Chương 32. End


Đã lâu rồi kể từ khi cả hai sống ở nước ngoài, Phuwin cũng dần quen hơn với cuộc sống ở đây so với những ngày đầu mới đến, bụng đã bắt đầu nhìn rõ hơn, cơ thể ngày càng nặng nề nên càng ít đi ra ngoài. Mỗi ngày ở nhà, ngoài việc học, cậu chỉ tìm đọc vài cuốn sách nuôi dạy con, những ngày tháng được gọi là yên bình.

Ngược lại với cậu, Naravit lại bận rộn hơn nhiều, mỗi ngày không phải bận rộn đi làm, đến khi tan làm về nhà cũng phải tất bận chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho Phuwin. Nhiều lần Phuwin đề nghị rằng mấy việc này cứ để dì giúp việc làm là được, nhưng Naravit không đồng ý, anh muốn tự tay tham gia nhiều hơn vào giai đoạn đặc biệt này của Phuwin. Sau khi bàn qua bàn lại, Phuwin cũng chịu cho anh tiếp tục làm, tuy nhiên, mỗi khi Naravit bận rộn trong bếp, Phuwin sẽ dựa vào cửa với cái bụng căng phồng để đợi anh, từ lúc bắt đầu đứng cho đến khi bụng to đến mức chỉ có thể ngồi lỳ đợi anh.

Kỳ thực, từ lúc Phuwin mang thai, Naravit là người lo lắng nhất, thời gian đầu mới đến, Phuwin có chút không thích nghi được, một người chưa từng bị ốm nghén lại đột nhiên nôn mửa dữ dội, bằng mắt thường cũng thấy, cơ thể vốn đang tròn trịa béo tốt kia đã nịt sụt cân khiến Naravit vừa đau khổ vừa lo lắng.

Có lần nôn mửa đến dữ dội, axit trong dạ dày bị kích đến mức nôn ra tơ máu khiến Naravit sợ hãi đến mức gọi bác sĩ vào lúc nửa đêm, trong lúc bác sĩ kiểm tra, anh đứng một bên lặng nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe ngập ngụa nước mắt. Mãi cho đến khi được bác sĩ xác nhận mọi chuyện vẫn ổn và rời đi, Naravit mới dè dặt ôm lấy Phuwin khóc nức nở, "PhuPhu, sau này chúng ta đừng sinh con nữa!"

Phuwin biết Naravit cảm thấy có lỗi với cậu, nhưng có một đứa con là do cậu nguyện ý, dù có khó khăn đến đâu cậu cũng cam chịu, cậu đưa tay vuốt ve tóc Naravit, nhẹ nhàng dỗ dành chú cún lớn đang khóc đến thương tâm, "Không sao đâu, bác sĩ nói là không có vân đề gì mà, một thười gian sau mọi chuyện sẽ tốt hơn, anh cũng đừng nói mấy chuyện mất tinh thần như vậy, bảo bảo có thể nghe thấy đó~"

"Ừm, xin lỗi~" Naravit gục đầu vào vai Phuwin nghẹn ngào xin lỗi.

"Em biết là anh đang quá lo lắng, Nara, em đói, muốn ăn chút gì đó." Phuwin vừa an ủi Naravit vừa nhẹ nhàng nói. 

Nghe thấy Phuwin kêu đói, Naravit nhanh chóng thu phục tâm tình, chạy đi lấy đồ ăn cho cậu. Phuwin ngồi ở trên giường thở dài, sờ bụng, nhẹ giọng nói, "Bảo bảo, ngoan ngoan con nhé~"

Cũng may chứng nôn mửa của Phuwin cũng đã giảm sau đó, nhìn thấy Phuwin bắt đầu nhẹ nhàng trở lại, Naravit cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ban ngày đi làm, tối về cùng Phuwin dành cho nhau khoảng thời gian yêu thương.

Đợi đến khi mang thai được 8 tháng, mẹ của Naravit đến thăm, nhìn Phuwin trắng trẻo mịn màng, bà gật đầu hài lòng và liên tục khen ngợi con trai mình đã chăm sóc chàng dâu của bà rất tốt, nuôi đến trắng trẻo béo tốt và khỏe mạnh như thế này. Phuwin nhất thời chỉ biết im lặng đỏ mặt, không biết nên trả lời như thế nào.

Đến thời gian buổi tối, nhìn ngắm mình trong gương rõ là đã có da có thịt hơn, Phuwin có chút không vui, cậu tự nhéo mình và nhận ra những cơ bắp săn chắc trước kia trên người giờ đã trở nên mềm mại và núng nính, hai má sữa phúng phính, xương hàm cũng tròn trịa hơn, nhìn thế nào cũng không thấy đẹp nữa!

Naravit từ phòng tắm bước ra thấy Phuwin đang đứng trước gương với vẻ mặt buồn bã, anh tiến lại từ phía sau ôm cả eo và phần bụng phình to của cậu vào lòng, bàn tay to lớn chạm lên phần bụng nhô to, xoa qua xoa lại, anh tựa cằm lên vai người trong lòng nhẹ nhàng hỏi, "Đang làm gì đó?"

Phuwin nhìn hai người trong gương, nhìn cơ bắp rắn chắc, dáng người cao gầy của Naravit, sau đó lại nhìn chính mình, không khỏi bĩu môi phàn nàn, "Nara, có phải em xấu xí lắm không? Anh nhìn em hiện tại béo đến như vậy, trên người toàn là thịt mềm nhũn, hừ, đều là lỗi của anh!"

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Phuwin chu ra giận dỗi, Naravit không khỏi quay cười hôn cậu hai cái, vừa muốn tiến sâu hơn lại bị đẩy ra, chỉ đành ôm lấy người vào lòng dỗ dành, "Sao thế, PhuPhu?"

"Hứ, anh nhìn bộ dạng của em bây giờ nè, có phải kỳ quái và khó coi lắm phải không, anh nói xem lỡ như em sinh xong, vóc dáng không hồi phục lại được thì phải làm sao? Anh có ghét bỏ em không?" Phuwin vươn ngón tay mảnh khảnh ra chọc chọc vào ngực Naravit.

Naravit bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình, nhanh chóng hôn lên cái miệng nhỏ đang lẩm bẩm, sau khi nhận được ánh mắt buộc tội của Phuwin anh mỉm cười nói, "PhuPhu, em đáng yêu muốn chết! Anh yêu em đến điên mất, sao có thể ghét bỏ em được chứ! Hơn nữa, em đang mang thai nên mới thế, sinh xong em sẽ phục hồi vóc dáng như trước kia thôi!"

Phuwin trợn mắt đẩy Naravit ra, chậm rãi đi đến bên giường, sau khi ngồi xuống giường cậu quay mặt đi, có chút giận hờn nói, "Đều tại anh làm em mang thai, nếu anh dám ghét bỏ em, anh cứ đợi đấy!"

Naravit nhanh nhanh chóng chóng leo lên giường ôm chặt lấy Phuwin, "Phải phải phải, đều là do anh, bảo bối ngày mai em muốn ăn gì? Anh làm cho em."

Phuwin duỗi chân đá đá vào người Naravit, "Mập quá rồi, không muốn ăn nữa, không có khẩu vị!"

"Aiyo, vậy không được đâu, không ăn thì làm sao có sức?"

"Ừm, nhưng mà em không muốn ăn." Phuwin vừa nói xong bụng liền có động tĩnh, chuyển động rõ ràng của thai nhi khiến cậu vô thức sờ vào bụng mình và kêu lên, "Nara, bảo bảo cử động mạnh quá nè."

Naravit giật mình, vội vội vàng vàng hỏi, "Sao vậy, sao vậy, thấy khó chịu sao?"

Phuwin lắc đầu, nắm lấy tay Naravit đặt lên bụng mình, "Vẫn ổn, anh sờ thử xem."

Cảm nhận được dưới bụng có những chuyển động nho nhỏ, Naravit thấy thật kỳ diệu, sau đó không nhịn được cười tươi nói, "Em xem, bảo bảo cũng không đồng ý với việc em không chịu ăn, cho nên em phải ngoan ngoãn ăn đi nha!"

Phuwin nghe được lời này, có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì. Hai người nằm trên giường, sờ bụng nói chuyện một lúc, Phuwin mới được dỗ vào giấc ngủ. Từ khi mang thai, cậu dễ mệt mỏi và ngủ nhiều hơn trước, mỗi ngày Naravit sẽ dỗ cậu ngủ, sau đó mới làm nốt công việc trước khi đi ngủ. Nhưng hôm nay, Naravit không vội vàng giải quyết công việc, mà thay vào đó anh nhẹ nhàng dặn dò mọi người, kể cả mẹ mình, sau này không được nhắc tới mấy lời lẽ nhạy cảm như tăng cân trước mặt Phuwin, chỉ sợ người nào đó tâm tình không tốt mà bỏ bữa...

Mix đến thăm trước ngày dự sinh của Phuwin một tuần, hai người vừa gặp nhau liền phấn khích không thôi, vốn muốn lao tới ôm Phuwin nhưng lại bị Naravit ngăn cản, lý do là Phuwin giờ có thể chuyển dạ bất cứ lúc nào nên phải đề phòng, không thể quá phấn khích được. Mix nghe xong thiếu điều trợn muốn rớt hai mắt ra ngoài, nói như thể Mix sẽ ăn thịt Phuwin luôn vậy.

Nhưng rõ ràng là hôm Mix đến, Phuwin bắt đầu đau bụng vào đêm hôm đó, lúc đầu Naravit vẫn bình tĩnh gọi bác sĩ đến, cho đến khi bác sĩ thông báo em bé sắp chào đời, Naravit hoảng đến mức như rắn mất đầu, luống cuống không biết phải làm gì.

Những lần khám định kỳ của Phuwin đều cho kết quả rất tốt, Naravit đã cùng bác sĩ bàn bạc cẩn thận chu đáo phương pháp sinh con tại nhà, mọi vật dụng y tế đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đến cuối cùng, Naravit cùng không nghĩ ngợi được gì nữa, anh chỉ nghe thấy giọng nói của Phuwin đang nói với mình, và nhìn cả người cậu đang đầm đìa mồ hôi vì đau đớn khiến mắt Naravit đỏ hoe.

Cuối cùng, người đứng ra chỉ đạo gia đình chuẩn bị mọi thứ cho cuộc sinh nở dưới nước lại là mẹ Naravit. Chỉ cần đợi đến khi cơ thể Phuwin đạt đến độ đủ sinh thì mới bắt đầu. Cũng may ông trời không tra tấn Phuwin quá lâu, cậu rất nhanh đã đạt đến độ sinh, có thể bắt đầu vượt cạn rồi.

Sau khi thương lượng, Naravit bế Phuwin vào trong phòng, bác sĩ dạy cậu cách điều chỉnh hơi thở, nhưng Phuwin - người đang đau đớn dần dần mất đi sức lực, nếu không phải có sự hỗ trợ của nước trong bể sinh, có lẽ cậu đã chết rồi. Naravit lo lắng khóc ôm lấy cậu khi nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Phuwin, Naravit gục mặt xuống khóc, "Bảo bối, em cố gắng lên, đều do anh không tốt, lẽ ra anh không nên để em mang thai!"

Phuwin nghe thấy lời anh nói, ngược lại cậu có chút tức giận, dù Naravit có nói gì đi nữa, cậu đã đi đến nước này rồi mà anh còn nói ra những lời đau lòng như vậy, chúng ta không được hối hận!

"Aaaaa, anh câm miệng cho em!" Phuwin đau đớn mắng Naravit.

Bác sĩ ở một bên động viên nói, "Tiếp tục đi, nhìn thấy phần đầu rồi, sắp được rồi!"

Naravit càng khóc to hơn khi nghe bác sĩ nói, "Phuwin, Phuwin, xin lỗi, xin lỗi em!"

Phuwin không kịp đôi co với người đàn ông đang khóc trông đến thảm thương, cậu há miệng cắn thẳng vào cánh tay anh, dùng hết sức lực để rặn ra, ngay lập tức bụng cậu như trống rỗng, bên tai vẫn văng vẳng tiếng khóc nức nở của người đàn ông. Sau đó là giọng nói vui vẻ của bác sĩ và tiếng khóc của em bé vang lên, Phuwin nhả cánh tay đang bị cậu cắn ra rồi nằm xuống trong vòng tay của Naravit, xong rồi! Nước trong bể sinh khiến cơ thể cậu mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, đợi đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, hai mắt đau nhức sưng đỏ, Naravit ngồi ở đầu giường thấy cậu tỉnh lại liền vội vàng bước tới hỏi, "Em có sao không? Có chỗ nào thấy khó chịu không?"

Phuwin chớp chớp mắt lắc đầu, giọng cậu khàn khàn trả lời, "Không sao, nhưng cả người không còn sức, bảo bảo đâu? Là bé trai hay bé gái?"

"Là một tiểu công chúa, mẹ nói con rất giống chúng ta. Bé con rất khỏe mạnh, đang nằm ở phòng em bé bên cạnh, em yên tâm nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói em ngất xỉu vì kiệt sức, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn." Naravit cúi đầu nói.

Cảm nhận Naravit tâm tình hình như không tốt lắm, Phuwin nhẹ nắm lấy tay anh hỏi, "Nara, anh sao vậy? Không vui sao?"

Cảm xúc vốn đã nhẹ nhõm lại dâng lên khi nghe Phuwin hỏi anh, Naravit nghẹn ngào nói, "Em biết là anh đã sợ hãi đến mức nào không? Nhìn em chịu đau đớn như vậy, anh cái gì cũng không làm được, anh thật sự phát điên rồi, nhìn em ngất xỉu đi trong vòng tay anh, anh thật sự đã nghĩ rằng mình sẽ mất em, cũng may em không sao, nếu không anh không biết bản thân sẽ làm gì nữa, Phuwin, anh thật sự rất sợ!"

Cảm thấy mu bàn tay có chút ươn ướt, Phuwin nhận ra Naravit lại khóc, cậu đưa tay sờ lên tóc anh, từng chút vuốt ve an ủi, "Em không sao rồi, hơn nữa chúng ta còn có thêm công chúa nhỏ, từ nay chúng ta sẽ là một gia đình trọn vẹn, anh không chỉ cho em một mái ấm, mà giờ đây anh còn ban cho em người thân duy nhất trên đời có cùng huyết thống với em, điểu quan trọng nhất là anh đã cho em một người yêu em rất nhiều. Naravit, em từng nói với anh, em yêu anh rất nhiều."

Naravit ngẩn người, sau đó anh nhìn Phuwin, kiên quyết nhưng nhẹ nhàng trả lời, "Phuwin, anh cũng yêu em rất rất nhiều."

Như Naravit đã nói trước đó, Phuwin đã hồi phục nhanh chóng dưới sự chăm sóc của các bác sĩ chuyên nghiệp và những người xung quanh, mặc dù không thể hồi phục vóc dáng và thể trạng như trước đây trong thời gian ngắn, nhưng bản thân Phuwin cũng không lo lắng về điều đó. Vì lý do thể chất, cậu không có nhiều sữa để cho con bú, điều này cũng khiến cậu đỡ vất vả hơn, mỗi tối đều có dì giúp việc giúp chăm nom bé con để Phuwin có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. 

Nhìn thấy con gái nhỏ ngày càng bụ bẫm đáng yêu, Phuwin thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ là ở nhà lâu như vậy, cậu không khỏi thấy buồn chán, về cơ bản cậu đã hoàn thành xong các khóa học kinh doanh cấp tốc, giảng viên giảng dạy cũng đánh giá cao năng lực của Phuwin. Điều này khiến Phuwin, người đã ở nhà quá đủ bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân, cậu ngày nào cũng náo loạn hỏi Naravit khi nào cậu mới có thể đi làm lại.

Trong hai tháng đầu, Naravit lấy cớ thời gian ở cữ 100 ngày để giữ chân Phuwin ở nhà tĩnh dưỡng bản thân, Phuwin thấy bé con vẫn còn nhỏ nên cũng không phản bác gì chỉ thành thật ở nhà chăm sóc bé con.

Nhưng thời gian dần dần trôi qua, Phuwin bắt đầu thấy bất mãn, nhìn con gái nhỏ đang ngủ say, cậu trực tiếp hỏi Naravit có phải anh không muốn cậu ra ngoài làm việc mà muốn giữ cậu ở nhà, nói qua nói lại liền thấy tức giận, hai mắt bắt đầu đỏ hoe nhìn chằm chằm Naravit.

Naravit càng quan tâm Phuwin hơn sau khi cậu sinh con, anh không thể chịu nổi khi thấy Phuwin phải chịu bất kỳ tổn thương nào, không còn cách nào khác, anh đành hứa sẽ cho cậu đi làm lại sau khi kỳ nghỉ sinh kết thúc. Phuwin cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại, cậu cũng không còn nhiều thời gian chuẩn bị nữa, sau khi được Naravit đồng ý, cậu còn khoảng một tháng để dành toàn bộ thời gian cho con gái nhỏ của mình. 

Chẳng bao lâu sau Phuwin chính thức quay lại làm việc, chỉ là vị trí mới lần này là cùng Naravit chủ trì quản lý chi nhánh ở nước ngoài, đây đối với cậu là một thử thách lớn, một người mới lên làm quản lý, nhưng không thể không thừa nhận, Phuwin là người rất có năng lực và chăm chỉ, khả năng học tập xuất sắc giúp cậu nhanh chóng thích ứng với nhịp độ công việc, thậm chí cậu còn bắt đầu lên kế hoạch cân bằng giữa gia đình và công việc. Ngay cả ba của Naravit cũng không khỏi khen ngợi với con trai mình, rằng anh thực sự đã tìm được một báu vật, đối với Naravit, anh chỉ hy vọng cậu có thể nghỉ ngơi thả lỏng một chút, nhưng điều quan trọng nhất là nhìn thấy cậu được làm những gì mà cậu thích, như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi...

Hai người chính thức đăng ký kết hôn ở nước ngoài khi con gái nhỏ được 1 tuổi, ngày hôm đó không có tiệc cưới hoành tráng, chỉ đơn giản là mời Mix, cùng với các thành viên trong gia đình Naravit cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật. Đây là ý tưởng của Phuwin, hạnh phúc cả một đời của cả hai còn quan trọng hơn nhiều so với một tiệc cưới long trọng, hoành tráng, hơn nữa, cậu không có gia đình, chỉ có mình Mix là bạn bè, đối với cậu hạnh phúc là khi mọi người có thể quây quần bên nhau, nó thực tế hơn những lời chúc phúc chiếu lệ giữa những cái chạm ly chúc mừng.

Đêm đó, cả hai không ngừng quấn lấy nhau như thể đây là lần đầu tiên, sau trận mây mưa, Phuwin nằm bên cạnh Naravit, im lặng lắng nghe tiếng thở gấp của người đàn ông, thấp giọng hỏi, "Nara, lúc đầu anh nói muốn em đi theo anh, khi bao nuôi em anh đã nghĩ những gì?"

Naravit không trả lời cậu ngay, một lúc sau anh mới ôm cậu nhỏ giọng nói, "Thật ra chính anh cũng không biết, lúc đầu anh nghĩ anh phải chịu trách nhiệm với em, dù sao em cũng là người của anh rồi, không còn lý do gì để em phải đi làm loại công việc đó nữa, mãi về sau, anh mới nhận ra rằng dù ngày hôm đó anh có ngủ cùng với em hay không, thì cuối cùng anh vẫn sẽ đưa ra yêu cầu này, bởi vì khi anh bắt đầu chú ý đến em, anh biết là anh đã rung động rồi." 

Phuwin mỉm cười, vỗ nhẹ cơ ngực rắn chắc của Naravir nói, "Thì ra là anh thèm muốn em từ lâu! Nhưng mà phải nói thật, nếu như không phải anh không ghét bỏ cơ thể này của em, chúng ta cũng không đi đến mối quan hệ như vậy, em cũng không đáp ứng anh."

"Này! Nếu em không đáp ứng anh, vậy em định đáp ứng ai hả? Thế bây giờ anh hỏi lại em, em có muốn anh bao nuôi em không?" Naravit nắm lấy tay Phuwin và hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cậu.

"Không muốn, mình em cũng đâu phải không tự nuôi được bản thân, hơn nữa, chúng ta đã kết hôn rồi, là người nhà rồi!" Phuwin mắt long lanh nhìn Naravit.

"PhuPhu, kết hôn rồi có phải nên thay đổi xưng hô không? Gọi chồng ơi cho anh nghe thử nà~"

"Không muốn!"

"Gọi một lần thôi! Ná ná ná~"

Phuwin không thể chịu được chiêu làm nũng như cún con nịnh chủ này của Naravit, cậu đành chịu thua rồi nhẹ nhàng cất lên gọi chồng ơi. Khoảnh khắc này khiến Naravit hưng phấn đến mức lần nữa lật người đè lên Phuwin, cười gian xảo nói, "Ơi, vợ yêu, chúng ta sinh thêm một bé trai nữa đi!"

"Cút! Không biết là ai đã khóc đến nước mắt tùm lum khi thấy em sinh công chúa nhỏ, còn nói sẽ không bao giờ sinh con nữa." Phuwin trợn mắt.

Naravit cũng không buồn lòng, trơ tráo tiếp tục làm loạn, thản nhiên nói, "Vậy không sao, không sinh con nữa, nhưng không sinh con được thì vẫn làm những gì cần làm để có con được mà, hehe~"

Nói xong, hai thân ảnh lại quấn lấy nhau, trong lúc ân ái, Naravit hết lần này đến lần khác thổ lộ tình yêu của mình, còn Phuwin lại ngoan ngoãn đáp lại tất cả.

"Anh yêu em, Phuwin."

"Em cũng yêu anh, Naravit."


-------------------------------------------------------------------

Tada~ Chính thức end rồi ~~~

Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ tui trong thời gian qua >< Xong bộ này chúng ta lại tiếp tục có hẹn với bộ khác nhéeee

Nhân tiện, tui muốn mí mà nêu chút cảm nhận về văn phong của tui trans có ổn khum, có bị lậm QT khum ạ ~ Tui sẽ tiếp nhận những đóng góp để rút kinh nghiệm cho các trans fic lần sau ạ ><

Khọp khun na kha~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro