Phuwin bước vào ngôi nhà quen thuộc.
Những bố cục này đã thay đổi rất nhiều. Từ cách trang trí nhà theo phong cách cổ điển đến cách trang trí theo phong cách Châu Âu. Ký ức của cậu về ngôi nhà này trở nên mờ nhạt.
" Con trai,mang dép đi " Phuwin nhìn xuống đôi dép bà đã đưa cho cậu, đôi dép này là của cậu.
Nói chính xác thì đôi dép này là bà mua cho cậu. Ngày hôm đó khi cậu đến đây gặp bố mẹ Naravit lần đầu tiên, bà khi biết chuyện đã rất phấn khích và nói rằng bà muốn tự mình mua tất cả những vật dụng cần thiết hàng ngày cho cậu trong ngôi nhà này.
Cậu ngạc nhiên vì đôi dép lông vẫn còn đó và đôi dép giống của hắn.
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi dép.
"Ba ơii! Mang dép vào rồi chơi đồ chơi với con đi. " Phuwin ngước lên thì thấy Phuphu đã ngồi sẵn trong khu đồ chơi và bắt đầu chơi với đồ chơi mà ông bà mua cho. Naravit ngồi trên ghế sofa và cứ nhìn cậu chằm chằm. Cậu không thể đọc được ngôn ngữ trong mắt anh ta.
Bà quay đầu lại thì thấy bé Phuphu rất thích món quà được tặng. Bà cảm thấy mình đã bù đắp được một chút gì đó cho bé
Bà quay đầu lại nói: " Phuwin gần đây con thế nào?
Cậu gật đầu: "Tốt ạ, Sức khỏe của dì có tốt không ạ? "
" Ta rất khỏe! Mấy năm nay con một mình lo cho Phuphu vất vả cho con rồi " bà thật sự rất thương cậu
Naravit uống một hớp nước, cười lạnh nói: "Cậu ta làm việc vất vả như vậy làm gì? Không biết khi ở nước ngoài vui vẻ tự do như thế nào a.
Phuwin mím môi khi nghe điều này, nó làm tim cậu nhói lên.
Bà nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén.
" Đừng nghe tên ngốc này! Con cho rằng nó điên rồi đi. . . . Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cháu trai của ta, con có thể để Phuphu ở lại đây mấy ngày không? Để ông bà già này bên cháu trai mình một chút" . "
" Cái này ... Phuphu rất thích giường, buổi tối không có núm vú giả sẽ không ngủ được" Phuwin không đành lòng từ chối.
Thấy thuyết phục cậu không được bà liền quay qua Phuphu
"Phuphu,cháu muốn ở lại chỗ này mấy ngày không? ông bà sẽ chơi với con a"
"Muốn ạ"
Phuphu nhìn thấy ba ở đó, nghĩ rằng họ đang sống cùng nhau, vì vậy bé đã đồng ý không do dự.
Naravit thở phào nhẹ nhõm khi nghe Phuphu nói muốn ở lại. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy, rõ ràng là anh vẫn còn rất hận Phuwin.
"Không được"
" Tại sao? Phuphu nói nó muốn sống ở đây. Cậu còn muốn làm gì? "
Phuwin không thể tin rằng con trai không muốn về với cậu chỉ vì đồ chơi, cậu buồn bã nói lời tạm biệt với Phuphu
" Vậy ba về nhà nha, cuối tuần này ba sẽ đến đón con,ông bà rất nhớ con a và nhớ phải nghe lời ông bà nghe chưa.
Phuphu vừa nghe tin ba đi, lập tức bỏ đồ chơi xuống, chạy đến với cái miệng chu lên: " Ô ô , Con muốn sống với ba. Ba ở lại đây với con đi.
Không biết có phải do nhiều đồ chơi hay tò mò về ông bà mà ở đây có một loại ma lực nào đó khiến Phuphu muốn sống ở đây.
" Không! Hoặc là con ở đây một mình, hoặc con sẽ về nhà với ta bây giờ. "
Khi nghe Phuwin nói hắn hừ lạnh
" Mấy năm rồi, cậu vẫn luôn như vậy, chỉ biết lo cho mình mà không nghĩ đến người khác"
Hắn quay qua bé "Phuphu con ở lại đây với bố có được không?"
"oa Oa"Phuphu mếu máo khóc, bé không biết phải làm sao
" Không, về nhà ngay lập tức! " Cậu sẽ không bao giờ đồng ý sống ở đây. Vì vậy, rất hiếm khi cậu tỏ ra cứng rắn.
Bà thấy hai đứa bắt đầu cãi nhau liền nói
" Phuwin mẹ hiểu con. Con sống ở đây bây giờ quả thực rất khó khăn, nhưng nhìn biểu cảm nhỏ của Phuphu bé nó thật sự muốn ở lại đây, mẹ biết đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nó, vậy con không thể ở đây chỉ vì đứa trẻ được sao? Chỉ một ngày thôi! Mai đưa phuphu về nhà có được không? khi nào nhớ nó mẹ sẽ gọi cho con?"
Ông nảy giờ im lặng thấy vậy liền nói
" Phuwin con đổi số điện thoại và WeChat phải không? Con thêm dì của con vào để chúng ta liên lạc với cháu sẽ dễ dàng hơn " Ông dỗ đứa trẻ vừa khóc.
Cậu nghe lời, và thêm điện thoại di động của dì và WeChat. Nhưng hãy ở lại đây thì ...
Bà có thể thấy rằng cậu đang do dự
" Phuwin con hãy ngủ trong phòng dành cho khách như trước đây. Con đã quen với nó,con và Phuphu ngủ trong đó là đủ . "
" Được, nhưng mà dì, con nghĩ sáng mai sau khi ăn sáng, Phuphu và con sẽ rời đi. "
" Được rồi ..." bà nhanh chóng đồng ý vì sợ rằng cậu đổi ý, chỉ cần cậu ở lại đây là được.
Cậu bế Phuphu từ ông và đến khu đồ chơi để chơi với bé.
Nhìn một loạt hoạt động của cha mẹ mình, Naravit cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Mẹ anh khẽ vỗ vai anh: " Con trai, nhanh lên! Mẹ rất tin vào con. "
" Mẹ ... mẹ đang nói cái gì vậy ..."
Đến 12 giờ đêm, Naravit hoàn thành công việc của mình. Ra khỏi phòng làm việc, đến gần phòng khách nơi Phuwin đang ở và khóa cửa lại.
Naravit mày vẫn chưa quên được em ấy phải không? Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất giận em ...
Trong khi tự nói với chính mình trong lòng, anh vô tình đưa tay mở khóa cửa.
Đập vào mắt hắn là ánh trăng nhẹ nhàng tràn vào từ cửa sổ. Chiếc giường sáng và trắng và có hai bóng người trên giường. Điều này làm anh nhớ đến cái cách mà Phuwin vẫn thường đợi anh đi làm rồi ngủ quên ở nhà. Chỉ khác là bây giờ có thêm một điều nho nhỏ. Một thứ nhỏ trông giống như Phuwin.
Hắn đi đến bên giường nhẹ nhàng vuốt ve hai ba con đang ngủ : " Ta bước tiếp theo, nên đi như thế nào ..."
Hắn vẫn chăm chú nhìn, bất tri bất giác liền cảm thấy buồn ngủ, cũng không nghĩ nhiều, có lẽ hắn cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Cậu bỗng cảm thấy có gì đó không ổn với chiếc giường.
Hắn nhấc chăn lên, thận trọng chui vào trong chăn, bên cạnh hắn là Phuwin đang ngủ ngon lành, hai tay cậu vẫn ôm Phuphu, đứa trẻ úp vào ngực cậu, đó là một hình ảnh rất đáng yêu.
Naravit quàng tay vào cổ Phuwin, với đôi tay dài và bờ vai rộng, anh ôm cả hai ba con vào lòng.
Đúng vậy, ba người ngủ như thế này. Naravit rất hài lòng với tư thế này.
Cơn buồn ngủ bao trùm cơ thể hắn, và hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro