3. Marked for Him
Tác giả : Multific
Dịch : Nyly74
Những bức tường kim loại lạnh lẽo của con tàu Yautja bao quanh tôi, im lặng đến rợn người, tương phản hoàn toàn với ánh nhìn như thiêu đốt của kẻ đã bắt giữ tôi.
Tôi từng nghĩ mình sẽ chết ngay khi bị đưa lên đây. Tôi nghĩ mình sẽ bị treo lên như một chiến lợi phẩm, giống như những cái sọ trắng ngà kia, được lau chùi bóng loáng, mà tôi từng nhìn thấy – biểu tượng cho một chiến thắng huy hoàng.
Nhưng nhiều ngày trôi qua, tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Không bị tổn thương, cũng chẳng bị nhốt như một con vật hoang. Tôi được giữ lại trong không gian riêng của hắn – một căn phòng đầy ắp vũ khí, áo giáp và những tàn tích của các cuộc săn trong quá khứ. Hắn mang đồ ăn đến cho tôi: những miếng thịt kìa lạ , hoa quả kỳ quái đến từ một nơi nào đó tôi chẳng thể đoán ra.
Hắn nhìn tôi – lúc nào cũng im lặng, luôn giữ khoảng cách, nhưng tuyệt nhiên không hề làm tôi bị đau hoặc tổn thương .
Và rồi, một tối nọ, khi một Yautja khác bước vào căn phòng, tôi thấy hắn thay đổi. Tư thế của kẻ mới đến như một loài thú săn mồi, giọng nói lách cách phát ra thứ ngôn ngữ tôi chẳng thể hiểu, và lần đầu tiên, tôi chứng kiến ánh giận dữ thực sự lóe lên trong mắt kẻ đã bắt tôi.
Không khí như bị cắt ra từng mảnh, dày đặc và rợn ngợp bởi bản năng nguyên thủy.
Yautja của tôi — vâng, là của tôi, dù chính tôi cũng không hiểu vì sao lại nghĩ như thế — gầm lên một tiếng trầm đục, bước thẳng ra đứng giữa tôi và kẻ kia.
Tên còn lại nghiêng đầu, những chiếc hàm mở rộng như thách thức. Nhưng chưa kịp ra tay, hắn đã bị đánh phủ đầu.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh — móng vuốt rạch ngang, nắm đấm va chạm, thân thể to lớn va đập vào vách kim loại khiến cả căn phòng rung lên.
Trận đấu tàn khốc và gọn gàng.
Và rồi, khi Yautja của tôi đứng đó, chiến thắng, còn tên kia rên rỉ dưới móng vuốt hắn, hắn gầm lên một câu gì đó bằng thứ ngôn ngữ xa lạ, trước khi ném kẻ bại trận sang một bên như thể hắn chỉ là một món đồ chơi hỏng hóc.
Sau đó, hắn quay lại nhìn tôi.
Lồng ngực hắn phập phồng, cả thân hình căng cứng vì một điều gì đó hắn đã kiềm nén từ rất lâu.
Chậm rãi, hắn tiến về phía tôi. Thân hình đồ sộ che khuất ánh sáng, nhưng tôi không sợ.
Nỗi sợ trong tôi đã tan biến từ khoảnh khắc hắn lao lên bảo vệ tôi.
Hắn đưa tay ra, những móng vuốt lướt nhẹ trên má tôi, rồi dừng lại ở cổ. Móng của hắn chạm vào da tôi — không đủ để gây thương tích, nhưng đủ để tôi cảm nhận được hắn hiện diện.
Một tiếng gầm trầm nhẹ vang lên trong lồng ngực hắn – giống như tiếng gừ, như tiếng gừ êm dịu, gần như... dịu dàng. Dịu dàng theo cách duy nhất mà một sinh vật như hắn có thể thể hiện.
Rồi tay hắn hạ xuống, chạm vào cánh tay tôi — nơi ấy, một vệt ánh nhạt nhòa đang dần hiện ra trên da.
Một dấu ấn. Một sự gắn kết. Một minh chứng chỉ riêng hắn có thể để lại.
"Ngươi đánh dấu ta sao?" – tôi thì thầm, giọng khẽ như gió.
Hàm hắn cử động lách cách, ánh mắt ghim chặt vào tôi.
Của ta.
Từ đó không cần phải nói ra – nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng.
Và tôi biết, không chút nghi ngờ, rằng tôi đã thuộc về hắn.
Bạn đời. Báu vật. Tất cả của hắn.
Khi vòng tay to lớn ấy siết lấy tôi, kéo tôi vào cái ôm ấm áp nhất mà tôi từng biết, tôi không chống cự. Tôi tan chảy trong hắn, mặc cho nhịp tim mạnh mẽ của hắn dập dìu vỗ về cơn lốc cảm xúc đang cuộn trào trong lòng tôi.
Tôi từng bị bắt làm chiến lợi phẩm. Nhưng rồi tôi được giữ lại như một điều gì đó còn quý giá hơn thế.
Và tôi biết... tôi sẽ không bao giờ thuộc về bất kỳ ai khác nữa.
24/5/2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro