Chương 17
Pond sau khi nghe hết câu chuyện mà Phuwin kể cho mình thì thay vì bênh theo phe thì anh lại nhẹ nhàng tâm sự cùng Phuwin. Anh biết dạo này cậu bị stress vì rất nhiều thứ, có hôm anh qua nhà cậu để chơi thì lại vô tình nhìn thấy được hình ảnh cậu đang cuộn mình nép vào góc phòng khóc nấc lên, anh phải ôm cậu vào lòng rồi dỗ nhẹ nhàng mới chịu nín, hỏi ra mới biết cậu stress vì chuyện học hành. Cũng vì thế mà cả đêm đó anh không dám rời khỏi Phuwin nửa bước, cả đêm thức để hoàn thành xong các bản hồ sơ, bản báo cáo mà thầy giao cho cậu. Anh ngồi bên cạnh cậu cả đêm, tay vừa vỗ lưng cho cậu dễ ngủ, tay còn lại thì làm các bản báo cáo.
Pond nguyện cầm bút tay trái chỉ để vỗ lưng cho Phuwin ngủ, nó hơi khó viết một chút nhưng chỉ cậu được ngủ ngon thì bao nhiêu khó anh cũng chịu.
"Em ... em không kiểm soát được lời nói của mình... Anh ơi, có phải Dunk đã ghét em rồi không?" Phuwin rưng rưng ngước nhìn anh, bây giờ cậu hối lỗi, liệu còn kịp không đây?
Pond thấy cậu sắp khóc thì lại đau lòng, vội khuyên nhủ cậu.
"Không sao mà, Dunk sẽ không ghét em. Cậu ấy chỉ giận em một chút thôi nhé, Phuwin đừng khóc nhá, anh hứa với em là chắc chắn Dunk sẽ không ghét em đâu, nha" Pond vuốt nhẹ lưng cậu như lời an ủi.
Tuy đã được anh an ủi nhưng cậu vẫn sợ rằng Dunk ghét cậu, những lời nói khi nảy của cậu, dù là nó không quá đáng hay sao đó, nhưng cậu biết, nó đã chạm đến lòng tự ái của Dunk, từ lúc chơi thân với Dunk đến giờ, có thể nói đây là lần đầu tiên cậu khiến nó giận cậu bằng những lời nói mà chính cậu nói với nó.
"Em sợ.."
"Được rồi mà, tin anh đi, Dunk sẽ không ghét em đâu, nhé?"
Phuwin nhìn anh rồi gật đầu.
"A, sao anh lại biết em ở đây vậy?"
"Anh tìm hết những nơi em hay đến rồi, chỉ còn mỗi chỗ này, lúc nảy nếu không thấy em ở đây chắc anh cũng không biết phải tìm chỗ nào nữa"
"Sao lại tìm em? Có chuyện gì sao ạ?" Phuwin thắc mắc nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
"Khi nảy anh nghe có người nói em với Dunk cãi nhau nên mới vội chạy đến lớp em xem như nào, đến nơi thì có bạn kia kể lại chuyển của em với Dunk, anh sợ em lại nghĩ nhiều rồi khóc như lần trước nên mới tìm em.."
Cậu nghe anh nói xong thì có chút động lòng, anh là vì lo lắng cho cậu nên phải chạy đi chạy lại chỉ để tìm cậu, Phuwin tự hỏi, rốt cuộc thì Pond đã thương em nhiều thế nào?
Không phải là vì lần này nên cậu mới suy nghĩ như vậy, mà là vì cậu chứng kiến được tất cả những gì anh làm cho cậu, từ chuyện ở cạnh cậu cả đêm vào lần trước, chăm sóc cậu khi cậu bệnh, chỉ cần cậu gọi cho anh một tiếng là anh đều có mặt ngay, nhưng gì tốt đẹp anh đều làm cho cậu hết, còn đánh nhau với Alex cũng là vì cậu, còn rất nhiều những cái anh làm cho cậu nữa, kể ra chắc đến mai mới hết.
"Pond..."
"Ơi"
"Sao lại thích em?"
"Anh đã nói rồi mà, thích em là chuyện anh không thể nào biết được, chỉ cần gặp đúng người thì việc thích người đó nó không nhất thiết phải cần có lí do."
Tình yêu của anh đã lỡ trao cho em rồi, cho dù em không đón nhận nó đi chăng nữa thì anh vẫn mãi yêu em!
"Chúng ta ... có thể bắt đầu mối quan hệ không?"
Phuwin lên tiếng cắt ngang những dòng suy nghĩ tiêu cực của Pond, câu nói của cậu khiến anh bất ngờ. Phuwin không nói thẳng câu, giống như kiểu thường thì anh sẽ nói ra câu cùng ý như vậy, nhưng nó thuộc dạng tỏ tình và chờ đợi sự đồng ý của đối phương. Thay vào đó, Phuwin lại nói câu như mang ý hỏi ngược lại anh, và chờ câu trả lời từ anh, câu nói đó thuộc dạng như hỏi ý kiến người khác vậy.
"Em ... em nói gì?" Pond như không tin vào tai mình nên mới hỏi ngược lại cậu.
"Làm người yêu nhau nhé?"
Anh nghe xong thì lòng như muốn nhảy hiphop luôn, có nghe gì không? Là cậu đang 'tỏ tình' anh đó !!!
Pond mừng suýt khóc, vội gật đầu rồi ôm cậu vào lòng thay cho lời đồng ý.
Anh đã chờ ngày anh và cậu thành đôi từ lâu lắm rồi, gần 4 năm theo đuổi em thì hôm nay anh cũng chính thức tán đổ Học Trưởng của anh rồi nè.
"Câu này phải để anh hỏi em chứ, sao lại nói ra lúc này" Pond quẹt giọt nước đã động trên mắt.
Phuwin nhìn anh bĩu môi: "Au, chưa gì đã trách em rồi hả, em nói thì đã sao".
"Không, không phải trách em, nhưng mà đúng kịch bản, thì anh mới là người tỏ tình em chứ" Pond vội xua tay giải thích, anh không có ý trách cậu đâu mà.
"Đúng kịch bản thì sẽ là như vậy, nhưng nếu lách kịch bản thì nó sẽ khác đó" Phuwin cười nhướn mày nhìn Pond.
Anh chỉ biết cười trừ lắc đầu, sau đó thì giả vờ nhìn lên trời như ngắm mây, tay đã lén lút xích lại gần tay cậu, dễ dàng đan từng ngón tay của mình với tay Phuwin. Pond cười đắc ý, tay Phuwin mềm mềm ấm ấm, muốn giữ nó cho riêng anh ghê.
Phuwin thấy hết mọi hành động của anh nhưng lại làm ngơ như không biết gì, đến khi được đan tay với anh rồi thì cười thầm, tay Pond ấm, nó to tới mức có thể bao trọn cả bàn tay cậu luôn.
Nơi đầu tiên anh hẹn được cậu là dưới gốc cây phượng đỏ rực.
Nơi bắt đầu mối tình giữa cậu và anh, cũng là gốc cây phượng ấy...
"Cảm ơn em nhé, Phuwin!"
Pond cảm ơn em vì đã chấp nhận và đáp lại tình cảm của anh. Lúc chưa thành đôi, anh đã thương em đến nỗi không ai có thể biết được nhiều đến thế nào, bây giờ thành đôi rồi thì nhiều càng thêm nhiều...
"Em cũng cảm ơn nhé, vì đã chờ đợi em!"
Pond đã theo đuổi cậu gần 4 năm mà đến bây giờ cậu mới đáp lại tình cảm đó. Trong suốt mấy năm đó, những lần cậu từ chốt lời tỏ tình của anh nhiều đến nỗi đếm không suể, nhưng thay vì chấp nhận từ bỏ và rời đi thì Pond vẫn ở lại và chờ đợi cậu, như thế thôi cũng đủ làm cho Phuwin động lòng rồi.
Cảm nhận được loại tình cảm mình dành cho đối phương rồi, vậy thì ngại gì mà không cho nhau cơ hội..
Đến cuối cùng, Chủ tịch Hội Học Sinh và Học Trưởng ưu tú dù cho đã thành người yêu thì cũng phải dắt tay nhau lên phòng truyền thống để viết bản kiểm điểm vì đã cúp hai tiết học thôi...
____________________________________
Bí văn dô cùngggg aaaaaaaa 😭😭😭
Bắt đầu chuỗi ngày ăn đường thay cơm cùng với Chủ tịch Hội Học Sinh và Học Trưởng thuiiiiii 🤞🥲
⭐⭐⭐⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro