Cao trào sau thời gian chịu lửa giống như lên dây cót, từng chút từng chút kích thích Tiêu Chiến, hai chân anh run đến mức không khép lại được, tới đỉnh điểm dường như chỉ có tiếng ù ù bên tai. Anh chưa từng nghĩ tới, làm tình lại khiến người ta kinh hoảng thất thố đến như vậy.
Anh thật sự sợ Vương Nhất Bác làm anh đến mức ngày mai không xuống được khỏi giường.
Sau khi bình tĩnh lại mới lấy cánh tay đặt trên mắt ra, một đôi mắt to tròn khóc đến đỏ bừng, giống như một cái móc ném thẳng vào Vương Nhất Bác.
Mà cái liếc mắt này lại khiến Vương Nhất Bác mất bình tĩnh.
"Đây là đòn tử thủ của anh à?" Vương Nhất Bác không hề tức giận, lại còn cố ý chỉ vào mảng đỏ ửng bên đùi mình, tố cáo người kia.
Khoé môi Tiêu Chiến mím chặt, lại bị Vương Nhất Bác đỉnh đến mức không còn tỉnh táo. Cái kia của Vương Nhất Bác quá lớn, mỗi lần đều đỉnh vào rất sâu, cao trào còn chưa xong lại tiếp tục đỉnh vào, khiến lý trí của anh hoàn toàn bay mất.
Làn da Vương Nhất Bác vốn có màu trắng lạnh, bây giờ lại thực sự rất đỏ, có thể thấy vừa rồi anh ra tay nặng như thế nào.
"Tôi đã nói... Tôi khó chịu...." Tiêu Chiến có chút chột dạ, muốn lùi về phía sau, nhưng vừa động một chút đã cảm nhận được đồ vật của Vương Nhất Bác đang cắm sau mông mình vẫn hăng hái như cũ.
Anh cảm thấy như vậy thì không hợp lẽ thường, anh không có lý do gì để oán giận Vương Nhất Bác, giống như những cặp đôi bình thường, giống như đối phương đang theo đuổi anh.
Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, ban đầu là muốn doạ Tiêu Chiến, ai ngờ người này lại bày ra cái bộ dáng uỷ khuất như vậy.
"Quay đầu đi, nằm bò xuống."
Vương Nhất Bác rút đồ vật ướt đẫm ra, vỗ nhẹ vào mông Tiêu Chiến, hắn không thể bình tĩnh khi nhìn vào đôi mắt của Tiêu Chiến lúc làm tình.
Người đàn ông này quá nguy hiểm, dường như có thể câu hồn đoạt phách.
Tiêu Chiến không còn sức lực, uể oải trở mình, quỳ gối trên giường, đầu vùi vào lớp chăn mềm mại, hậu huyệt theo bản năng co rút lại. Không đợi anh kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã đỡ lấy mông anh, lại dùng sức cắm mạnh vào.
"A a...." Tiêu Chiến hét lên, nắm chặt chiếc chăn, tức giận quay đầu trừng Vương Nhất Bác, anh cảm thấy người này đang cố ý trả thù.
"Đừng trừng tôi, còn trừng nữa, tôi sẽ khiến anh không xuống được khỏi giường."
Vương Nhất Bác hung hăng uy hiếp, nhưng lại không cam lòng. Tiêu Chiến cứ nhìn hắn với ánh mắt như vậy, nói là trừng, không bằng nói là câu dẫn trần trụi, khiến cho đồ vật cắm ở hậu huyệt của Tiêu Chiến phải nhảy lên vài cái.
Cái người hai mươi mấy tuổi rồi, lại hành động giống như một đứa trẻ, khiến hắn cũng không thể kiểm soát nổi chính mình.
"Anh chậm một chút a... Chỗ đó, chỗ đó rất thoải mái...."
"A.... Vương Nhất Bác, tôi lại muốn bắn rồi!"
Tiêu Chiến không thể phân tâm đi trừng Vương Nhất Bác được, toàn bộ phòng ngủ chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thẹn thùng của anh, âm thanh ướt át và dính nhớp cùng với tiếng hạ thân va chạm vào nhau tạo ra tiếng bạch bạch bạch, còn có cả tiếng thở dốc của Vương Nhất Bác.
Nói không sợ thì là nói dối, thể lực của Vương Nhất Bác còn tốt hơn anh tưởng tượng rất nhiều lần.
Chân anh lại phát run, bàn tay Vương Nhất Bác sắc tình nhéo vào eo anh, nắm lấy dương vật nhỏ nhắn đang nhỏ nước của anh. Tiêu Chiến mơ màng nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, không biết là muốn cự tuyệt hay là thuận theo.
Nhưng tất cả điều này không nằm trong phạm vi suy xét của Vương Nhất Bác.
Tốc độ ra vào của Vương Nhất Bác càng lúc càng nhanh, động tác vuốt ve dương vật của Tiêu Chiến cũng tăng tốc theo, hắn nghe thấy thanh âm buồn buồn của Tiêu Chiến ở trong chăn, hình như lại đang khóc, khiến hắn vô thức nuốt nước bọt.
Không thể hiểu được, tại sao làm tình với Tiêu Chiến lại sướng như vậy chứ!
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác tuốt bắn, hậu huyệt mẫn cảm gần như cũng bị thao đến cao trào, tứ chi mềm nhũn, trực tiếp đổ sập xuống giường. Vương Nhất Bác thuận thế đè lên lưng anh, dương vật vùi trong hậu huyệt bắn tinh. Hắn dán vào tai Tiêu Chiến, phát ra tiếng thở vừa sâu vừa nặng.
Một lúc sau hắn mới rút ra, đem áo mưa thắt nút ném xuống sàn nhà, cũng không còn tinh lực để dọn dẹp mà ôm lấy eo Tiêu Chiến, hai người cùng lăn tới vị trí bên cạnh sạch sẽ hơn.
Một bên giường bị ghét bỏ vì những vệt nước loang lổ, Tiêu Chiến mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần, sau khi nhìn thấy lại vội vàng né sang một bên, lưng anh đang dựa vào ngực Vương Nhất Bác, vừa nóng lại vừa dính, khiến cả người đều cảm thấy không thoải mái.
"Nằm thêm một chút, tôi đưa anh đi tắm rửa." Hơi thở của Vương Nhất Bác phả vào cổ Tiêu Chiến, khiến anh cảm thấy tê tê dại dại, một bàn tay cũng thoải mái đặt lên eo anh.
Thật giống như đôi tình lữ ân ái, lại còn xoa nắn giống như đang tán tỉnh.
"Không cần, tôi tự tắm được."
"Tôi như thế này không tính là không được đúng không?"
Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng, lại lật người đè Tiêu Chiến xuống dưới thân, véo cằm Tiêu Chiến, ép anh đối diện với chính mình.
Tiêu Chiến kêu đến miệng lưỡi đều khô khốc, lúc này muốn nói cũng khó khăn, theo bản năng liếm lên môi dưới, nghiêm túc gật đầu.
Anh không bài xích một bạn giường chất lượng tốt như vậy, cho dù vừa rồi có đôi lúc anh cảm thấy Vương Nhất Bác dường như điên rồi, thật sự muốn thao chết anh ở trên giường.
Không tệ đâu.
Vương Nhất Bác hài lòng nhéo mặt Tiêu Chiến một cái, lại nằm xuống, giống như đang nói, hôm nay tạm tha cho anh đấy.
"Mấy giờ rồi?" Tiêu Chiến lẩm bẩm, vừa lên tiếng, cổ họng đã như bị xé toạc, anh đỏ mặt sờ soạng tìm điện thoại vừa rồi ném ở đầu giường.
Anh cũng không biết hai người có thể lăn lộn lâu như vậy. Đã gần 1 giờ sáng, anh vẫn còn nằm trên giường ông chủ của chính mình.
Đùi Tiêu Chiến vẫn còn đau nhức, bây giờ xuống giường không phải là quyết định sáng suốt, đương nhiên, tiếp tục ngủ trong lòng Vương Nhất Bác cũng không phải là quyết định sáng suốt.
Vì thế bây giờ rất muốn tìm chuyện gì đó để giảm bớt không khí kỳ lạ này.
Tiêu Chiến điều chỉnh độ sáng của điện thoại, mở khoá màn hình, đập vào mắt chính là giao diện mà anh xem cuối cùng trước khi lên tầng.
"Cuộc gọi khẩn cấp trên Iphone được thực hiện như thế nào?"
Vương Nhất Bác vô tình nhìn thấy, khẽ cau mày. Tiêu Chiến luống cuống thoát ra, giả vờ bình tĩnh tắt điện thoại.
Một lúc lâu sau.
"Tiêu Chiến!"
Vẻ mặt Vương Nhất Bác không thể tưởng tượng được, hắn ngồi bật dậy, chăn cũng tuột xuống, khiến cho phần lưng của Tiêu Chiến trần trụi trong không khí.
Ớn lạnh.
Im lặng.... Giả chết.... Bây giờ có giải thích cũng không kịp nữa rồi, Tiêu Chiến nghĩ.
"Tiêu Chiến! Chẳng lẽ vừa rồi lúc lên tầng, anh đã nghĩ đến việc gọi cảnh sát sao?"
Vương Nhất Bác gần như cảm thấy thế giới quan của mình bị sụp đổ trong nháy mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiêu Chiến, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác sau này sẽ thường xuyên bị chọc tức.
Lúc này, kẻ chủ mưu không còn bình tĩnh và thản nhiên được nữa, chỉ muốn làm đà điểu vùi xuống cát. Tiêu Chiến chột dạ kéo chăn lên đỉnh đầu, khẽ giảo biện, "Không phải...."
Ánh mắt sau lưng vẫn không thu hồi, dường như muốn xuyên thủng anh.
"Thật sự không phải...." Tiêu Chiến miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi mệt quá, có thể ngủ trước được không?"
Đối phương đã tỏ ra yếu đuối, Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể cắn răng nằm trở về, hắn bực bội không phải là do hình tượng kỳ quái mà Tiêu Chiến đắp nặn ra cho hắn, mà là bực chính mình.
Hai người còn chưa phải quan hệ gì, hắn đã đối xử hung dữ với Tiêu Chiến như vậy.
Lần này hắn không đặt tay lên eo Tiêu Chiến mà quay lưng về phía Tiêu Chiến hình như sắp ngủ quên ở mép giường, nằm một lúc sau vẫn không ngủ được liền dứt khoát xoay người xuống giường.
"Có muốn đi tắm không?" Hắn ngẫm nghĩ một chút, vẫn là hỏi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhè nhẹ lắc đầu, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau dần dần đi về phía phòng tắm mới kéo chăn xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Tiêu Chiến chịu đựng cái eo đau nhức, từ trên giường bò dậy, nhặt quần áo của mình mặc vào, cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng ra khỏi nhà Vương Nhất Bác.
Lúc Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra, người dưới chăn đã chuồn mất. Hắn buồn bực, kéo chăn màn mang ra ngoài, nhét vào máy giặt.
Đi công tác cả một tuần, quả thật rất mệt mỏi, Vương Nhất Bác trực tiếp tới phòng dành cho khách ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nhất thời còn không quen với không gian trong phòng dành cho khách, ngây người cả buổi mới nhớ ra đây là nhà mình, trong đầu lại nghĩ tới chuyện đã phát sinh tối hôm qua.
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Như thế nào mà thân phận dường như thay đổi nhỉ? Tiêu Chiến thoải mái xong liền túm quần chạy lấy người, đây chẳng phải là chuyện mà kim chủ thường làm sao? Tiểu thuyết không phải đều viết như vậy à? Sao bây giờ hắn còn phải đi giặt chăn gối ở cái giường mà tối hôm qua cả hai đều lăn lộn?
Tiêu Chiến còn có chút tự giác nào về việc bị bao dưỡng hay không!?
Tiêu Chiến không có.
Hôm nay là cuối tuần, bình thường Tiêu Chiến sẽ không xử lý công việc vào cuối tuần, nhóm công ty cũng bị anh tắt thông báo.
Điện thoại bị anh ném ở phòng ngủ, sau khi rời giường còn chơi với Kiên Quả một chút, tuy rằng eo có chút đau nhức, nhưng cả người đều thần thanh khí sảng, đã lâu rồi anh không có cảm giác thoải mái như thế này.
Cho tới giờ, cho dù là cuộc sống hay công việc, đều giống như dây đàn bị kéo căng, đứt rồi lại nối lại, nối lại rồi lại đứt. Nhìn thấy miệng vết thương trên dây đàn của mình đang từ từ khép lại, để lại vết sẹo vừa tê vừa ngứa, giống như mọi dấu vết bây giờ đã dần dần phai nhạt.
Giống như người đột ngột mất sạch năng lượng trước đó không lâu không phải là anh.
Nhớ tới việc lâu rồi không mang Kiên Quả đi tắm rửa, Tiêu Chiến liền tuỳ tiện ăn cơm trưa, sau đó mang theo Kiên Quả ra ngoài, dù sao thì tủ lạnh cũng cần bổ sung thêm một chút đồ ăn tươi.
Sau khi giao Kiên Quả cho cửa hàng thú cưng, Tiêu Chiến liền đi siêu thị.
Trong xe mua sắm lại được thêm vào rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới, Tiêu Chiến đẩy xe đi tính tiền, mắt liếc qua các kệ hàng, từng dãy bao cao su đủ loại khiến anh không tự chủ được mà nhớ tới cảnh tượng kinh hồn táng đảm tối hôm qua, sắc mặt dần dần đỏ lên, xấu hổ thu hồi tầm mắt.
Hôm nay thời tiết rất nóng, đứng bên ngoài cửa siêu thị còn có nhân viên phát tờ rơi. Tiêu Chiến cầm đồ đi ra bãi đỗ xe, còn bị một chàng trai thanh tú cầm tờ rơi gọi lại.
"Chào anh, phòng tập thể thao của chúng tôi mới khai trương, anh vui lòng ghé qua một chút."
Hai tay Tiêu Chiến đều không rảnh rỗi, trên mặt là vẻ xa cách thường ngày, anh mỉm cười, lịch sự nói, "Cảm ơn, tạm thời tôi không cần."
"Không sao cả, anh cứ cầm xem một chút, phòng tập thể thao của chúng tôi rất tốt, ở ngay khu trung tâm, anh yên tâm, chúng tôi không tính lệ phí bắt buộc, tư cách của huấn luyện viên cũng rất tốt."
"Cảm ơn, tôi thật sự không cần."
Tiêu Chiến đi đến bên cạnh xe, đem điện thoại bỏ vào túi, lại vòng sang bên kia mở cửa xe, chàng trai nhanh nhẹn nhét tờ rơi vào túi mua hàng của anh, sau đó vội vàng co cẳng chạy mất.
Còn vừa chạy vừa nói, "Cảm thấy hứng thú thì có thể thêm Wechat ở mặt sau, đó là Wechat của tôi."
Tiêu Chiến cũng không lấy ra vứt đi, quay đầu liền quên mất việc này, thuận đường lại đến cửa hàng thú cưng đón Kiên Quả về nhà.
Mang theo chiếc lồng đựng Kiên Quả vào trong đại sảnh chờ thang máy, Tiêu Chiến ước lượng một chút, đột nhiên đặt túi đồ xuống mặt đất, người cũng ngồi xổm xuống.
Dường như đấu tranh tư tưởng thật lâu, Tiêu Chiến gõ gõ vào cửa sổ trong suốt, Kiên Quả chậm rì rì nhìn sang phía anh. Tiêu Chiến thở dài, sau đó nghiêm túc nói với Kiên Quả.
"Con gái ngoan, có mấy lời chắc con không thích nghe, nhưng mà ba là ba của con, vẫn phải nói với con một câu."
"Con có biết bây giờ con rất nặng không?"
"Không phải là ba không yêu con, nhưng mà con biết không, béo quá cũng không tốt. Con nhìn xem, vừa rồi ba có nói chuyện với bác sĩ ở cửa hàng thú cưng, mọi người đều nói, mèo mà béo quá dễ hình thành insulin, gây ra một số bệnh khác.... Con nghe không hiểu cũng không sao, nhưng mà ba yêu con như vậy, đương nhiên hi vọng con khoẻ mạnh. Cho nên chúng ta có thể thương lượng một chút, từ hôm nay trở đi, giảm béo dần dần nhé?"
"Đồng ý không? Đồng ý thì bắt tay nào!"
Tiêu Chiến mở cái cửa sổ nhỏ ra, nắm lấy tay Kiên Quả, mèo con dường như hiểu ý, miễn cưỡng đem móng vuốt đặt vào lòng bàn tay anh, Tiêu Chiến hài lòng xoa đầu nó.
Vương Nhất Bác xuống tầng lấy chuyển phát nhanh, vừa đi vào đại sảnh liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi xổm trên mặt đất lẩm bẩm nói chuyện với một con mèo nhỏ.
Điều hắn thấy được nhiều nhất là nụ cười và vẻ mặt cố định của Tiêu Chiến khi ở công ty, Tiêu Chiến mất khống chế khi ở trên giường vào tối hôm qua rất xa lạ, mà cái người lầm bầm nhưng lại ôn nhu vào giờ phút này lại càng khiến Vương Nhất Bác cảm thấy mới mẻ.
"Giám đốc Tiêu?"
Tiêu Chiến nghe thấy có người gọi mình, liền đóng cửa sổ nhỏ của Kiên Quả lại, vừa ngẩng đầu đã thấy Vương Nhất Bác mặc một chiếc quần ở nhà màu đen và một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, chân xỏ một đôi dép lê.
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác lúc này càng giống một sinh viên chơi bời lêu lổng, không học vấn, không nghề nghiệp.
"Vương tổng."
"Đây là con gái anh à?"
"À vâng, vừa mới đưa nó đi tắm rửa về."
Nhìn đi nhìn đi, lại là bộ dạng cách xa ngàn dặm, trên mặt viết rõ mấy chữ đừng tới gần tôi của Tiêu Chiến.
Giữa hai người có một sự ăn ý vô hình, đều im bặt không nhắc tới cái quan hệ ngoài cấp trên cấp dưới và hàng xóm kia.
Sự ăn ý vô hình luôn hình thành mối quan hệ ái muội hơn, nhưng cả Vương Nhất Bác lẫn Tiêu Chiến đều không ý thức được điều này.
Hai ba người hàng xóm cùng toà nhà lục tục tiến vào đại sảnh, thang máy đến, Tiêu Chiến nhấc lồng Kiên Quả đi vào, Vương Nhất Bác cũng tự nhiên nhấc túi mua hàng mà anh đặt trên mặt đất lên.
"Tôi tự cầm được rồi."
"Đi vào trước đi." Vương Nhất Bác cũng không giải thích, cứ như vậy cầm túi mua hàng vào thang máy, có người ngoài ở đó, Tiêu Chiến cũng không tiện cự tuyệt, đành phải đi theo.
Trước khi hàng xóm ra khỏi thang máy thì không tiếp tục nói chuyện với Vương Nhất Bác.
Bọn họ sống ở tầng trên cùng, cho nên đi lên trên chỉ còn có hai người là anh và Vương Nhất Bác, để tránh càng ngày càng xấu hổ, lần đầu tiên Tiêu Chiến chủ động tìm đề tài.
Anh nhìn vào túi văn kiện trên tay Vương Nhất Bác, "Không phải lại đi công tác chứ?"
"Ồ, vâng, phần hợp đồng kinh doanh bổ sung đáng lẽ gửi tới công ty, nhưng lại đúng dịp cuối tuần, cho nên gửi về nhà tôi."
"Ồ."
"Anh mua nhiều đồ như vậy, lần trước hình như cũng thế. Bình thường anh đều ở nhà nấu cơm sao?"
Vương Nhất Bác ở nhà cũng rất ít khi bật bếp, hắn quá bận, công việc xã giao quá nhiều, ban ngày ở công ty thì tuỳ tiện đối phó, buổi tối lại cùng đối tác và khách hàng ăn bữa cơm thương nghiệp ở các khách sạn khác nhau.
Lúc không bận thì trở về nhà ba mẹ ăn cơm, hoặc là hẹn bạn bè đi tụ tập.
"Ừm, tự mình nấu mới tốt cho sức khoẻ."'
Trong lòng Tiêu Chiến chỉ mong ngóng thang máy nhanh chóng lên đến tầng 20.
"Buổi tối tôi còn chưa biết ăn gì."
Vương Nhất Bác buột miệng thốt ra những lời này, chính hắn còn cảm thấy giật mình, nghe thế nào cũng thấy có ý ăn chực.
Mà Tiêu Chiến cũng thật sự hiểu theo cách đó.
Thang máy tới tầng 20, tâm tình Tiêu Chiến càng phức tạp, trực tiếp cầm lấy túi đồ của mình.
Sau khi từ chức ở công ty trước, anh luôn nghiêm túc nghĩ cách đem công việc và cuộc sống tách biệt ra.
Bây giờ Vương Nhất Bác là cấp trên của anh, hắn là ông chủ, loại thân phận và hoàn cảnh này đều khiến Tiêu Chiến bài xích, đồng thời cũng cảm thấy khó xử.
Vương Nhất Bác không trông chờ vào việc Tiêu Chiến có thể nói ra lời gì đó dễ nghe, Tiêu Chiến chính là người ở trong thang máy đã phớt lờ hắn.
Còn mặc quần vào là trở mặt không quen biết!
Tiêu Chiến đứng bên ngoài thang máy, nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại rồi, một sự xúc động vô lý đã quấy nhiều suy nghĩ bình thường của anh, anh vội vàng ấn phím đi lên, cửa thang máy lại mở ra.
"Vậy, vậy nếu anh không ngại, buổi tối xuống dưới này tuỳ tiện ăn một chút."
"Không ngại!" Hai mắt Vương Nhất Bác đều phát sáng, dùng hết sức đè nén khoé miệng đang điên cuồng muốn nâng lên, chân dài trực tiếp bước ra khỏi thang máy.
"Đi thôi."
"Hả?" Vẻ mặt Tiêu Chiến lại trở nên ngơ ngác.
"Đi thôi, không cần chờ đến tối, tôi có thể làm trợ thủ cho anh."
Tiêu Chiến: "...."
Đầu Tiêu Chiến lại bắt đầu đau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro