9
Sáng sớm hôm sau tôi liền tỉnh dậy, lại thấy Jungkook đã về nhà từ bao giờ, anh vẫn còn ngủ yên trên giường, tôi thầm đoán tối qua có lẽ anh về rất muộn, nên bây giờ mới chưa chịu dậy. Không muốn làm phiền, tôi để Jungkook nghỉ ngơi thêm, sau đó bắt tay vào làm bữa sáng cho anh. Điện thoại tôi chợt rung lên một hồi chuông, là từ Han MinHyun. Cậu ta hẹn tôi ra quán cafe gần nhà để nói chuyện, dù gì vẫn còn khá sớm, Jungkook cũng chưa dậy, ăn sáng một mình cũng khá buồn nên tôi quyết định sẽ giấu anh mà đi gặp cậu ta, tôi có cảm giác Jungkook không thích Han MinHyun cho lắm.. Nhắn lại cho MinHyun một câu, tôi vừa định tắt máy thì lại thấy phần tin nhắn của Jungkook hiện lên. Tôi bèn nhấn vào thì mới biết, tin nhắn tối qua tôi đã nhấn gửi cho anh, rõ ràng trong trí nhớ của tôi, tôi không hề dám gửi, tôi lấy đâu ra dũng khí đó chứ.. mà.. Jungkook cũng không trả lời lại.. khiến tôi chỉ biết ôm đầu mà ngại ngùng..
Tôi nhanh chân thay một bộ đồ thoải mái, không quên ăn mặc kín đáo một chút, tôi vẫn nên đề phòng ông ta, không ở gần anh khiến tôi không an tâm chút nào. Bước vào quán cafe đã thấy MinHyun ngồi đợi tôi sẵn. Trong lúc đợi nước, tôi đã kể tường tận sự việc tôi gặp Jungkook mà hôm trước mới chỉ có thể nói qua trong điện thoại
- căn hộ của tôi đủ rộng, nên chị có thể về ở chung, đừng ở nhà tên cảnh sát đó nữa, cũng không cần phải giúp việc cho hắn!
- tôi thấy ở với anh ta an toàn hơn..
Tôi làm sao có thể về ở với Han Minhyun, mặc dù như vậy tốt hơn, nhưng tôi thật lòng không muốn rời đi chút nào, và vụ việc cũng chưa được giải quyết triệt để, tôi vẫn muốn ở lại cùng anh.
- tôi nghĩ anh ta cho chị ở lại chỉ vì công việc thôi, anh ta lợi dụng chị để có thể bắt được Kang SeokChul, không hề có chút ý tốt!
Điều cậu ta nói có thể là đúng, nhưng tôi vẫn mặc kệ, có thể đối với anh, tôi chỉ là vật nhỏ để lợi dụng làm việc, chưa từng có gì hơn, nhưng tôi thì khác.. Hằng ngày tiếp xúc như thế, ít nhiều cũng để lại một ít kí ức về anh trong lòng tôi. Tôi thừa nhận tôi có một quá khứ không đẹp, tôi cũng không hoàn hảo, tôi thiếu thốn tình thương. Nhưng anh, một người xa lạ, lại không ngần ngại cho tôi cảm nhận thứ tình thương tôi luôn ao ước đó. Anh đứng ra bảo vệ tôi, khiến tôi luôn có một cảm giác an toàn khi bên anh, không hề phải lo sợ như trước kia, nhiều lúc tôi chỉ ước, liệu tôi có thể ở mãi như này với anh, chỉ sợ tới lúc Kang Seokchul bị bắt, tôi đã hết giá trị lợi dụng, anh liền một phát có thể phủi bỏ tôi..
Tôi không dám thừa nhận thứ tình cảm này, bởi ngay từ đầu, anh là người tôi căm ghét nhất, anh lấy đi lần đầu của tôi một cách trắng trợn trong khi đã thỏa thuận, nhưng sau đó lại khiến tôi có một cảm giác an tâm khi người đó là anh. Dần dần là những hành động cũng như lời nói mang đầy ý quan tâm từ anh, anh như một vỏ bọc an toàn mà tôi có thể nép vào.. Thử hỏi sao tôi có thể rời xa ?
Thấy đã quá giờ, chắc Jungkook cũng đã dậy, tôi vội chào tạm biệt MinHyun mà rời đi, không quên dặn cậu cẩn thận bởi người của Kang Seokchul. Tôi đủ thông minh để biết Han MinHyun có ý gì với tôi, việc cậu bảo tôi về ở chung cũng là lo lắng thực, nhưng tôi không muốn cậu bị liên lụy đến, cậu còn gia đình, ông ta nếu tóm được sẽ lôi ra đe dọa, còn tôi chẳng còn gì để mất, thì lo cái gì, thứ tôi lo ngại bây giờ, là cái người ngày đêm lao đầu ra ngoài chỉ để tìm Kang Seokchul..
Jungkook đứng ở ban công đã nghe thấy tiếng xe, vội ngó ra ngoài mới thấy Han MinHyun đưa tôi về. Lúc tôi mở cửa vào nhà cũng là lúc mà anh bước từ cầu thang xuống
- anh dậy rồi ư-
- cô đi đâu mới về vậy ?
- à.. tôi đi gặp Han MinHyun, người làm chung với tôi trước kia mà tôi đã nhắc đến-
- lần sau đừng đi gặp linh tinh như vậy nữa ? Cô không biết bây giờ ra ngoài là vô cùng nguy hiểm à ?
Chỉ vọn vẻn vài câu, Jungkook ung dung đút tay vào túi quần, sau đó vào bàn ăn sáng. Tôi cũng nhanh chân chạy vào, sau đó ngồi xuống bàn mà ăn. Thấy tôi cứ ăn mà không chịu nói gì, Jungkook bèn nhớ lại chuyện tối qua mà trêu chọc
- tin nhắn tối qua..
Tôi đang ăn mà gần như muốn nghẹn lại ở cổ họng, vậy là anh nhìn thấy rồi, thật ngại chết mà
- à.. cái tin nhắn ấy.. tôi nhắn nhầm.. lúc ngủ quên lỡ tay ấn nhầm..
Khóe miệng anh cố gắng nhịn cười, ánh mắt cứ hướng thẳng lên tôi
- nhớ thì có thể gọi.
Nói xong, anh liền đứng dậy mà lên phòng, bỏ tôi lại trơ mắt nhìn anh trong phòng bếp. Tôi đã ngại nay còn ngại hơn, cái gì mà nhớ chứ ? tôi đơn thuần chỉ là lo cho anh, chỉ là muốn anh về sớm thôi mà..
________
Đi qua thư phòng, tôi thấy Jungkook đang chăm chú xem giấy tờ, vội nán lại đôi chút, người ta nói đúng, đẹp nhất vẫn là khi tập trung, Jeon Jungkook như này, thật khiến tôi mất kiểm soát mà chỉ biết ngắm trộm anh qua khe cửa.
Jungkook bắt gặp tôi lấp ló bên cánh cửa, vội gọi tôi vào. Tôi giật mình thu lại mọi suy nghĩ của riêng, sau đó cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà vào phòng
- sáng nay cô ra ngoài với cậu ta làm gì ?
Jungkook hình như chịu không nổi, bèn lên tiếng hỏi
- à.. cậu ấy nói muốn tôi tới ở cùng không muốn phiền tới anh-
- không được, cô nên ở cạnh tôi, tuyệt đối không được ra ngoài, những người có liên quan tới Kang Seokchul đều đã bị ông ta ra tay giết hại hết cả rồi..!
Tôi có chút giật mình như không tin vào mắt mình, ông ta đúng là nhanh tay, đang bị truy nã như vậy mà vẫn có thể hành động, quả không hổ danh..
Jungkook thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi vào vế sau câu nói của anh, nhanh nhẹn lấp liếm ý muốn của riêng mình. Một phần là vì lo lắng cho cô thật, việc anh phải tăng ca muộn đến vậy là do hành động của ông Kang đã đến tai cảnh sát, khiến họ không kịp trở tay. Kang Seokchul giết hết như này, không phải là muốn bịt đầu mối sao ? Vậy người liên quan duy nhất còn sót lại chính là cô, điều này càng làm Jungkook thêm lo nghĩ, cộng thêm việc Han MinHyun liên tục muốn đem cô đi, càng làm anh thêm thôi thúc muốn cô chỉ ở yên bên cạnh mình.
___________
Tôi nằm yên trên giường, không dám động đậy cũng như không dám nhúc nhích. Thật ra, trước đó Jungkook có dọa tôi một phen khiến tôi bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn nghe lời anh mà không ương bướng.
Tôi chuẩn bị tắt đèn để đi ngủ thì lại thấy Jungkook từ cầu thang bước xuống, tưởng anh muốn uống nước nên tôi cứ mặc kệ mà leo lên sofa nằm trước. Lúc sau mới để ý Jungkook đã đứng trước mặt tôi
- cô lên kia ngủ đi.
Tôi bất ngờ trước lời đề nghị của anh, lên kia là lên phòng anh ngủ sao ?
- ...vậy anh ngủ đâu ?
- ngủ cùng cô.
Mắt tôi mở to hết cỡ nhìn anh, khi không tự nhiên lại đòi ngủ chung ?
- kh-không cần đâu.. tôi quen ngủ dưới này rồi..
- cô không sợ đêm đến, ông ta sẽ lẻn vào nhà mà thủ tiêu cô sao ? giờ mục tiêu chỉ còn mỗi mình cô, cô lại ngủ một mình dưới này, có kêu cứu tôi cũng không nghe thấy.
Lời anh nói như một cơn bão khẽ thoáng qua đầu tôi, đôi mắt lại liếc nhìn ra phía cửa ra vào lẫn cửa sổ, cửa sổ như này.. đúng là có chút không an toàn cho lắm. Tôi lại bắt đầu suy diễn lung tung, rằng liệu ông ta có cử người đêm đến lộng hành, ở đâu đó mà ngắm bắn từ xa, một phát liền có thể giết người mà không để lại dấu vết..?
Nghĩ nghĩ suy suy một hồi, tôi vội rón rén đứng dậy, mím chặt môi, tay ôm chăn cùng gối đứng sát lại gần anh. Jungkook khóe miệng có nhếch lên một chút, trong đầu vội để lại hai chữ "dễ lừa" sau đó cùng tôi đi lên phòng.
Anh thì có thể ngủ ngon lành, còn tôi thì không. Nếu như không có tiếng quạt, cảm tưởng có thể nghe thấy tiếng thình thịch từ tim tôi.. Vội liếc mắt sang nhìn anh, thấy anh đã chìm vào giấc tự bao giờ, nhẹ nhàng xoay người đối diện, tôi cứ thế mà thoải mái nhìn ngắm mọi thứ, cho đến khi tự mình chìm vào giấc mộng riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro