Chương 7: "Nếu Họ Xóa Em, Anh Sẽ Là Người Ghi Nhớ"
Seokmin chưa từng tin vào trực giác.
Anh là người của dữ liệu, của chỉ số, của những con số không biết nói dối.
Nhưng sáng nay, khi bước vào phòng họp, anh biết có điều gì đó sai.
Joshua không nhìn anh.
Jeonghan thì mỉm cười quá lâu.
Và trên bàn, là một tập hồ sơ dày, đóng dấu đỏ: “RESET – Đối tượng 17”
> “Cậu không thể làm vậy.” – Seokmin nói, giọng thấp nhưng rõ.
> “Cậu đang để cảm xúc xen vào rồi, Min.” – Joshua đáp, không cần nhìn.
> “Cậu ta là nhân tố lỗi.” – Jeonghan thêm vào, giọng nhẹ như gió.
> “Và lỗi thì phải được xóa.”
Seokmin rời khỏi phòng họp mà không ký vào biên bản.
Tay anh run.
Không phải vì sợ.
Mà vì lần đầu tiên, anh biết mình sắp mất một điều gì đó… mà anh chưa từng dám giữ.
---
💬 Tin nhắn nội bộ – Gửi: Minghao
[Seokmin]
> Họ định reset cậu ấy.
> Tao cần 10 phút trong phòng 17. Một mình.
> Có cách nào không?
[Minghao]
> Tao không giúp mày vì tình cảm.
> Tao giúp vì tao ghét thấy người ta bị xóa như thể chưa từng tồn tại.
---
🧬 Phòng 17 – 23:49 đêm
Seungcheol đang ngủ.
Hoặc giả vờ ngủ.
Seokmin bước vào, không bật đèn.
Chỉ ngồi xuống cạnh giường, tay đặt lên tấm ga lạnh.
> “Ngày mai… họ sẽ xóa cậu.”
> “Họ nói cậu là lỗi. Là biến số. Là thứ không nên tồn tại.”
> “Nhưng nếu cậu là lỗi… thì tôi cũng vậy.”
Seungcheol mở mắt.
Không ngạc nhiên.
Không sợ hãi.
Chỉ nhìn anh.
Như mọi lần.
> “Tôi không nhớ mình là ai.
> Nhưng tôi nhớ… anh là người đầu tiên khiến tôi muốn được nhớ.”
Seokmin cúi xuống.
Không hôn.
Chỉ đặt trán mình lên trán cậu.
> “Nếu họ xóa em…
> thì anh sẽ là người ghi nhớ.”
---
📉 Phòng giám sát – Báo động nhẹ
- Nhịp tim đồng bộ
- Sóng não giao thoa
- Ghi chú: Phản ứng cảm xúc đồng chiều – nguy cơ hình thành ký ức tự phát
---
💬 Chat nhóm SVT – Lớp Nghiên Cứu Cấp 1
[Vernon]
> Có ai thấy Seokmin không?
[Woozi]
> Phòng 17. Tao thấy tín hiệu cảm xúc tăng bất thường.
[Joshua]
> Cậu ấy đang phá vỡ hệ thống.
[Seungkwan]
> Hay là… cậu ấy đang cố giữ lại một người?
---
🕯️ Cuối chương
Seokmin rời khỏi phòng trước khi chuông báo động vang lên.
Anh để lại một mảnh giấy nhỏ dưới gối Seungcheol:
> “Nếu em tỉnh dậy và không còn nhớ anh…
> thì hãy tin rằng anh đã từng yêu em.
> Và anh vẫn đang chờ em nhớ lại.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro