Chương 13: "Nếu Một Ngày Họ Tìm Ra Chúng Ta, Thì Ít Nhất Chúng Ta Đã Yêu"
Trời mưa.
Không lớn.
Chỉ đủ để làm mờ cửa kính, và khiến tiếng thở trở nên rõ ràng hơn trong căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng.
Chan ngồi bên cửa sổ, tay vẽ những vòng tròn vô nghĩa lên mặt kính.
Wonwoo ngồi sau lưng cậu, tựa cằm lên vai cậu, không nói gì.
Chỉ lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi.
> “Anh nghĩ họ có tìm ra chúng ta không?” – Chan hỏi, giọng nhỏ như hơi thở.
> “Có.” – Wonwoo đáp, không do dự.
Chan quay lại, mắt mở to.
> “Vậy sao anh vẫn ở đây?”
Wonwoo mỉm cười.
> “Vì nếu họ tìm ra chúng ta… thì ít nhất, chúng ta đã yêu.”
---
Ở phía sau nhà, Seungcheol đang nhóm lửa.
Seokmin ngồi cạnh, tay cầm một cuốn sổ tay đã cũ, bìa sờn góc.
> “Cậu viết gì trong đó vậy?” – Seungcheol hỏi, mắt nhìn ngọn lửa.
> “Những điều tôi chưa từng dám nói.” – Seokmin đáp.
> “Ví dụ?”
Seokmin lật một trang, đọc không nhìn lên:
> “Tôi từng nghĩ cảm xúc là thứ làm con người yếu đuối.
> Nhưng rồi tôi gặp cậu.
> Và tôi nhận ra… cảm xúc là thứ duy nhất khiến tôi muốn sống.”
Seungcheol không nói gì.
Chỉ đưa tay ra, lấy cuốn sổ, và viết thêm một dòng:
> “Nếu họ bắt tôi đi, hãy giữ lại cuốn sổ này.
> Vì trong đó… có tôi.”
---
Tối hôm đó, họ ăn tối như mọi ngày.
Không ai nhắc đến GENESIS.
Không ai nhắc đến nguy hiểm.
Chỉ có tiếng cười, tiếng chạm ly, và ánh mắt không còn phải giấu.
Chan kể chuyện cậu từng mơ thấy mình là một con cá, bơi trong bể nước nhân tạo.
Wonwoo hỏi:
> “Vậy em có thoát ra được không?”
Chan gật.
> “Có. Vì anh là người đã mở nắp bể.”
---
💬 Tin nhắn nội bộ – Gửi riêng: Jeonghan → Joshua
[Jeonghan]
> Tín hiệu cảm xúc của bốn người họ vẫn còn.
> Họ chưa đi xa.
[Joshua]
> Vậy là họ vẫn còn yêu.
[Jeonghan]
> Và đó là lý do chúng ta sẽ tìm ra họ.
---
🕯️ Cuối chương
Trước khi đi ngủ, Chan đặt một tờ giấy nhỏ dưới gối Wonwoo.
Không ký tên.
Chỉ viết:
> “Nếu một ngày họ tìm ra chúng ta…
> thì em sẽ không chạy.
> Em sẽ nắm tay anh.
> Và em sẽ nói:
>
> ‘Chúng ta đã yêu. Và đó là điều không ai có thể xóa.’”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro