Chương 1

Anh và con tàu của anh đã lưu lạc trong vũ trụ này được 4 tuần rồi, tay anh cầm giáp Predator Killer nhìn vào vũ trụ bao la. Mà tên truy đuổi anh cũng chẳng phải dạng vừa, hắn đã đuổi kịp, tàu của anh đã nhận được tín hiệu từ kẻ truy đuổi liền lái đến một hành tinh tên là LV-223.

Tàu lắc mạnh. Một cảnh báo đỏ hiện lên màn hình chính, biểu tượng Yautja cổ nhấp nháy — "Truy tìm sinh vật cấp cao. Ổ năng lượng đối thủ đạt ngưỡng phá hủy."

Fugitive siết chặt mảnh giáp Predator Killer trong tay. Thứ vũ khí diệt thần mà anh từng đánh cắp từ chính trung tâm của hội đồng tối cao. Nó là nguyên nhân hắn bị truy sát, và cũng là thứ duy nhất đủ sức đối đầu với Ultimate – kẻ đã không còn là Predator… mà là một thực thể được tinh luyện từ ADN của hàng trăm loài mạnh nhất trong vũ trụ.

Mặt nạ gắn lên. Cặp mắt đỏ hiện hình sau lớp kính phản quang. Anh không còn đường lùi.

Tín hiệu rơi: xác nhận – hành tinh LV-223
Bầu khí quyển: phù hợp sinh tồn. Phân tích bề mặt: có dấu tích công trình cổ. Nguồn sống sinh học chưa xác định.

Chiếc tàu giảm tốc đột ngột, băng qua tầng mây xám xịt của hành tinh chết. Những ngọn núi đen trơ trọi như xương sống một sinh vật cổ đại. Trong góc màn hình, một đốm tín hiệu màu xanh nhạt hiện lên. Tín hiệu phát đi từ một trạm nghiên cứu Prometheus đã bị bỏ hoang từ năm 2094 — hoặc ít nhất, theo dữ liệu con người nghĩ là vậy.

Cùng lúc đó – Trạm Prometheus, tầng sinh học 3.

Kara Wright cau mày nhìn màn hình.

“Có gì đó vừa xâm nhập tầng khí quyển… tốc độ giảm đều. Không phải thiên thạch. Và không phải của Weyland-Yutani!”

Cô vội chuyển tần số, cố bắt sóng được đoạn mã yếu ớt — tiếng thì thầm điện tử bằng ngôn ngữ không phải của loài người.

Máu trong cô như ngừng chảy trong một khoảnh khắc. Cô nhận ra ký hiệu đó. Đã từng nhìn thấy trong những tài liệu mật mà cha nuôi cô – Fugitive – cấm cô chạm vào.

Một Predator đang hạ cánh. Và nếu đúng là như cô nghĩ, thì người đó… là Fugitive.

Ngoài tầng khí quyển – cùng lúc đó.

Một chiếc tàu hình cung, lớn gấp đôi tàu Fugitive, hiện ra từ vùng tối. Lớp giáp đỏ sẫm, các tua cảm biến dài như xúc tu. Một âm thanh rung động truyền qua tầng khí quyển — Ultimate đã đến.

“Mày không thoát được đâu...”
Giọng hắn vang lên trong hệ thống – không qua sóng vô tuyến, mà qua kết nối sinh học – giao thức chỉ các Yautja cấp cao mới có.

Fugitive gầm nhẹ. Đôi mắt anh lóe lên sau lớp mặt nạ.

“Thế thì... đến đây đi. Nhưng nếu mày chạm vào con gái của tao… Đừng hòng mà sống!”

Kara đứng trước cửa phòng thí nghiệm đã bị niêm phong. Tay cô run nhẹ khi đặt vào bảng DNA để mở khoá. Một mảnh công nghệ Predator đã chờ sẵn trong đó từ lâu – được giấu đi từ thời cô còn là đứa trẻ...

Dòng chữ hiện lên:

"Di sản của thợ săn. Chỉ dành cho hậu duệ máu lai."

___

Bên ngoài trạm Prometheus, bầu trời LV-223 xám xịt như sắp vỡ ra. Bụi đen cuốn lên theo từng bước chân nặng nề của Fugitive.

Anh đã thay bộ giáp chiến. Lưng anh đeo một mảnh giáp Predator Killer đang trong trạng thái ngủ. Một bên mặt nạ hư hỏng, nứt toác do đợt chạm trán gần nhất với Ultimate. Hệ thống vũ khí còn 42%. Anh không quan tâm. Anh đến đây… để tìm Kara.

Cánh cổng Prometheus kêu lên rít rít. Cũ kỹ. Tựa như chưa từng có ai chạm vào từ hàng chục năm.

Tạch. Một âm thanh kim loại vang lên.

Fugitive dừng lại.

Từ hành lang tối đằng trước, một bóng người nhỏ nhắn bước ra – trong bộ đồ bảo hộ bán quân sự của Prometheus, nhưng phần cổ và tay trái đã được tùy chỉnh bằng công nghệ… Yautja.

Là cô.
Kara.

“...Cha.”

Giọng Kara nghẹn lại. Gương mặt cô không giấu nổi sự sửng sốt và vui mừng, nhưng ánh mắt vẫn thận trọng.

Fugitive gỡ mặt nạ. Gương mặt đầy sẹo, cứng cỏi, nhưng ánh mắt... dịu lại một chút.

“Kara… ta đã bảo con không nên ở lại chỗ khỉ ho cò gáy này mà.”

“Và cha đã bảo rằng sẽ không bỏ con lại… thế mà cha đi không một lời.”

Cô siết chặt khẩu súng năng lượng trên tay, nhưng không giơ lên. Chỉ là... phản xạ sinh tồn. Fugitive bước chậm lại. Bàn tay to lớn, xù xì, duỗi ra như thuở nào khi anh dạy cô cách cầm dao săn.

“Ta quay lại vì con. Và vì… hắn đã đến rồi.”

Gương mặt Kara tái đi.

“Ultimate?”

Anh gật.

“Hắn không muốn giết ta nữa. Mục tiêu lần này… là con.”

Cùng lúc đó, ở tầng sinh học dưới lòng đất.

Các cảm biến trên trạm Prometheus bắt đầu phát hiện dao động từ trường bất thường. Một đốm nhiệt khổng lồ xuất hiện phía nam – đang tiến đến… không cần che giấu.

Ultimate không ẩn mình nữa. Hắn đến… để tuyên chiến.

Kara chạm vào mảnh giáp cổ mà cô cất giấu suốt bao năm. Công nghệ Yautja trên đó phản ứng với máu của cô – một dòng mã cổ xuất hiện:

"Ngươi mang huyết thống lưỡng cực. Chiến binh lai. Săn mồi – hoặc bị săn."

Cô quay lại, nhìn Fugitive.

“Vậy... chúng ta chiến đấu như thợ săn? Hay chạy trốn như con mồi?”

Fugitive không trả lời.
Anh chỉ nhìn Kara – ánh đỏ hiện lên qua lớp mặt nạ.

"Có lẽ con cần nói điều này cho đồng nghiệp của con."

Anh khựng lại năm giây, Kara giải thích cho Fugi là đồng nghiệp của cô không tin rằng Kara được nuôi bởi anh, nhưng tính lắp bắp từ nhỏ nên có một số từ bị vấp. Chỉ có Fugitive hiểu được tính của con gái nên cũng hiểu lời giải thích của cô.

___

Cửa mở. Căn phòng hình lục giác hiện ra, ánh sáng từ trần phản chiếu mờ nhạt lên các bức tường dính bùn bụi địa chất. Có sáu người đang ở đó – phần lớn là nhà khoa học, vài người thuộc dạng an ninh dân sự, tất cả đều dừng lại ngay khi thấy Fugitive bước vào sau lưng Kara.

Không ai nói gì.

Một trong số họ – Dr. Halverson, người đứng tuổi, cau mày:

“Kara… đây là cái quái gì vậy?”

Cô bước lên trước một bước, tay khẽ đưa ra như ra hiệu "đừng bắn":

“Đây là… cha tôi. Tôi biết các anh có rất nhiều câu hỏi, nhưng nếu tôi có thể sống đến giờ phút này là nhờ ông ấy.”

Fugitive vẫn im lặng. Cao lớn, choáng ngợp – tấm giáp xước xát, vũ khí lộ rõ, và gương mặt mang vết sẹo chiến trận — khiến không ai dám cử động thiếu suy nghĩ.

Một phụ nữ trẻ trong nhóm, Kacey, lùi lại nửa bước:

“Anh ta là… Yautja? Một trong bọn chúng từng giết sạch đội thám hiểm ở Triton-4.”

Fugitive nhẹ nghiêng đầu. Một tiếng gầm trầm nhỏ phát ra từ cổ họng anh – không đe dọa, chỉ là cảnh báo.

Kara vội chen lời:

“Anh ta không giống họ. Ông ấy… phản bội tộc mình để cứu con người. Nếu các anh không tin tôi, hãy nhìn vào dữ liệu an ninh từ vụ cố thoát khỏi Sector 7 ba năm trước – người duy nhất ngăn Xeno-King bùng phát chính là ông ấy.”

Dr. Halverson vẫn không mấy tin tưởng:

“Thế còn món nợ chưa trả kia thì sao, Kara? Tôi thấy người như hắn chẳng quay lại vì lý tưởng.”

Kara quay sang Fugitive, như đợi một lời đáp. Nhưng thay vào đó, Fugitive chỉ gầm nhẹ và móc ra một mảnh cổ tay đeo công nghệ, ném lên bàn.

Mảnh kim loại bật lên giao diện chiếu sáng: bản đồ hệ thống tầng hầm của Prometheus – cùng với vị trí của một vật thể sống có dấu hiệu năng lượng siêu cao. Một dấu đỏ... đang tiến gần.

“Ultimate.” – Kara thì thầm.
“Hắn đã tới.”

Im lặng lan rộng.
Một phút trước họ còn tranh cãi về lý lịch một kẻ ngoài hành tinh. Giờ đây, chính sinh vật đó đang dẫn đầu cuộc phòng thủ sinh tồn cuối cùng.

Fugitive tiến đến bàn trung tâm. Giọng anh trầm khàn qua bộ dịch:

“Các ngươi không phải mục tiêu... nếu không cản đường ta bảo vệ Kara.”

Cả nhóm nhìn nhau. Sự sợ hãi dần chuyển thành… chấp nhận. Không phải ai cũng tin. Nhưng ai cũng hiểu: cái chết đang tới nhanh hơn lý thuyết.

Fugitive đứng giữa bản đồ toàn trạm. Tay gõ lên một điểm cách họ 2,4km – hang động cổ bên dưới khu xử lý sinh học.

“Nơi đó... là điểm giao giữa công trình của các Engineer và đường dẫn năng lượng mà Ultimate cần.”

“Nếu hắn đến được đó trước ta… tất cả sẽ không còn gì để bảo vệ nữa.”

Kara liếc sang Fugitive, rồi nhìn đồng đội.

“Vậy thì bắt đầu đi. Nếu món nợ chưa trả… thì chúng ta sẽ thanh toán luôn tại đây.”

___

Phòng điều phối phụ – sau khi Fugitive và Kara rời đi để chuẩn bị vũ khí. Không khí im lặng. Mọi người như đang cố hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Kacey (nữ sinh viên khoa sinh học, hoảng loạn nhưng sắc sảo) buông một câu châm chọc:

“Vậy là chúng ta đang phó mặc mạng sống cho một… thợ săn ngoài hành tinh từng giết hàng chục người?”

Dr. Halverson (trưởng khoa khảo cổ, người theo chủ nghĩa logic):

“Không chỉ thế. Hắn ta là đào tẩu. Nghĩa là bị chính giống loài của mình truy sát. Loại sinh vật như vậy… không tin được.”

Milo Vargas (kỹ sư hệ thống – người duy lý, dè dặt):

“Nhưng nếu hắn thật sự là kẻ duy nhất từng đụng độ thứ mà Kara gọi là Ultimate, thì chúng ta còn lựa chọn nào khác?”

Talia Monroe (trưởng an ninh, từng phục vụ Weyland – lạnh lùng, nghiêm nghị):

“Tôi từng thấy Yautja… ở mặt trăng Mimas. Họ không cần lý do để giết, chỉ cần thở sai nhịp là toang. Nhưng tên này… hắn không giết ai trong trạm, dù có thể. Đó là dữ kiện.”

Halverson nghiến răng.

“Dữ kiện không xóa được lịch sử. Hắn là lý do khiến Gencore mất hai cơ sở nghiên cứu. Và giờ, hắn đem thứ chết chóc hơn tới đây. Chúng ta phải sơ tán.”

Milo khẽ phản bác:

“Sơ tán? Với một thứ đang bám sát trong tầng khí quyển, có thể tàng hình và cắt đôi tàu chỉ bằng lưỡi dao plasma? Anh đang mơ à?”

Talia búng ngón tay, mở mô hình 3D lên tường.

“Tôi không thích hắn. Nhưng nếu muốn sống sót, chúng ta phải hành động như một đơn vị. Kara tin hắn – và tôi thấy cô ấy không dễ tin bừa.”

Kacey gắt lên.

“Cô ta là con nuôi của hắn! Tất nhiên là hắn ta sẽ bênh. Nhưng còn chúng ta thì sao? Ai đảm bảo hắn không quay lại giết tất cả một khi Kara chết?”

Cánh cửa mở nhẹ. Kara đứng đó. Gương mặt cô bình tĩnh – nhưng ánh mắt… sắc như dao.

“Hắn sẽ không giết ai. Nhưng Ultimate thì sẽ, và hắn đã bắt đầu di chuyển.”

Im lặng. Halverson vẫn kiên định, nhưng dịu giọng hơn:

“Vậy giờ… ta làm gì?”

Kara bước vào, đặt một mảnh bản đồ lên bàn – nơi kết nối thẳng tới đường dẫn cổ xưa bên dưới Prometheus.

“Hành lang số 7. Dẫn tới một hầm thí nghiệm của các Engineer. Ultimate muốn thứ trong đó. Chúng ta phải đến trước.”

Talia thở dài, chỉ tay lên bản đồ 3D. Ánh mắt vẫn hướng về phía Kara.

“Đội chia hai. Một nửa dựng chướng ngại vật tại sảnh trung tâm. Nửa kia theo cô và… cha nuôi cô.”

Kacey quay sang hỏi Kara.

“…Cô thật sự tin hắn sẽ chết vì bảo vệ cô à, Kara?”

Kara không trả lời ngay. Cô chỉ siết chặt vũ khí của mình và thì thầm:

“Không. Hắn sẽ sống... để giết kẻ từng khiến hắn mất tất cả.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro