3. Đặc biệt

                 Sau một tiếng đồng hồ trò chuyện, cuối cùng cũng đến lúc Noelle phải rời đi.

Cậu nhìn đồng hồ trên tay, rồi nhẹ nhàng quay sang Huggy Wuggy.

"Có vẻ như hôm nay đến đây thôi, Huggy."

Huggy Wuggy khẽ chớp mắt, ánh mắt nó ánh lên chút gì đó giống như sự tiếc nuối.

Dù nó không nói gì, nhưng Noelle có thể cảm nhận được.

Cậu đứng dậy, phủi nhẹ quần áo, rồi mỉm cười nhìn Huggy.

"Ngày mai tôi sẽ lại đến. Cậu muốn tôi mang theo kẹo vị gì?"

Huggy ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi chỉ vào viên kẹo màu đỏ mà Noelle đã đưa lúc trước—kẹo dâu.

Noelle bật cười nhẹ.

"Kẹo dâu à? Được thôi, tôi sẽ nhớ mang theo."

Cậu quay người bước đến cánh cửa, nhưng ngay lúc đó—

Một bàn tay to lớn đột nhiên khẽ kéo lấy vạt áo cậu.

Noelle dừng lại, ngạc nhiên quay lại nhìn.

Huggy không nói gì.

Nó chỉ nhẹ nhàng giữ lấy tay áo của Noelle, như thể không muốn cậu rời đi quá nhanh.

Noelle nhìn vào đôi mắt đen của nó, dịu dàng mỉm cười.

Cậu đưa tay lên, chạm nhẹ vào bàn tay lông xù ấy.

"Đừng lo, tôi đã hứa rồi mà. Ngày mai tôi nhất định sẽ quay lại."

Huggy Wuggy chớp mắt một lần nữa, rồi chậm rãi buông tay.

Noelle gật đầu, rồi rời khỏi căn phòng.

Bên ngoài, Tiến sĩ Harley Sawyer và Elliot Ludwig đứng chờ sẵn.

Harley nhìn Noelle đầy tò mò, còn Elliot thì chỉ mỉm cười bí ẩn.

"Tốt lắm, Noelle. Xem ra cậu thực sự có thể kết nối với Huggy Wuggy." Pierre nói, giọng điệu đầy ẩn ý.

Noelle không đáp, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu rồi bước đi.

Nhưng khi cánh cửa thép đóng lại phía sau cậu—

Huggy Wuggy vẫn ngồi yên trong căn phòng trắng, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Noelle vừa rời đi.

Như thể đang chờ đợi.

Sau khi rời khỏi khu nghiên cứu, Noelle thả lỏng vai một chút, cậu không nghĩ buổi gặp mặt đầu tiên lại có thể suôn sẻ đến vậy.

Huggy Wuggy thực sự không đáng sợ như những gì mọi người vẫn nghĩ.

không phải một con quái vật, mà giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, chỉ đang cố gắng hiểu thế giới xung quanh.

Khi trở về phòng làm việc, Noelle ghi chép lại mọi thứ—từ phản ứng của Huggy, cách nó giao tiếp, và thậm chí cả loại kẹo mà nó thích.

.....

Huggy Wuggy vẫn ngồi yên ở đó.

Đôi mắt đen của nó nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nơi Noelle vừa rời đi.

Lần đầu tiên trong đời, có một con người không sợ hãi nó.

Không những vậy... người đó còn nói chuyện với nó, cho nó kẹo, cười với nó.

Tại sao?

Huggy Wuggy không biết con người ngoài kia có thực sự đáng tin hay không.

Nhưng khi nhớ lại giọng nói ấm áp và nụ cười dịu dàng của Noelle

Ngực nó bỗng có một cảm giác lạ.

Một cảm giác mà nó chưa từng trải qua trước đây.

Nó... đang chờ đợi.

Chờ đến ngày mai.

Chờ Noelle quay lại.

.....

Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, kéo Noelle ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

"Mời vào."

Cánh cửa mở ra, và Tiến sĩ Harley Sawyer bước vào, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy suy tư.

"Tôi phải thừa nhận... cậu khiến tôi ngạc nhiên đấy, Noelle."

Noelle ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ.

"Ý ngài là gì?"

Harley tiến lại gần, đặt một tay lên bàn.

"Trước đây, không ai có thể chạm vào Huggy Wuggy mà không khiến nó phản ứng dữ dội. Vậy mà chỉ trong lần gặp đầu tiên, cậu đã khiến nó ngoan ngoãn như một con cún con."

Ông nheo mắt, như thể đang cố gắng nhìn thấu Noelle.

"Cậu đã làm thế nào?"

Noelle ngả lưng ra ghế, chậm rãi đáp.

"Tôi không làm gì quá đặc biệt cả. Tôi chỉ đối xử với nó như một sinh vật có cảm xúc... không phải một con quái vật."

Harley khẽ nhướng mày, rồi bật ra một tiếng cười trầm thấp.

"Hah... Một cách tiếp cận thú vị."

Ông nhìn Noelle một lúc, rồi chậm rãi nói.

"Leith Pierre có vẻ rất hài lòng với cậu. Tôi cũng vậy. Cậu thực sự là một viên kim cương quý giá."

Noelle chỉ im lặng, không đáp.

Harley quan sát phản ứng của cậu, rồi khẽ nghiêng đầu.

"Tôi tò mò lắm, Noelle Ethereal..."

Ông chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, giọng nói thấp xuống như một lời thì thầm.

"Cậu thực sự muốn làm bạn với Huggy Wuggy... hay cậu chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình?"

Câu hỏi ấy khiến Noelle khẽ sững lại trong giây lát.

Cậu chớp mắt, rồi khẽ cười.

"Tại sao ngài lại nghĩ hai điều đó không thể cùng tồn tại?"

Harley nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, rồi bật cười lần nữa.

"Thú vị thật."

Ông đứng thẳng dậy, vỗ nhẹ lên bàn.

"Tôi sẽ theo dõi cậu, Noelle. Tôi mong rằng sự kiên nhẫn của cậu với Huggy sẽ kéo dài... mãi mãi."

Noelle không đáp, chỉ nhìn theo bóng lưng Harley khi ông rời khỏi phòng.

Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại—

Cậu khẽ nhíu mày.

Lời nói của Harley...

Có gì đó không đơn thuần chỉ là một lời khen.

Tối hôm đó, sau khi trở về nhà, Noelle vừa đặt chân vào phòng thì điện thoại của cậu rung lên.

Màn hình hiển thị cái tên quen thuộc—Marvick Wilson.

Cậu nhấc máy, giọng nói trầm ấm từ đầu dây bên kia vang lên ngay lập tức:

"Này, Noelle! Công việc mới sao rồi? Có ổn như cậu nghĩ không?"

Noelle khẽ cười, dựa lưng vào ghế.

"Hoàn toàn rất ổn. Đồng nghiệp cũng khá thú vị."

"Thật sao? Tôi cứ nghĩ làm việc trong một công ty đồ chơi thì sẽ hơi nhàm chán đấy." Marvick bật cười.

Noelle cười theo, nhưng không nói gì thêm.

Cuộc trò chuyện diễn ra vui vẻ, cả hai trao đổi về những chuyện xung quanh, những kỷ niệm thời còn học đại học.

Nhưng có một điều Noelle tuyệt đối không nhắc đến.

Chức vụ của cậu.

Và bí mật thí nghiệm sống của công ty.

Cậu không thể nói.

Bởi vì trong những điều luật đặc biệt mà cậu phải ký khi nhận công việc này—

Khoản đầu tiên ghi rất rõ:

"Không được phép tiết lộ bất cứ thông tin nào về công ty, về thí nghiệm, hay bất kỳ điều gì liên quan đến tầng nghiên cứu."

"Mọi hành vi vi phạm sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng."

Noelle hiểu rõ sự nghiêm túc của điều luật này.

Bên kia, Marvick vẫn tiếp tục nói chuyện với giọng điệu thoải mái:

"À, hôm nào tôi qua thăm cậu nhé? Cậu chuyển nhà rồi đúng không?"

Noelle thoáng chần chừ một chút, rồi trả lời.

"Để khi nào tôi rảnh đã. Công việc hơi bận."

"Haha, cậu lúc nào cũng bận hết."

Sau một lúc, cuộc trò chuyện kết thúc.

Noelle tắt máy, thả người xuống giường, mắt nhìn trần nhà.

Cậu biết Marvick chỉ đơn thuần quan tâm đến cậu.

Nhưng...

Bản hợp đồng này giống như một sợi xích vô hình.

Dù cậu muốn chia sẻ với ai đó...

Cũng không thể.

Noelle thở dài một hơi, cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi sau một ngày dài.

Cậu đứng dậy, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng, bước vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chảy xuống, xoa dịu mọi căng thẳng trong cậu.

Cậu nhắm mắt, để mặc hơi nước bao trùm lấy mình, nhưng trong đầu lại không thể ngừng suy nghĩ về ngày hôm nay.

Sau khi tắm xong, Noelle quấn khăn tắm quanh eo, dùng tay lau qua mái tóc trắng ướt sũng của mình.

Bụng cậu khẽ reo lên, nhắc nhở rằng đã đến lúc cần nạp năng lượng.

Cậu mở tủ lạnh ra—

Trống trơn.

Chỉ có vài chai nước và một lon cà phê nguội lạnh.

Noelle bất lực thở dài. Vì mới chuyển nhà, cậu chưa kịp mua đồ ăn dự trữ.

Cậu mặc vào một chiếc áo hoodie rộng, quần thể thao, rồi cầm lấy ví và chìa khóa.

"Cửa hàng tiện lợi gần nhà vậy."

Noelle rời khỏi căn hộ, bước dọc theo con phố yên tĩnh về đêm.

Ánh đèn đường hắt xuống mặt đường ẩm ướt, không khí mát lạnh phả vào da khiến cậu cảm thấy tỉnh táo hơn.

Khi đến nơi, cậu đẩy cửa bước vào, tiếng chuông nhỏ vang lên báo hiệu có khách.

Hương thơm của đồ ăn nhanh, mùi bánh mì nướng và cà phê trộn lẫn vào nhau.

Noelle cầm lấy một chiếc giỏ, đi dọc các kệ hàng, chọn vài hộp mì, bánh quy, một ít đồ hộp và sữa.

Cậu không thích ăn đồ quá cầu kỳ, chỉ cần đủ dinh dưỡng là được.

Noelle đưa mắt nhìn lướt qua kệ hàng, rồi bỗng dưng khựng lại khi thấy một hàng kẹo dâu được sắp ngay ngắn trên giá.

Hình ảnh Huggy Wuggy chợt hiện lên trong tâm trí cậu—

Cái cách mà nó chăm chú nhìn viên kẹo chanh hôm nay, rồi ra dấu như muốn hỏi:

"Còn vị khác không?"

Noelle bất giác mỉm cười, với tay lấy một gói kẹo dâu bỏ vào giỏ.

"Cậu đã tò mò về vị dâu đúng không? Vậy lần tới tôi sẽ mang cho cậu nếm thử."

Dù biết rõ Huggy chỉ là một thí nghiệm sống, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác như...

Nó cũng giống như một con người cô độc, khao khát một sự quan tâm nhỏ bé.

Noelle không quay đầu lại, chỉ siết chặt túi đồ trong tay rồi sải bước nhanh hơn về phía bãi đỗ xe.

Cậu mở khóa xe, nhanh chóng ngồi vào ghế lái, đóng cửa lại một cách dứt khoát.

Bầu không khí bên trong xe yên tĩnh lạ thường.

Cậu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhưng không thấy ai khả nghi.

"Có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều..." Noelle tự trấn an bản thân, nhưng cảm giác bất an vẫn đọng lại.

Cậu khởi động xe, nhấn ga, rời khỏi bãi đỗ.

Suốt quãng đường về nhà, cậu liên tục kiểm tra kính chiếu hậu, nhưng không có dấu hiệu nào của chiếc xe nào bám theo cả.

Khi đến căn hộ, Noelle nhanh chóng mang túi đồ vào nhà, khóa cửa cẩn thận.

Cậu đứng tựa lưng vào cửa, thở ra một hơi dài.

"Mình quá nhạy cảm rồi... chỉ là một ngày dài mệt mỏi thôi."

Dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ cảm giác vừa rồi.

Cậu lặng lẽ đặt gói kẹo dâu sang một bên, thầm nghĩ đến ngày mai—ngày mà cậu sẽ lại gặp Huggy Wuggy.

Sáng hôm sau, Noelle thức dậy, mặc vào bộ đồ trắng quen thuộc, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

Trước khi rời khỏi căn hộ, cậu không quên cầm theo gói kẹo dâu mà mình đã mua tối qua.Khi đến công ty, Noelle bình tĩnh bước xuống tầng nghiên cứu bí mật, đi thẳng đến căn phòng nơi Huggy Wuggy đang được giam giữ.

Cánh cửa mở ra, bên trong vẫn là không gian trắng toát quen thuộc.

Huggy Wuggy đang ngồi thu mình ở góc phòng, nhưng khi thấy Noelle xuất hiện, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn đen nháy nhìn cậu chăm chú.

Noelle mỉm cười, giơ gói kẹo dâu ra trước mặt nó.

"Hôm qua cậu có hỏi tôi còn vị khác không đúng không?"

Huggy Wuggy chớp mắt, nhìn chằm chằm vào gói kẹo, rồi khẽ nghiêng đầu như đang suy nghĩ.

Noelle bước lại gần, nhẹ nhàng đặt viên kẹo vào lòng bàn tay to lớn của nó.

"Đây là vị dâu. Cậu thử xem có thích không nhé?"

Huggy chần chừ một lúc, rồi từ từ đưa viên kẹo lên miệng.

Ngay khi vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, đôi mắt của nó ánh lên một tia sáng lạ lẫm.

Noelle bật cười khẽ.

"Ngon đúng không?"

Huggy không nói được, nhưng nó nhẹ nhàng gật đầu, như một cách thể hiện sự thích thú.

Noelle cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.

Dù trước mặt cậu là một thí nghiệm sống bị giam cầm trong căn phòng lạnh lẽo này...

Nhưng trong khoảnh khắc đó, trông Huggy chẳng khác nào một đứa trẻ lần đầu được nếm thử một điều mới mẻ.

Noelle khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở tư thế có phần lúng túng của Huggy.

Nó đang giấu thứ gì đó đằng sau lưng.

"Huggy, cậu đang cầm gì vậy?" Cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò.

Huggy giật mình, đôi mắt đen tròn chớp chớp như đang suy nghĩ xem có nên đưa ra không.

Noelle quan sát kỹ, nhận ra bàn tay to lớn của Huggy đang siết chặt một vật gì đó.

Không có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng hành động này khiến Noelle cảm thấy kỳ lạ.

"Không sao đâu, cậu có thể cho tôi xem không?" Cậu ngồi xuống, giữ khoảng cách an toàn để Huggy không cảm thấy bị đe dọa.

Huggy do dự một lúc, rồi chậm rãi đưa vật đó ra trước mặt Noelle.

Noelle mở to mắt.

Đó là một con búp bê nhỏ, có vẻ như được làm từ những mảnh vải vụn chắp vá lại với nhau.

Cậu nhìn kỹ hơn—

Những đường may trên búp bê rất vụng về, nhưng rõ ràng ai đó đã cố gắng khâu chúng lại.

Và điều đặc biệt nhất—

Con búp bê có mái tóc trắng và đôi mắt xanh dương.

Noelle khẽ sững người.

"Cậu... làm cái này sao?"

Huggy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt con búp bê vào tay Noelle.

Bàn tay của Huggy quá lớn, nhưng nó lại cầm món đồ này một cách cẩn thận đến đáng ngạc nhiên.

Noelle cảm thấy tim mình khẽ rung động.

Noelle nhẹ nhàng nâng con búp bê lên, quan sát kỹ từng đường chỉ vụng về.

Mái tóc trắng được làm từ những sợi vải nhỏ, đôi mắt xanh dương được thêu bằng những đường chỉ đơn giản nhưng đầy cố gắng.

Không còn nghi ngờ gì nữa—

Huggy đã tự làm con búp bê này.

Và nó giống cậu.

Noelle ngước nhìn Huggy, ánh mắt cậu pha lẫn ngạc nhiên và cảm động.

"Cậu... làm cái này vì tôi à?"

Huggy khẽ gật đầu, đôi mắt nó lóe lên một tia cảm xúc khó diễn tả.

Như thể—

Nó muốn đáp lại lòng tốt của cậu, nhưng không biết cách nào khác ngoài việc tạo ra món quà này.

Noelle cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại.

Dù Huggy là một thí nghiệm sống, là một con quái vật bị giam giữ dưới tầng hầm lạnh lẽo này—

Nhưng ngay lúc này đây...

Noelle không còn nhìn thấy một thí nghiệm nữa.

Thứ cậu thấy trước mắt—

Là một tâm hồn cô đơn, đang cố gắng thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của nó.

Noelle mỉm cười, cẩn thận ôm con búp bê vào lòng.

"Cảm ơn cậu, Huggy. Tôi rất thích nó."

Huggy mở to mắt, rồi bỗng dưng khẽ rúc đầu vào lòng bàn tay to lớn của mình như đang xấu hổ.

Noelle bật cười nhẹ.

 Khi hết giờ, Noelle vừa bước ra khỏi phòng của Huggy, thì bắt gặp Tiến sĩ Harley Sawyer đang đứng chờ sẵn bên ngoài.

Harley đưa mắt nhìn cậu, khoanh tay lại.

"Cậu làm tốt lắm. Nếu duy trì như thế này lâu dài, thì rất tốt."

Noelle mỉm cười nhẹ, gật đầu.

"Cảm ơn ngài."

Harley bất chợt nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên sự thích thú.

"Nhưng hôm nay, tôi có thêm nhiệm vụ mới cho cậu."

Noelle khựng lại.

"Hả? Nhiệm vụ mới?"

Harley quay lưng, ra hiệu cho cậu đi theo.

"Đúng vậy. Cũng là điều trị tâm lý cho một thí nghiệm sống khác."

Dưới ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, Noelle bước theo tiến sĩ Harley Sawyer vào một căn phòng thí nghiệm khác. Không khí ở đây có vẻ lạnh hơn, mang theo một mùi kim loại nhàn nhạt. Khi cánh cửa trượt mở ra, trước mắt cậu hiện lên một vật thể kỳ lạ đang được đặt trên bàn thí nghiệm bằng kính.

Đó là một món đồ chơi trông giống như một con nhện, nhưng có điều gì đó khác thường ở nó. Toàn thân sinh vật này được phủ một màu hồng rực rỡ, khiến nó trông không hề giống một cỗ máy vô tri. Đôi mắt màu xanh lá sáng rực của nó chớp chớp liên tục, tựa như đang quan sát cậu một cách đầy đề phòng. Noelle cảm nhận rõ ràng một luồng năng lượng kỳ lạ phát ra từ nó – không hẳn là sự sống, nhưng cũng chẳng giống một cỗ máy vô hồn.

Bỗng nhiên, món đồ chơi nhỏ bé ấy khẽ rung lên, tám chân kim loại cào vào mặt bàn tạo ra những tiếng "lạch cạch" đầy khó chịu. Cặp mắt xanh loé lên một tia giận dữ, như thể nó không hề thích sự hiện diện của Noelle. Cậu lùi lại một bước theo phản xạ, cảm thấy gai ốc trên tay mình dựng lên.

Tiến sĩ Harley khẽ cười, như thể ông đã quen với phản ứng này. Ông bước lên, chạm nhẹ vào thiết bị điều khiển bên cạnh. 

- "Đừng lo," ông nói bằng giọng điệu có phần thích thú. 

- "Nó chỉ đang cố bảo vệ chính mình thôi."

Nhưng Noelle không chắc liệu mình có thể tin vào điều đó hay không...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro