Chương 14: "Nếu Phải Biến Mất, Em Muốn Biến Mất Trong Vòng Tay Anh"

Tiếng trực thăng không lớn. 
Nhưng đủ để làm rung khung cửa kính. 
Đủ để khiến Chan đánh rơi cốc nước đang cầm trên tay.

Wonwoo lao đến bên cậu, kéo cậu xuống dưới bàn. 
Không cần hỏi. 
Không cần xác nhận. 
Chỉ cần nhìn nhau là biết: 
> “Họ đã đến.”

---

Ở phía sau nhà, Seokmin đang kiểm tra thiết bị liên lạc. 
Không có tín hiệu. 
Không còn đường lui.

Seungcheol đứng cạnh anh, tay nắm chặt thanh sắt cũ — thứ duy nhất còn lại từ lần trốn thoát trước.

> “Chúng ta không thể chạy mãi.” – Seokmin nói, mắt không rời màn hình. 
> “Họ sẽ không dừng lại.”

> “Vậy chúng ta dừng.” – Seungcheol đáp. 
> “Nhưng không phải để đầu hàng. 
> Mà để bảo vệ nhau.”

---

Tối hôm đó, họ ngồi quanh bàn ăn. 
Không ai ăn. 
Không ai nói. 
Chỉ có ánh nến, và ánh mắt chạm nhau trong im lặng.

Chan là người phá vỡ khoảng lặng.

> “Nếu phải biến mất… 
> em muốn biến mất trong vòng tay anh.”

Wonwoo siết tay cậu. 
> “Anh sẽ không để em biến mất. 
> Nhưng nếu không còn cách nào khác… 
> thì anh sẽ biến mất cùng em.”

---

Seokmin đứng dậy, đặt một bản đồ lên bàn. 
Trên đó là một đường mực đỏ — dẫn đến một căn cứ bỏ hoang, nơi từng là trạm nghiên cứu phụ của GENESIS.

> “Chúng ta có thể đến đó. 
> Không ai còn nhớ nó tồn tại. 
> Nhưng nếu họ tìm ra… 
> thì sẽ không còn đường lui.”

Seungcheol gật. 
> “Vậy thì chúng ta đi. 
> Không phải để trốn. 
> Mà để sống.”

---

💬 Tin nhắn nội bộ – Gửi riêng: Vernon → Minghao

[Vernon] 
> Họ đã phát hiện tín hiệu. 
> Đội truy bắt đang được triển khai.

[Minghao] 
> Tao sẽ làm chậm hệ thống. 
> Nhưng không thể giữ lâu.

[Vernon] 
> Vậy thì hy vọng họ kịp nói lời cuối cùng.

---

Trước khi rời đi, Chan quay lại nhìn căn nhà gỗ. 
Nơi đầu tiên cậu được yêu mà không cần phải xin phép. 
Nơi đầu tiên cậu được gọi bằng tên thật, không phải mã số.

Wonwoo bước đến, đặt tay lên vai cậu.

> “Em sợ không?” – anh hỏi.

Chan gật. 
> “Rất sợ. 
> Nhưng nếu anh ở đây… 
> thì em không cần gì khác.”

---

🕯️ Cuối chương

Họ rời khỏi căn nhà trong đêm. 
Không có ánh đèn. 
Không có tiếng còi. 
Chỉ có tiếng bước chân — bốn người, một con đường, và một lời hứa không ai dám nói thành tiếng:

> “Nếu phải biến mất… 
> thì hãy biến mất cùng nhau.”

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro