Chương 20: Lời từ biệt
Tiếng gầm gừ của lũ zombie vang vọng qua những bức tường bê tông, hòa lẫn với tiếng kim loại va chạm và hơi thở hổn hển của những con người đang giằng co giữa sự sống và cái chết.
Ánh sáng từ những bóng đèn trên trần nhà lập lòe yếu ớt, lúc sáng lúc tối, như chính hy vọng đang dần lụi tắt trong lòng họ.
Không khí đặc quánh mùi máu tanh và tử khí, mỗi góc hành lang đều nhuộm đỏ bởi những vệt máu khô và những xác người ngã gục, một minh chứng cho sự tàn khốc của ngày tận thế.
Hiện tại. Hishiya đứng đó, đôi tay run rẩy nắm chặt thanh katana đã sứt mẻ. Mồ hôi chảy dài trên trán, hòa lẫn với bụi bẩn và máu của kẻ thù. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, vừa vì kiệt sức, vừa vì nỗi sợ hãi đang gầm gừ trong lồng ngực.
Cách đó không xa, Ryo là người bạn thân nhất mà cũng là kẻ thù không đội trời chung của Hishiya đang thở hổn hển, tay cầm cây gậy bóng chày, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Raku.
Bỗng nhiên Raku đẩy Natsumi ngã xuống nền sàn nhà, con dao trong tay hắn lóe lên ánh thép dưới ánh đèn mờ ảo, hắn lao thật nhanh về phía cậu.
"Thằng khốn kiếp thảm hại!" Raku gầm lên, giọng khàn đặc vì bị kích thích bởi adrenaline.
"Tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục!!"
Hishiya nghiến răng, cố gắng tập trung, nhưng cơ thể cậu đã kiệt sức sau hàng giờ chiến đấu mệt mỏi. Lũ zombie vẫn ùn ùn kéo đến từ cuối hành lang, tiếng gào rú của chúng như một bản hòa tấu của tử thần.
Cậu không còn đủ sức để né tránh. Lưỡi dao của Raku lao tới, nhanh như một tia chớp, và Hishiya chỉ kịp cảm nhận hơi lạnh của kim loại phả vào da thịt.
"Đồ ngu! Mau tránh ra đi!" Tiếng hét của Jin vang lên từ đằng trước, nhưng đã quá muộn.
Thời gian dường như chậm lại. Hishiya quay đầu nhìn về hướng Raku, đôi mắt mở to kinh hoàng khi thấy lưỡi dao chỉ cách lưng mình vài centimet. Cậu biết mình không thể thoát.
Nhưng rồi, một bóng người bỗng nhiên lao tới, hình bóng vừa quen thuộc lại vừa căm hận, nhanh như một cơn gió, đẩy cậu ngã nhào sang một bên. "Này! Hishiya!... Coi chừng!"
"Chết đi! Tên khốn!" Tên béo Raku vừa hét vừa dốc toàn lực về phía Hishiya.
"Ryo!... Mày..." Hishiya gào lên, giọng lạc đi vì sốc.
Ryo đứng đó, cơ thể run rẩy, lưỡi dao của Raku đã cắm sâu vào bụng anh. Máu tuôn ra như suối, đỏ thẫm, thấm đẫm chiếc áo dính đầy máu. Đôi mắt Ryo mở to, nhưng không phải vì đau đớn mà vì một quyết tâm mãnh liệt. Anh đã lao tới đỡ nhát dao thay cho Hishiya, chấp nhận cái chết để bảo vệ người bạn mà anh từng thù hận.
"Haa... Haa..."
Người bạn thân nhất, kẻ mà cậu từng căm ghét đến tận xương tủy, giờ đây lại dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ cậu. Cơ thể Ryo đổ gục xuống, bụng cậu ấy bị con dao đâm xuyên, máu tuôn đỏ rực cả nền đất. Hishiya quỳ sụp xuống bên Ryo, nỗi sợ và cảm giác tội lỗi dần xé toạc tâm can cậu.
"Không! Ryo! Mày đang làm cái quái gì vậy hả?!" Hishiya quỳ sụp xuống bên cạnh, đôi tay run rẩy chạm vào vết thương. Máu nóng hổi trào qua kẽ tay cậu, mỗi giọt như một nhát dao đâm vào tim.
"Tại sao... Tại sao mày lại làm thế? Tại sao mày lại đỡ nhát dao cho tao?!"
"Tao... Tao đã luôn căm thù mày!... Tao đã oán trách mày!... Thế mà giờ mày lại..."
Ryo mỉm cười, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy ý nghĩa. Máu chảy ra từ khóe miệng, nhuộm đỏ hàm răng trắng. Anh thở hổn hển, từng hơi thở đều là một nỗ lực cuối cùng để sống thêm vài giây.
"Haa... Thằng ngu mít ướt này... Mày nghĩ tao muốn chết à?" Giọng Ryo khàn đặc, nhưng vẫn mang chút châm biếm quen thuộc.
"Tao cũng từng giống mày... Tao luôn tự hỏi tại sao mọi chuyện lại đổ vỡ... Tại sao tình bạn của chúng ta lại kết thúc như thế... Nhưng mày hỏi tại sao tao lại đỡ nhát dao cho mày à?... Đó là vì... Tao muốn cứu thằng bạn chí cốt nhất của tao... Phải cần lý do nào sao?"
Lời nói ấy như một cú đấm vào mặt Hishiya. Nước mắt cậu trào ra, nóng hổi, rơi xuống hòa lẫn với máu của Ryo trên nền đất lạnh lẽo.
Những ký ức xưa cũ ùa về như một cơn lũ, những buổi chiều cùng nhau tập kiếm dưới ánh hoàng hôn, tiếng cười vang vọng giữa sân trường, những ước mơ ngây ngô về một tương lai tươi sáng, những cuộc thảo luận trò chuyện vui vẻ. Tất cả giờ đây đều đã bị chôn vùi dưới lớp bụi của thù hận và hiểu lầm.
"Ryo... Tao xin lỗi..." Hishiya nghẹn ngào, ôm chặt Ryo vào lòng, cố gắng ngăn máu chảy, dù cậu biết đó là vô vọng.
"Hic... Tao sai rồi... Tao đã trách nhầm mày... Tao đã căm ghét mày vì những thứ mà tao chưa hiểu rõ... Tao xin lỗi vì tất cả... Làm ơn, Ryo. Đừng chết mà!"
Ryo mỉm cười, khẽ nắm lấy tay Hishiya, bàn tay lạnh dần nhưng vẫn cố siết chặt như muốn truyền lại chút sức mạnh cuối cùng.
"Tao... Tao tha thứ cho mày..." Anh thì thào, giọng yếu dần.
"Nhưng tao cũng xin lỗi... Vì tao đã hành hạ mày suốt thời gian qua... Tao đã sai... Thật sự sai rồi... Đáng lẽ tao không nên làm thế..."
Hishiya lắc đầu, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát. "Không, mày không sai... Là tao mới đúng... Tao đã không nói ra sự thật ngay từ đầu cho mày nghe... Chính tao mới là người đã chà đạp ước mơ của mày... Làm ô uế thanh danh kiếm đạo của quê hương mình." Cậu cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Người bạn thân nhất của cậu, người mà cậu từng thề sẽ không bao giờ tha thứ, giờ đây đang nằm trong vòng tay cậu, dần rời xa thế giới này.
"Hishiya..." Giọng nói của Ryo yếu dần đi khi máu ngày càng chảy ra nhiều hơn, nhưng anh vẫn cố gắng nói tiếp dù hơi thở đã đứt quãng.
"Trước khi chết... Tao muốn thú nhận một chuyện... Hộc... Hộc..." Anh ngừng lại, đôi mắt xa xăm như đang nhìn về quá khứ.
"Tao... Tao đã luôn ghen tỵ với tài năng của mày, Hishiya... Tài năng về kiếm thuật mà tao không bao giờ đạt được."
Hishiya ngỡ ngàng, ngẩng lên nhìn Ryo. "Ghen tỵ? Với tao ư? Nhưng tại sao?"
Ryo gật đầu nhẹ, khóe môi cong lên thành một nụ cười buồn bã. "Trong gia đình tao... Hộc.. Hộc... Với truyền thống lâu đời là gia tộc về kiếm thuật... Haa... Từ đời ông tao, ba tao và cả anh trai của tao... Mọi người trong nhà, ai nấy cũng đều là những kiếm sĩ xuất sắc, từng giành giải kendo quốc gia, từng được cả nước vinh danh... Nhưng tao..."
Cậu ngừng lại, hít một hơi yếu ớt. "Haa... Tao chỉ là một kẻ thất bại ô nhục nhất trong gia đình của mình. Là vết nhơ của gia tộc Takami... Tao không có tài năng, không có gì cả... Chỉ biết ăn bám và sống dựa vào danh tiếng của gia đình mình."
Hishiya lắng nghe, trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Cậu chưa bao giờ biết về nỗi đau này của Ryo. Trong mắt cậu, Ryo luôn là người tự tin, mạnh mẽ, lạc quan yêu đời, luôn vượt trội hơn cậu trong mọi thứ.
"Cho đến khi tao gặp được mày, kết bạn với mày..." Ryo tiếp tục, giọng run rẩy.
"Thì tao mới nhận ra rằng... Haa... Thứ tài năng kiếm thuật mà mày sở hữu, thứ mà tao luôn mơ ước cả đời, đáng lẽ nên thuộc về tao. vậy mà mày lại có nó một cách dễ dàng... Tao ghen tỵ... Tao đố kỵ... Và tao đã trút hết cơn giận lên mày..."
"Và đó chính là lý do tại sao tao lại làm những chuyện tồi tệ với mày... Haa... Tao xin lỗi, Hishiya... Tao thật sự xin lỗi..."
Hishiya cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống từng giọt nặng nề. "Mày không cần phải xin lỗi tao nữa đâu, Ryo... Tao hiểu mà, tao mới chính là kẻ ngu ngốc... Tao đã không nhận ra mọi chuyện... Là một thằng bạn thân, ấy vậy mà tao lại không hiểu mày... Tao cũng xin lỗi mày vì điều đó..."
Trước khi nhắm mắt, Ryo nắm chặt lấy cánh tay cậu dường như cố gắng muốn thốt ra một lời nhắn nhủ cuối cùng.
"Và... Hishiya... Tao có một lời nhờ vả cuối cùng..."
Anh nắm chặt tay Hishiya, ánh mắt kiên định dù đã mờ dần. "Làm ơn... Dù có chuyện gì xảy ra... Hãy thay tao... bảo vệ Natsumi... Cô ấy chính là lời hứa cuối cùng mà tao muốn mày thực hiện."
Hishiya gật đầu, giọng nghẹn ngào. "Được rồi, tao hứa... Tao sẽ bảo vệ Natsumi... Dù có chết, tao cũng sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm..."
"Cảm ơn mày, Hishiya..." Ryo thì thào, bàn tay anh buông lỏng, ánh mắt khép lại. Hơi thở cuối cùng rời khỏi cơ thể, để lại Hishiya trong nỗi đau đớn khôn nguôi.
"Ryo! Không!!!" Hishiya gào lên, ôm chặt thi thể Ryo. Tiếng hét của cậu vang vọng trong không gian ngột ngạt, át đi cả tiếng gầm gừ của lũ zombie. Cả thế giới xung quanh cậu dường như sụp đổ, chỉ còn lại nỗi mất mát và cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai.
Trái tim Hishiya như tan vỡ. Tay Ryo buông ra, cậu nhìn người bạn thân nhất của mình trút hơi thở cuối cùng, bàn tay cậu ấy rời khỏi tay cận rồi lạnh dần.
"Ryo, tạm biệt... Hãy an nghỉ nhé, thằng bạn chí cốt của tao."
Trong khi Hishiya còn chìm trong bi thương, Raku và Fuji, hai kẻ phản bội đã lén lút rút lui. Chúng biết rằng nếu ở lại, cái chết sẽ là điều không thể tránh khỏi. Raku, với khuôn mặt tái mét nhưng vẫn cố giữ vẻ hung hãn, lẩm bẩm. "Chậc... Mẹ nó chứ!... Đéo phải do tao! Tao không cố ý! Mẹ kiếp!"
Nhưng Jin không để chúng thoát dễ dàng.
"Này!... Mấy thằng chó kia! Mau đứng lại! Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu!"
Bọn chúng chưa kịp bỏ chạy thì đã bị Jin nhân cơ hội lúc còn sơ hở mà tóm lấy không cho chúng thoát, cậu ấy liền tung cú đấm thật mạnh vào mặt tên Fuji khiến cho hắn ngất xỉu tại chỗ. Về còn phía tên béo Raku kia vì không phục nên đã lao lên điên cuồng muốn giết Jin cho bằng được.
"Con chó!... Bớt sủa lại tý đi! Tao sẽ giết chúng mày! Mau chết hết đi!"
Lần này Jin đã có kinh nghiệm để đối phó với đối thủ sử dụng dao, sau đó cậu ấy dùng cái ghế đang nằm chi chít ở đưới đất để ném thẳng vào điểm mù của tên béo, rồi nhân cơ hội lao lên húc đối phương thật mạnh về phía cửa kính.
"Mày chết chắc rồi!... Hây... Yaa..."
"Aaaaaaaa... Chó đẻ... Thằng khốn!... Aaaaaaaa..."
Cả hai đã tác động một lực vô cùng mạnh vào cửa kính nên đã khiến cho cánh cửa bị bể vỡ tung toé ra từng mảnh vụn.
Và thế là từ cánh cửa bị chặn lại bởi đống bàn ghế, giờ đây đã không còn cản đường nữa và nó đã mở ra cho cà nhóm một lối thoát an toàn mới ra bên ngoài.
"Ầmmmm..."
Không để cho tên béo kịp đứng dậy phản công, Jin đã chủ động ngồi dậy và tung liên hoàn đấm vô cùng tàn bạo vào mặt của hắn, khiến cho tên rác rưởi đó nằm bất động chết ngay tại chỗ.
"Hây... Chết đi!... Yaa... Thằng khốn dám phản bội tao!... Hây... Thứ rác rưởi đáng chết!"
Ngay sau khi giải quyết xong một tên, Jin vừa đứng lên để xử lý nốt tên còn lại thì hắn đã kịp thời bỏ trốn từ lúc nào không hay.
"Chậc... Chó chết thật!... Thằng Fuji nó bỏ trốn luôn rồi."
Cả ba người trong nhóm Hishiya đã tốn quá nhiều thời gian để xử lý bọn chúng, zombie bây giờ đã kéo tới ngày càng đông. Trong lúc đó, trước khi rời bỏ đi thì Jin đã nói với cậu vài điều rằng.
"Này thằng loser kia..." Jin quát lên, giọng đầy bực dọc.
"Mày định cứ như thế đến bao giờ vậy hả? Thay vì ngồi đó tự trách bản thân mình thì lo mà đi cứu con ả kia đi, cô ta sắp bị cắn tới nơi rồi kìa. Còn về thằng Ryo, tao rất tiếc nhưng nó đã chết rồi không cứu được nữa đâu. Ngay bây giờ thì mày hãy nên nhớ rằng mày muốn làm gì, muốn thứ gì, điều gì quan trọng với mày nhất."
Hishiya ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn chảy dài trên gò má. "Nhưng tao... Tao không làm được gì cả... Tao thật vô dụng... Tao không thể cứu được ai..."
Jin nghe xong liền thở dài, rồi lắc đầu. "Haiz... Tao chỉ nói như thế thôi, còn mày làm hay không thì tuỳ, tao không quan tâm. Bây giờ tao sẽ tự một mình ra khỏi nơi đây và sinh tồn riêng lẻ. Nên là... Chúc mày may mắn. Hẹn ngày có thể tái ngộ gặp lại... Nếu như mày vẫn còn sống."
Nói xong, Jin quay lưng bước đi, bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa kính vỡ. Hishiya và Natsumi bị bỏ lại giữa bầy zombie đang ùn ùn kéo đến, tiếng gào rú của chúng ngày càng gần hơn, như một lời tuyên án tử hình cho cả hai người.
Trong khi đó, Hishiya nhìn về phía Natsumi. Cô ấy đang run rẩy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. Lũ zombie chỉ còn cách vài mét, hàm răng sắc nhọn của chúng lóe lên dưới ánh đèn mờ ảo. Cậu biết rằng nếu không hành động ngay, cả hai đều sẽ chết ở đây, và lời hứa với Ryo sẽ mãi mãi vẫn còn dang dở.
Cậu gào lên trong tuyệt vọng, nhặt thanh katana bên cạnh, đôi tay siết chặt cán kiếm đến mức các khớp xương trắng bệch, lao lên giữa bầy xác sống đang ùn ùn kéo đến ở phía Natsumi.
"Chết đi, lũ khốn nạn!... Soẹt!... Đừng hòng cản đường tao!" Hishiya gào lên, lao vào cả bầy lũ thây ma cản đường, khi đang chạy hướng về phía Natsumi.
Mỗi nhát chém đều chứa đựng sự đau thương và quyết tâm mãnh liệt. Máu đen bắn tung tóe, đầu lâu của lũ zombie lăn lóc dưới sàn, nhưng chúng vẫn không ngừng tiến tới.
Cảm xúc phẫn nộ và giận dữ bùng lên trong từng nhát chém. Lưỡi kiếm của cậu vung lên không ngừng nghỉ, từng bóng dáng thù địch ngã xuống như lá rụng. Khi cậu đến được chỗ Natsumi, cô ấy đang run rẩy, nước mắt chảy dài.
Hishiya chiến đấu như một con thú hoang, không còn sợ hãi, không còn do dự. Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là bảo vệ Natsumi, để giữ lời hứa với Ryo. Khi đến được chỗ Natsumi, cậu kéo cô ấy đứng dậy, giọng khàn đặc.
"Đừng khóc nữa, Natsumi! Mặc dù tôi cực kỳ căm ghét cậu. Nhưng trước khi Ryo chết, tôi đã hứa với nó! vậy nên đừng để cái chết của nó trở thành vô nghĩa! Cậu có quyền được phép sống tiếp, và tôi sẽ thay Ryo bảo vệ cậu, dù có chết thì tôi cũng sẽ không hối hận điều này!"
Natsumi khóc nấc lên, ôm chặt lấy Hishiya. "Hic... Ryo... Cái đồ ngốc đáng ghét... Hic... Tớ xin lỗi cậu... Vì tớ mà cậu mới chết..."
Nhưng đột nhiên, một bóng đen lao tới từ phía sau. Một con zombie với đôi mắt trắng dã và hàm răng nhọn hoắt nhắm thẳng vào Natsumi. Hishiya phản xạ nhanh, giơ cánh tay trái lên chắn. Răng của nó cắn sâu vào da thịt cậu, cơn đau buốt nhói như lửa cháy lan khắp cơ thể.
"Aaaaaaa!" Hishiya gào lên, cơn đau mãnh liệt khiến cho cậu vô thức cầm thanh katana lên và đâm xuyên qua đầu con zombie. Xác nó đổ gục xuống, nhưng máu từ vết cắn trên tay cậu đã chảy ra, đỏ tươi, hòa lẫn với máu đen của conh quái vật gớm ghiếc.
Từng vết thương dần hiện lên cơn đau buốt nhói xé toạc cánh tay cậu. Máu phun ra thành dòng, nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần nhấn chìm cậu trong tuyệt vọng.
Hishiya ôm lấy cánh tay đầy máu, từng vết răng sâu hoắm của tên xác sống vẫn hằn rõ trên da. Nỗi đau thể xác không thể so sánh với cảm giác sợ hãi đang gào thét trong tâm trí Hishiya.
"Aaaaa!... Chết tiệt!... Đau quá!"
Natsumi đứng chết lặng, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu. Cậu cắn răng, cố gắng không để bản thân gục ngã. Cậu đạp mạnh vào xác tên xác sống vừa cắn mình, khiến hắn ngã nhào ra sau, nhưng ánh mắt Hishiya lại bắt gặp một điều kinh hoàng hơn.
"Hishiya! Ôi thánh thần ơi! Cánh tay của cậu chảy ra nhiều máu quá!"
Phía trước, từng đợt xác sống ùn ùn kéo đến, tiếng gào rú của chúng vang lên như bản án tử hình. Cánh tay cậu dần tê cứng, lưỡi katana trong tay trơn tuột vì máu.
"Natsumi, đừng có lo cho tôi nữa! Mau chạy đi! Không được dừng lại, dù có chuyện gì xảy ra!"
"Nhưng cậu!... Hishiya, tay cậu đang... Nói tóm lại tớ cũng không thể bỏ mặc cậu một mình ở lại đây được!"
"Nhìn cánh tay tôi đi. Cậu biết rằng một khi bị thây ma cắn thì sẽ có kết cục như thế nào mà! Mau mặc kệ tôi! Tôi đã hứa với Ryo sẽ bảo vệ cậu! Đừng làm tôi thất hứa thêm lần nào nữa!"
Hishiya quay lại đối diện bầy xác sống đang lao đến. Nỗi sợ hãi tan biến, chỉ còn sự căm phẫn và quyết tâm. Nếu đây là lần cuối cùng cậu được sống, thì ít nhất, cậu thề rằng sẽ chết để giữ trọn lời hứa.
"Đến đây đi, lũ khốn kiếp!"
Hishiya lao vào giữa bầy xác sống như một con thú bị dồn vào đường cùng. Lưỡi katana vung lên, xé toạc từng cái cổ, từng thân thể mục rữa. Máu và thịt thối văng tung tóe khắp nơi, nhưng cậu không còn quan tâm.
"Mau chết đi!... Soẹt!... Tránh đường!... Soẹt!"
Từng nhát chém của Hishiya trở nên mạnh mẽ hơn, dứt khoát hơn, như thể tất cả cảm xúc chất chứa bao năm qua được giải phóng. Những hình ảnh về Ryo, về quá khứ tươi đẹp của cả hai người, về những lỗi lầm và thù hận, tất cả hiện lên rõ ràng.
Cậu chỉ nhận ra mình đã kiệt sức khi đôi chân khuỵu xuống giữa biển máu. Xung quanh cậu, xác chết chất thành đống, nhưng lũ zombie vẫn ùn ùn kéo đến, nhiều hơn, hung hãn hơn.
"Hishiya!" Natsumi gọi lớn, nhưng cô không chạy. Cô vẫn đứng đó, đôi mắt kiên định giữa dòng nước mắt.
Giọng nói của Natsumi vang lên giữa tiếng gào thét của lũ xác sống. Cậu ngẩng đầu, thấy cô ấy đang đứng ngay lối ra. Khuôn mặt của cô chứa đầy nước mắt, đôi mắt thì tràn ngập sự sợ hãi lẫn lo lắng.
Natsumi lắc đầu, đôi tay run rẩy nắm lấy cánh tay lành lặn của Hishiya. "Tớ không thể bỏ cậu ở lại đây một mình! Tớ không muốn mất thêm bất kỳ ai nữa! Tớ không muốn giống cậu, phải sống trong sự dày vò vì không cứu được người thân yêu!"
Hishiya quay lại, ánh mắt cậu đầy tuyệt vọng nhưng cũng tràn ngập sự cảm kích. "Khốn kiếp! Tôi đã bảo cậu hãy chạy đi cơ mà!"
"Natsumi... Tôi không làm điều này vì bản thân tôi hay là vì cậu... Mà đây là vì Ryo... Tôi phải bảo vệ con nhỏ đáng ghét như cậu. Và nếu như cậu chết, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình... Làm ơn, hãy nghe lời tôi một lần thôi... Ít nhất là vào lúc này..."
Hishiya hét lên, nhưng Natsumi vẫn lao tới. Trước khi cậu kịp ngăn cô ấy, một tên xác sống từ bên cạnh vồ lấy cô.
"Không!!!"
Hishiya dồn hết sức lực còn lại, lao đến chém phăng cánh tay gớm ghiếc đang bấu chặt lấy Natsumi. Máu thối của hắn phun ra, nhưng cậu không quan tâm.
"Natsumi, nghe lời tôi. Chạy ngay đi! hãy đi về hướng xe bus mà chúng ta đã từng bàn tới!"
"Mọi người đang chờ cậu đấy! Đi đi Và đừng có quay lại đây nữa!"
Bỏ mặc ngoài tai những lời nói của cậu, xong rồi Natsumi bước tới, nắm chặt lấy tay Hishiya, siết mạnh như không muốn buông. "Vậy thì chúng ta hãy cùng sống hoặc cùng chết. Nếu cậu bảo vệ tớ, thì tớ cũng sẽ bảo vệ cậu. Hishiya, tớ không muốn cậu gánh hết mọi thứ một mình nữa!"
Hishiya nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Natsumi. Giây phút ấy, cậu nhận ra rằng, cậu không chỉ đang chiến đấu vì Ryo, vì lời hứa cuối cùng của cậu ấy, mà còn vì bản thân mình, vì những người bạn mà cậu yêu thương.
Nhưng ngay lúc này, Hishiya biết rằng thời gian của mình không còn nhiều. Vì vậy nên cậu đã cố tình nói ra những lời gây tổn thương cho Natsumi, nhằm hy vọng cô mau chóng quên cậu mà hãy bỏ chạy đi thật nhanh về phía xe bus cùng với mọi người.
"Đủ rồi đấy, Natsumi! Đừng có mà tỏ vẻ làm như chúng ta thân thiết với nhau lắm! Chẳng phải trước đây cô rất ghét tôi ư? Còn nói tôi là thằng khốn loser tầm thường nữa cơ mà!"
"Vậy nên hãy thôi ngay cái trò giả tạo đó đi! Nó làm tôi cảm thấy kinh tởm lắm!"
"Tôi đã bảo cậu chạy đi! Cậu không hiểu sao? Dù cho cậu có là một đứa con gái có tính cách vô cùng tệ hại, là cô nàng mắc bệnh tiểu thư công chúa, là người luôn tự cao tự đại, thì tôi cũng không muốn phải nhìn thấy cảnh mất thêm bất cứ ai ở trước mặt mình nữa!"
Từng từ Hishiya thốt ra như lưỡi dao cứa vào lòng Natsumi. Cậu gào lên giữa những âm thanh ghê rợn của lũ xác sống, mắt đỏ hoe, tay vẫn siết chặt thanh katana đẫm máu.
"Hishiya! Cậu nghĩ tớ muốn bỏ chạy sao? Cậu nghĩ tớ có thể sống mà để cậu chết ở đây sao? Hishiya... Tớ biết trước đây tớ đã đối xử thậm tệ với cậu, thốt ra những lời sỉ nhục vào cậu. Nhưng khi cậu cứu tớ ban nãy, thì tớ đã nhận ra rằng cậu không hề loser như tớ tưởng, mà là một người hùng, là anh hùng trong lòng tớ." Natsumi hét lên, nước mắt trào ra không ngừng. Giọng cô run rẩy nhưng quyết liệt. Ánh mắt cô ánh lên một niềm đau sâu sắc, giống như những gì Hishiya từng trải qua.
"Natsumi, cậu đúng thật là một cô gái tồi tệ mà. Nhưng dù sao thì, tôi không hề ghét những câu từ cuối cùng ấy đâu."
Rồi Hishiya quỳ xuống, thở hổn hển, cánh tay chảy máu không ngừng. Cậu nhìn thẳng vào mắt Natsumi, ánh mắt đầy tuyệt vọng xen lẫn sự cầu xin.
"Cậu nghĩ lời hứa đó quan trọng hơn mạng sống của cậu sao? Hishiya, cậu là một kẻ ngốc, là một tên loser thảm hại thường xuyên bị mọi người bắt nạt, tớ đã mất Ryo rồi và giờ tớ cũng không muốn mất cả cậu! Cậu nghĩ tớ có thể sống tiếp nếu rời đi và để cậu lại đây sao? Tớ cũng có lời hứa của mình... Và lời hứa đó là bảo vệ cậu, Hishiya!" Cô nói, như thể muốn trút ra toàn bộ cảm xúc bên trong lòng.
Hishiya ngơ ngác nhìn về phía Natsumi, trong đầu cậu giờ đây có phần hơi mơ hồ và chóng mặt không thể nhận thức về tình hình nữa.
"Natsumi... Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu không hề hiểu! Tôi đã thất bại quá nhiều lần rồi! Tôi không muốn thất bại thêm lần nữa! Nếu phải chết để giữ lời hứa này, thì tôi sẵn lòng làm điều đó! Nhưng cậu phải sống! Cậu đã nghe rõ chưa?"
Natsumi nắm lấy tay Hishiya, siết chặt đến mức khiến cậu đau điếng.
"Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau sống sót ra khỏi đây nào. Nếu cậu cố gắng bảo vệ tớ, thì tớ cũng sẽ bảo vệ cậu. Hishiya, tớ không muốn cậu gánh mọi thứ một mình nữa!"
Câu nói của Natsumi khiến Hishiya sững người. Cậu nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe từ nước mắt và máu. Trong khoảnh khắc đó, Hishiya cảm nhận được sự chân thành, mạnh mẽ đến nghẹn lòng từ Natsumi.
"Được. Nếu cậu đã quyết như vậy, thì chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. Nhưng Natsumi, cậu phải hứa với tôi một điều... Nếu tôi gục ngã hoặc có những dấu hiệu bị biến đổi thành zombie, thì cậu phải tiếp tục sống và chạy ngay. Được không?"
Natsumi gật đầu đồng ý với cậu.
"Được. Nhưng chỉ khi cậu hứa với tớ điều tương tự."
Hishiya cười khẽ, dù nụ cười ấy nhuốm màu bi thương. Cậu siết chặt thanh katana, đứng dậy, đối mặt với lũ xác sống đang ùn ùn kéo tới.
"Vậy thì, bắt đầu thôi. Chúng ta sẽ sống sót. Cả hai chúng ta."
Natsumi gật đầu, nắm chặt tay cầm của thanh gậy bóng chày mà cô nhặt được. Hai người đứng cạnh nhau, ánh mắt đầy quyết tâm, chuẩn bị đối mặt với cơn ác mộng phía trước.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro