm thấy một nỗi buồn vô hình trỗi dậy trong lòng. Cậu đứng đó, giữa sân đền tĩnh mịch, nhìn những giọt mưa rơi xuống lòng bàn tay, và cảm thấy như có một thứ gì đó đã mất đi, một thứ gì đó mà cậu không thể tìm lại.
Và Pond, ở một nơi nào đó, cũng cảm thấy một sự trống vắng trong trái tim. Anh không thể hiểu tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng nó không thể xóa nhòa. Mỗi khi trời mưa, anh lại nhớ đến một điều gì đó, một điều mà anh không thể chạm tới.
Dù họ đã từng yêu nhau, dù họ đã từng hứa sẽ không bao giờ rời xa nhau, nhưng giờ đây ký ức ấy đã bị xóa sạch.
Số phận đã cướp đi những ký ức, xóa đi những dấu vết, chỉ để lại một nỗi trống rỗng không thể lấp đầy.
Nhưng có một điều mà họ không biết...
Sợi chỉ đỏ dù đứt, vẫn có thể nối lại.
Một ngày nào đó, giữa những con đường giao nhau, Phuwin và Pond sẽ lại gặp nhau. Có thể họ sẽ không nhớ nhau ngay lập tức. Nhưng một lần nữa, khi đôi mắt chạm nhau, họ sẽ nhận ra rằng tình yêu của họ chưa bao giờ phai nhạt.
Và lần này, liệu họ có đủ can đảm để nắm lấy tay nhau một lần nữa, để không để cho ký ức và thời gian tước đi thứ họ đã từng có?
-----------------------------------
( BẤT NGỜ PHÍA SAU NHÉ )
Một năm sau.
Phuwin luôn cảm thấy có một điều gì đó thiếu vắng trong cuộc sống của mình. Cậu không biết rõ đó là gì, nhưng cảm giác đó cứ đeo bám, nhấn chìm mỗi khi cậu ở một mình. Có những buổi tối, khi cậu ngồi yên trong căn phòng trống trải, trái tim như bị một sợi dây vô hình kéo căng, khiến cậu cảm thấy mệt mỏi và bối rối. Cậu không thể giải thích nổi lý do tại sao mình lại cảm thấy như thế, chỉ biết là có một khoảng trống nào đó, không thể lấp đầy.
Một ngày nọ, khi cậu đi qua một khu chợ đồ cổ, đôi mắt vô tình lướt qua một cửa hàng nhỏ lạ lẫm. Cửa kính mờ, những vật phẩm cũ kỹ và những đồ trang trí kỳ lạ thu hút sự chú ý của cậu. Không hiểu sao, Phuwin bước vào mà không có mục đích rõ ràng, chỉ cảm thấy có một lực hút nào đó dẫn dắt mình.
Trong cửa hàng, cậu dừng lại trước một kệ đồ bạc. Giữa những món đồ trang sức xỉn màu và bụi bặm, có một chiếc vòng cổ với viên đá xanh lục bảo. Chiếc vòng này không đặc biệt gì về hình thức, nhưng lại khiến Phuwin cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Có một cảm giác kỳ lạ, như thể chiếc vòng này đã từng xuất hiện trong một khoảnh khắc nào đó rất quan trọng trong đời cậu.
Cậu không thể hiểu nổi lý do tại sao nó lại gợi lên một cảm xúc mãnh liệt đến vậy. Phuwin đưa tay cầm lấy chiếc vòng, cảm nhận từng đường nét trên đó, nhưng không có ký ức nào trỗi dậy. Cậu không nhớ nó đã từng thuộc về ai hay có ý nghĩa gì trong quá khứ. Tuy nhiên, cảm giác lạ lẫm ấy không thể chối bỏ, như thể chiếc vòng này gắn liền với một câu chuyện cũ mà cậu không thể với tới.
Chủ cửa hàng nhìn Phuwin một cách đầy hiểu biết, như thể ông đã nhận ra điều gì đó trong ánh mắt của cậu. "Chiếc vòng này," ông ta nói, "chắc chắn không phải là ngẫu nhiên mà lại rơi vào tay cậu."
Phuwin không nói gì, chỉ lặng lẽ trả tiền và rời khỏi cửa hàng. Cảm giác kỳ lạ vẫn chưa tan biến, nhưng cậu không biết làm gì với nó.
Suốt những ngày sau đó, chiếc vòng cứ nằm im lìm trên bàn làm việc của Phuwin. Mỗi khi nhìn thấy nó, cậu lại cảm thấy một nỗi trống vắng không thể lý giải, nhưng không thể nhớ được lý do tại sao.
Vào một đêm mưa, Phuwin quyết định đeo chiếc vòng lên cổ. Lạ thay, khi chiếc vòng tiếp xúc với da thịt, cậu cảm nhận một sự ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong cơ thể, nhưng vẫn không có ký ức nào trở lại. Cậu chỉ biết rằng nó mang lại cảm giác an yên lạ thường.
Mỗi lần nhìn vào chiếc vòng, Phuwin lại cảm thấy như mình đang đứng ở một ngã ba của con đường, nơi mà cậu từng đi qua, nhưng lại không thể nhớ được mình đã đi đâu và tại sao. Chỉ có cảm giác rằng chiếc vòng này là một phần của một câu chuyện chưa kể.
--------------------------- END ------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro