Chương 18: "Nếu Các Anh Còn Nhớ Chúng Em, Thì Chúng Em Vẫn Còn Ở Đây"

Một buổi sáng mùa đông. 
Tuyết rơi nhẹ. 
Không ai nói gì.

Seokmin ngồi bên cửa sổ, tay cầm cuốn sổ tay đã gần rách. 
Wonwoo ngồi cạnh, mắt nhìn vào radio cũ đặt trên bàn — thứ họ chưa từng bật, vì nghĩ nó đã hỏng.

> “Tôi không nhớ gương mặt cậu ấy.” – Seokmin nói. 
> “Nhưng tôi nhớ… cảm giác khi cậu ấy nhìn tôi như thể tôi đáng được sống.”

> “Tôi không nhớ giọng cậu ấy.” – Wonwoo đáp. 
> “Nhưng tôi nhớ… cậu ấy từng nói: ‘Nếu phải biến mất, em muốn biến mất trong vòng tay anh.’”

---

Họ bật radio. 
Không vì hy vọng. 
Chỉ vì… muốn nghe một âm thanh nào đó không phải là im lặng.

Tiếng rè rè vang lên. 
Rồi… một giọng nói. 
Mờ. 
Nhưng thật.

> “Nếu các anh còn nhớ chúng em… 
> thì chúng em vẫn còn ở đây.”

Seokmin đứng bật dậy. 
Wonwoo siết chặt tay ghế.

> “Seungcheol?” 
> “Chan?”

Không ai trả lời. 
Chỉ có tiếng sóng điện từ. 
Rồi một đoạn ghi âm vang lên — không rõ ai ghi, không rõ khi nào, không rõ bằng cách nào nó đến được đây.

---

> “Nếu một ngày các anh quên tụi em… 
> thì hãy biết rằng tụi em chưa từng quên các anh. 

> Tụi em không còn ở thế giới đó. 
> Nhưng tụi em vẫn ở trong ký ức. 
> Trong ánh nến. 
> Trong tiếng mưa. 
> Trong những lần các anh gọi tên tụi em mà không biết vì sao.”

> “Tình yêu không bị xóa. 
> Nó chỉ đang chờ được gọi lại.”

---

Seokmin bật khóc. 
Lần đầu tiên. 
Không vì đau. 
Mà vì… nhẹ nhõm.

Wonwoo đặt tay lên radio, như thể đang chạm vào một điều không còn tồn tại.

> “Em vẫn ở đây.” – anh thì thầm. 
> “Anh nghe thấy rồi.”

------

🕯️ Kết thúc

Tối hôm đó, họ đốt hai ngọn nến. 
Một cho Chan. 
Một cho Seungcheol.

Không ai nói gì. 
Chỉ có ánh sáng. 
Và một câu viết trên trang cuối cùng của cuốn sổ tay:

> “Chúng ta là lỗi. 
> Nhưng là lỗi đẹp nhất từng tồn tại.”

---

🌌 Hết truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro