Người trong tim
Phuwin được Pond hộ tống về biệt thự nhà Lertratkosum một cách an toàn, ba anh tối nay phải đi tiệc với bên đối tác nên không thể về chung, thế là hai người đành xin phép đi trước. Anh dẫn Phuwin lên phòng mình, tự tay lấy cho cậu một bộ pijama thoải mái nhất, tự tay pha nước ấm để cho cậu ngâm bồn, chẳng biết Pond đây có phải là một Tổng giám đốc khí chất hay không nữa, chứ chưa gì thấy anh chăm người nọ như chăm con rồi đấy.
Cậu ngại ngùng đánh vào vai anh: "Cứ để tôi làm là được mà, chi cho mất công vậy? Ướt hết áo anh rồi kìa!"
"Vì em nên ướt cỡ nào tôi cũng chịu, thôi tranh thủ mau vào tắm đi không nước nguội bây giờ."
"Sến!" Phuwin lập tức bày ra vẻ mặt kì thị rồi thè lưỡi để trêu chọc Pond, anh lắc đầu cười cười, nhìn cậu đáng yêu chứ không có đáng ghét.
Phuwin lau khô tóc rồi đi đến trước mặt Pond, cậu mím môi nhìn anh, lúc này anh có hơi khó hiểu vì không biết cậu đang gặp phải vấn để gì, ấy vậy mà người này còn chẳng chịu chủ động nói trước nên Pond phải mở miệng hỏi: "Em bất mãn chuyện gì à mèo? Hay do nước chưa đủ ấm nên thấy lạnh?"
Cậu lắc lắc đầu, nói thật với Pond: "Tôi lỡ... lỡ làm đứt mất hai cái cúc áo pijama rồi, đã cố gắng tìm kiếm nó nhưng không thấy... thế nên tôi muốn hỏi anh mà có muốn tôi mua bộ khác để đền cho anh không ấy mà!"
Anh phì cười, nhịn không được cúi xuống thơm lên má Phuwin một cái 'chóc' rõ kêu: "Em ngốc quá, chỉ là mất có hai cái cúc áo thôi mà đòi đền nguyên bộ ư? Thật thà lắm rồi đấy."
Pond nháy mắt với Phuwin, khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng nham nhở nhìn chằm chằm phần cổ áo bị rộng ra do đứt cúc: "Hmm... thật ra không cần phải kín cổng cao tường quá làm gì, để vậy vẫn đẹp, ít nhất cũng phô trương được vị trí quyến rũ nhất của em."
Nghe anh nói xong cậu không nhịn được mà đánh vào vai anh một cái, khuôn mặt đột nhiên ửng đỏ như hai quả cà chua chín, sắc thái trong giọng nói vừa có chút trách móc mà cũng vừa có chút nhõng nhẽo : "Đồ biến thái nhà anh! Không chịu đâu, anh mau lấy áo khác cho tôi đi, tôi không thể nào mặc hở hang như thế được mà."
"Sao phải xoắn? Tôi có làm gì em đâu? À quên, lúc còn yêu đương thì hai ta cũng đã thấy hết của nhau rồi thì em ngại là ngại gì chứ hả mèo con?"
Giá như Phuwin mà khoẻ hơn Pond thì cậu đã xông pha đem bao bố trùm lên đầu anh mà đánh tới tấp, người ta đã ngượng đỏ cả mặt lẫn tai, xuống cả cổ vẫn cố chọc ghẹo, kiểu này không dỗi thì không phải Phuwin. Nghĩ là làm, cậu mặc kệ Pond đứng yên một chỗ mà bỏ đi một mạch ra khỏi, mang theo tâm trạng buồn bực xuống dưới phòng khách để xem phim, cậu bỏ ăn tối luôn cho biết mặt.
Pond tranh thủ tắm rửa để còn đi dỗ mèo, chắc do dạo này Phuwin hơi nhạy cảm quá nên mới thế chứ những lời anh nói ra đều là sự thật cả mà, hồi đó anh cũng mê Phuwin như điếu đổ vậy, quyết tâm làm mọi cách để thu phục cậu cho bằng được. Phải công nhận rằng tỉ lệ cơ thể của cậu rất hoàn hảo, eo thon chân dài, nhìn tổng thể rất là vừa mắt.
Anh sấy khô tóc rồi đi xuống, dì giúp việc đang làm đồ ăn ở dưới bếp còn con mèo của Pond thì đang ngồi dán mắt vào TV ở sofa. Anh từ tốn đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Phuwin, định bụng sẽ vòng tay ôm lấy người ta ăn năn hối lỗi nhưng người ta lập tức né tránh, chắc có lẽ dỗi Pond thật rồi. Phuwin cứ xem Pond như không khí, cậu sẽ không để vào mắt mình bất cứ hành động nào của anh, dù anh có ôm thì cũng mặc kệ, tính ra hai người còn chưa quay lại mối quan hệ yêu đương mà Pond cứ hành xử như đúng rồi vậy, làm Phuwin đây ngại gần chết.
Nhân lúc Phuwin còn dán mắt vào TV thì anh đã chớp lấy thời cơ mà chộp lấy thân ảnh kia, mặc kệ cậu ra sức vùng vẫy nhưng Pond vẫn cứ ôm chặt cứng, sau đó còn lưu manh hôn hít khắp mặt Phuwin như một sự "trả thù" ngọt ngào.
"Tôi biết là em đang đói rồi, đừng cố tỏ vẻ như thế chứ, thôi xuống dưới ăn cơm tối cùng tôi nhé?" Nói xong Pond còn nhéo má Phuwin, thật ra chia tay cũng chỉ là cái cớ khi anh quá tức giận những việc mà cậu đã làm, dù sao mèo nhỏ nhà Pond cần phải trưởng thành hơn trong suy nghĩ lẫn hành động chứ anh cũng chẳng muốn phải chia ly cậu chút nào cả. Sau khi chứng kiến toàn bộ hình ảnh của Phuwin trên công ty thì Pond nhận ra rằng anh vẫn còn yêu Phuwin rất nhiều, muốn giấu cậu vào một góc mà yêu thương che chở, bởi vì cậu chính là gió xuân ấm áp, là người trong tim anh.
Tối nay Pond muốn giành riêng một khoảng thời gian cũng như là không gian để ở cùng Phuwin, anh lập tức gạt hết mọi công việc ra sau lưng, không vướng bận thứ gì cả.
Hai người đi vào phòng, Pond đề nghị Phuwin nằm lên giường để nghỉ ngơi nhưng cậu một mực lắc đầu: "Thôi, tôi còn phải sửa thêm báo cáo để nộp cho Trưởng phòng nữa, trễ hai ngày rồi."
"Tôi bảo thì em cứ nghe đi, bộ lời nói của Trưởng phòng còn lớn hơn cả tôi sao?"
Phuwin một lần nữa bất lực trước Pond, người có chức cao bảo gì cũng đúng, cậu còn chẳng dám cãi lại cơ.
"Rồi tự dưng bắt tôi nằm chi vậy?"
"Chỉ muốn em nghỉ ngơi thôi mà, tốt đến thế còn cằn nhằn!"
Cậu đúng là từ bé đến lớn không muốn thua thiệt ai bao giờ, anh nói một thì sẽ cãi một, anh nói mười thì cãi một trăm: "Tôi làm sao đoán được ý đồ của anh cơ chứ." Nhưng cái tính nết này của Phuwin thì Pond lại thấy đáng yêu, đây mới đúng là người của anh rồi, dễ bắt nạt quá anh không quen.
Pond nhéo nhéo mũi cậu: "Em đấy, không bao giờ để tôi nói thêm câu nào, cứ thế mà trấn áp tôi hoài, nhưng mà vì thương em nên thôi không chấp."
"Ai mượn anh thương tôi đâu? Sống một thân một mình như vậy quen rồi, cóc cần đến anh." Lại tỏ vẻ giận dỗi Pond, xem ra ca này anh cần phải mạnh tay hơn với Phuwin rồi.
Anh giữ chặt hai cổ tay cậu, mặc kệ người nọ cố gắng né tránh nhưng Pond vẫn muốn chạm vào môi Phuwin cho bằng được, giữ nguyên tư thế đó được ba mươi giây thì cậu thôi không giãy nãy với Pond nữa, cứ để yên cho anh làm gì thì làm, rồi dần dần Phuwin bị cuốn vào nụ hôn từ lúc nào không hay, trong bụng Pond được một phen cười thầm, chẳng biết phải khen Phuwin đáng yêu bao nhiêu lần cho đủ.
Hôn thêm chút nữa thì anh buông cậu ra, kéo theo cả một sợi chỉ bạc, khuôn mặt Phuwin ửng đỏ như quả cà chua chín, đột nhiên bị Pond tấn công bất ngờ như thế cậu không quen cho lắm, nhưng phải nói là cậu rất nhớ cảm giác này, lâu rồi hai người mới thân mật đến thế. Công nhận một điều rằng trước mặt Pond thì Phuwin luôn mang theo xúc cảm gọi là rung động, rung động đến điên cuồng, có lẽ cậu vẫn còn yêu anh rất nhiều.
Pond vuốt tóc cậu, anh cười: "Tôi nói tôi rất nhớ em thì em có tin không? Cảm giác nhớ nhung cứ thế len lỏi vào trong tim, không muốn rời mắt khỏi em một chút nào. Nhưng đó là cảm xúc của tôi, không biết phía em thế nào nhỉ? Em có nhớ tôi không?"
Bỗng dưng nghe Pond hỏi mình như thế khiến trái tim Phuwin run lên, cậu nhìn anh một lúc thì nhướn lên hôn vào môi anh thay cho câu trả lời, tại sao lại không nhớ được cơ chứ? Rõ ràng Phuwin vẫn còn yêu anh rất nhiều, tình cảm cậu dành cho Pond ngày càng sâu đậm. Nhớ anh đến điên cuồng, nhớ anh đến mức không kìm nén được nước mắt.
Pond cảm nhận được ngay đầu lưỡi mình có vị mặn, người thương của anh thật sự khóc rồi. Anh tách môi cậu ra, nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi những giọt lệ nóng hổi kia, sau đó dịu dàng hôn lên trán Phuwin vỗ về: "Có anh ở đây rồi, em sẽ không còn phải chịu cảnh cô đơn nữa đâu."
"Thói quen như những vết sẹo cứng đầu mãi không lành
Xé nát linh hồn mỗi khi nhớ nhung."
[I won't let you be lonely - Mayday]
TBC.
người ta giếm tới ngày phim ra rồi mới đăng mấy bà ơi :)))) chứ có thất hứa míng nào đôu 👉🏼👈🏼 huhu hóng NLMG quá, mún điênnnn 🥹
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro