41. Dunk không xuất hiện

Chưa beta ạ
_________

Cả một buổi trưa vật lộn với con trâu không biết mệt là Pond, Phuwin toàn thân đau nhứt, em chỉ có nằm im trên sô pha đánh ánh mắt hình viên đạn về phía người đàn ông đang tập trung làm việc

Cuộc hẹn với ba mẹ Pond cũng phải đành dời đến hôm khác vì lý do hết sức công nghiệp là Phuwin bị bệnh

- Naravit, em muốn về nhà

Khẽ cất chất giọng khàn đặc lên, Phuwin bĩu môi phụng phịu đầy sự giận dỗi gọi cái con người vô tâm không quan tâm đến em chỉ quan tâm đến công việc ở phía kia

Nghe Phuwin gọi mình, anh ngẩn đầu nhìn em, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ như vừa lập được chiến công

- Đợi anh năm phút nữa nhé, gần xong rồi

- Anh nhanh lên đấy nhé, em muốn về nhà tắm, cơ thể nhếch nhác khó chịu lắm rồi.

Không phải tại Pond đòi làm bằng được ở đây thì bây giờ em đã được ngâm mình trong bồn tắm chứ không phải để cơ thể nhếch nhác đầy mồ hồi nằm đây đâu.

Thời gian trôi qua chậm lắm, năm phút mà Phuwin tưởng như đã hơn một thập kỷ rồi

Đến khi Pond làm xong công việc của mình thì nhìn sang đã thấy Phuwin ngủ thiếp đi từ lúc nào, trên tay còn cầm điện thoại màn hình vẫn còn sáng trưng

- Mệt đến vậy sao?

Anh nhớ mình làm rất nhẹ nhàng mà nhỉ, Pond bất lực mỉm cười chầm chậm đi đến bế Phuwin lên, mắt anh rũ xuống nhìn em nhỏ đang ngủ say trong vòng tay mình mà không nhịn được cúi xuống hôn lên trán em một cái

Vừa bế Phuwin xuống sảnh mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh và em cùng cậu thư ký đi phía sau. Ai ai cũng chụm đầu vào nhau để xì xào, bọn họ biết người trên tay giám đốc của mình là ai, cũng đoán được hai người đã làm gì vì ngoại trừ áo khoác được đắp lên người Phuwin thì còn lại chiếc cổ trắng với vô số vết đỏ thẫm. Bọn họ muốn phớt lờ cũng không được vì nó đập ngay vào mắt kia mà.

*****

Hai tháng sau, Joong bất ngờ tỉnh dậy vào một ngày mưa giông, điều đầu tiên khi anh tỉnh dậy là tìm bóng dáng của người mình thương nhưng...Ngoại trừ ba mẹ ra thì trong phòng bệnh không còn ai nữa kể cả Dunk cũng không xuất hiện.

- Joong ăn miếng cháo đi, con đã không ăn gì hơn hai tháng rồi bây giờ mà không ăn thì lấy gì có sức khỏe hả

Mặc cho lời trách móc của mẹ văng vẳng bên tai, Joong cứ như người mất hồn đưa mắt nhìn về một khoảng không vô tận

Sau tất cả Dunk vẫn không chịu tha thứ cho anh, mẹ bảo cậu có đến và đến rất thường xuyên nhưng đã một ngày trôi qua kể từ khi anh tỉnh dậy rồi

Cậu không đến...Điện thoại cũng không bắt máy.

Lo cho anh như thế sao Dunk lại trốn anh, có lẽ cậu vẫn còn giận anh nhiều lắm chăng?

- Mẹ ơi, con muốn xuất viện.

- Không được, con mới tỉnh dậy sức khỏe còn yếu.

Bà nhìn Joong ỉu xìu không một sức sống từ khi tỉnh lại thế này khiến bà đau lòng chết mất, chẳng hiểu thằng con trai này bị làm sao nữa. Mới xa con không lâu bây giờ nhìn Joong khác xưa quá.

- Sắp qua tuổi lấy vợ rồi mà cứ như con nít ấy

- Nói mẹ nghe xem nào, con bị làm sao?

- ....

Nghe vậy Joong trầm mặc đi một lúc, anh mím môi siết chặt tấm ga giường, ánh mắt nhìn mẹ như có hàng ngàn điều muốn nói ra nhưng khi mở miệng thì lại chẳng thể phát ra một âm thanh nào

- Mẹ ơi, Joong sai rồi, Joong không nên làm em ấy thất vọng...Joong hối hận rồi

- Bây giờ con phải làm sao đây mẹ, em ấy thậm chí còn không đến thăm con...

Mắt bà mở tròn khi thấy Joong rưng rưng nói ra những lời ấy, trước đây Joong cho dù có buồn chuyện thằng bé Kanan có người yêu cũng sẽ không khóc nhưng bây giờ lại rưng rưng nước mắt khi nói về ai đó

Người đó là ai mà khiến con trai bà trở nên như thế?

Dunk?

- Là bé Dunk hả?

Joong gật đầu, anh không nhìn mẹ mình nữa mà dời tầm mắt sang cửa sổ, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua tấm vải mỏng chiếu vào bên trong, một góc mặt của anh cũng bị ánh nắng chiếu vào

- Sao vậy con? Con làm gì có lỗi với Dunk à.

- Là con không rõ ràng với Kanan, trong lúc quen Dunk lại bỏ em ấy một mình

- Bọn con...chia tay rồi, nhưng con không muốn, con yêu em ấy lắm.

Cánh tay mảnh khảnh khẽ vươn tới chạm nhẹ lên vai Joong, bà dịu dàng vỗ vỗ an ủi

- Hai đứa nên tìm cơ hội để nói chuyện lại với nhau, Dunk là một cậu bé tốt

- Hai tháng con hôn mê, Dunk là người túc trực bên ngoài phòng bên của con 24/24. Mẹ có thể nhìn thấy hình ảnh hồi đang quen bố con qua ánh mắt của thằng bé ấy

- Mẹ nghĩ Dunk vẫn còn yêu con lắm đó, nếu còn yêu thì nên cho nhau cơ hội để sau này không phải nuối tiếc.

Anh hiểu mẹ anh nói vậy chỉ để an ủi, nhưng nói thì nghe rất dễ nhưng làm thì lại rất khó, Dunk là người có tình cách độc lập, cậu nếu đã không thích thì sẽ nói không thích, đã ghét thì dù có làm cách nào cũng không lay chuyển được ý của Dunk.

Anh làm cậu ghét rồi, cho dù bây giờ anh có chết Dunk cũng không quan tâm đâu.

- Con trai vẫn nên ăn chút cháo đi, nghỉ ngơi cho khoẻ

- Khi nào Dunk đến mẹ sẽ gọi con dậy.

Hết cách Joong chỉ có thể gật đầu đồng ý, là cháo mẹ cất công nấu cho anh vẫn nên ăn một chút vậy. Cháo mẹ nấu ngon lắm nhưng sao bây giờ anh lại cảm thấy nghẹn ở nơi cổ họng nhỉ? Khó nuốt quá.

*****

Ở Italy lúc này đã hơn hai giờ sáng, Dunk vẫn đang ngồi trong phòng miệt mài xử lý công việc

Cậu vừa đáp máy bay vào ngày hôm qua nhưng hôm nay đã phải lao đầu vào xử lý công việc, đột nhiên lại có chuyến công tác sang Châu Âu đột xuất, ba thì bận đưa mẹ đi chơi, phó giám đốc thì cũng bận việc nốt nên bắt buộc cậu phải sang tận đây để đi công tác

Đã thế còn phải ở đây tận nửa tháng, cậu không muốn chút nào, Joong không biết đã tỉnh lại chưa nhỉ? Bác sĩ bảo anh có thể sẽ tỉnh lại trong nay mai gì đó.

Cậu muốn về trước khi Joong tỉnh lại nhưng chắc không kịp rồi, công việc bận rộn đến cả cầm điện thoại cũng không có thì làm sao mà về được.

Khẽ dùng tay xoa xoa thái dương đang đau nhứt của mình, Dunk lại nghĩ đến Joong nữa rồi

Nhớ anh quá, nhớ giọng nói của anh, nhớ nụ cười trên môi anh, nhớ cả cái ôm của anh nữa...Không biết bao giờ mới có thể quay lại những ngày tháng đó nhỉ?

Nó có thể quay lại, hoặc là không bao giờ.

- Giám đốc, tôi vào được không ạ?

Giọng của cậu thư ký từ bên ngoài vọng vào, mí mắt Dunk hơi nhướn lên khẽ cất giọng

- Vào đi.

- Có chuyện gì sao?

Thấy cậu thư ký cứ ấp a ấp ủng mãi không chịu nói khiến Dunk có chút khó chịu gằn giọng

- Con trai của đối tác nói ngày mai muốn hẹn anh để nói chuyện ạ

- Cậu Andrea nói nếu anh không đến cậu ấy sẽ đến tận đây tìm anh.

Dunk cúi đầu thở dài, công việc đăng đăng đê đê lại gặp phải tên nhóc con của đối tác. Thật sự cậu ta rất phiền phức.

Chỉ vừa mới gặp mặt nhau một lần mà cậu ta đã nói thích cậu, còn liên tục làm phiền khi cậu đang làm việc nên cậu mới phải tắt nguồn điện thoại để cậu ta từ bỏ việc nhắn tin làm phiền. Ấy thế mà hôm nay lại nhắn sang cho thư ký của cậu

Chẳng biết cậu ta có ý gì nữa, thích một người mà có thế thích nhanh như thế sao? Chỉ mới nhìn nhau một cái đã thích thì không ổn chút nào.

- Nói với cậu ta mai tôi sẽ đến công ty tìm cậu ta.

Cánh cửa vừa đóng lại Dunk đã ngay lập tức cúi xuống xử lý đóng văn kiện trên bàn. Hôm nay chắc phải thức trắng rồi.

________

Note:

Tình địch của Joong đã xuất hiện, người này còn là người Ý see tình..Chuyến này cho Joong ghen nổ đom đóm.

À mọi người cũng đừng quên bạn thân anh ta là Pond cũng có tận hai tình địch đấy nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro