Chương 6
Cơn bão tàn sát bừa bãi, giống như con quái thú giương nanh múa vuốt, dường như chỉ cần há miệng là có thể nuốt chửng cả thành phố đang bị bao bọc trong màn mưa gió mờ ảo.
Tiêu Chiến do dự nhìn chằm chằm vào những con số không ngừng nhảy lên từ tầng này sang tầng khác, anh còn không đến mười giây hối hận, câu nói 'Lên đây' của Vương Nhất Bác, cho dù là ai nghe cũng có thể nhận ra ý tứ.
Quá hoang đường, vì cái gì mà mình lại gọi cú điện thoại kia chứ?
Điều kỳ lạ là khi nhìn thấy cảnh cơn bão quét qua, anh đột nhiên muốn có người nào đó ở bên cạnh, dù không làm gì cả, chỉ ở bên cạnh mà thôi.
Tiêu Chiến cuối cùng vẫn bước vào thang máy, chỉ cách có một tầng, trước khi tới tầng 21, trái tim anh vẫn treo lơ lửng như vậy. Vào khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, anh cứ đứng im không động đậy, đấu tranh nội tâm một cách vô ích.
Anh đi ra khỏi thang máy, vừa quay đầu đã thấy cửa nhà Vương Nhất Bác đã mở, hắn mặc quần áo ở nhà, dựa vào khung cửa chờ anh.
Chỉ ngắn ngủi có mấy chục giây, lại giống như lái xe qua một đường ngầm cực kỳ dài, cuối đường hầm xuất hiện ánh sáng lúc ẩn lúc hiện.
Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy thật thoải mái, thoải mái đến mức xưa nay chưa từng có, cái quyết định táo bạo này thật tốt, kể cả cơn bão đang hoành hành ngoài trời cũng thế, dường như đã đem cuộc sống căng thẳng của anh xé ra một lỗ hổng, khiến anh cảm thấy được thả lỏng, trút đi được gánh nặng.
"Vào đi." Vương Nhất Bác nghiêng người qua, nhìn Tiêu Chiến chậm rì rì đi tới, hắn đoán người này vừa rồi hẳn là đang ngủ, tóc mái nhu thuận rũ lên trên trán, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ hơi mỏng, bởi vì không đeo kính nên hai mắt mất đi tiêu cựu, lộ ra vẻ thất thần.
Không ai biết, vài phút đứng đợi Tiêu Chiến lên tầng, tâm tình của hắn đã nhảy nhót, thiếu chút nữa thì hét lên thành tiếng.
Cánh cửa sau lưng người nhẹ nhàng cùm cụp khoá lại.
Trời đất trước mặt Tiêu Chiến đột nhiên quay cuồng, lúc phản ứng lại đã bị Vương Nhất Bác nửa ôm nửa kéo tới ghế sô pha, sau lưng không có gì chống đỡ, cả người lập tức ngã vào ghế, Vương Nhất Bác cúi người xuống, si mê hôn lên xương quai xanh của anh.
Bọn họ chắc hẳn củi khô lửa bốc, dù sao cũng là người trưởng thành, không có gánh nặng, không cần cảnh giác, ngoại trừ dục vọng thì không có sự ướt át bẩn thỉu nào.
"Vương tổng...." Tiêu Chiến nhỏ giọng gọi, hai tay ấn vào vai Vương Nhất Bác đẩy ra một chút, anh vẫn chưa quen với việc thay đổi thân phận như thế này.
"Hối hận rồi à?" Vương Nhất Bác cũng không vội, chậm rãi kéo Tiêu Chiến ngồi dậy.
"Không phải."
Vương Nhất Bác cong môi cười, dường như đang hỏi Tiêu Chiến còn điều gì muốn nói nữa.
"Tôi không muốn bởi vì mối quan hệ này mà làm ảnh hưởng tới công việc của mình." Tiêu Chiến rất giỏi phá nát bầu không khí, "Công tư phân minh, xuống giường rồi chúng ta chính là quan hệ cấp trên và cấp dưới."
Mưa gió vẫn quất bên ngoài ô cửa kính, Vương Nhất Bác kéo cổ áo ra cho gió lùa vào, có chút nóng.
Tiêu Chiến thoạt nhìn đúng là da non thịt mịn, Vương Nhất Bác nhớ tới cảm xúc vừa rồi khi hắn xoa nắn eo Tiêu Chiến, lại cảm thấy chưa đã thèm.
Ngoài miệng hắn vẫn trả lời Tiêu Chiến, nhưng trong đầu lại nghĩ, mấy lọ bôi trơn trong phòng hình như đã quá hạn sử dụng.
"Tiêu Chiến, chúng ta cứ thẳng thắn đi. Trong thời gian anh làm việc ở 1ST, ở công ty, chúng ta chính là cấp trên và cấp dưới, trừ khi anh chủ động, tôi sẽ không vì quan hệ vụng trộm của chúng ta mà ép anh từ chức. Nếu nguyên nhân anh muốn từ chức là vì tôi, tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh. Cũng chính là nói, trên phương diện công việc, anh tuyệt đối có quyền tự chủ. Mặt khác, nếu chỉ nói miệng, chưa chắc anh đã tin tôi, cho nên mỗi tháng tôi sẽ chuyển cho anh hai mươi vạn, là tiền...." Vương Nhất Bác nói đến điểm này thì có chút mất tự nhiên, dừng một lát mới tiếp tục, "là tiền bao dưỡng. Ừm, anh không cần phải vội vàng từ chối, nghĩ kỹ rồi trả lời tôi, anh là người thông minh, giữ cho mình một đường lui là đạo lý mà doanh nhân nào cũng hiểu rõ."
Tiêu Chiến nghe thấy thì sửng sốt, mấy vấn đề này anh không phải là không nghĩ tới, nhưng từ miệng Vương Nhất Bác nói ra thì lại là một loại cảm giác khác, rất kỳ quái, nói như vậy thì hắn chính là kim chủ của anh, lại ở sau lưng giúp anh tính toán mọi việc, có phải là quá kỳ lạ hay không?
Thật kỳ lạ, kỳ lạ đến mức cơn buồn ngủ của anh hoàn toàn biến mất.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không nói lời nào, còn tưởng rằng đề nghị của mình khiến Tiêu Chiến nghe không hiểu. Đây chính là toàn bộ bản thảo mà hắn khẩn cấp nghĩ ra trong vài phút ngắn ngủi trước khi Tiêu Chiến lên lầu.
Chậc, cực kỳ săn sóc, cực kỳ hào phóng, hoàn toàn không giống với kim chủ bình thường.
Vương Nhất Bác còn muốn trao cho mình giải thưởng kim chủ tốt nhất, đương nhiên, nếu giải thưởng này thực sự tồn tại.
Trước đó, hắn căn bản không có loại kinh nghiệm này, nói tới nói lui, hắn cũng không biết rốt cuộc là bao dưỡng phải cho bao nhiêu tiền, một trăm vạn à? Có phải quá khoa trương hay không? Một hai vạn, lại có vẻ quá keo kiệt.
Vương Nhất Bác cũng không biết, con số mà hắn thuận miệng nói ra, Tiêu Chiến hoàn toàn không thèm để ý nhiều hay ít.
Anh thường chỉ nghe nói đến cảnh này trong phim thần tượng lúc 8 giờ mà mẹ anh thường xem, tổng tài bao dưỡng tình nhân, mười tình nhân thì có chín người là gia cảnh bần hàn, người còn lại thì là minh tinh.
Anh là con trai độc nhất trong nhà, gia cảnh không tệ, tuy không tính là giàu có, nhưng cũng là gia đình trung lưu không cần phải lo cơm ăn áo mặc, hôm nay cho dù thất nghiệp thì vẫn còn nhà cửa, của cải tích luỹ và tài sản trong nhà cũng đủ để anh sống an ổn cho đến hết đời.
Vì cái gì mà lại đi đến nông nỗi này, chính anh cũng mơ hồ.
Nhưng nghe thì.... hình như không có hại gì cả.
"Đã biết." Tiêu Chiến xoa lông mày ngồi dậy, chỗ xương quai xanh vừa bị Vương Nhất Bác hôn dường như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.
Hai người im lặng mà ngồi, khoảng cách ở giữa có thể đủ cho một người ngồi, lúc Tiêu Chiến lên lầu còn không được tỉnh táo, điện thoại cũng không mang, mất tự nhiên nắm lấy vạt áo ngủ của chính mình.
Phòng khách càng ngồi càng lạnh, anh cau mày lặng lẽ quan sát xung quanh, chỗ cửa sổ sát đất bên ban công hình như không đóng chặt, vẫn còn một khe hở, gió mạnh cứ thế chui qua khe hở luồn vào phòng mang theo cả hơi nước ẩm ướt.
Ngoài trời giông bão, núp ở trong nhà, giả vờ như ngày tận thế đã đến, mệt mỏi thì ngủ, đói bụng mới rời giường để ăn cơm.
Ngày mai cơn bão qua rồi, con đường được gột rửa sạch sẽ, lại sửa soạn quần áo chỉnh tề, ra ngoài để cống hiến cho xã hội, làm một người cần cù chăm chỉ đóng thuế.
Trước đó, cứ ở trong lãnh thổ an toàn của chính mình, muốn làm gì thì làm.
"Định ngồi đây cả đêm à?" Vương Nhất Bác nhìn theo ánh mắt Tiêu Chiến, đứng dậy đóng chặt cánh cửa sổ sát đất kia lại, tiếng gió rít gào lập tức yếu đi.
"Phòng anh ở chỗ nào?" Tiêu Chiến lại hỏi hắn.
Phòng ở tầng hai, Vương Nhất Bác chỉ vào cửa cầu thang, nhất thời không biết nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào.
Nếu hắn đi phía trước mà dẫn Tiêu Chiến lên tầng, vậy thì nhìn hắn có vẻ giống quản gia, nhưng mà đi phía sau Tiêu Chiến, hắn vẫn giống quản gia.
Không biết làm thế nào bây giờ, vì thế đầu óc Vương Nhất Bác bất ngờ nóng lên, túm lấy cổ tay Tiêu Chiến dắt anh đi lên tầng. Tiêu Chiến không phản ứng kịp, đè nén sự lo lắng trong lòng, cứ im lặng đi theo.
Không nói chuyện sau này, ít nhất ở trong đêm mưa gió bão bùng này, Tiêu Chiến sẽ không nghĩ đến, lần đầu tiên gặp mặt anh đã phớt lờ người này, bây giờ cũng lại vô cớ thuận theo, mà một ngày nào đó trong tương lại, anh sẽ còn chủ động vươn tay ra, để Vương Nhất Bác nắm lấy tay mình.
Anh muốn đeo kính lên để nhìn thế giới này một cách rõ ràng, nhưng mà tháo kính xuống, anh có thể tin tưởng một người, chỉ có một.
Phòng ngủ của Vương Nhất Bác có mùi gỗ đàn hương rất nhẹ, có tác dụng thư giãn tinh thầ, ít nhất là Tiêu Chiến cũng không có lo lắng, anh bị Vương Nhất Bác ấn vào trong chăn, bó tay bó chân không là gì được.
Cuối cùng, anh đành nhẹ giọng hỏi, "Vương tổng, không tắt đèn sao?"
"Tắt chứ." Vương Nhất Bác sờ điều khiển từ xa ở bên cạnh, tắt ngọn đèn đọc sách đi, toàn bộ phòng ngủ đều rơi vào bóng đêm tĩnh mịch.
Khi tầm nhìn bị cản trở, mọi giác quan khác đều trở nên nhạy bén, Tiêu Chiến nằm thẳng, khi Vương Nhất Bác tới gần, dường như lông tơ trên cánh tay anh cũng trở nên mẫn cảm.
Nhưng mà không có mây mưa không đến như trong tưởng tượng.
Vương Nhất Bác chỉ là sờ soạng trong bóng đêm ôm lấy eo anh, động tác của hắn rất nhẹ, lại khiến Tiêu Chiến ngửi thấy một chút tính xâm lược, dường như đang kiềm chế cái gì.
"Ngủ đi."
"Hả?"
Tiêu Chiến ngây ngốc, cứ như vậy thôi sao?
Ngủ luôn? Ngủ thật à?
Vương Nhất Bác trong lòng có nỗi khổ không nói nên lời, đêm nay Tiêu Chiến xuất kích quá đột ngột, thế cho nên hắn không có thời gian để mua lọ bôi trơn mới.
Trời đang gió bão như thế này, lí trí bảo hắn không thể ra ngoài cửa chỉ để mua bôi trơn và áo mưa để làm tình.
Vương Nhất Bác có thể xuất hiện trên bản tin kinh tế tài chính, nhưng hắn có chết cũng không cho phép mình xuất hiện ở mục tin tức xã hội, hoặc là trong bài viết của một blogger vô danh nào đó.
"Vương tổng?"
"Ngủ đi, trước khi anh lên lầu tôi vừa mới làm xong việc, thật sự không có tinh thần."
"A? Ồ..." Tiêu Chiến cảm nhận được độ ấm trong chăn, mí mắt dần dần trở nên nặng trĩu.
Tiêu Chiến cũng không quen, cũng có thể nói là không thích có người ngủ bên cạnh mình, điều đó sẽ làm anh cảm thấy không được tự nhiên.
Trong phòng ngủ dần dần chỉ có thể nghe thấy tiếng điều hoà chạy, tiếng thở của Vương Nhất Bác rất nhỏm bên ngoài bức tường là mưa rền gió dữ, có cả tiếng sấm rền và sét loé lên bầu bạn.
Tiêu Chiến không ý thức được, chính mình lại lén lút rúc vào lòng Vương Nhất Bác, giống như con mèo nhỏ theo bản năng chạy theo nguồn nhiệt.
Một giấc này, hai người đều ngủ rất say.
Buổi sáng khi Vương Nhất Bác mở mắt ra, vị trí bên cạnh đã trống không, chỉ có trên chiếc gối đầu còn lưu lại một chút hương vị đặc biệt chỉ thuộc về Tiêu Chiến.
Cơn bão ồn ào náo động đã qua đi, trời vẫn còn mưa, Vương Nhất Bác lại giống như mộng du mà đi đến bên cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy các cành cây trong tiểu khu bị gió bẻ gãy, nằm la liệt trên mặt đất.
Tiêu Chiến đã tỉnh từ rất sớm, trước khi Vương Nhất Bác thức dậy thì trở về tầng 20.
Sao lại giống như cô bé Lọ Lem vậy, cứ đến giờ là chạy trốn? Vương Nhất Bác vươn vai, chuyện đầu tiên là gửi tin nhắn cho Joey, yêu cầu Joey scan bảng dữ liệu của Tiêu Chiến gửi vào email công ty của hắn.
Sau đó muốn trực tiếp hỏi Joey xem tài khoản ngân hàng của Tiêu Chiến, nhưng mà mở miệng thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, cho nên lại tìm tư liệu nhân viên.
Tiêu Chiến rửa mặt xong, sửa sang lại quần áo, ung dung cầm một tách cà phê mới pha vào phòng khách thì nghe thấy tin nhắn trên điện thoại.
Sáng sớm tinh mơ, thật sự nhận được chuyển khoản hai mươi vạn nhân dân tệ.
Vừa mới nhấp một ngụm nhỏ cà phê, chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc. Tiêu Chiến ho đến mức chảy nước mắt, vừa lau kính, vừa cẩn thận xác nhận lại một lần nữa.
Vương Nhất Bác thật sự chuyển khoản cho anh hai mươi vạn.
Anh dường như, thật sự bị Vương Nhất Bác bao dưỡng.
Sau khi trở về công ty, Vương Nhất Bác lại gọi Tiêu Chiến vào văn phòng, thực hiện một số điều chỉnh chi tiết cho phương án tối qua.
Việc kết nối với đoàn đội của minh tinh không thuộc phạm trù công việc mà trước đây Tiêu Chiến từng tiếp xúc tới, cho nên tương đối xa lạ. Vương Nhất Bác nhắc nhở anh, nếu cần ra ngoài gặp mặt, vậy thì có thể mang theo nhân viên của đội kinh doanh.
"Được, tôi sẽ phối hợp tốt."
"Ngày mai tôi phải đi công tác, có lẽ cả tuần này đều không ở công ty. Anh có thể tự mình đưa ra quyết định về công việc của bộ phận thương hiệu, nếu cần tôi phối hợp thì lúc nào cũng có thể gửi Wechat, tôi nhìn thấy sẽ trả lời ngay lập tức."
"Được, Vương tổng."
"Được rồi, không có chuyện gì thì anh ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Từ khi Tiêu Chiến bắt đầu tiếp nhận chức giám đốc thương hiệu, hiệu suất của tất cả các phòng ban trong bộ phận thương hiệu đều tăng lên rõ ràng, tình hình tăng ca lại ít hơn trước rất nhiều.
Thay đổi này không phải Vương Nhất Bác không nhìn ra, cho nên hắn thực sự yên tâm khi giao toàn quyền quyết định của bộ phận này cho Tiêu Chiến.
Sau khi Tiêu Chiến ra ngoài, Joey cầm mấy bản hợp đồng vào muốn nhờ Vương Nhất Bác ký tên, mấy cái hợp đồng bắt mắt được đặt trước mặt Vương Nhất Bác, nhưng hắn chỉ tuỳ ý liếc vài lần.
"Ôi chao, nói thật, giám đốc Tiêu đúng là tuấn tú lịch sự." Joey nhớ tới gương ặt của Tiêu Chiến, đúng là cảnh đẹp ý vui, chẳng trách các đồng nghiệp nữ trong công ty gần đây đi làm đều hào hứng như vậy.
"Tôi thì không đủ tuấn tú lịch sự à?" Vương Nhất Bác cũng không ngẩng đầu lên trêu chọc.
"Không giống nhau, giám đốc Tiêu thoạt nhìn có vẻ là người thực sự ưu tú đấy."
"Tôi không đủ ưu tú?"
Vương Nhất Bác cảm thấy mình rất kỳ quái, hắn không thích nghe người khác khen Tiêu Chiến ở trước mặt mình, loại cảm giác này không phải là ghen ghét, mà là bị dục vọng chiếm hữu quấy phá.
"Cậu ăn phải thuốc nổ à?" Joey tặc lưỡi một cái, lấy hợp đồng Vương Nhất Bác đã ký xong kiểm tra lại một lần, mặc kệ giọng điệu gây sự của Vương Nhất Bác, lại nhớ tới team building đầu năm bị trì hoãn do công việc quá bận, vì thế thuận miệng đề nghị.
"Năm nay team building của chúng ta diễn ra bình thường chứ? Nếu huỷ bỏ thì để tôi thống kê lại, cuối năm chuyển thành tiền mặt phát cho mọi người."
"Cứ tổ chức bình thường đi, chọn khoảng thời gian nào không bận ấy. Sau thất tịch có được không? Sau khi giới thiệu sản phẩm mới thì thế nào?"
"Được, nhưng đi đâu?"
"Đi đâu thì chị tự xem đi, tôi thế nào cũng được."
"Năm ngoái số lượng bình chọn đứng đầu là Thái Lan, Mỹ; sau đó là Nhật Bản. Nhưng nếu để mọi người cùng đi, tôi đoán có một số đồng nghiệp không thể xin được thị thực Mỹ."
"Chị thống kê đi, dù sao bây giờ cũng không vội. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là công tác tuyên truyền cho sản phẩm mới."
"Đã biết, đồ cuồng công việc."
Tiêu Chiến ở bên này sau khi nhận được hai mươi vạn nhân dân tệ thì không gặp Vương Nhất Bác cả tuần, nếu không phải cái tin nhắn chuyển khoản kia vẫn còn ở trong điện thoại, anh sẽ cho rằng mọi chuyện mình làm chỉ là một giấc mơ.
Mọi chuyện nghĩ như thế nào cũng không thấy hợp lẽ thường.
Vương Nhất Bác chi hai mươi vạn mỗi tháng chỉ là tìm anh ngủ cùng? Ngủ đơn thuần? Hai người trưởng thành chỉ đắp chăn ngủ?
Bỏ lại cái quyết định bốc đồng đó sau lưng, trên đường về nhà sau giờ tan tầm ngày thứ sau, Tiêu Chiến bắt đầu lo lắng. Kim chủ này của anh, không phải là có đam mê đặc biệt kỳ quái chứ?
......
Hay là nói, Vương Nhất Bác, không được?
Không phải chuyện này quá quái đản sao? Chức năng đàn ông đã không được, lại còn tiêu tiền để bao dưỡng tình nhân, chẳng lẽ là đem bọn họ nhốt trong nhà để tiến hành một số hành động phi nhân đạo....
Lần này không phải là sợ gặp phải người phiền phức, mà chính mình đã trêu chọc sự phiền phức rồi.
Tiêu Chiến không dám nghĩ tiếp, đột nhiên lắc đầu, đem cái suy nghĩ miên man này vứt ra khỏi đầu, cứ đến ngã ba ngã tư thì quay đầu lại, anh cũng có thể coi là một người suy nghĩ tích cực.
Chung Kỳ nhắn tin hỏi anh thứ sáu có đến uống vài chén được không, nhưng Tiêu Chiến không có tâm trạng tiêu khiển, vì thế từ chối lời mời, tự mình mua vé đi xem nhạc kịch, sau đó đặt điện thoại sang chế độ im lặng.
Chờ đến khi anh xem xong vở nhạc kịch này, trên điện thoại chồng chất vô số tin nhắn chưa đọc, trong đó có cả của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nói hắn đã trở về rồi.
Vương Nhất Bác hắn đã xuống máy bay.
Vương Nhất Bác hỏi anh hôm nay có ở nhà không.
Trong lòng Tiêu Chiến trộn lẫn rất nhiều cảm xúc, tình cảm trong bản nhạc kịch vừa nghe rất nồng nàn, chắc thế giới này cũng không quá tệ được. Ngay khi nhìn thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác, tay anh run lên, hay là trở về nói rõ ràng với Vương Nhất Bác, nói rằng anh hối hận rồi?
Bên này, Vương Nhất Bác đã trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, cầm điện thoại kiểm tra thì một tin nhắn trả lời cũng không có.
Không phải chứ, mình đang làm cái gì vậy? Sao giá trị thị trường của kim chủ bây giờ lại kém như thế, muốn lên giường còn phải giống như cô dâu nhỏ đợi tình nhân lật thẻ bài?
Tiêu Chiến không trả lời tin nhắn, mang theo tâm sự nặng nề trở về nhà, lúc tắm rửa cả người đều choáng váng, Kiên Quả ở bên ngoài liên tục cào vào cửa, anh mới chậm rì rì mặc quần áo, lấy cho Kiên Quả một chút thức ăn cho mèo.
"Con gái ngoan, ăn ít một chút." Tiêu Chiến muốn nói lại thôi. Anh luôn cảm thấy Kiên Quả hiểu lời anh nói, cho nên phần sau 'Con đã béo tròn như quả bóng rồi', rốt cuộc vẫn nhịn lại không nói ra.
Dọn dẹp xong xuôi, thấy đã gần 11 giờ, anh đoán Vương Nhất Bác đi công tác về chắc là phải ngủ bù, cho nên bây giờ trả lời, có lẽ người ta đã ngủ, mình lại có cớ để không phải đi lên.
"Ngại quá, buổi tối tôi đi xem nhạc kịch, bây giờ mới về đến nhà. Anh ngủ rồi sao?"
"Lên đây."
Vương Nhất Bác trả lời rất nhanh. Tiêu Chiến nhìn thấy hai chữ này, tim gần như đập lỡ đi một nhịp.
Anh lại làm ra một việc không tưởng tượng được, đó là mở điện thoại, tìm: Cuộc gọi khẩn cấp ở Iphone thao tác như thế nào?
Trên thanh tìm kiếm hiện ra một đống câu trả lời liên tiếp, Tiêu Chiến giống như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay, ảo não tắt màn hình, hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên tầng 21.
Vương Nhất Bác đã gửi mật mã vào cửa tới.
Tiêu Chiến ngập ngừng một chút mới mở cửa, đèn tầng một đã tắt, chỉ có ánh sáng từ tầng hai hắt xuống. Anh nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ, Vương Nhất Bác đang ngồi tựa vào giường, hai tay lót ra sau đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh đi chân đất qua, vừa mới tới gần Vương Nhất Bác đã bị túm lấy cánh tay kéo xuống, Vương Nhất Bác lật người đè anh xuống dưới thân, tấm nệm lõm đi một chút, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
"Vương tổng?"
Vương Nhất Bác vùi đầu vào xương quai xanh của Tiêu Chiến mà hít hà, hắn luôn cảm thấy trên người Tiêu Chiến có mùi hương có thể khiến cho người ta thả lỏng toàn thân.
"Vương tổng, cái kia, anh...." Tiêu Chiến ấp úng, không biết có nên hỏi vấn đề kia hay không.
"Cái gì?" Vương Nhất Bác lấy từ trong ngăn kéo ra lọ bôi trơn vừa mua, lại thuận tay tắt đèn đi.
Đêm nay có trăng, ánh trăng nhu hoà từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ tối tăm.
"Vương tổng, anh không phải là.... không được chứ?"
Tiêu Chiến cắn răng, đánh bạo hỏi ra,
Chỉ thấy thân thể Vương Nhất Bác khưng lại một chút. Tiêu Chiến dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Vương Nhất Bác, anh thận trọng mở mắt ra, cho dù chỉ có ánh sáng lờ mờ, anh vẫn có thể thấy được rõ ràng, ánh mắt Vương Nhất Bác sáng như đuốc, hiển nhiên là không có ý tốt.
"Anh đã thử chưa?"
Vương Nhất Bác dường như sắp nổ tung, cũng không muốn nghe câu trả lời của Tiêu Chiến nữa mà nhanh nhẹn bắt đầu làm chính sự đêm nay.
Nụ hôn thong thả rơi từ vành tai Tiêu Chiến xuống, Vương Nhất Bác thuần thục cởi áo ngủ trên người Tiêu Chiến, da thịt mẫn cảm bại lộ dưới không khí mát lạnh của điều hoà, Tiêu Chiến khẽ rên rỉ một tiếng, túm lấy bả vai Vương Nhất Bác, động tác không biết là đẩy hay là nghênh đón.
Ngón tay của Vương Nhất Bác dạo quanh eo Tiêu Chiến, hắn phát hiện, hoá ra không phải lúc nào Tiêu Chiến cũng có thể giữ bình tĩnh được, giống như bây giờ, Tiêu Chiến bởi vì động tác vỗ sờ của hắn mà run lên nhè nhẹ.
Đôi tay Tiêu Chiến đột nhiên siết chặt, ngực có cảm giác ươn ướt, là do sự liếm láp không theo quy luật nào của Vương Nhất Bác, nhưng vẫn trêu chọc khiến hạ thân của anh trở nên căng cứng.
Tay anh bị Vương Nhất Bác túm lấy đưa xuống dưới thân, anh nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác thở dốc, ngón tay mềm mại chạm đến dương vật đã cương cứng của Vương Nhất Bác đang đỉnh vào quần lót, từ bên cạnh quần lộ ra quy đầu, khiến Tiêu Chiến hít một hơi khí lạnh.
Anh nhớ tới lời nói của Vương Nhất Bác ở bãi đỗ xe hôm đó.
"Điều kiện giống như tôi, anh không tìm thấy người thứ hai đâu."
Vương Nhất Bác không phải không được, Vương Nhất Bác là quá được rồi.
Dịch bôi trơn lạnh lẽo bị Vương Nhất Bác dùng ngón tay cọ tới giữa đùi anh. Tiêu Chiến theo bản măng muốn khép hai chân lại, nhưng sức lực của Vương Nhất Bác rất bá đạo, cả người đều tiến vào giữa hai chân anh.
"Ngoan một chút."
Ngón tay hắn ra ra vào vào trong hậu huyệt chặt chẽ, âm thanh nhớp nháp khiến Tiêu Chiến nghe được cũng đỏ mặt. Vương Nhất Bác rất dễ dàng đã tìm được điểm mẫn cảm của anh, còn cố ý cọ vào nơi đó nhiều lần, khiến tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến dần dần trở thành tiếng khóc nức nở.
Bây giờ anh đang làm tình với lãnh đạo, sự thật này khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất hoang đường, nhưng cũng rất kích thích.
Màn dạo đầu rất ngắn ngủi, Vương Nhất Bác không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Hắn nắm lấy dương vật cương cứng cọ xát vào lối vào ướt át mà mềm mại. Tiêu Chiến có chút chịu không nổi, chủ động nâng mông đi cắn nuốt cái đồ vật bẩm sinh đã quá mức vượt trội này.
Anh nghĩ, có lẽ là vì quan hệ bao dưỡng, cho nên Vương Nhất Bác mới không biết nặng nhẹ, động tác cũng không hề thương hương tiếc ngọc.
Vương Nhất Bác giữ chặt eo anh, đẩy cả cây dương vật đỉnh vào trong, Tiêu Chiến đau đến mức ngón chân đều cuộn chặt lại, nước mắt không kiểm soát nổi mà trào ra.
"Chậm một chút, chậm một chút, tôi còn chưa kịp thích ứng....."
"Ai bảo anh nói lung tung."
Tiêu Chiến mê sảng, vừa khóc vừa thở hổn hển, cố gắng thả lỏng chính mình. Vương Nhất Bác nói thế này không hiểu sao lại giống làm nũng, nhưng mà khi anh có thể nhìn kỹ Vương Nhất Bác, người nọ lại hung hãn, giống như trả thù, cứ như vậy mà vội vàng thọc vào rút ra.
Sự đau đớn ban đầu dần dần tiêu tan, thay vào đó là khoái cảm khó tả, sướng đến mức da đầu Tiêu Chiến đều tê dại, bắp chân cũng bắt đầu khẽ run lên.
Vương Nhất Bác vừa tức vừa buồn cười, Tiêu Chiến này đúng là giỏi chọc giận người khác, cả trên giường lẫn dưới giường đều không suy giảm công lực.
Hắn chuyên chú nhìn chằm chằm vào gương mặt ửng hồng của Tiêu Chiến, thời điểm làm tình, đôi môi hé mở, lúc bị đỉnh vào điểm mẫn cảm thì cắn môi dưới rồi rên lên.
Cuộc giao dịch này không hề thua lỗ. Tức giận thì cứ tức giận đi. Hiện tại người cùng hắn làm tình, chính là vưu vật trời sinh.
Tầng tầng lớp lớp khoái cảm theo động tác va chạm càng ngày càng mãnh liệt của Vương Nhất Bác mà ùa đến. Tiêu Chiến hoảng loạn muốn trốn đi, đằng trước đã bị Vương Nhất Bác thao đến mức bắn ra tinh dịch, nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn không có ý dừng lại.
Tiếng khóc tiếng la của anh bắt đầu không ngừng được.
"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Tôi không chịu được nữa rồi...."
"Anh đi ra... Nhanh.... A...."
"Vương tổng Vương tổng, anh dừng lại một chút, tôi không chịu được....."
Tiêu Chiến sướng đến mức da đầu tê dại, bụng dưới bắt đầu co rút lại. Anh thật sự sợ Vương Nhất Bác nổi cơn thịnh nộ, gót chân mượt mà chống vào ga giường, cố gắng lùi ra phía sau một chút.
Vương Nhất Bác túm chặt lấy eo Tiêu Chiến, không cho anh có cơ hội trốn đi. Tiếng khóc của Tiêu Chiến bị những cú đâm thọc làm cho đứt quãng, hai tay quơ quào trên không trung, không ngừng dùng sức đánh mạnh vào đùi Vương Nhất Bác.
"A...... Vương Nhất Bác!"
......
Vương Nhất Bác đột nhiên rất muốn nhìn xem bộ dạng của Tiêu Chiến lúc cao trào, vì thế dừng động tác, tìm điều khiển từ xa bật đèn lên, Tiêu Chiến khó chịu giơ tay che đôi mắt, trên má ướt dầm dề.
Thật vất vả mới được thở dốc một lần, tiếng khóc của Tiêu Chiến từ từ hồi phục lại, Vương Nhất Bác hừ một tiếng, đắc ý bật cười.
Nhưng ánh mắt của hắn dần dần trượt từ thân thể ửng hồng của Tiêu Chiến xuống.
"Mẹ kiếp!"
Sắc mặt Vương Nhất Bác trầm xuống.
Hắn thấy sườn đùi của mình vừa rồi bị Tiêu Chiến vừa khóc vừa kêu vừa dùng sức đánh, chuyển thành một dấu tay đỏ rực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro