Chương 24: Cuộc trốn chạy của một nhóm khác (2)
Chiếc xe bus lao vun vút qua những con phố tăm tối, bánh xe nghiến lên mặt đường đầy sỏi đá và mảnh vỡ, phát ra những âm thanh chói tai như tiếng rít của một con thú bị thương.
Ánh đèn đường thì yếu ớt, nhấp nháy qua những ô cửa sổ vỡ toang, quét lên gương mặt tái nhợt của các học sinh những vệt sáng kỳ dị, biến họ trông như những bóng ma sống sót giữa cơn ác mộng không hồi kết. Đồng thời cũng soi rọi những bóng ma quái của lũ zombie bám theo, trong khi tiếng gào thét của học sinh hòa lẫn với âm thanh cơ khí rệu rã của chiếc xe.
Bên ngoài, tiếng gào rú của lũ zombie hòa lẫn với tiếng gió rít qua các tòa nhà, tạo nên một bản giao hưởng kinh hoàng, như thể cả thế giới đang tan rã từng mảnh dưới móng vuốt của sự chết chóc. Tiếng kim loại kêu rỉ, tiếng kính vỡ vụn, và tiếng hét thất thanh của một vài học sinh vang lên, hòa vào không gian ngột ngạt, đè nặng lên từng hơi thở.
Một cú va chạm mạnh khiến xe chao đảo, hất văng mọi người sang một bên. Akira lao về phía cửa, tim đập loạn nhịp, chỉ mong thoát khỏi cơn ác mộng đang bủa vây. Tiếng hét thất thanh vang lên khi bánh xe bị trượt dài trên mặt đường, bên ngoài, lũ xác sống đang rít gào, bao vây lấy phương tiện duy nhất của họ.
Cậu cố bám chặt vào thành ghế, móng tay cắm sâu vào lớp da bọc rách nát, hơi thở cậu dồn dập như muốn xé toạc lồng ngực. Đôi mắt cậu thì mở to, nhìn qua ô cửa sổ đầy vết nứt, nơi những bóng dáng méo mó của lũ zombie đang lao theo chiếc xe, móng vuốt cào lên thân xe như muốn xé toạc nó ra.
Akira cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, không chỉ vì nỗi sợ cái chết cận kề, mà còn vì sự bất lực đang gặm nhấm tâm trí cậu.
Thế giới mà cậu từng biết, những ngày bình yên ngồi trong lớp học, tiếng cười đùa của bạn bè giờ đây đã biến mất, bị thay thế bởi một thực tại tàn nhẫn, nơi mà mạng sống chỉ còn là một trò chơi may rủi. Cậu cắn chặt môi đến rỉ máu, cố gắng giữ cho tâm trí mình không bị cuốn trôi bởi nỗi hoảng loạn đang trào dâng như sóng dữ.
Ở phía trước cửa xe, thầy Genji đứng vững như một pho tượng giữa cơn bão hỗn loạn. Bộ vest xộc xệch của ông ta, dấu vết còn sót lại khi còn làm giáo viên, giờ đây trông như một tấm áo giáp rách rưới.
Nhưng ánh mắt ông ta vẫn sắc lạnh, không chút dao động. Genji không chỉ là người sống sót, mà ông ta chính là kẻ thống trị, một bóng hình áp đảo giữa những tâm hồn đang run rẩy.
Khi chiếc xe chao đảo vì một cú va chạm mạnh, Genji sải bước dọc theo lối đi giữa các hàng ghế, mỗi bước chân vang lên như nhịp trống định mệnh. Ánh mắt ông ta lướt qua từng học sinh, như một con thú săn mồi đánh giá con mồi của mình, tìm kiếm sự khuất phục trong từng đôi mắt hoang mang.
"Nhanh lên, hãy đứng dậy và trở lại vị trí chỗ ngồi mau!"
Tiếng nói ấy vang lên, không chỉ là mệnh lệnh, mà còn như lời tuyên án cho tất cả mọi người. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra rằng, dù có thể có những tia hy vọng nhỏ nhoi, tất cả vẫn chỉ là những kẻ yếu đuối, bị nhấn chìm trong biển tàn bạo của sự sống và cái chết.
Không ai có thời gian để suy nghĩ. Những học sinh sợ hãi lao theo lệnh của hắn, chỉ còn lại những tiếng thở dốc và bước chân rối loạn. Akira cắn chặt môi, cậu nhấc từng bước, chạy vào chổ ngồi của mình, cố gắng quên đi hình ảnh của cậu nam sinh ấy và những lời độc ác của thầy Genji. Nhưng trong tâm trí, sự thật ấy vẫn mãi in đậm, như một vết thương không bao giờ lành lại được.
Chiếc xe buýt lại khởi động, lao về phía bầu trời đêm, mang theo nỗi đau, sự sợ hãi và cả niềm quyết tâm vươn lên. Dù biết rằng, để sống sót, mọi người sẽ phải đối mặt với không chỉ lũ zombie, mà còn cả bản chất thật của con người.
Tiếp tục chạy được một lúc, khi chiếc xe bus lăn bánh qua những con phố tăm tối, không khí bên trong xe giờ đây lại càng trở nên ngột ngạt và căng thẳng hơn bao giờ hết. Bên cạnh nỗi kinh hoàng từ tiếng la hét, tiếng xé xác và tiếng cơ khí kêu rỉ ngoài kia, thầy Genji bắt đầu hành động, không chỉ như một người dẫn đường, mà còn là một kẻ 'giáo dục' theo cách rất khác thường.
Thầy Genji bước lên vị trí trung tâm, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt tái nhợt. Hắn cất giọng, trầm và cuốn hút, như một nhà truyền giáo giữa thời loạn lạc.
"Hãy lắng nghe thầy nói đây!" Hắn cất cao giọng, từng chữ vang vọng, đập vào tâm trí những học sinh đang sợ hãi.
"Thế giới này mà chúng ta đang sống, nay đã thay đổi mãi mãi rồi. Tình thương và lòng nhân từ chỉ là những thứ vô dụng. Từ giờ trở đi, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền được phép sống sót."
Lời nói của ông ta không chỉ là mệnh lệnh, mà còn như một lời tuyên án tử, khắc sâu vào tâm trí những con người đang co ro trước mặt.
Bên trong xe, không ai lên tiếng phản bác. Một số học sinh cúi đầu, một số khác siết chặt tay, ánh mắt dao động giữa nghi hoặc và sợ hãi. Nhưng dù tin hay không, họ vẫn không thể rời mắt khỏi người đàn ông mang danh là thầy giáo trước mặt.
"Các em phải hiểu, đây không còn là thời đại của luật lệ hay đạo đức nữa. Bây giờ chỉ có những người dám giẫm đạp lên kẻ yếu, dám đưa ra quyết định tàn nhẫn thì mới có thể tồn tại. Nếu muốn sống, các em phải học cách từ bỏ đi sự yếu đuối trong lòng mình."
Nói xong, hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào từng khuôn mặt đang sợ hãi, tìm kiếm dấu hiệu của sự khuất phục.
"Vậy các em nghĩ sao?" Giọng hắn trầm xuống, gần như thì thầm.
"Nếu như có một kẻ bị thương, các em sẽ cứu hắn hay bỏ hắn lại? Nếu chỉ có một suất ăn, các em sẽ chia sẻ hay giữ lấy cho riêng mình?"
Một hồi sau, ở bên trong xe, những ánh mắt của các học sinh bắt đầu dao động. Một vài người thì vẫn cúi đầu, tránh né cái nhìn soi mói của thầy Genji, nhưng cũng có kẻ đang dần bị những lời lẽ đó cuốn hút.
"Hãy nhớ cho thật là kỹ..." Hắn nhấn mạnh, ánh mắt lóe lên sự sắc lạnh.
"Mỗi giây phút trôi qua, sự do dự lưỡng lự quá mức sẽ có thể khiến cho các em phải chết rất bi thảm. Hoặc tệ hơn nữa, đó là bị phản bội bởi chính những người mà các em tin tưởng."
Trong chốc lát, một cơn im lặng bao trùm lấy không gian xung quanh. Không còn ai dám hó hé mở miệng. Bên ngoài, tiếng zombie thì gào rú như khẳng định sự tàn nhẫn của thực tại.
Nhưng thầy Genji không chỉ muốn thuyết giáo để gieo rắc nỗi sợ, hay lập ra giáo phái cho riêng mình. Mà hắn còn muốn nhiều hơn thế. Hắn muốn quyền lực tối cao tại nơi đây.
"Thôi được rồi, thầy biết là hiện giờ các em vẫn còn chưa thể ý thức được quyết định sáng suốt của mình được. Bây giờ, hãy nhìn vào thầy đi!" Hắn sải bước dọc theo khoang xe, giọng nói tràn đầy uy quyền.
"Trong thời khắc này, chỉ có một người có thể dẫn dắt các em, lãnh đạo các em, đưa các em hướng đến tương lai mới. Và đó chính là thầy."
Nghe thầy Genji nói xong, mọi ánh mắt bắt đầu đều hướng về phía ông ta, dù là vì sợ hãi hay vì sự tò mò kỳ lạ trong lời nói của hắn.
"Các em vẫn chưa đủ tuổi để có thể lãnh đạo một ai đó, và chúng ta cần một người lãnh đạo sáng suốt. Một kẻ đủ mạnh để đưa ra quyết định đúng đắn. Một kẻ không ngại hy sinh vì đại cục. Và ai có thể làm điều đó tốt hơn thầy? Một sự lựa chọn vô cùng hoàn hảo cho chúng ta?"
Một vài học sinh đang ngồi ở hàng ghế phía sau, dù còn do dự, nhưng cũng bắt đầu gật đầu. Họ vừa chứng kiến bạn mình chết bởi thầy giáo, vừa cảm nhận được sự mong manh của cuộc sống. Trong cơn tuyệt vọng, một kẻ mạnh mẽ như thầy Genji đã trở thành ánh sáng duy nhất mà họ có thể bám víu dựa dẫm vào.
Một nữ sinh trong số đó tuy có hơi run rẩy nhưng rồi cũng cất tiếng.
"Vậy, thầy Genji... Thầy thật sự có thể bảo vệ chúng em chứ?"
Thầy Genji cúi xuống, nhìn về phía bạn học đó rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Dĩ nhiên rồi." Hắn nói, giọng trầm ấm nhưng ẩn chứa sự hiểm độc.
"Miễn là các em đặt niềm tin vào thầy, thì thầy sẽ cố hết sức mình để mà dẫn dắt các em. Sẽ không ai từ nay phải chết một cách vô ích nữa. Nhưng chỉ khi các em sẵn sàng từ bỏ những thứ vô dụng như lòng nhân từ."
Hơi thở nặng nề lan tỏa trong không gian ngột ngạt. Mọi người đã dần lung lay sau những gì mà ông ta nói.
Genji biết, sau bao nhiêu công sức và nỗ lực bỏ ra, hắn đã gieo được hạt giống.
"Tốt lắm! Hãy nhớ kỹ. Trên thế giới này, không có chỗ cho những kẻ yếu đuối. Chúng ta sẽ sống sót, không phải bằng cách chạy trốn, mà bằng cách trở nên mạnh mẽ hơn bất cứ ai!"
Lời hắn như một lời tuyên bố, khắc sâu vào tâm trí từng người. Một vài học sinh chấp nhận nó như chân lý. Một số khác vẫn còn do dự. Nhưng dù thế nào đi nữa, thầy Genji đã đặt nền móng cho triết lý sinh tồn méo mó của hắn.
Bên ngoài, thành phố tiếp tục chìm trong biển lửa. Nhưng bên trong xe, một cơn bão khác đang dần hình thành. Một cơn bão của niềm tin mù quáng, của sự kiểm soát tuyệt đối, và của một kẻ đang từng bước trở thành lãnh đạo độc tài giữa ngày tận thế.
Không gian bên trong xe buýt dường như đặc quánh lại sau bài thuyết giáo của thầy Genji. Ánh đèn đường lướt qua ô cửa sổ, quét những bóng mờ kỳ dị lên gương mặt của các học sinh. Một số người thì vẫn cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, như thể tâm trí họ đang bị nghiền nát bởi những gì vừa nghe.
Một số khác vẫn cắn chặt môi, đấu tranh nội tâm với thứ triết lý tàn nhẫn mà thầy Genji vừa gieo vào đầu họ. Những người còn lại thì đã mê muội trung thành với những gì mà hắn đã thành công tẩy não.
Trong khi đó, đường phố vẫn chìm trong bóng tối và những tiếng rít gào của lũ zombie ở xung quanh hai bên đường. Nhưng bên trong xe, một sự im lặng đáng sợ vẫn còn đang bao trùm lấy mọi người.
Akira siết chặt tay, cố gắng giữ vững suy nghĩ của mình. Cậu không thể phủ nhận lời của thầy Genji có sức thuyết phục đến kỳ lạ. Mọi thứ hắn nói đều có lý trong một thế giới đã bị hủy hoại. Nhưng có gì đó sai trái, có gì đó quá lạnh lùng, quá phi nhân tính.
Cậu ngước nhìn xung quanh. Một vài học sinh đã thay đổi quan niệm của mình. Đôi mắt họ không còn chỉ phản chiếu nỗi sợ, mà giờ đây chứa đựng một sự quyết tâm kỳ lạ, một niềm tin mới, méo mó và nguy hiểm.
Và đó cũng chính là lúc mà thầy Genji tiếp tục thu phục phần còn lại trên xe.
Hắn bước xuống từ vị trí trung tâm, tiến về phía hàng ghế đầu từ trên xuống dưới, nơi một nam sinh đang ngồi run rẩy vì sợ hãi.
Ông ta dừng lại trước Kenji, một cậu học sinh nhút nhát với đôi vai run rẩy và ánh mắt trống rỗng. Kenji cúi gằm mặt, mồ hôi chảy dài trên trán, bàn tay siết chặt mép áo như thể đó là chiếc phao cuối cùng giữa biển khơi hỗn loạn. Thầy Genji khẽ cúi xuống, đặt một tay lên vai cậu, giọng ông ta dịu đi nhưng vẫn ẩn chứa sự áp bức không thể cưỡng lại.
"Kenji." Hắn gọi tên cậu ta, giọng điệu dịu dàng nhưng đầy quyền uy.
"Em vẫn còn đang rất sợ hãi, đúng không? Em nghĩ rằng nỗi sợ sẽ bảo vệ em sao? Không đâu. Nó chỉ khiến cho em trở thành con mồi dễ dàng khi đối mặt với lũ thây ma hơn mà thôi."
Kenji ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe ánh lên sự hoang mang tột độ. Cậu muốn phản bác, muốn hét lên rằng cậu không phải kẻ yếu đuối, nhưng lời nói của thầy Genji như một sợi dây thòng lọng, siết chặt mọi ý chí còn sót lại trong cậu.
"Thầy... Em không biết phải làm gì cả... Em thật sự rất sợ hãi..." Giọng cậu run rẩy, yếu ớt đến mức gần như bị tiếng gầm rú bên ngoài nuốt chửng.
Thầy Genji khẽ cười, cúi xuống đặt một tay lên vai cậu.
"Sợ hãi không phải là điều xấu. Nhưng em có muốn tiếp tục như thế này không? Em có muốn suốt quãng đời còn lại chỉ biết trốn chạy và run rẩy?"
Kenji cắn môi, không biết phải trả lời thế nào.
"Hãy nhìn quanh đi." Hắn chỉ tay về phía các học sinh khác. "Mọi người đều như em, đều sợ hãi và tuyệt vọng. Nhưng em có biết sự khác biệt giữa kẻ sống và kẻ chết là gì không?"
Xong rồi Kenji lắc đầu, tò mò về câu nói của ông ta.
"Kẻ sống là kẻ biết sử dụng nỗi sợ để trở nên mạnh mẽ hơn."
Lời nói của thầy Genji như một câu thần chú. Kenji nuốt nước bọt, đôi mắt cậu đã dần bị dao động.
"Hãy đứng lên đi, Kenji. Hãy chiến đấu và chứng minh rằng em không phải là một kẻ yếu đuối, một kẻ nhu nhược sợ hãi trước cái chết."
Kenji ban đầu có hơi lưỡng lự, nhưng áp lực từ giọng nói ấy, từ ánh mắt ấy, khiến cho Kenji không thể kháng cự trước sự chứng kiến và ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn vào cậu.
Rồi cậu đứng dậy, đôi chân run rẩy như muốn khuỵu xuống, nhưng trong ánh mắt cậu, một tia sáng kỳ lạ bắt đầu lóe lên. Một sự thay đổi, dù nhỏ bé, nhưng đủ để thầy Genji nhận ra rằng hắn đã đạt được mục đích chính của mình.
Sau đó, thầy Genji thấy vậy liền gật đầu hài lòng và vỗ tay. Hắn biết, hắn ta đã cấy một hạt giống vào tâm trí cậu bé này. Điều đó chính là nền móng để giúp cho hắn có thể thu phục đám học sinh còn lại.
Nhưng Genji vẫn chưa dừng lại ý định tẩy não các em học sinh thân yêu của hắn.
Cách đó vài hàng ghế, Mikasa đang ngồi im, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt sắc lạnh quan sát mọi thứ. Cô không run rẩy như Kenji, cũng không hoảng loạn như Akira, nhưng bên trong cô là một cơn bão cảm xúc đang gầm thét.
Cô hiểu rõ thầy Genji đang làm gì, ông ta không chỉ thuyết phục, mà còn thao túng, biến những học sinh này thành công cụ trong tay mình. Cô ghét điều đó, ghét cái cách ông ta dùng lời lẽ để bóp nghẹt ý chí của người khác, nhưng cô không thể phủ nhận rằng trong thế giới này, lời ông ta có sức nặng của sự thật. Cô cắn môi, đấu tranh nội tâm giữa việc giữ vững niềm tin của bản thân và thực tế tàn khốc đang hiện hữu trước mắt.
Xong xuôi, thầy Genji tiếp tục tiến đến chỗ ngồi của một nữ sinh xấu số khác, và người đó chính là cô, một cô gái thông minh nhưng luôn nghi ngờ mọi thứ.
Thầy Genji nhận ra sự bất khuất trong ánh mắt Mikasa. Ông ta bước tới từ từ, rồi đứng trước mặt cô, giọng nói trầm xuống như một lời thì thầm đầy hiểm độc. "Còn em thì sao, Mikasa? Em nghĩ sao về những điều mà tôi đã nói? Hay em nghĩ rằng mình đủ thông minh để tự cứu lấy bản thân? Hay thậm chí em vẫn còn bám víu vào những lý tưởng đã sụp đổ và vô nghĩa đó?"
Mikasa không đáp lại lời nói của lão cáo già này. Ánh mắt cô sắc lạnh, đầy cảnh giác.
"Em không tin lời thầy à?" Hắn tiếp tục gặng hỏi.
Mikasa hít một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta, không chút nao núng.
"Dạ không ạ, em chỉ tin vào chính bản thân mình mà thôi." Cô đáp, giọng chắc chắn nhưng lạnh lùng.
"Và cũng không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai khác để mà sống sót."
Một vài học sinh giật mình trước câu trả lời đầy táo bạo của cô. Nhưng thầy Genji không phản bác lại gì, chỉ đứng đó mỉm cười.
"Tốt lắm, rất tốt." Hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự đe dọa.
"Chính xác là như vậy. Chỉ có bản thân mới có thể cứu chúng ta. Nhưng Mikasa à, em hãy nhớ một điều rằng, con người không thể sống một mình ở bên ngoài được. Để tồn tại, chúng ta cần có một người dẫn đường. Một kẻ mạnh mẽ và thông minh để đưa ra quyết định. Và em biết ai là người đó, đúng không?"
Mikasa ngồi đó im lặng. Hắn không cần cô trả lời. Mà hắn chỉ cần gieo nghi ngờ vào đầu cô.
Xong rồi ông ta quay lưng lại, sải bước về phía trung tâm xe, giọng nói lại vang lên, lần này đầy uy quyền và đanh thép. "Hãy nhìn thầy đây! Trong thời khắc này, chỉ có thầy là người đủ mạnh mẽ, đủ sáng suốt để dẫn dắt các em vượt qua cơn ác mộng này. Các em còn quá non nớt, quá yếu đuối để tự mình đưa ra quyết định. Nhưng thầy thì khác. Thầy sẽ bảo vệ các em, miễn là các em đặt niềm tin tuyệt đối vào thầy."
Không gian bên trong xe trở nên đặc quánh, như thể mọi hơi thở đều bị lời nói của thầy Genji bóp nghẹt. Một vài học sinh bắt đầu gật đầu, ánh mắt họ không còn chỉ là nỗi sợ, mà giờ đây là sự mê muội, một niềm tin mù quáng vào người đàn ông đang đứng trước mặt. Họ đã chứng kiến cái chết của bạn bè, đã cảm nhận sự mong manh của mạng sống, và trong cơn tuyệt vọng, thầy Genji trở thành ngọn hải đăng duy nhất giữa biển tối.
Akira siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu. Cậu không muốn tin, không muốn khuất phục, nhưng sâu thẳm trong tâm trí cậu, một giọng nói nhỏ bé đang thì thầm: Có lẽ ông ta đúng. Có lẽ đây là cách duy nhất để sống sót. Sự đấu tranh trong cậu như một ngọn lửa âm ỉ, vừa muốn bùng cháy để phản kháng, vừa bị dập tắt bởi thực tại tàn khốc.
Bên ngoài, tiếng zombie gào rú ngày càng gần, như thể chúng đang cảm nhận được sự rạn nứt trong nhóm người bên trong xe.
Chiếc xe bus thì lao nhanh, chạy đâm xuyên qua màn đêm dày đặc, mang theo những tâm hồn đang bị giằng xé giữa nhân tính và sự sinh tồn. Nhưng bên trong khoang xe, một cơn bão khác đang hình thành, một cơn bão của quyền lực, của sự thao túng, và của một kẻ đang từng bước biến mình thành vị chúa tể giữa ngày tận thế.
Thầy Genji đứng đó, bóng dáng của hắn in lên tường xe như một bóng ma khổng lồ, ánh mắt lóe lên sự đắc thắng. Ông ta biết, từng lời nói, từng ánh nhìn của mình đã gieo vào tâm trí các học sinh những hạt giống của sự phục tùng. Và khi chúng nảy mầm, ông ta sẽ không chỉ là người dẫn đường, mà còn là kẻ thống trị tuyệt đối.
Nhưng liệu sự lãnh đạo của thầy Genji có thực sự mang lại hy vọng cho mọi người, hay chỉ là một chiếc lồng giam mới, nơi những tâm hồn non trẻ này sẽ bị bóp nghẹt mãi mãi? Câu trả lời vẫn còn nằm trong bóng tối, chờ đợi thời gian hé lộ ra, trong khi chiếc xe bus vẫn đang tiếp tục lao đi, mang theo số phận của họ vào đáy vực sâu thẳm, bởi sự thống trị và độc tài của kẻ có tư tưởng bệnh hoạn.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro