Chương 3: "Tôi Không Biết Mình Là Ai, Nhưng Tôi Biết Tôi Muốn Ở Lại Với Anh"
🧬 GENESIS LAB – Phòng 17
Seungcheol ngồi trên giường kim loại, mắt nhìn trần nhà.
Không có dây truyền. Không có thuốc.
Chỉ có một chiếc ghế đối diện — và người ngồi trên đó là Seokmin.
Không còn bảng dữ liệu.
Không còn khẩu trang y tế.
Chỉ là hai người. Một căn phòng. Và một câu hỏi chưa từng được phép hỏi.
> “Cậu có nhớ gì không?” – Seokmin hỏi, giọng trầm, không lạnh như mọi khi.
Seungcheol lắc đầu.
Rồi gật.
Rồi lại lắc.
> “Tôi không biết mình là ai.
> Nhưng tôi biết… tôi không muốn rời khỏi căn phòng này.
> Khi anh còn ở đây.”
---
🔬 Phòng giám sát – 06:00 sáng
Joshua nhìn biểu đồ cảm xúc của Seungcheol.
Đường cong dopamine tăng đều mỗi lần Seokmin xuất hiện.
Không còn là phản ứng sinh học.
Mà là phản ứng cảm xúc có điều kiện.
> “Cậu đang để đối tượng phát triển cảm xúc thật.”
> “Cậu đang phá vỡ nguyên tắc.”
> “Cậu đang trở thành một phần của thí nghiệm.”
Seokmin không phủ nhận.
Chỉ nói:
> “Tôi không còn chắc… ai đang thử nghiệm ai.”
---
🧠 Hồi tưởng – 1 năm trước
Seungcheol được đưa vào GENESIS LAB trong tình trạng mất trí nhớ hoàn toàn.
Không tên. Không thân phận. Không ký ức.
Chỉ có một điều khiến cậu phản ứng:
Giọng nói của Seokmin.
> “Tôi là người sẽ theo dõi cậu.”
> “Tôi không phải bạn. Không phải kẻ thù. Không phải ai cả.”
> “Nhưng nếu cậu muốn sống sót… hãy nhìn tôi.”
Và Seungcheol đã nhìn.
Từ ngày đó đến nay… chưa từng rời mắt.
---
🧪 Hiện tại – Phòng 17
Seokmin đặt một tấm ảnh lên bàn.
Không có chú thích.
Chỉ là một bức ảnh cũ, mờ, chụp hai người đứng cạnh nhau. Một người là Seungcheol. Người còn lại… không rõ mặt.
> “Tôi tìm thấy nó trong hồ sơ cũ.
> Cậu từng là người của quân đội.
> Nhưng người đứng cạnh cậu… là ai?”
Seungcheol nhìn ảnh.
Tay run nhẹ.
Mắt đỏ lên.
> “Tôi không biết.
> Nhưng tôi nhớ… tôi đã từng mất người đó.”
---
📉 Màn hình dữ liệu
- Nhịp tim: +22 bpm
- Sóng não: kích hoạt vùng ký ức bị khóa
- Ghi chú: Đối tượng đang nhớ lại ký ức bị xóa
---
🕯️ Phòng nghỉ – Tối hôm đó
Seokmin ngồi một mình.
Trên tay là bản báo cáo mới nhất.
> “Đối tượng số 17 đang phát triển cảm xúc gắn bó với người giám sát.
> Đề xuất: thay đổi người giám sát để tránh lệch chuẩn.”
Anh đặt báo cáo xuống.
Không ký.
Chỉ viết một dòng bên lề:
> “Nếu cảm xúc là sai…
> thì tại sao tôi lại muốn ở lại?”
---
📦 Dữ liệu nội bộ – Tin nhắn chưa gửi
'
Seokmin [draft]
Tôi không biết cậu là ai trước khi vào đây.
Nhưng tôi biết… tôi không muốn là người xóa cậu khỏi hệ thống.
'
---
🧩 Cuối chương
Seungcheol tỉnh dậy giữa đêm.
Không có ai trong phòng.
Chỉ có một tờ giấy dưới gối.
> “Ngày mai, tôi sẽ không vào phòng nữa.
> Họ nói tôi đang làm sai.
> Nhưng nếu cậu nhớ tôi…
> hãy nói.
> Dù chỉ một lần.”
Seungcheol siết tờ giấy.
Và lần đầu tiên, cậu nói thành tiếng:
> “Tôi không biết mình là ai.
> Nhưng tôi biết… tôi muốn ở lại với anh.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro