CHƯƠNG 11: ĐÔI MẮT GIỐNG NHAU NHƯ ĐÚC

Editor: ყυƙı ռɠâռ ɦà

"Đó là độc dược dinh dưỡng." Prince bĩu môi, "Ba ba, hãy cầu nguyện mong cha không có tăng thêm hương vị đặc biệt gì vào trong đó, con thích không có hương vị,"

"Không có hương vị?!" Harry sửng sốt, "Không phải độc dược đều có hương vị cổ quái sao?" Cậu nhớ rõ Hermione từng nói qua, không được thay đổi hương vị độc dược, nếu không sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu.

"Ba ba!" Prince nhe răng, "Đó là trong sách nói, lại không phải là cha làm —— cha có thể đem độc dược vị nước mũi biến thành vị chocolate, ừ...... Nhưng vẫn là không có hương vị tốt hơn, vị chocolate lại không phải chocolate......"

Vị chocolate...... Harry cảm thấy có chút...... Quái. Cậu vẫn luôn cho rằng Snape là cái loại thích đem hương vị độc dược làm thành hương vị cổ quái để tra tấn các học sinh...... Người xấu?! Nhưng...... Giống như lại không phải...... Độc dược dinh dưỡng...... Thoạt nhìn trông rất bình thường, thật sự là không có hương vị gì? Hay vẫn là...... Là vị chocolate? Nhìn Prince cầm lấy độc dược uống hết, Harry cũng lấy đủ dũng cảm và uống lên một lọh độc dược khác...... Ai?! Thật là...... Là vị chocolate!?

Harry mở to hai mắt nhìn về phía Snape, nhưng giáo sư độc dược âm u giống như cũng không có để ở trong lòng, hắn chỉ rất bình tĩnh làm biến mất lọ độc dược. Sau đó không hề liếc mắt nhìn Harry một cái mà đi đến trước mặt Prince lấy đi lon Coca còn chưa uống xong của đứa nhỏ, ngoài ra dùng giọng điệu bình tĩnh đến cực điểm và nói: "Cái này, tịch thu."

Ngay cả Coca cũng tịch thu! Vẫn là tịch thu Coca của con trai mình! Harry nhìn Snape một cách kinh khủng, lúc này cậu có nên đi ra ngăn cản hay không? Phải biết rằng Prince cũng là con của cậu!

Khi Harry còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thân thể cậu đã đi trước suy nghĩ của cậu một bước và bắt được tay của Snape.

"Làm cái gì?" Snape từ trên cao nhìn xuống Harry.

"Tôi......" Harry nghẹn lời, khi ý thức của cậu quay trở lại thì cậu đã bắt được cái tay đang "Tịch thu" kia của Snape, có phải hay không...... Cậu cần cho lời giải thích gì đó? Nhưng...... Giải thích cái gì? Cậu bắt đầu đảo mắt, bởi vì cậu đang suy nghĩ một cái lý do thích hợp —— đúng vậy, lý do, "Prince là con trai của ngài lại không phải là học sinh của ngài, còn không phải là uống Coca sao! Tại sao lại còn...... Đề cập đến việc tịch thu?!"

Ồ! Harry! Cậu thật sự quá tuyệt vời! Chính là như vậy!

"Vậy thì, ta cho rằng Potter...... Uh, cậu Harry, cậu có nên biết một chút về cấu tạo thành phần của loại đồ vật này? Hoặc là cậu cảm thấy loại đồ vật này có lợi cho thân thể? Hay là cậu hy vọng...... Prince, con trai...... Uh...... Tương lai của cậu, sẽ biến thành một người không cao......" Snape lại một lần nữa đánh giá Harry từ trên xuống dưới một lượt, "Căn cứ vào...... Chiều cao của cậu, ta nghĩ......"

"Này! Thằng bé chỉ uống vào lúc này!" Harry rất bực bội, vô cùng bực bội, đặc biệt đặc biệt đặt biệt bực bội! Chiều cao của cậu chẳng ra gì là bởi vì cậu từ nhỏ không được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ —— nhưng Prince thì không giống nhau! Huống chi...... Huống chi Snape cũng đủ cao rồi!

Vì vậy, Harry đáng thương hoàn toàn không có chú ý tới, ở trong vô thức cậu đã đem chính mình và Snape đặt ở bên cạnh nhau...... Cho nên nói, trên thế giới này có thể làm cha mẹ nhất —— được rồi, là có thể làm quan hệ của cha cha trở nên tốt nhất chính là đứa trẻ.

"Rất tốt, chỉ là lúc này thôi......" Snape cong khóe môi lên, muốn biểu hiện ra một loại trạng thái nhưng vẻ của hắn lại vẫn rất âm trầm, khiến Harry càng muốn đối nghịch với hắn, "Ngài Cứu Thế Chủ có phải hay không cảm thấy lần này là một lần, lần sau cũng là một lần? Rất giống như...... bản lĩnh làm nổ vạc độc dược của ngươi vậy."

"Đó không phải là do tôi sai!" Harry giống như phản xạ có điều kiện đáp trả lại lời nói của Snape, không sai, chuyện này tuyệt đối không phải là do cậu sai —— nếu làm cậu yên tĩnh nấu một nồi độc dược, cho dù không thể đạt tới hoàn mỹ thì khá lắm cũng có thể đạt tiêu chuẩn! Tất cả đều là do Malfoy còn có hắn —— Snape, hai người bọn họ, một người quấy rối cậu, một người một hai phải dùng lời nói châm chọc để phân tán lực chú ý của cậu!

"Ồ? Vậy thì...... Là ai sai?" Snape liếc mắt nhìn Harry, canh ngay lúc cậu không chú ý mà rút lon Coca ra, "Hiện tại, Prince, đi phòng của con, con còn có luận văn năm tấc Anh còn chưa hoàn thành nữa

"Luận văn?!" Harry sợ hãi kêu lên.

"Ồ, cha, được rồi, con đã biết, sáng mai 9 giờ con giao cho cha." Prince rất bình tĩnh hướng lên trên đi, đi được vài bước, giống như nhớ tới cái gì đó và quay đầu nhìn hai người cha của mình, "Đúng rồi, ba ba, buổi tối hôm nay con muốn viết luận văn nên ba ba ngủ chung với cha nha! Không cần quấy rầy con!"

"Prince!" Đầu óc Harry như thắt lại, cậu giống như...... Nghe thấy quyết định gì đó khủng khiếp lắm?

"Ba ba tốt của con, dù sao mục tiêu của con là trở thành Bậc Thầy Độc Dược trẻ tuổi hơn so với cha, cho nên đối với con viết luận văn không tính là cái gì! Đây chính là mục tiêu mà ba ba định cho con!" Prince cười to với Harry —— thật ra trong tương lai ba ba muốn y trở thành cầu thủ Quidditch, về chuyện này hai người cha của y còn luôn so sánh tương đối với nhau...... Uh...... Có ý nghĩa tham khảo, hiển nhiên, y thích độc dược, đến nỗi Quidditch —— ha, làm y tự do bay lượn còn được, còn truy đuổi một trái bóng gì đó mà bay tới bay luôn ở trên không trung, thật sự rất ngốc!

Vì vậy, ở trong lòng của tiểu Prince vô ý thức xem thường chuyện ba ba của mình là một Truy thủ. Đương nhiên, Harry không biết những suy nghĩ này của con trai tương lai của mình, mà Harry càng không biết bởi vì chuyện này mà trong tương lai hắn thường xuyên đấu tranh với cha con bọn họ —— chuyện này đúng là thảm kịch của một Potter!

Tuy nhiên mặc kệ tương lai như thế nào, hiện tại Potter—— Cứu Thế Chủ vẫn luôn mơ ước muốn con trai tương lai của mình trở thành cầu thủ Quidditch. Cho nên cậu cảm thấy rất buồn bực đối với cách nói về chính mình trong tương lai hy vọng con trai tương lai của cậu trở thành Bậc Thầy Độc Dược linh tinh gì đó, vì vậy cậu vẫn luôn buồn rầu không vui trước khi đi ngủ.

Khi kim đồng hồ chỉ tới 10 giờ, Snape đúng giờ thay áo ngủ, mà Harry còn ở trong phòng khách ngồi viết bài tập nghỉ hè của cậu.

"Potter, hôm nay ta ngủ ở thư phòng." Snape lưu lại một câu, xoay người đi rồi —— tuy rằng hắn đã nói tốt với Prince là sẽ...... Ít nhất sẽ cố gắng làm Cứu Thế Chủ có thể cùng hắn sinh con trai, nhưng...... Được rồi, Snape lại một lần dùng tới Bế Quan Bí Thuật một thứ giống như rào chắn sắt thép của hắn vậy.

"A...... Giáo sư, cái kia...... Tôi đi thư phòng......" Đối với lòng tốt của người khác, phản ứng đầu tiên của Harry chính là phóng lớn nó lên sau đó đáp trả lại lòng tốt càng lớn hơn nữa, "Ý tôi muốn nói là, tôi cũng không chiếm bao nhiêu chỗ...... Cái kia...... Giường trong phủ của ngài quá lớn...... Vẫn là thư phòng thích hợp tôi...... Ha ha......"

Lần đầu tiên, phát hiện Potter cũng biết hai chữ "Hiểu chuyện" này viết như thế nào, Snape nhìn Harry một cách quái dị và không nói chuyện.

"Cái kia...... Thư phòng ở đâu?" Harry tiếp tục hỏi.

"Ta nghĩ ngươi nghe không hiểu lời nói của ta?" Snape cũng không muốn Harry tốt quá nên giọng điệu của hắn toát ra một tia trào phúng, "Lỗ tai của Cứu Thế Chủ hẳn là cần độc dược để trị liệu, cho nên, đêm nay, ngươi đi phòng ngủ."

Hắn thật là một tên khốn!

Harry trừng mắt lên hận không thể nhảy dựng lên lý luận một phen với hắn —— đúng vậy, bằng chiều của cậu, nếu không đứng trên cái bàn nhảy dựng lên thì căn bản không thể bày ra bất luận khí thế gì —— mặc kệ nói như thế nào, cậu lại cảm thấy rất uể oải, ít nhất...... Thật ra câu nói này của Snape...... Là muốn tốt cho cậu, không phải sao,nhưng tại sao nghe vào lỗ tai lại khiến cậu muốn tức giận chứ?

Không tiếp quản Cứu Thế Chủ nghĩ như thế nào, Bậc Thầy Độc Dược cảm thấy yêu cầu lại cho chính mình tiến hành một lượt xây dựng tâm lý mới có thể chấp hành mệnh lệnh mà con của hắn giao cho —— theo đuổi một Potter?! Thật sự rất là đáng sợ! Cho nên...... Hắn vẫn là đi đọc sách cả đêm đi...... Phải biết rằng, đáp ứng yêu cầu của con trai là một cách nói nhưng đi làm thật sự là một cách nói khác, ngoài ra...... Hắn thật sự không có bản lĩnh lớn như vậy sau khi yêu Lily nhiều năm như vậy rồi lại có thể xuống tay với con trai của cô ấy...... Chuyện này quả thật chính là...... Thật là đáng sợ! Huống chi...... Tên khốn nhỏ kia có đầu óc giống như một con quỷ khổng lồ vẫn là một Potter!

Thật ra, tên khốn chính là đại danh từ của bản thân Potter.

Snape xoay người vào phòng ngủ, ít nhất hắn cần dùng phòng tắm trong phòng ngủ, không phải sao?

Harry đi theo sau lưng Snape —— đây là một phòng ngủ rất lớn, ít lớn lớn hơn rất nhiều so với phòng ngủ của cậu ở nhà Dursley, mà hành lý của cậu đã sớm được Prince dọn xong vào đây khi cậu vừa mới tới, cậu cũng chỉ có thể đi tới tủ quần áo Snape và lấy áo ngủ thuộc về cậu.

Mở tủ quần áo ra, Harry phát hiện quần áo được chia làm hai bên, một bên là treo quần áo của cậu —— những chiếc áo sơ mi dài rộng và quần jean thuộc về Dudley, cùng với một ít áo choàng Phù thủy và đồng phục thuộc về cậu; một bên khác treo quần áo của Snape —— xem tất cả quần áo của hắn đều không khác biệt nhau lắm, cậu còn nghĩ rằng con dơi già chưa bao giờ thay quần áo nữa chứ. Đương nhiên là không phải rồi, thì ra quần áo của Snape trên cơ bản đều có kiểu dáng giống y như nhau, chỉ có nhiều nút một chút hoặc ít nút một chút, nhưng trên tổng thể cũng không có biến hóa gì lớn...... Còn có một hàng áo sơ mi trơn, còn là của nhãn hàng nổi tiếng!

Thật là tên khốn xa xỉ!

Harry bĩu môi, lấy ra một cái áo thun cỡ lớn bị cậu coi thành áo ngủ, sau đó lại lấy một cái quần vô cùng lớn —— cắt rớt một khối ống quần to lớn nên hiện tại còn tính có thể xuyên, được rồi, là cậu không có thời gian đi mua quần áo! Nhìn chất liệu những bộ quần áo của Snape được chế tác tốt như vậy, Harry cảm thấy bản thân cậu thật sự rất ủy khuất —— cậu hẳn nên tìm một chút thời gian để đi mua quần áo!

Không sai! Ăn mặc những bộ quần áo cũ này, chỉ sợ là Prince sẽ cảm thấy cậu rất nghèo...... Không, chuyện này thật sự rất khiến người khác khó mà chấp nhận được! Bị con trai của chính mình ghét bỏ...... Harry lắc đầu, cậu nhất định phải mua quần áo mới cho chính mình —— từ trong ra ngoài!

Harry hạ quyết tâm xong ôm quần áo ngủ của mình sững sờ ngồi ở trên giường, cậu còn phải suy nghĩ chính mình rốt cuộc nên làm như thế nào! Đầu tiên, cậu sửa sang lại suy nghĩ của mình —— Prince là con của cậu...... Điểm này cậu tin tưởng, chỉ xem đôi mắt kia thì cậu đã tin chuyện này rồi —— Harry chính mình cũng biết, cậu là một cậu bé, không có vóc dáng cao như Ron và cũng không có khuôn mặt tinh xảo như Malfoy. Thậm chí không có đầu óc thông minh, nhưng thứ duy nhất mà cậu cảm thấy có thể khiến cho người khác thích chính là đôi mắt của cậu —— rất đẹp, không phải sao?

Cho nên đối với đôi mắt của mình, Harry đặc biệt quen thuộc —— màu sắc, hình dáng, thậm chí còn biết rõ độ uốn lượn của lông mi! Mà đôi mắt của Prince giống y như đúc đôi mắt của cậu!

"Răng rắc", cửa phòng tắm mở ra, Snape thay xong áo ngủ và vẻ mặt vẫn rất âm trầm: "Ta đi ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro