Chương 4: "Nếu Đây Là Giấc Mơ, Em Muốn Ở Lại Mãi Mãi"
🧬 Mô phỏng ảo – 17:42 chiều
Chan ngồi một mình trong thư viện.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính, rơi lên trang sách cậu không đọc.
Tay cậu đặt lên ngực.
Tim đập nhanh hơn bình thường.
Không phải vì sợ.
Mà vì… anh ấy lại xuất hiện.
Người đàn ông ấy.
Không có tên.
Không có hồ sơ.
Không có lý do để tồn tại trong mô phỏng.
Nhưng mỗi lần Chan nhìn thấy anh, mọi thứ xung quanh đều mờ đi.
---
> “Xin lỗi… chúng ta đã từng gặp chưa?” – Chan hỏi, lần thứ ba trong tuần.
Người kia không trả lời.
Chỉ mỉm cười.
Và lần này… không biến mất.
> “Tôi không biết cậu là ai.”
> “Nhưng tôi biết… tôi không nên ở đây.”
> “Và tôi biết… tôi không muốn rời đi.”
Chan đứng dậy.
Bước đến gần.
Gần đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của nhau.
> “Nếu đây là giấc mơ…” – Chan thì thầm –
> “Em muốn ở lại mãi mãi.”
---
💋 Nụ hôn đầu tiên
Không có nhạc nền.
Không có hiệu ứng.
Không có lập trình.
Chỉ là một cái chạm môi nhẹ.
Ngắn.
Nhưng đủ để hệ thống rung lên.
---
📉 Phòng giám sát – Báo động
- Nhịp tim Chan: +26 bpm
- Sóng não: kích hoạt vùng cảm xúc tự phát
- Ghi chú: Đối tượng hôn một nhân vật không nằm trong mô phỏng
---
🧠 Phòng giám sát – Wonwoo
Anh đứng dậy khỏi ghế.
Tai nghe rơi xuống sàn.
Mắt vẫn dán vào màn hình.
> “Cậu đã chọn tôi.
> Dù tôi không nằm trong ký ức của cậu.
> Dù tôi không nên tồn tại.”
Joshua bước vào, giọng căng:
> “Cậu vừa để đối tượng hôn một nhân vật không được lập trình.
> Cậu có biết điều đó nghĩa là gì không?”
Wonwoo không quay lại.
> “Nghĩa là… cậu ấy đang yêu thật.”
---
🕯️ Trong mô phỏng
Chan mở mắt.
Người kia đã biến mất.
Không để lại gì.
Chỉ có một mảnh giấy nhỏ trong cuốn sách cậu đang cầm:
> “Nếu một ngày em tỉnh dậy…
> và không còn thấy anh nữa…
> hãy tin rằng anh đã từng ở đây.
> Và anh đã từng yêu em.”
Chan siết chặt mảnh giấy.
Và lần đầu tiên, cậu khóc.
Không phải vì buồn.
Mà vì… cậu biết nước mắt này là thật.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro