Chương 3:
Chiếc xe máy di chuyển rất nhanh và đến đích trong thời gian ngắn.
"Đã đến lúc xuống xe rồi." Pavel sốt ruột nhắc nhở ai đó, anh đã dừng xe một lúc nhưng cánh tay kia vẫn ôm chặt lấy eo anh mà không có ý định buông ra.
"P', gió thổi vào đầu nên em cảm thấy hơi choáng. Anh có thể cho em dựa vào anh một lúc nữa được không?" Giọng nói của Pooh có chút yếu ớt, như thể cậu thực sự không khỏe.
"Bạn đang đội mũ bảo hiểm đấy, N' Pooh." Pavel nghiến răng và lắc lắc cánh tay mình, mặc kệ tiếng kêu la của người phía sau và bước xuống xe.
"Nếu bạn cảm thấy không thoải mái, tôi khuyên bạn tốt nhất nên đi khám bác sĩ bởi vì tôi không biết chữa trị".
"Ối!" Pooh theo quán tính dẫn đến ngã nằm dài xuống yên xe và bật ra một tiếng kêu đau khổ, cố gắng thu hút sự chú ý của Pavel. Nhưng người đàn ông bước đi nhanh hơn và gần như bắt đầu bỏ chạy.
"Chắc tôi cười chết. Cả hai người họ cư xử như thể là kẻ thù của nhau."
"Con chó mưu mô và con mèo kiêu ngạo lại đánh nhau. "
"Pooh thật sự đã tìm đủ mọi cách để làm nũng với Pavel. Khi đang đội một chiếc mũ bảo hiểm xe máy dày cỡ đó thì gió thổi trúng đầu kiểu gì được 55555"
"Pavel hiểu rõ điều này nên anh ấy lập tức bỏ chạy 55555"
"Cách họ tương tác làm tôi nhớ đến rằng tôi và bạn trai cũng như thế. Tôi nghi ngờ rằng Pavel không đợi Pooh trước đó vì họ đang cãi nhau."
"Sự thật là hai người này không nên tham gia vào một chương trình hẹn hò. Họ nên tham gia một chương trình hậu hôn nhân."
"Hahahahahahahahaha."
Nhân viên bên cạnh nhìn thấy Pooh nằm đó liền định đi đến kiểm tra tình trạng của nghệ sĩ, tuy nhiên cậu xua tay ra hiệu mình không sao rồi xuống xe và cởi mũ bảo hiểm ra. Cậu thản nhiên vuốt lại mái tóc của mình, ngược lại khiến nó càng ngày càng lộn xộn, thợ tạo mẫu tóc của tổ tiết mục muốn tiến tới giúp cậu sửa lại đã nhưng bị từ chối. Pooh nhìn bộ dạng hiện tại của mình qua gương chiếu hậu, trợn mắt và dường như đã nghĩ ra ý tưởng hay nào đó, lập tức chạy về phía Pavel với mái tóc rối bù trên đầu.
"P', P' Pavel, Pavel! Chờ em với ~" Pooh vừa chạy vừa hét với người trước mặt. Giọng cậu ngày càng to, và liên tục thay đổi cách gọi tên nhằm ngăn người phía trước tiếp tục đi.
Pavel không muốn để ý đến tiếng la hét của người phía sau, anh ước gì dưới chân mình cân đẩu vân và phóng đi thật nhanh. Nhưng tiếng la hét của những cậu càng lúc càng lớn và điều đó thu hút ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh có đổ dồn về đây, mặc dù nơi này đã được nhân viên thuê nhưng xung quanh vẫn còn một số cửa hàng đang mở cửa và bọn họ cũng thò đầu ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra.
Pavel không muốn bị coi như trò hề nên đành phải dừng lại, quay đầu tức giận nhìn kẻ gây rối. Thà không thấy, Pavel không ngờ rằng Pooh lại đi tới đi lui trong trường quay với mái tóc chẳng khác gì ổ gà, cậu không biết bây giờ vẫn đang phát sóng trực tiếp sao? Tên ngu ngốc này đang nghĩ gì trong đầu mình? Cậu không hề chú ý đến hình ảnh của mình như thế nào à?
'Hãy mặc kệ cậu ta, hãy mặc kệ cậu ta!'
Pavel kìm nén bản thân và tự nhủ không được xen vào việc của người khác. Chuyện xảy ra với tên kia không liên quan gì đến anh. Nhưng giây tiếp theo lại nhịn không được khi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm mình, rồi Pooh lại vô thức lại vuốt tóc khiến nó càng thêm tệ hại.
"Này, Pooh, tóc của cậu." Pavel không thể chịu đựng được nữa và nhắc nhở.
"Anh ơi, tóc em bị sao vậy?" Pooh tỏ ra bối rối và đưa tay vuốt tiếp, như thể không phát hiện ra điều gì bất thường.
"Đừng cử động!" Pavel thực sự không thể giả vờ không biết được nữa. Anh kéo tay ai đó ra khỏi tóc và bắt đầu sửa lại cho cậu. Bản thân anh đã làm điều này nhiều lần trước đây lúc họ còn đang ở chung. Vào mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, tóc của Pooh lúc nào cũng trong tình trạng rối bù và anh chính là người đã giúp cậu tạo kiểu, có thể nói anh còn biết nhiều về mái tóc của Pooh hơn cả chính bản thân cậu.
"Làm ơn, Pooh, bạn có thể chú ý đến mái tóc của mình được không." Pavel buông tay xuống, nhìn kiểu tóc trước mặt, không khỏi thở dài, kỹ năng của mình vẫn chưa mai một.
"Nhưng em có anh mà Pavel. Anh sẽ chú ý đến em và giúp em phải không?" Pooh nhìn thẳng vào Pavel với đôi mắt sáng ngời, trên môi nở nụ cười.
"Trời ơi, tôi sắp bị con chó con này dễ thương này thu phục rồi!"
"Aww, Pooh dễ thương quá!"
"Nhưng cho tôi xin phép nói vài câu, có phải cậu ấy vừa giở trò gì không?"
"Pooh biết tóc mình rối bù, than ôi, anh ấy cố tình đến bên vợ lắc lư, tỏ ra như thể mình không biết."
"Chỉ có một con mèo ngu ngốc như Pavel mới bị lừa bởi một con chó con đầy mưu mô!"
"Vừa rồi khi gọi Pavel, Pooh chỉ gọi anh ấy bằng tên mà không dùng kính ngữ phải không?"
"Tsk, tsk, tsk, Pooh nhà tôi quá rồi!"
"Có chị nào giống tôi không, tại sao tôi luôn cảm thấy Pavel rất thành thạo trong việc sắp xếp tóc cho Pooh?"
"Cảm giác như anh ấy đã làm điều này thường xuyên vậy."
"Thật đáng sợ khi nghĩ về nó!"
"Tsk, tsk, tsk, Peow chú ý một chút nào còn Pooh ai gia ban cho người một chén trà xanh."
"Anh ấy là một chú chó con dễ thương và chu đáo."
"Đồ ngốc!" Pavel dùng tay vỗ lên trán Pooh, xoay người rời đi ngay lập tức, không ngừng hối hận vì sao mình lại xen vào việc của người khác, tại sao mình phải quan tâm đến tên khốn đó!
'Cậu ta chỉ là bạn trai cũ, chỉ là bạn trai cũ, anh đang làm gì vậy, Pavel!'
Pavel thực sự mong muốn bản thân có thể leo lên cỗ máy thời gian cho phép anh ấy quay trở lại mười phút trước và tự tát mình vì tội tọc mạch.
"Này, anh ơi đợi em với!" Pooh nhìn bóng dáng gần như bỏ trốn của ai khiến cậu mỉm cười đuổi theo.
Một lúc sau, cả hai đã đến địa điểm được tổ chương trình chỉ định. Vì không xảy ra ùn tắc giao thông nên họ là những người đến đầu tiên, vừa ngồi đợi một lúc sau thì các cặp đôi khác lần lượt xuất hiện.
"Ồ, Pavel, tôi sắp kiệt sức rồi." Michael đến gần Pavel ngay khi anh ấy đến, cả Michael và Topten đều đổ mồ hôi như suối do hậu quả của việc đạp xe nãy giờ. Khi Pavel nhìn thấy điều này, anh lập tức né tránh và cố gắng rời đi chỗ khác, nhưng đối phương nhanh chóng tóm lấy cổ anh.
"Ồ hổ?!" Pavel muốn chạy trốn khỏi người đang trong tình trạng ướt nhẹp mồ hôi này, có vẻ hai người đang chuẩn bị bắt đầu cho một cuộc đánh nhau.
"Có vẻ người anh em của tôi không đủ sức khỏe cho những việc thể chất như đi xe đạp, tôi rất muốn giúp đỡ nhưng tôi lại càng không thể để người già đi xe máy vì điều này rất nguy hiểm."
"Ồ, Pavel, bạn đây là..." Michael chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
"P' Michael ơi, uống nước đi." Pooh bưng nước trên bàn cho Michael, chen mình vào giữa để ngăn cách hai người đang chuẩn bị lao vào nhau cho một cuộc chiến.
"Bên kia có ghế trống, trông anh có vẻ mệt mỏi nên rất cần nghỉ ngơi đi."
"Ừm, cảm ơn nha N' Pooh." Michael muốn tiếp tục bóp cổ Pavel nhưng Pooh đã cắt ngang và khiến anh phải dừng lại, ngay lúc này Topten cũng giục anh đi tới giúp đỡ, anh không thể nào tiếp tục cuộc chiến trước đó mà đi sang phía bên kia.
"Tôi đang hóng tiểu phẩm của Michael và Pavel khi họ đánh nhau, nhưng tôi quá sốc trước màn chia rẽ điêu luyện của Pooh đến mức không thể ngậm được miệng."
"Ôi chúa ơi, thật tuyệt vời."
"Bạn có tính chiếm hữu quá không, Pooh?"
"Cậu dễ ghen tị vậy sao, Pooh?"
"Nào nào mau lấy giấy bút ra ghi chép ngay. Lời dạy của thầy Pooh thực sự đã giúp ích cho tôi rất nhiều."
"Tôi đã bắt đầu ghi chép rồi."
"Heh." Pavel có thể thấy rằng ai đó vẫn có tính chiếm hữu như ngày nào, nhưng tại sao cậu ta lại cho mình có quyền sở hữu anh như vậy? Cậu đang vượt quá giới hạn của một người yêu cũ.
Pooh hiểu được tín hiệu trong mắt Pavel, nhìn thẳng về đối phương với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang trả lời câu hỏi của Pavel. Nếu không phải vì đã lỡ đăng ký tham gia tiết mục này, Pooh trong lòng anh đã là người chết rồi, cậu là loại người cho dù có vô tình gặp được cũng khiến anh cảm thấy xui xẻo, tốt nhất là không nên chạm mặt nhau. Pavel không muốn tiếp tục dây dưa với Pooh nên đã lựa chọn cách tập trung lắng nghe nhân viên phổ biến luật chơi.
Trò chơi này diễn ra trên một con phố sầm uất, điều thu hút nhất ở đây với giới trẻ hiện nay chính là 4 địa điểm đặc biệt: quán cà phê hầu gái A, quán bar B, quán cà phê mèo C và nhà hàng tarot D. Lần này, các khách mời phải chọn một trong bốn địa điểm và hoàn thành các nhiệm vụ đưa ra để có thể thưởng thức những món ngon đặc biệt của cửa hàng. Và tất nhiên, việc lựa chọn cửa hàng vẫn cần được quyết định thông qua một mini game.
"Hả? Kéo, búa, bao?" Pavel bối rối khi tổ chương trình đề cập đến trò chơi này. Anh ấy cơ bản chưa bao giờ thắng và dường như có thể đoán được tương lai về số điểm của mình sẽ thảm hại như thế nào. Nhưng thực ra anh cũng không đặc biệt hứng thú với mấy địa điểm trên nên không quan trọng lắm.
[ Đá, giấy, kéo, đánh nhau, tổng có ba ván, bạn phải đánh bại hai ván để được coi là người chiến thắng, xếp hạng theo số đội thua và chọn theo thứ tự.]
"Ối!" Pavel lại thua một lần nữa. Hầu như tất cả những người chơi cùng với anh đều thắng.
Nhưng đồng đội của anh lại là Pooh, người xứng đáng là học trò tốt nghiệp của Chula, suy nghĩ rất nhanh dẫn đến ai đánh bại Pavel thì sẽ thua Pooh, nên cuối Pooh và Pavel vẫn là đội chiến thắng chung cuộc.
"Hai người này làm tôi buồn cười quá."
"Một người điên cuồng thua, một người thắng tuyệt vọng, buồn cười quá."
"Hahahahahahahahaha, chuyện gì đang xảy ra với Pavel vậy? Làm sao anh ta có thể không thắng dù chỉ một trận?"
"Tôi thực sự cười chết mất. Tôi cảm thấy mình có thể thắng được Pavel."
"Pooh mạnh quá, làm sao có thể thắng được tất cả?"
"Thần kéo, búa, bao của Hy Lạp cổ đại."
Đã đến lúc phải lựa chọn.
Pavel suy nghĩ một lúc rồi quyết định chọn quán cà phê mèo, anh ấy thích mèo và chó, và vì trước đây Pooh đã từng đề cập muốn nuôi một con thú cưng nên có lẽ cậu sẽ không từ chối. Nhưng anh không ngờ Pooh lại đưa ra lựa chọn trước khi có cơ hội lên tiếng.
"Ta muốn chọn nhà hàng tarot." Pooh không chút do dự nói ra lựa chọn của mình.
"Hả?" Pavel không hiểu, tại sao tên này lại đến nhà hàng tarot? Không lẽ cậu muốn xem bói? Cậu vẫn tin vào chuyện này à?
"Tôi nghe nói nhà hàng này nổi tiếng về việc xem tarot, tôi muốn thử." Pooh giải thích, nhưng từ trong mắt cậu, Pavel luôn cảm thấy anh chàng này có ý đồ xấu nào đó.
"Tôi biết cửa hàng này, bà ấy bói siêu chính xác!"
"Pooh muốn hỏi điều gì?"
"Tôi mạnh dạn đoán đó là tình yêu."
"Tình yêu có gì hay? Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy hai người rất xứng đôi!"
"Đúng rồi!"
Trong đầu Pavel tràn ngập suy nghĩ về việc Pooh đang âm mưu gì, suy nghĩ hồi lâu vẫn không có manh mối, khi anh vẫn còn bối rối thì đã bước đến cửa cửa hàng, nhìn thấy tấm biển quen thuộc và ký ức đã chết từ lâu đột nhiên ập đến. Cửa hàng này là nơi anh ấy đã từng muốn cầu hôn người kia trong lúc họ còn đang yêu nhau. Bởi vì người xem tarot trong cửa hàng này được đồn thổi là cực kỳ chính xác trong việc dự đoán tình yêu nên anh đã đặt cược với chó con vào thời điểm đó. Nếu bà ấy nói rằng họ đã được định sẵn là một cặp, thì Pavel sẽ đồng ý ngay tại chỗ yêu cầu của Pooh cho dù thế nào đi nữa, và ngược lại Pooh cũng cần phải đồng ý với yêu cầu của Pavel.
Pavel cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của ai đó. Tên khốn này lấy đâu ra cái sự tự tin rằng cả hai là bạn đời định mệnh khi họ chỉ là người yêu cũ.
"Đừng quên." Pooh chỉ vào số 1, và Pavel biết rằng cậu đang bảo anh đừng quên vụ cá cược.
"Có lẽ người chiến thắng sẽ là tôi." Pavel nhướng mày, bác bỏ sự tự tin mù quáng của anh chàng này.
"Meo meo meo? Hai người đang chơi câu đố gì vậy?"
"Thầy ơi, nơi này có mật thư, chúng ta không hiểu!"
"Chó rất xấu xa và mèo cũng vậy!"
Pavel trực tiếp mở cửa bước vào, lúc này đã là buổi chiều, không phải là thời gian cao điểm nên trong nhà hàng không có quá nhiều khách hàng, nhưng Pavel vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Từ khi ra khỏi nhà anh vẫn chưa ăn, lúc đầu thì không cảm thấy gì, nhưng đột nhiên lại cảm thấy đói khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn và bụng cũng bắt đầu co thắt.
Ánh mắt của Pooh luôn dán chặt vào Pavel, khi nhìn thấy anh lén lút sờ bụng mình, cậu biết rằng sáng nay chắc chắn anh ấy chưa ăn gì và đang cảm thấy đói. Nhân viên đang định giải thích luật chơi thì Pooh giơ tay về phía phục vụ hỏi liệu có thể mang đồ ăn nhẹ ra không, cậu ấy hơi đói. Người phục vụ bị con chó con dễ thương đánh trúng, lập tức muốn đồng ý, nhưng nhà hàng lại không có đồ ăn vặt, khiến cô có chút bối rối.
Pavel nhận thấy sự khó khăn của người kia và nói: "Không, thưa cô." Sau đó, anh lén nhìn Pooh và nói với cậu bằng một giọng rất trầm: "Đừng làm điều gì không cần thiết."
"Này này, cả hai đang thì thầm cái gì thế?"
"Tôi không thấy Pooh đói, tôi có cảm giác như Pavel đang đói vậy".
"Vừa rồi anh ấy sờ bụng sao? Có vẻ như mèo đói rồi."
"Hình như Pooh phát hiện ra Pavel đang đói nên bảo phục vụ mang đồ ăn nhẹ lên."
"Ừ, tôi cũng thấy vậy."
Luật chơi của nhà hàng như sau, khách mời phải chơi trò vẽ tranh và đoán từ khóa, trả lời đúng nhiều câu hỏi sẽ nhận được một số tiền nhất định, số tiền này có thể sử dụng để thử các món ăn tại đây và đặt câu hỏi cho tarot reader còn nếu không trả lời đúng câu nào thì tiếc rằng là họ sẽ phải để bụng đói do không ăn được gì.
Mặc dù Pavel rất đói nhưng anh vẫn động não và tìm ra một điểm đặt biệt trong luật chơi:
"Muốn đặt câu hỏi cho người xem bói thì cần tính thêm phí phải không?" Anh hỏi nhân viên, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định và mức phí cụ thể là bao nhiêu, Pavel có một ý tưởng hay trong đầu.
Mặc dù về cơ bản anh có thể đảm bảo rằng mình sẽ thắng cuộc cá cược với Pooh, nhưng anh hơi sợ Pooh có ý đồ xấu, vì vậy tốt nhất không nên đặt cược lần này, tiền quỹ do tổ chương trình chuẩn bị bao gồm phí xem bói và và phí ăn uống. Vì thế anh dự định thắng tiền ăn trước, sau đó giả vờ thua.
Khi trò chơi bắt đầu, Pavel đã giành vị trí là người vẽ tranh còn Pooh đoán bởi vì nếu để cậu vẽ thì về cơ bản anh sẽ không phải lo chuyện cả hai phải đi xem bói nhưng điều đó cũng có nghĩa là họ không có gì để ăn. Kỹ năng hội họa của Pooh phi thường đến mức căn bản không ai đoán được và Pavel vẫn muốn lấp đầy cái bụng đói của mình.
"Ôi trời ơi, tôi không biết khen ai bây giờ."
"Mặc dù tranh của Pavel không chi tiết lắm nhưng bạn có thể đoán được nếu nhìn kỹ và suy nghĩ về nó."
"Suy đoán của Pooh khá chính xác. Pavel về cơ bản đã biết điều đó chỉ sau một cái nhìn."
"Sự hiểu biết ngầm giữa hai người này thật đáng kinh ngạc."
"Thực sự sẽ không có vấn đề gì giữa họ cả."
"Ngọt chết tôi rồi."
Pavel thấy số tiền đã đủ, lại còn hai câu hỏi nữa nên gần như đã đến lúc bắt đầu gây rắc rối. Vì vậy anh quyết định vẽ thật khó hiểu trong hai câu hỏi tiếp theo, vấn đề là vẫn đang phát sóng trực tiếp nên không thể để lộ quá rõ ràng, anh chỉ có thể làm cho nó trừu tượng và mờ nhạt nhất có thể.
"Không, Pavel đang vẽ cái gì vậy? Tại sao kỹ năng hội họa của anh ấy đột nhiên tụt dốc?"
"Nếu không biết đáp án, dựa vào phỏng đoán sơ bộ, tôi đã không đoán được đó là nhím. Tại sao lại có con nhím có gai 360 độ?"
"Tôi nghĩ đó là một con nhím biển."
"Anh ấy không cố ý làm vậy phải không?"
"Không thể nào? Pooh đoán được rồi?"
"Ôi chúa ơi, làm sao cậu ấy có thể phát hiện từ khóa là gì?"
"Nhìn vẻ mặt của Pooh, có vẻ như cậu đã nhìn thấu suy nghĩ của Pavel."
"Luôn có cảm giác như Pavel đang cố tình gây rắc rối với thú cưng của mình."
"Cho dù Pavel có cố tình vẽ nguệch ngoạc như thế nào thì bộ não cực kỳ thông minh của Pooh cũng có thể đoán được."
"Đây không phải là tình yêu đích thực thì còn là gì."
Pavel đã thất bại. Anh đã làm cho bức tranh trở nên trừu tượng nhất có thể. Nhưng thật không may, Pooh - một bậc thầy về nghệ thuật trừu tượng, đã nhận ra nó trong nháy mắt. Chết tiệt, thật đáng nguyền rủa. Với rất nhiều tiền, Pavel đau đầu khi nhìn vào thực đơn. Giá đồ ăn ở đây không quá đắt nên với số tiền hiện tại, hầu hết có thể gọi được các món trong thực đơn đều có thể gọi được nên việc đi xem tarot là không thành vấn đề.
Nhìn Pooh đang mỉm cười nhìn mình, Pavel cảm thấy ngứa răng, tên này cố ý làm vậy, bất kể là chọn cửa hàng hay chơi game, mọi thứ đều bị cái thứ chết tiệt này chi phối. Nụ cười của Pooh càng tươi hơn khi cảm nhận được ánh mắt sát khí của ai đó, cậu cầm thực đơn và gọi một vài món, tất cả đều là đồ cay, chỉ có một số món có vị nhạt.
"Hả? Pooh không thích ăn cay? Sao cậu ấy lại gọi nhiều món cay thế?"
"Đúng vậy, trong cuộc phỏng vấn trước đây anh ấy cũng đã nói rằng anh ấy không thể ăn ớt."
"Nhưng Pavel thích đồ ăn cay."
"Cho nên, cún rất hiểu mèo."
"Ừ, họ lại ép tôi lên thuyền."
"Hầu hết mọi thứ anh ấy gọi đều là món ăn yêu thích của Pavel!"
"Này này các chị em, sao Pooh lại gọi cà phê?"
"Thậm chí là không đường, không thêm sữa."
"Nhưng không phải Pooh chỉ uống cacao thôi sao?"
"Và Pavel chỉ uống cà phê."
"Ôi chúa ơi, tôi high chết mất."
"Làm sao cả hai lại hiểu rõ về nhau như vậy!"
Khi đồ ăn được bưng ra, Pavel phớt lờ khuôn mặt tươi cười của ai đó và chỉ im lặng ăn, đồ ăn ở nhà hàng này khá cay nên anh rất thích.
"Anh Pavel, ăn chút rau đi." Pooh cầm đũa gắp rau vào bát của Pavel, vẻ mặt của cậu khiến anh không mấy dễ chịu. Anh có đôi đũa riêng của mình, vậy tại sao cậu lại phải xía vào? Không phải là anh không muốn ăn món này, mà sự thật là Pavel không muốn ăn món mà cậu gắp, nhưng bây giờ chương trình đang phát trực tiếp, nếu không ăn thì lại bắt đầu châm ngòi một cuộc tranh cãi mới mất.
Nhìn Pavel ăn đồ cậu gắp, nụ cười của Pooh càng rạng rỡ hơn, nhưng đồng thời, cậu cũng trở nên đáng ghét hơn trong mắt Pavel. Pavel quyết định trả thù người trước mặt, anh nhặt một viên thịt đưa đến miệng Pooh:
"Nào N' Pooh, món này ngon quá, để tôi đút cho bạn nhé."
Cảm nhận được cơ thể Pooh cứng đờ, Pavel dù không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng thực ra rất vui vẻ, vì anh biết chắc rằng cậu không ăn được đồ cay. Pavel thể hiện kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình, anh ấy tỏ ra thất vọng và sau đó muốn rút tay lại, nhưng không ngờ Pooh đã nuốt hết đồ ăn trong một ngụm.
"Điên à!" Pavel kêu lên tại chỗ, lập tức đưa bát tới miệng Pooh, bảo cậu lập tức nhổ thịt viên ra, đồng thời yêu cầu phục vụ rót nước ấm.
"Em ăn rồi." Pooh nhai mấy miếng rồi nuốt thức ăn trong miệng, miệng đã đỏ bừng.
"Bạn biết nó cay như nào không?!" Pavel lập tức rót nước ấm cho Pooh và ngăn cậu lấy cacao đá.
"Đừng uống đồ có đá, uống cái này đi."
"Nóng!" Pooh uống ngụm nước ấm đầu tiên liền cảm thấy đau nhức, sau đó miệng tê dại.
"Nếu bạn biết nóng thì sao lại dám ăn cay!" Pavel thật sự rất đau đầu, tên nhóc này không ăn được cay, tối nay có khả năng sẽ bị tiêu chảy.
"Nhưng P' Pavel đã gắp cho em, tất nhiên là em phải ăn." Miệng Pooh đỏ bừng, nhưng trong lời nói vẫn không hề có chút hối hận.
"Bạn!" Pavel thật sự muốn cạy mở cái đầu kia ra để xem bên trong là cái gì, mà sao có thể hành động bất chấp hậu quả như vậy.
"Em không sao." Nước ấm có tác dụng tốt hơn, Pooh không còn cảm nhận được cảm giác nóng rát trong miệng nữa.
"Đêm nay bạn sẽ phải chịu khổ đấy, con chó ngu ngốc!" Pavel không muốn quan tâm đến sự sống chết của tên này. Con chó ngu ngốc này đã không quan tâm đến bản thân mình thì một người bạn trai cũ như anh phải quan tâm làm gì? Pavel rất tức giận vì một mặt giận con chó ngu ngốc này đã ăn uống bừa bãi, mặt khác anh lại giận chính mình vì đã xen vào việc của người khác.
"Tôi khóc đây, cún con này dũng cảm đến vậy sao?"
"Trời ơi, tôi từng đến quán này rồi. Thịt viên cay lắm. Nếu ai không biết ăn cay ăn phải, e rằng sẽ cay chết mất."
"Tại sao Pavel lại lo lắng như vậy? Tôi thậm chí còn không kịp phản ứng thì trước ống kính Pavel đã đứng dậy và đưa chiếc bát ra."
"Và Pavel có vẻ biết rất rõ về Pooh, anh ấy đã trực tiếp ngăn cản cậu uống ca cao đá."
"Quan trọng hơn là anh ấy biết Pooh tối nay sẽ cảm thấy khó chịu sau khi ăn đồ cay."
"Đó cũng chính là cảm giác của chồng tôi lúc chăm sóc tôi khi tôi bị đau bụng do đã lén ăn đồ cay".
Sau chuyện vừa rồi, Pavel về cơ bản là rất tức giận nên nhanh chóng đã gọi phục vụ đến thanh toán hóa đơn. Dù đầu lưỡi của Pooh tê dại vì nóng, nhưng cậu lập tức hỏi người kia về vị trí của người xem bói.
'Con chó ngu ngốc, miệng đã sưng đến vậy mà còn nghĩ tới việc cá cược.'
Pavel giận dữ trợn mắt người trước mặt. Dù miễn cưỡng nhưng Pavel vẫn đi theo Pooh đến căn phòng phía sau, số tiền còn lại trong tay họ vừa đủ để xem. Pooh ngay lập tức đặt câu hỏi trước.
'Tên này sao lại tự tin như vậy, không sợ thua sao?'
Câu nói này hiện lên trong đầu Pavel, anh đã có chút nghi ngờ lời nói của tarot reader, dù sao thì tên khốn này khi chơi game luôn thích gian lận, và anh đã bị lừa vô số lần.
"Bạn luôn biết câu trả lời bạn muốn biết, phải không?" Bà ấy trả lời sau khi đọc bài.
"Ừ." Pooh trả lời, liếc nhìn Pavel bên cạnh.
"Lá bài nói với ta, tình yêu của bạn cần phải trải qua một ít gian khổ, chỉ có trải qua gian khổ đau đớn, mới có thể nếm được vị ngọt của tình yêu." Người phụ nữ suy nghĩ một lát, mơ hồ cho Pooh trả lời.
Pooh cảm ơn bà ấy và cậu thầm suy ngẫm kỹ về câu trả lời mà thầy bói đưa ra.
Sau đó đến lượt Pavel, chỉ có vài lời để giải thích về những lá bài anh đã lật ra.
"Hãy đi theo trái tim mình và đừng lạc lối."
Pavel bối rối, hãy đi theo trái tim mình, đừng lạc lối? Nó có nghĩa là gì? Đây thực sự là về tình yêu?
Ngay trước khi cả hai bên hỏi xong và chuẩn bị rời đi, Pooh hỏi: "Bà có nghĩ hai người chúng cháu là một cặp hoàn hảo không?"
"Đúng và không đúng."
Pavel thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe câu trả lời. Ít nhất bà ấy không nói một câu trả lời chắc chắn. Điều đó chứng tỏ anh không thua cược. Anh vô thức bỏ qua nỗi thất vọng trong lòng mình. Anh nhìn vào Pooh khiêu khích và mấp máy môi.
"Bạn thua rồi."
Đôi mắt của Pooh tối lại và khuôn mặt cậu đột nhiên sa sầm.
"Lời thầy bói nói thật kỳ lạ."
"Tôi cũng không hiểu."
"Tôi cũng không hiểu gì cả, đợi chị nào biết câu trả lời thì hú tôi với."
"Pooh thực sự đã hỏi họ có phải là một cặp không à, tôi sốc quá!"
"Bà ấy đang nói cái quái gì thế? Đúng và không đúng."
"Đợi chút, có phải Pavel đã nói là 'bạn thua rồi' không?"
"Mặc dù anh ấy không phát ra âm thanh, nhưng hình dáng miệng hẳn là như vậy."
"Trời ạ, biểu tình của Pooh đột nhiên thay đổi."
"Họ đang chơi trò chơi gì vậy?"
"Cả hai không thể nói cho chúng tôi biết sao?"
"Có nói bạn cũng không hiểu, có thể đó chỉ là niềm đam mê của họ."
"Cuối cùng, chúng tôi chỉ là một phần trong trò chơi của họ."
Bước ra khỏi nhà hàng, Pavel cảm thấy một từ chạy qua cơ thể "Sảng khoái". Bây giờ anh có thể giữ kẻ rắc rối kia tránh xa mình.
"Ôi, P' Pavel!" Sau vài giây, Pooh lại bắt đầu gây rối. Khi Pavel quay lại, anh thấy đối phương đang ôm bụng và nhìn anh một cách yếu đuối.
"Cái gì?" Pavel sốt ruột nhìn cậu.
"Bụng em khó chịu." Pooh yếu ớt trả lời.
"Vậy thì bạn nên nhờ nhân viên đưa đi gặp bác sĩ." Pavel trợn mắt. Anh không phải là bác sĩ, vậy tại sao lại nói chuyện này với anh làm gì?
"Nhưng em nghĩ sẽ tốt hơn nếu em dựa vào anh một lát." Cậu nhìn anh tỏ đáng thương với đôi mắt cún con.
"Ồ, hình như là không còn cách nào khác." Pavel gần như bật cười. Anh chắc chắn rằng tên này chắc chắn đang giả vờ, anh muốn xem cậu còn muốn giở trò gì nữa.
"Vậy chúng ta nên làm gì đây, N' Pooh."
"P' Pavel, hãy để em dựa vào anh." Pooh vừa nói vừa dựa vào Pavel một cách đáng thương và vòng tay qua eo người lớn hơn.
"Thật sao?" Pavel nhẹ nhàng nói, trong khi tay anh nhéo vào phần da thịt mềm mại ở eo Pooh trong bóng tối.
"Ố hổ." Mặt Pooh nhăn nhó vì đau.
"Có vui không, N' Pooh thua cuộc?" Pavel thì thầm vào tai cậu.
"Yêu cầu của tôi là: đừng quấy rầy tôi." Anh kéo tay Pooh ra và giữ cậu cách xa mình.
Pooh xoa xoa eo nhìn bóng dáng Pavel với vẻ mặt ủ rũ.
"Bọn họ đang bí mật nói chuyện gì vậy?"
"Họ chắc chắn là có điều gì muốn che giấu."
"Pooh, bạn thực sự thấy không ổn sao?"
"Thật ra, từ góc độ của một sinh viên y khoa, biểu hiện của anh ấy cho thấy anh ấy vẫn bình thường."
"Từ những gì bạn nói, bạn có thể biết anh ấy đang cố tình giả vờ."
"Pooh, bạn bị mèo cào phải không?"
"Có vẻ như cậu ấy đã bị véo ở thắt lưng. Bạn có thể thấy rằng Pooh liên tục xoa bóp nó."
"Pooh có vẻ không vui lắm. Họ đang nói về cái quái gì vậy?"
"Tôi thực sự muốn biết!"
Pavel không quan tâm người phía sau nghĩ gì, dù sao tâm trạng của anh lúc này cũng rất tốt, cuối cùng anh cũng thoát khỏi tên này và buổi phát sóng trực tiếp tiếp cuối cùng cũng có thể yên tĩnh hơn.
Trong trận chiến tấn công và phòng thủ, Pavel đã giành được thắng lợi lớn khi véo thật mạnh vào Pooh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro