Chương 5: NGỌT NGÀO TRONG TỘI LỖI
Sáng hôm sau, Pond đứng ở ban công tầng hai, điện thoại áp bên tai, ánh mắt dõi theo khu vườn phía dưới nơi Phuwin đang cho chó ăn.
“Tôi muốn thay đổi cách tiếp cận.” – Pond nói, giọng thấp.
Đầu dây bên kia là tiếng cười khẩy của Kang.
“Mày nghĩ mày là ai mà đòi sửa kế hoạch của tao?”
“Tôi đã quan sát ông Lee đủ lâu. Ông ấy không dễ bị lừa. Nhưng có một điểm yếu: đứa cháu trai. Nếu tôi khiến Phuwin trở nên quan trọng với mình, ông Lee sẽ mất cảnh giác. Khi ấy, việc ra tay sẽ thuận lợi hơn.”
Kang im lặng một nhịp.
“Ý mày là dùng tình cảm để thao túng?”
Pond cắn răng. Trái tim cậu gợn lên một thứ gì đó mơ hồ.
“Đúng. Nhưng tôi cần thời gian.”
Kang gằn giọng:
“Tao không quan tâm mày làm thế nào. Chỉ cần nhớ: quá một tháng, mà ông Lee còn sống, mày với thằng Pane coi như xong.”
Cuộc gọi kết thúc. Pond nắm chặt điện thoại, mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng Phuwin dưới kia – ánh nắng ban mai phản chiếu lên mái tóc mềm, khuôn mặt bình yên khiến cậu thấy nghẹn.
“Xin lỗi.” – Pond thì thầm trong gió.
**
Buổi chiều, Phuwin rủ Pond ra sân sau trồng cây. Lý do thật ngớ ngẩn: “Vườn nhìn trống quá, tôi không thích.”
Pond ban đầu từ chối, nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Phuwin – cậu đành đầu hàng.
“Cậu bắt một bác sĩ cầm dao mổ đi đào đất trồng hoa à?” – Pond càu nhàu, tay đang cầm xẻng nhỏ, mặt nhăn nhó vì bùn đất dính đầy giày.
Phuwin bật cười – một tràng cười thật lòng, hiếm hoi.
“Vậy là bác sĩ mà cũng sợ dơ à?”
Pond liếc xéo cậu ta:
“Không sợ dơ, chỉ sợ mất hình tượng trước bệnh nhân.”
Phuwin bĩu môi, rồi bất ngờ hắt nhẹ nước từ bình tưới lên áo Pond.
“Giờ thì mất luôn rồi đấy.”
Pond đứng bật dậy, trợn mắt.
“Cậu dám?”
“Dám.” – Phuwin tỉnh bơ.
Và thế là một trận "chiến tranh nước tưới cây" bùng nổ giữa hai người. Tiếng cười vang khắp khu vườn. Pond chưa từng cười nhiều đến vậy kể từ khi còn là sinh viên năm nhất. Phuwin thì nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh sự hứng thú như đứa trẻ lần đầu được chơi với người bạn thân đầu tiên.
Cuối cùng cả hai ngồi phịch xuống bãi cỏ, ướt nhẹp, thở không ra hơi.
“Anh biết không…” – Phuwin nói, mắt nhìn trời. “Tôi từng nghĩ, sẽ chẳng có ai đủ kiên nhẫn chịu được tôi.”
“Cậu không khó chịu như cậu tưởng.” – Pond mỉm cười.
“Thế tôi là gì?”
Pond quay sang, bắt gặp ánh mắt đang chờ đợi câu trả lời. Cậu sững lại.
“Là rắc rối… mà tôi không muốn thoát ra.” – Pond đáp nhỏ, tim đập dồn dập.
Phuwin ngẩn người vài giây, rồi quay mặt đi, che giấu nụ cười đang hiện lên nơi khóe miệng.
“Anh… biết nói mấy câu như vậy từ bao giờ vậy?”
Pond cười khẽ, vuốt tóc ướt:
“Chắc từ lúc cậu tưới nước vào mặt tôi.”
**
Đêm đó, Pond về phòng, ngồi lặng trước gương. Trái tim cậu không còn nghe lời nữa. Mỗi lần nhìn Phuwin cười, là lý trí lại chệch hướng.
Kế hoạch tiếp cận – giờ đây không còn là kế hoạch.
Mà là thật.
Và điều đó… mới là thứ đáng sợ nhất.
Buổi tối sau "trận chiến nước tưới cây", trời lại đổ mưa. Những vệt sét xé ngang bầu trời, nhưng trong phòng của Phuwin, một cơn sốt đang lặng lẽ bùng lên không cần đến sấm sét.
Pond đang sắp xếp lại đống thuốc trong túi y tế thì nghe tiếng gõ cửa gấp gáp. Là người quản gia.
“Cậu Phuwin… sốt cao rồi. Nằm mê man từ nãy tới giờ.”
Cậu vội vã chạy về phía phòng Phuwin. Cửa bật mở, không khí trong phòng hầm hập nóng, mùi thuốc sát trùng thoảng trong không khí. Phuwin nằm trên giường, mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề.
Pond lao tới, đặt tay lên trán cậu ta.
“Nóng quá… chắc gần 39 độ.”
Cậu nhanh chóng lấy khăn mát, thuốc hạ sốt, rồi lặng lẽ ngồi cạnh, chăm sóc từng chút một. Bàn tay lau mồ hôi cho Phuwin không còn là của một bác sĩ giả danh nữa – mà là của một người mang trong lòng sự lo lắng thật sự.
Phuwin mê man, mắt mở hé, giọng khàn khàn gọi mơ:
“...Pond… đừng đi…”
Pond khựng lại, tay run lên một chút.
Cậu mỉm cười, cúi xuống thì thầm:
“Không đi đâu cả… tôi ở đây.”
**
Sáng hôm sau, cơn sốt dịu xuống. Phuwin tỉnh lại, đầu vẫn ong ong, nhưng khi nhìn thấy Pond ngủ gục bên mép giường, cậu khẽ cười. Nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp.
“Bác sĩ Pond mà cũng biết chăm người khác kỹ vậy sao?”
Pond tỉnh dậy, dụi mắt:
“Cậu mà sốt đến 40 độ nữa là tôi khỏi cần đóng giả bác sĩ luôn, trực tiếp trở thành hộ lý.”
Phuwin cười nhẹ, rồi nhìn cậu thật lâu:
“Đêm qua… anh không đi đâu thật à?”
Pond không trả lời ngay. Chỉ lẳng lặng rót nước, đưa cho cậu:
“Cậu nghĩ tôi bỏ bệnh nhân giữa chừng à?”
“Không. Tôi đang nghĩ…” – Phuwin hạ mắt xuống. “Tôi không muốn là bệnh nhân của anh. Tôi muốn là gì đó… khác.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Pond nhìn Phuwin, cảm xúc dâng trào, nhưng không ai nói thêm lời nào.
Chỉ có một điều không thể chối bỏ:
Giữa họ, khoảng cách đã không còn như trước.
**
Ở một nơi khác trong biệt thự – ông Lee đang ngồi trước bàn cờ vây, ánh mắt sắc như lưỡi dao.
“Thằng bác sĩ ấy… không đơn giản.”
Người cận vệ cúi đầu.
“Chúng tôi đang âm thầm theo dõi. Có vẻ hắn có liên lạc bí mật qua điện thoại.”
“Cho người siết chặt theo dõi. Nếu hắn là kẻ được gửi đến để ám hại tôi, ta sẽ không để hắn sống đến đêm thứ hai mươi.”
**
Buổi chiều hôm đó, sau khi Phuwin ăn cháo xong, hai người ngồi bên cửa sổ nhìn trời quang sau mưa.
“Anh có nghĩ…” – Phuwin hỏi, “chúng ta sẽ được yên ổn như thế này, nếu không phải trong nhà này?”
Pond mỉm cười, gối đầu lên tay.
“Không. Nhưng tôi nghĩ… mình có thể giả vờ thêm một lúc.”
“Cả đời thì sao?”
Pond nhìn Phuwin – đôi mắt ấy vẫn đẹp như hôm đầu tiên, chỉ có điều… giờ đây, chúng đã khiến cậu muốn từ bỏ tất cả.
“Cậu biết đấy…” – Pond khẽ thì thầm.
“Nếu không có sự thật sau lưng, tôi nghĩ… tôi đã yêu cậu thật rồi.”
**
Bên ngoài căn phòng, một người đàn ông lặng lẽ đặt máy nghe lén vào khe cửa, gương mặt lạnh như thép. Lời cuối cùng của Pond vừa được ghi âm – đúng như ông Lee muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro