4
Chính tôi cũng không tin được, tên này lại có thể dễ dàng đồng ý, thôi kệ vậy, đến đâu đối phó đến đó.
Hắn ta đưa tôi ra khỏi phòng giam, sau đó trực tiếp dẫn tôi lên xe riêng, ra khỏi trụ sở cảnh sát. Đi được nửa đường, tôi đành lên tiếng
- tôi có bệnh về dạ dày, đi đột ngột như này thật sự không mang thuốc, mà không có thì.. sẽ rất nguy hiểm.
- vậy dừng mua thuốc, không thể để nghi phạm chết được.
Tôi biết ngay mà, cái tên này không hề có ý nghĩ tốt cho tôi tí nào, chỉ muốn lời khai từ phía tôi. Anh ta xoay bánh, thật sự có ý định rẽ vào cửa hàng thuốc. Khi chuẩn bị xuống tôi cũng thấy hắn xuống cùng, nên vội lên tiếng
- tôi xuống mua là được, không cần phiền anh đâu
- rồi cô bỏ trốn thì tính sao ?
- bỏ trốn được thì tôi đã trốn từ lâu, tôi là không thể ra ngoài quá lâu, tin tôi đi!
Lấy được lòng tin từ anh ta, tôi vội nhảy xuống xe, đi thẳng vào trong cửa hàng. Mua vội một vỉ thuốc dành cho đau dạ dày, song nhanh chóng mua thêm một liều thuốc riêng, mong rằng chúng sẽ giúp tôi đêm nay.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, một lúc lâu sau mới chịu đỗ lại. Tôi không giấu khỏi sự ngạc nhiên khi thấy nơi này, vội bật ra câu cảm thán trong lòng. Chỉ là cảnh sát mà lại giàu đến thế, tôi thật không biết nghề này lại có thể dư giả như vậy. Sớm biết cũng đã làm cảnh sát rồi..
Mải mê với những suy nghĩ của riêng, thấy tôi cứ bần thần quan sát căn nhà, Jungkook vội lên tiếng
- được rồi, đã về đến nhà riêng của tôi, cô thoả mãn rồi chứ, giờ mau nói hết mọi chuyện cho tôi.
- để sáng mai cũng được mà, giờ đã muộn lắm rồi..
- được rồi, vậy cô ngủ ngoài này đi.
Chưa kịp trả lời thì tên đó đã đi mất, tôi đang vật lộn với suy nghĩ của mình rằng không biết phải dùng số thuốc này thế nào đây, thì đột nhiên lại hướng mắt ra phía cửa. Phải rồi, anh ta đã lên ngủ, tôi lại ở dưới này một mình, cũng không nhất thiết phải dùng đến kế hoạch của tôi. Vội hả hê với suy nghĩ của mình, tôi nhẹ nhàng từng bước tiến đến chỗ cửa, rồi lại bị giật mình bởi giọng nói phát ra từ phía sau
- phải có mật khẩu mới có thể mở được, sao, định trốn ?
- kh-không.. tôi.. chỉ định đi tới hướng bếp thôi, tôi phải uống thuốc mà..
- mau đưa tay!
Anh ta vừa nói vừa rút từ sau lưng chiếc còng số 8, trời, chẳng lẽ định còng tay tôi trở lại đồn cảnh sát. Tôi sợ hãi, giấu đôi tay sau lưng, không dám đưa cho hắn.
Jungkook không đợi được thêm, vội giật tay tôi lại, xong đó chủ động còng tay tôi vào tay anh.
- tốt nhất lời khai của cô nên có hiệu quả!
Thôi xong, tôi đã gần như bị động, cái tên này thật sự quá nguy hiểm, không thể lường trước được điều gì.
- vậy tôi vẫn có thể uống thuốc chứ ?
- được.
Tôi vội kéo tay của cả hai vào trong, sau đó nhờ sự chỉ dẫn của anh ta để lấy nước, vì tay bị còng của Jungkook là tay phải nên việc hoạt động sẽ khá khó khăn. Thấy anh ta cứ loay hoay không thôi, hiểu ý tôi vội lên tiếng
- để tôi lấy nước giúp anh.
Thấy anh không nói gì, được đà, tôi xoay hẳn người để rót nước, sau đó nhanh chóng làm những gì cần làm.
Jungkook thấy tôi nghiêng hẳn người rót nước, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, vì tôi chỉ còn một tay, nên hành động sẽ khó khăn hơn trước.
Jungkook đi thẳng lên lầu, tay tôi theo đó mà cũng bị kéo đi. Thấy tôi chuẩn bị leo lên giường, hắn ta vội giật tay lại, khiến cả người tôi chững lại
- ngủ dưới đất!
Tròng mắt tôi vội mở to, sau đó cũng đành giãn xuống, cũng phải thôi, nếu là tôi thì đã không có chuyện đưa về nhà rồi nói gì là ngủ chung. Thứ anh ta muốn cũng chỉ là thông tin từ lời khai của tôi. Sắp xếp chỗ cho thuận tiện một chút, sau đó cũng tắt đèn đi ngủ. Thân tôi nằm dưới sàn, một tay thì phải đặt trên giường vì bị xích với Jungkook, cái tên đó thì dễ dàng chìm vào giấc ngủ, để mặc tôi cứ loay hoay mãi dưới đất.
Chờ đợi một hồi vẫn không thấy động tĩnh gì từ anh ta, tự hỏi rằng tôi đã cho quá ít đến nỗi không thể phát tán ? Ngẩng lên thì thấy hắn ta đã thực sự ngủ say, chẳng lẽ tôi phải trực tiếp hành động ? Tôi biết những hành động sắp tới của mình là vô cùng nguy hiểm, có lẽ cả đời này cũng không dám nghĩ tới chứ đừng nói là làm.. Thời gian không còn nhiều, đâm lao thì phải theo lao, sở dĩ tôi phải muốt mặt làm những chuyện mà tôi chưa bao giờ làm là vì ngoài cách này ra, tôi không thể nghĩ được gì thêm để cứu bản thân mình.
Hít một hơi thật sâu, tôi vội đứng thẳng dậy, từ từ bò lên giường.
Theo những gì tôi quan sát được ở quán bar, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm. Gạt lòng tự trọng sang một bên, tôi ngồi hẳn lên người anh ta, sau đó mạnh bạo cuối xuống hôn thật sâu. Tôi ngại đến phát nóng cả hai tai, chỉ biết nhắm chặt mắt theo quán tính mà hành động. Hắn thấy có vật nặng đè lên người cũng dần tỉnh táo, sau đó được một phen bất ngờ khi thấy tôi đang hôn hắn. Tôi cảm nhận được hắn cố ý dừng lại một lúc, sau đó mới dùng tay kéo tôi ra. Nhưng tôi vẫn ngoan cố, bám chặt lên người hắn, tay di chuyển lên xuống. Cảm nhận được lực tay của hắn đã giảm, tôi vội mừng thầm, có lẽ thuốc đã ngấm. Tôi dứt khỏi nụ hôn đó, chưa được bao lâu, liền bị tên đó bắt lấy gáy, tiếp tục nụ hôn bị bỏ dở. Tay hắn nhanh chóng luồn vào áo tôi, khiến tôi kinh hãi một phen, tên này rốt cuộc ăn tạp vậy sao, có thể dễ dàng như vậy với một người lạ ? À mà cũng phải, một phần là do tôi chủ động, một phần là do xuân dược mà tôi đã lén bỏ vào. Cứ tưởng cuối cùng hắn cũng cho tôi thở nhưng không, hắn không nói không rằng, một cước lật hẳn người tôi xuống dưới thân hắn, dùng đôi môi day dưa xuống tận hõm cổ tôi, một tay cố gắng cởi bỏ quần áo của hai người, tay còn tại vẫn bị còng với tay tôi. Tôi cảm nhận mọi thứ chỉ xảy ra trong vòng một giây vậy, trên người tôi giờ chẳng còn thứ gì che đậy. Hắn hung hăng hơn tôi nghĩ. Vội giật mình tôi đẩy nhẹ hắn ra, vòng tay ôm lấy cổ hắn thì thào
- thả em ra, không cho người truy tìm em nữa, thì anh muốn gì cũng được!
Jungkook gần như không tỉnh táo, gắng gượng ngồi thẳng người dậy, lục tìm trong túi quần, sau đó lôi ra một chiếc chìa khoá, cởi khoá còng tay tôi ra. Tôi thật sự có chút ngờ vực, tại sao mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, dễ dàng đến mức đáng sợ. Liệu thứ tôi đánh đổi có mang lại kết quả thoả đáng ?
Anh ta sau khi cởi khoá còng cho tôi, hung hãn cúi xuống hôn, sau đó nhanh như cắt cho thẳng thứ đang cương cứng đó vào trong tôi. Tôi cố giữ cho mình tỉnh táo nhất có thể, nhưng anh ta cứ triền miên liên tục cho tới nửa đêm.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, mặc kệ thân dưới đau rát nhường nào, tôi cố gắng gượng dậy nhặt lấy quần áo để rời đi, lúc này mới biết tay tôi và hắn vẫn bị trói buộc với nhau. Rõ ràng đêm qua đã tháo, vậy tại sao sáng nay lại..?
Không còn nhiều thời gian, tôi một tay vẫn phải để trên giường để không gây động tĩnh gì cho tên kia, một tay thì bới tung mọi thứ để tìm chìa khoá
- tìm cái này ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro