Chương 1.1 : Vợ à em quản anh đi

" Anh Minh, Tổng giám đốc Lê lúc ở tiệc rượu đã đánh hai người phụ trách "
Người đang nằm ở trên giường nghe được những lời phát ra trong di động chợt mở to hai mắt. Phổ Minh ngồi dậy, miếng dán hạ sốt theo động tác rơi xuống từ trên trán, nhưng anh không rảnh lo nghĩ đến nó.

Vẻ lạnh lẽo trên mặt anh vì bị bệnh mà trở nên tái nhợt. Chỉ có cặp mắt kia đặc biệt sáng ngời. Thanh âm của anh có điểm khàn khàn
" Sao lại thế này ? "

" Tình huống cụ thể em cũng không biết " - Trợ lý có chút sốt ruột
" Lúc đó em không ở ghế lô. Hiện tại bên này đã loạn thành một nồi cháo "
" Chuẩn bị xe lập tức qua đó " - Phổ Minh đứng dậy nói
Trợ lý như tìm được cọng rơm cứu mạng vội vàng phát định vị qua.

Thời tiết thành phố A mấy ngày nay đã bắt đầu vào thu, nhưng vẫn chưa đến mức phải bật máy sưởi. Cho dù thế, nhiệt độ vào ban đêm cũng không cao. Khi Phổ Minh khoác chiếc áo khoác màu xám ra cửa vẫn cảm thấy lạnh. Anh bị cảm nhưng nhờ không khí lạnh lẽo này mà thanh tỉnh hơn nhiều.

Dưới sảnh khách sạn được trang trí hoa lệ, trợ lý đang nôn nóng chời đợi.

Phổ Minh lái xe tới gần - " Anh ấy còn ở bên trong không ? "

" Đã theo yêu cầu của anh gọi 120 " - Trợ lý nói
" Hai người phụ trách đều bị thương, cũng không biết có nghiêm trọng không "

Phổ Minh thân mình thẳng tắp đứng ở cửa khách sạn. Khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, dù trong giờ phút này cũng không có bất kì sự hoảng loạn nào. Thanh âm thanh lãnh
" Chờ một lúc khi xe cứu thương tới, cô đi theo đi. Đưa hai người phụ trách kia đi kiểm tra."
" Tại sao còn phải kiểm tra vết thương ạ ? " - Trợ lý nghi hoặc
Phổ Minh liếc mắt nhìn cô
" Để tránh cho lúc sau họ kiếm cớ bắt chẹt chúng ta."

Trợ lý chợt bừng tỉnh. Cô nhìn anh cất bước lên tầng, những bước chân không chút hoang mang vô cùng bình tĩnh. Cô bội phục, khó trách Phổ Minh có thể ngồi ổn định trên cái ghế giám đốc tài chính của tập đoàn họ Lê. Năng lực thật sự rất xuất sắc.

" Anh Minh, em cũng có chút hiểu vì sao Tổng giám đốc Lê tức giận như thế. Hình như bởi vì lần liên hoan hợp tác này đối phương đột nhiên tăng giá vô cớ. Chúng ta đã ra giá dựa theo hợp đồng, nhưng trong lần giao dịch cuối cùng này bọn họ bỗng nhiên đòi sửa giá. Thực sự là khinh người quá đáng." - Trợ lý vừa đi vừa nói bên cạnh.

" Tình huống căn bản tôi đã hiểu." - Thanh âm Phổ Minh lạnh lùng
" Cô lập tức liên hệ bộ phận pháp lý của công ty, một giờ sau bắt đầu cuộc họp." Trợ lý vội vàng gật đầu
" Em có cần đi lên cùng ngài không ? "
" Không cần. Tôi tự đi lên. Cô ở dưới chờ xe cấp cứu." - Phổ Minh không quay đầu lại. Trợ lý nhanh chóng dừng lại.

Thang máy đi thẳng lên tầng 19 của khách sạn. Toàn bộ thang máy bằng kính đi lên từ tầng này lên tầng khác, có thể nhìn ra toàn cảnh khách sạn. Phổ Minh nhắm mắt lại suy ngẫm.

" Ding Dong "

Tiếng thanh máy vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra. Anh mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là người đàn ông đang ngồi ở quầy bar bên cửa sổ đang nửa ngồi trên ghế sô pha, hai chân thon dài lười biếng vắt chéo lên nhau. Rõ ràng là đánh người nhưng lại ngồi ở ghế chính với tư thế của một ông chủ, một tay cầm ly rượu nghịch điện thoại. Khuôn mặt tuấn tú, cà vạt bị hắn tùy tiện xé bỏ. Mang một vẻ phong lưu lãng mạn.

Nhã Phong nhìn thấy Phổ Minh đến thì để điện thoại xuống. Phổ Minh lại chỉ liếc nhìn hắn một cái.

Hai người phụ trách bị đánh cách đó không xa vẫn ngồi đó than khóc, lẩm bẩm muốn ra tòa gửi thư kiện, nhưng không ai có gan đến gặp Nhã Phong nói ra.

Nhã Phong, người đang ngồi trên ghế sofa đứng dậy, bước vài bước đi đến trước mặt anh
" Vợ sao em lại ở đây ? "
" Anh làm ầm ĩ như vậy, trợ lý sợ tới mức gọi điện thoại cho tôi, sao tôi còn không qua đây được ? " Giọng nói của Phổ Minh luôn bình tĩnh, khiến người ta không nhận ra cảm xúc gì
" Nếu tôi không tới còn không biết anh định làm ầm ĩ tới mức độ nào."

" Chậc "
Nhã Phong dường như đang thấp giọng mắng, có lẽ là đang mắng thầm trợ lý trong lòng.

Mấy người phụ trách bên kia nhìn thấy Phổ Minh đi tới, như nhìn thấy chúa cứu thế, đều muốn tới cáo trạng tố khổ. Nhưng Nhã Phong không cho họ cơ hội, kéo cánh tay Phổ Minh
" Đi thôi "

Họ bước vào thang máy rồi đi xuống tầng. Phổ Minh dựa vào tường thang máy, đầu hơi dựa vào vách kính, dùng tấm kính lạnh áp vào cái đầu nóng của anh để hạ nhiệt. Điều này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhã Phong người nồng nặc mùi rượu liếc nhìn Phổ Minh - người vẫn luôn phớt lờ hắn, nhưng hắn không định tiếp cận anh để tự giễu, dù sao khi mở miệng, hắn nhất định sẽ bị nhắc nhở.

" Ding Dong "

Cửa thang máy mở ra. Trợ lý đưa hai người phụ trách đến bệnh viện, trong khi Phổ Minh đưa hung thủ về nhà. Xe cứu thương đã đến, hai người phụ trách cũng đi theo. Khi xuống lầu, họ nhìn thấy Phổ Minh và Nhã Phong đang đứng ở phía bên kia cửa. Người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác xám đang đứng đó. Trong bóng đêm, dáng người mảnh khảnh, cân đối, khắp người toát ra khí chất tao nhã, nhìn qua giống như một người đàn ông rất dịu dàng ấm áp. Lại dời mắt đi, Nhã Phong bên cạnh lại có vẻ mặt dữ tợn và thù địch, cực kỳ nguy hiểm.

Như thể đang nói thầm, mày lại dám nhìn Phổ Minh thêm một lần nữa, ông đây sẽ đem tro cốt mày nghiền nát. Hai người phụ trách run lên vì sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro