Chương 2: Con Mồi Cuối Cùng
Dưới tán rừng nặng mùi mưa cũ, Naru bước chậm rãi với một túi da trên vai. Cô đã quen với việc lặng lẽ ra đi từ sớm, để tránh ánh mắt tò mò trong trại. Những người Comanche tôn trọng cô – dĩ nhiên – nhưng Naru biết rõ điều gì nằm phía sau sự tôn trọng đó. Họ không hỏi, không đào sâu, nhưng họ tránh ánh mắt cô, như thể cô mang theo thứ gì đó lạ.
Thứ gì đó không nên sống sót sau cuộc săn ấy.
Và giờ, cô đang nuôi hắn.
Hắn – Feral Predator – vẫn nằm ở đó. Vẫn còn thở. Mắt không còn nhắm suốt nữa, nhưng cũng chẳng rời khỏi những bóng cây lướt qua phía trên. Những cử động khẽ khàng trong rừng không khiến hắn giật mình. Hắn đang lắng nghe. Hắn biết.
Naru quỳ xuống bên cạnh, để túi da cạnh hắn, lấy ra chút thịt khô, nước và vài loại rễ cây được phơi khô.
“Ngươi ăn được cái gì trong đống này không?” cô lẩm bẩm. Biết rằng hắn không trả lời.
Hắn không ăn, nhưng cũng không phản ứng dữ dội. Chỉ đưa mắt nhìn cô, như thể đang đọc suy nghĩ cô. Một con thú lạc bầy, bị thương, mất tất cả — nhưng chưa chết. Một thợ săn không còn con mồi.
Và có lẽ chính điều đó làm hắn còn đáng sợ hơn.
Ba ngày trôi qua, hắn đã có thể tự ngồi dậy. Dáng đi vẫn khập khiễng, nhưng ổn định. Vết thương đã bắt đầu lành theo cách kỳ dị — không giống con người. Máu xanh chuyển sang màu sậm, khô lại như lớp nhựa dính. Mỗi lần hắn cử động, những vết sẹo cũ lại nhô lên như lớp giáp thứ hai.
Naru không hỏi tại sao hắn không giết cô. Cũng không giải thích vì sao cô lại tiếp tục quay lại. Giữa hai kẻ sống sót này, lời nói không phải là thứ cần thiết nhất.
Đêm thứ bảy, cô nằm co mình trong khe đá đối diện. Cách hắn vài mét. Rìu luôn để sát tay. Trong giấc ngủ chập chờn, cô nghe tiếng động nhẹ – như móng vuốt cào qua đá. Mở mắt ra, cô thấy hắn đang đứng. Nhìn cô. Không di chuyển. Không mang vũ khí.
Hắn nhìn cô như thể… đang do dự điều gì đó.
Và rồi, bằng một thứ giọng khàn khàn, lạ lẫm và lẫn với âm thanh gầm gừ, hắn nói — không phải bằng lời, mà bằng thiết bị phiên dịch bị hỏng một phần trên giáp vai.
“...Ngươi... không bỏ đi.”
Một câu, vỡ vụn, méo mó, nhưng rõ ràng.
Naru ngồi dậy, tim đập mạnh. Cô không biết nên sợ hay tức giận.
“Vì ta nghĩ ngươi cũng là con mồi cuối cùng.” cô nói khẽ. “Cũng giống ta mà thôi.”
Hắn không đáp.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, giữa hai kẻ từng là thù địch, một thứ im lặng khác hiện diện — không phải căng thẳng, mà là… đồng loại.
Không phải trong giống loài. Mà trong nỗi cô độc. Ngày hôm sau, dấu hiệu đầu tiên của mối nguy mới xuất hiện. Một con quạ chết nằm cách chỗ họ trú chưa tới trăm bước chân. Mắt nó bị rút ra. Lông bị đốt xém. Không dấu vết thú hoang. Không vết cắn.
Chỉ có một thứ: ký hiệu được khắc trên đất — lạ lẫm, sắc lẹm, bằng công cụ không thuộc về nơi này.
Feral Predator cúi xuống, bàn tay khẽ run. Naru đứng sau hắn, nhận ra: hắn sợ. Không phải vì ký hiệu. Mà vì kẻ để lại nó. Cô hỏi, nhỏ đến nỗi như gió lướt qua lá:
“Là đồng loại của ngươi à?”
Hắn lặng thinh.
Và rồi, bằng âm thanh yếu ớt, hắn trả lời — lần này không qua máy móc.
“Không... còn... là đồng loại.”
___
Gió đêm thổi qua rừng rậm, rít như tiếng thở của một thứ gì đó khổng lồ ẩn mình giữa bóng tối. Naru không ngủ. Mắt cô dõi qua khoảng không giữa những thân cây thẫm đen như mực, tai lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất. Tiếng côn trùng, tiếng lá khô va vào nhau – tất cả đều bị lấn át bởi một cảm giác không thể gọi tên. Một cảm giác bị săn.
Hắn không ngủ. Hắn đứng bất động như một cái bóng khổng lồ, mắt quét qua màn đêm. Không nói. Không rời khỏi chỗ. Không phải sợ. Mà là chờ...một thứ gì đó.
Naru chưa bao giờ thấy hắn như thế. Không tính lần cả hai giao chiến trước kia – lần hắn giết mọi thứ cản đường. Cô không biết cái gì có thể khiến một thợ săn như hắn… im lặng và cảnh giác đến như vậy.
Cô không cần hỏi. Hắn cũng không định giải thích. Nhưng đêm ấy, rừng rậm đã tự lên tiếng.
Một tiếng gầm vang lên từ phía đông – không giống tiếng thú hoang, cũng không giống bất kỳ sinh vật nào Naru từng nghe. Nó không chỉ chói tai, mà còn mang theo rung động — như thể đất dưới chân cô thở gấp.
Feral khẽ cúi thấp người. Tư thế sẵn sàng chiến đấu. Naru nắm chặt rìu, tim cô đập nhanh hơn.
“Có cái gì đó…” cô thì thầm.
Hắn không nhìn cô, chỉ đáp – khẽ, nghẹn:
“Nó… không săn để sống. Nó săn để… trừng phạt.”
Bầu trời sụp tối hoàn toàn, và cái thứ đó đến.
Ban đầu là một cái bóng – cao hơn bất cứ sinh vật nào trong rừng. Rồi là ánh sáng mờ đỏ lập lòe từ những hình dạng kim loại nhọn hoắt. Mỗi bước nó đi, cây cối nghiêng rạp. Không một tiếng kêu nào từ rừng. Mọi thứ – cả côn trùng, cú đêm, thú hoang – đều đã câm lặng.
Feral gầm nhẹ, một tiếng cảnh báo. Không phải với con quái vật kia – mà với Naru.
“Chạy đi…!”
Cô không nhúc nhích.
“Ta không bỏ ngươi ở lại đâu!!”
Ánh mắt hai kẻ lạ – kẻ từng săn đuổi nhau – gặp nhau lần nữa. Nhưng lần này, có điều gì đó khác.
Không phải là tranh thắng. Mà là tồn tại.
Cuộc tấn công ập đến như sấm sét trên bầu trời.
Thứ sinh vật khổng lồ kia – mặc giáp đen lốm đốm đỏ – lao tới nhanh hơn bất kỳ thứ gì Naru từng nhìn thấy. Feral đẩy cô ngã xuống, gầm lên, chặn cú đấm đầu tiên bằng cánh tay vẫn chưa lành lặn
Tiếng kim loại va vào xương, lửa tóe lên.
Naru bật dậy, rìu trong tay, lao vào điểm mù phía sau quái vật. Nhưng hắn đã tính được. Một cú vung tay của nó hất cô bay vào thân cây. Cô ngã xuống, máu chảy từ miệng. Feral hét lên — một tiếng thét mang âm sắc của tuyệt vọng.
Hắn lao vào kẻ thù như kẻ không còn gì để mất. Không chiến thuật. Không thiết bị. Chỉ còn nắm đấm, móng vuốt, và bản năng hoang dã. Trong vài giây, Naru thấy rõ: con thú mà cô từng đánh bại, không hề yếu. Hắn từng kiềm chế — bởi lý do gì đó. Nhưng giờ, hắn không còn làm vậy.
Hắn chiến đấu như một con thú bị ép đến đường cùng. Cuối cùng, quái vật kia lùi lại. Trên người nó, những vết rách sâu hiện ra. Máu xanh nhỏ xuống mặt đất, nó đứng im nhìn cả hai như thể gặp một đối thủ mạnh hơn nó.
Nó gầm gừ, rồi rút lui vào rừng sâu
Feral quỳ xuống, thở dốc, một chân gần như gãy hẳn. Naru bò tới hắn, cố nâng đầu hắn lên. Cô không khóc – không bao giờ – nhưng trong cổ họng cô là vị máu và sợ hãi.
“Sao… sao nó lại biết ngươi ở đây vậy?” cô hỏi.
Hắn khẽ mở mắt. Lần này, giọng hắn rõ hơn, buốt hơn:
“Vì… ta đã phá luật. Ta không giết con mồi.”
Một nhịp im lặng.
“...Là ngươi.”
Cô khựng lại năm giây, hắn phá luật là vì cô? Naru lộ rõ bán tính bán nghi với câu nói của hắn. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng cú ném quá mạnh của sinh vật mà cả hai đối mặt khiến cơ thể của cô yếu đi, cô ho ra máu. Hắn thấy vậy liền đỡ Naru dù hắn có phần bỡ ngỡ.
Nhìn hắn một lúc lâu rồi cô đẩy hắn ra, lần đầu thấy hắn hành động như thế này, cô hơi hoảng, tay vẫn căm căm cây rìu.
"Ta chỉ...giúp thôi..." – Hắn cất giọng khàn đặc, tay chống dưới đất.
"G-Giúp ta? Ngươi giúp ta!?"
Cô lặp lại câu của hắn, tay từ từ nâng rìu lên. Feral, hắn không động đậy, hắn nhìn Naru, chờ cô bình tĩnh lại.
Trôi qua một tiếng rồi, Naru vẫn chưa bình tĩnh lại. Feral cũng chẳng thêm kiên nhẫn gì đành lết tới chỗ Naru. Tay hắn run rẩy, từ từ chạm vào bàn tay cô, cảm nhận được một hơi ấm từ bàn tay hắn. Hai ánh mắt chạm nhau. Một là của nữ chiến binh đã từng hạ gục một kẻ săn mồi, một là của kẻ...bị chính đồng loại săn lại vì vi phạm luật.
Bỗng một tiếng động lạ trong bụi cây gần đó khiên cả hai quay sang bụi cây. Feral cảm nhận được gì đó nên hắn kéo cô lại, tay hắn cầm rìu của cô giơ lên. Tưởng rằng là một con thú giữ, nhưng không, chỉ là một nhóm đi săn người Pháp. Ngay khi họ nhìn thấy cô và hắn, họ lập tức chĩa súng vào cả hai.
"H-Hắn...hắn vẫn còn sống!?"
"Cùng với một thành viên bộ tộc Comanche!?"
Feral cảm nhận được mối nguy trước mặt liền đứng dậy, tay cầm rìu, định lao vào hạ từng tên thì Naru ra ngăn. Hắn nhìn cô rồi nhìn nhóm đi săn kia, đằng sau lớp mặt nạ xương đó là ánh mắt đầy giận dữ, dù vốn cả hai đã yếu sau chạm trán với bóng đen bí ẩn kia.
Tay Feral vẫn cầm rìu, hắn đứng trước mặt cô, gầm nhẹ trước bọn đi săn người Pháp. Tiếng súng vang lên ngay sau đó — không một cảnh báo, không do dự. Hai viên đạn xé gió, một sượt qua vai Naru, viên còn lại cắm thẳng vào ngực Feral.
Máu xanh tóe ra như luồng sáng lạ, bắn lên mặt cô. Hắn lùi lại một bước, không gục, nhưng rõ ràng bị thương. Naru hét lên, không phải vì đau — mà vì tức giận. Cô gạt hắn sang bên, lao lên, chiếc rìu đã nằm gọn trong tay cô từ lúc nào.
Tiếng thét của Naru vang vọng cả khu rừng.
Một tên đi săn không kịp nâng súng. Lưỡi rìu cắm thẳng vào cổ hắn, máu phun thành vệt. Hai tên khác lùi lại, hốt hoảng, nhưng quá trễ — Feral đã bật dậy, đôi chân khập khiễng, nhưng cú nhảy vẫn nhanh như báo. Hắn không cần vũ khí — chỉ cần móng vuốt. Một tên bị xé toạc ngực chỉ sau một cú vung tay. Tên cuối cùng gào lên, bỏ chạy khỏi khu rừng.
Feral không đuổi theo. Hắn quay lại. Nhìn Naru.
Cô thở hổn hển, máu vấy đầy trên người. Đôi mắt sáng rực lên dưới ánh trăng xuyên qua kẽ lá. Họ không nói gì. Chỉ đứng đó, giữa xác chết, máu tươi, và cơn thở gấp vì kiệt sức.
Một cơn gió thoảng qua, mang theo mùi sắt và khói thuốc súng.
“Ngươi bị thương rồi đấy!” Naru khẽ nói, giọng cô khàn đặc. “Lẽ ra ngươi nên để ta chắn thay!”
Feral cúi đầu. Không phải vì đau đớn. Mà vì câu nói đó.
“Không phải... lần này.” hắn đáp, như một lời hứa.
Cô không hiểu hết ý hắn. Nhưng không cần phải hiểu sâu.
Sáng hôm sau, họ đã đi sâu vào rừng. Xa khỏi nơi dấu vết cuộc chạm trán còn vương vãi. Xa khỏi tiếng súng, khỏi ánh mắt người Comanche, khỏi cả quy luật của những thợ săn lẫn kẻ bị săn.
Hắn đi chậm, nhưng vững. Vết thương đã khép lại, tạm thời. Naru dừng lại giữa một lòng suối cạn, quỳ xuống bên bờ, vốc nước lên rửa vết máu.
“Ngươi... sẽ đi chứ?” – Cô hỏi mà không quay đầu lại.
Một nhịp im lặng.
“Có lẽ.” Feral đáp. “Nhưng... không phải lúc này.”
Naru đứng lên, ánh mắt đăm chiêu. Rừng vẫn xanh như cũ. Nhưng cô biết, từ nay, không còn điều gì là “như cũ” nữa. Cô nhìn sang hắn.
“Vậy thì đi cùng nhau. Đến khi ta biết... ngươi là gì trong thế giới này.”
Hắn không trả lời. Nhưng bước chân của hắn, sau một lúc ngập ngừng, lại vang lên bên cạnh cô.
Từ một cành cây xa, nơi rừng chưa bao giờ bị con người chạm tới, một ánh sáng đỏ lóe lên trong bóng tối. Một mặt nạ khác — không phải xương, mà là kim loại đen — đang theo dõi.
Hình ảnh của Naru và Feral được lưu lại. Một đoạn ký hiệu cổ xưa hiện ra trên màn hình — là lệnh. Một lệnh săn.
Chuyến đi của họ chỉ mới bắt đầu.
Và máu… mới chỉ nhỏ giọt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro