🌙 Chương 2 : Những ngày thơ ấu 🌙
Mùa hạ, trời đỏ rực nắng, ve sầu kêu ran khắp vườn. Bên ao sen phủ Nam, hai bóng thiếu niên chạy nhảy inh ỏi, phá vỡ cả sự tĩnh lặng vốn có của nơi quyền quý.
– Thắng! Mau bắt cho ta con chuồn chuồn kia! – Phong hô to, vừa nói vừa nhón chân chạy theo.
Thắng, nhỏ hơn Phong một tuổi, dáng người gầy mà nhanh nhẹn, lập tức lao ra đuổi theo con chuồn chuồn kim đang chao liệng trên không. Sau một hồi loay hoay, cậu chụp được, hớn hở chạy về, đôi mắt sáng long lanh:
– Đây! Cậu hai xem nè!
Phong đón lấy, nhìn cánh chuồn kim xanh biếc lấp lánh dưới ánh nắng, bật cười sảng khoái.
– Giỏi lắm, ngươi đúng là có ích!
Thắng chỉ cười, lau mồ hôi bằng vạt áo, chẳng để tâm lời khen hay chê.
Hai đứa trẻ tiếp tục bày đủ trò: khi thì lội xuống ao hái sen, khi thì trèo tường sang vườn sau trộm trái. Đám hạ nhân lo sốt vó, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết cười khổ mà dõi theo.
Từ ngày Phong gặp Thắng dưới ánh trăng năm ấy, hai đứa gần như chẳng rời nhau. Trong phủ, người ta quen với cảnh cậu hai áo gấm quý tộc dắt theo một đứa hầu áo vải, cứ như cái bóng. Nhiều kẻ xì xào, rằng thiếu gia chơi bời hạ tiện, rằng đứa hầu kia số may nên được gần gũi, nhưng chẳng ai dám nói thẳng trước mặt Phong.
Phong ngang ngược, ai chê cười cũng mặc. Chỉ cần Thắng đi bên cạnh, cậu thấy mọi thứ đều vui hơn.
---
Một buổi chiều cuối thu, gió hiu hiu thổi, lá vàng rơi đầy sân. Phong ngồi vắt vẻo trên cây hòe lớn giữa vườn, đôi chân đung đưa, miệng huýt sáo. Dưới gốc cây, Thắng ngửa đầu nhìn, trong mắt vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng:
– Cậu hai, nguy hiểm lắm, mau xuống đi!
– Hừ, ta mà sợ ngã chắc? – Phong chống nạnh, cười hềnh hệch. – Ngươi mau trèo lên đây, ta chỉ cho chỗ nhìn trăng đẹp nhất.
Thắng lắc đầu quầy quậy:
– Con trèo không giỏi. Với lại… nếu ngã, cha con sẽ bị trách phạt.
Phong bĩu môi, nhảy phịch từ trên xuống đất. Cú nhảy khiến Thắng thót tim, nhưng Phong lại cười ngạo nghễ:
– Thấy chưa? Dù có ngã, ta cũng đỡ được ngươi.
Lời ấy bật ra hồn nhiên như trò trẻ con, nhưng lại khiến Thắng lặng đi một thoáng. Trong lòng cậu bé mồ côi tình mẫu tử sớm, câu nói ấy bỗng mang đến cảm giác an toàn kỳ lạ.
Tối đó, khi trăng vừa nhô lên, hai đứa lại ngồi cạnh nhau trên bậc đá quen thuộc. Ánh sáng bạc phủ khắp sân, soi rõ những nét trẻ trung chưa vướng bụi đời.
Phong ôm đầu gối, bỗng cất giọng trầm ngâm khác hẳn thường ngày:
– Này Thắng, ngươi có bao giờ nghĩ… sau này chúng ta lớn lên sẽ ra sao?
Thắng im lặng, rồi đáp nhỏ:
– Con thì chắc sẽ vẫn ở phủ này, làm việc hầu hạ. Còn cậu hai… chắc sẽ thành một vị quan lớn, hoặc chí ít cũng sống vinh hoa phú quý.
Phong nhíu mày, bất mãn:
– Ta không thích mấy chuyện đó. Cái ta muốn… là đi khắp nơi, tự do như gió, chẳng bị ai quản thúc.
Thắng nghiêng đầu, nhìn sang cậu hai. Gương mặt Phong dưới ánh trăng như sáng hơn, đôi mắt lóe lên ánh mơ mộng mà kiêu hãnh.
– Nếu một ngày cậu hai được đi xa thật, con… con có thể đi cùng không? – Thắng buột miệng.
Câu hỏi ngây ngô khiến chính Thắng đỏ mặt. Nhưng Phong lại bật cười, vỗ vai cậu bạn nhỏ:
– Tất nhiên! Ngươi mà không đi cùng, thì vui đâu còn là vui nữa?
Khoảnh khắc ấy, dưới vầng trăng sáng, một lời hứa ngây thơ được thốt ra. Cả hai nào biết, chính câu hẹn ước tuổi thơ ấy sẽ trở thành sợi dây trói buộc vận mệnh họ về sau.
Trăng bạc trôi cao, ánh sáng lặng lẽ chứng giám cho tình bạn trong trẻo, hồn nhiên – chưa vương bụi tình, nhưng đã gieo mầm cho một tương lai đầy bão tố.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro