Chương 27: Quá khứ - Giải đấu Morikawa lần thứ 5 (3)

• Giờ giải lao - Phòng thay đồ •

Takahashi Hishiya đứng lặng lẽ trong phòng thay đồ, đôi tay run rẩy nắm chặt thanh kiếm tre. Ánh sáng nhạt từ đèn huỳnh quang chiếu xuống, phản chiếu đôi mắt cậu, vẽ lên những đường nét mờ ảo trên khuôn mặt Hishiya, đồng thời hé lộ vẻ mặt dai dẳng xen lẫn nỗi lo âu. 

Mỗi tia sáng như vén mở cánh cửa của tâm hồn cậu, lộ ra một thế giới nội tâm phong phú và rối ren, những giây phút dài dằng dặc trước khi bước ra khỏi phòng thay đồ, đã biến thành trận chiến nội tâm với chính hình bóng của bản thân sợ hãi và những tiếng thở chậm rãi của trái tim. 

Trong im lặng ấy, cậu tự nhủ. "Mình phải chứng minh bản thân. Không chỉ cho thầy cô, bạn bè, các vị tiền bối, mà còn cho chính bản thân mình." 

Những lời tự nhủ ấy vang vọng mãnh liệt, như một bản giao hưởng của cảm xúc, nhắc nhở cậu rằng mỗi bước đi đều là sự thử thách, là cơ hội để biến nỗi sợ thành sức mạnh.

Gương mặt Hishiya trở nên ngày một căng thẳng, mồ hôi lăn dài trên trán dù cậu chưa hề bước vào trận đấu chính thức của vòng bán kết. 

Hôm nay không chỉ là một ngày thi đấu bình thường, mà còn là cơ hội để cậu ghi danh mình vào lịch sử của trường Shizuku, để chứng minh rằng cậu xứng đáng với niềm tin mãnh liệt của những người đặt lên vai vào cậu.

Rồi cậu nhìn vào gương, cố gắng tìm kiếm chút tự tin giữa những suy nghĩ hỗn loạn. 

"Vậy nên, mình không được phép thất bại." Cậu lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc như đang tự thuyết phục. 

"Mọi người đều kỳ vọng vào mình. Và nếu như mình thua, thì mình sẽ trở thành trò cười, là nỗi ô nhục cho toàn trường Shizuku này." 

Áp lực từ danh tiếng của trường, từ những lời khen ngợi trước đó, những lời cổ vũ của các học sinh trong trường, và từ chính lòng kiêu hãnh của bản thân như một tảng đá đè nặng lên ngực cậu, khiến mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn và áp lực nặng nề.

Hishiya không phải là một kiếm thủ tầm thường. Cậu được đánh giá là một tài năng hiếm có, nhưng kinh nghiệm thi đấu của cậu vẫn còn hạn chế. Giải đấu Morikawa lần này là thử thách lớn nhất từ trước đến nay, và đối thủ đầu tiên của cậu ở vòng bán kết, Tadami Daisuke không phải là người dễ đối phó. 

Daisuke từng là quán quân giải đấu Morikawa lần thứ tư, một huyền thoại trong giới kiếm đạo với lối đánh mạnh mẽ, dứt khoát, và không chút khoan nhượng. Chỉ nghĩ đến việc đối đầu với anh ta thôi cũng đã khiến cho tim của Hishiya đập thình thịch rồi.

Sau đó cậu bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh nắng từ mặt trời chiếu thẳng vào mắt. Tiếng ồn ào của khán giả thì vang vọng, những tiếng hô hào xen lẫn tiếng bàn tán tạo nên một bầu không khí vừa sôi động vừa ngột ngạt. 

Hishiya cảm nhận được từng ánh mắt đổ dồn về phía mình, là sự kỳ vọng, sự tò mò, và cả sự nghi ngờ. Rồi cậu siết chặt tay, cố gắng xua tan cảm giác sợ hãi đang len lỏi trong lòng.

• Vòng bán kết •

Hội trường chìm trong im lặng khi trọng tài giơ tay ra hiệu. Hishiya đứng trên võ đài, đối diện với Daisuke. Đàn anh năm ba của trường Keiyo, anh ta cao lớn, dáng vẻ tự tin, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng đối thủ. 

Cậu cảm nhận được áp lực từ ánh nhìn đó, như thể Daisuke đang nói. "Mày không có cửa đâu, nhóc con."

"Đối thủ của mình từng là quán quân giải đấu Morikawa lần thứ 4, vì vậy mình phải tập trung và nghiêm túc để hạ đối thủ nhanh thôi!"

Hishiya nói thầm trong suy nghĩ của bản thân nhằm nâng cao tinh thần và sự tập trung cao độ xuyên suốt trận đấu.

"Trận đấu bắt đầu!" Tiếng trọng tài vang lên, phá tan sự tĩnh lặng.

Trận đấu đầu tiên của vòng bán kết chính thức bắt đầu. Cả trận đấu vô cùng gay cấn, ai nấy trong trường cũng đều hô hào về phía Hishiya.

Daisuke không chờ đợi. Anh ta lao tới như một cơn gió, thanh kiếm tre vung lên với tốc độ kinh hoàng. Hishiya nghiêng người né tránh, cảm nhận luồng gió từ đòn đánh lướt qua mặt, lạnh buốt và sắc bén. Cậu lập tức phản công, nhưng Daisuke đã kịp thời đỡ được. Tiếng kiếm va chạm vang lên khô khốc, như tiếng gầm của hai con thú đang đối đầu.

"Cố gắng lên! Hishiya! Cố lên! Cố lên!" Tiếng cổ vũ từ khán đài của trường Shizuku bùng nổ, át đi cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cậu. Những lời động viên ấy như tiếp thêm sức mạnh, nhưng đồng thời cũng là một lời nhắc nhở rằng cậu không được phép thất bại.

Daisuke không nói gì, nhưng mỗi đòn đánh của anh ta đều toát lên sự tức giận và kiêu ngạo. Anh ta từng là kẻ đứng trên đỉnh cao, và việc bị một "tân binh" như Hishiya thách thức khiến anh ta cảm thấy bị xúc phạm. 

"Mày nghĩ mày có thể vượt qua tao sao?" Daisuke nghĩ thầm, đôi mắt lóe lên tia căm phẫn. Rồi anh ta tăng tốc, tung ra những đòn đánh liên hoàn, ép Hishiya phải lùi lại.

Hishiya cảm thấy mồ hôi túa ra, thấm đẫm bộ giáp bảo hộ. Đôi chân cậu bắt đầu run rẩy, không phải vì mệt mỏi, mà vì áp lực từ sức mạnh của đối thủ. Nhưng cậu không thể để mình bị cuốn theo nhịp độ của Daisuke. 

Xong xuôi, cậu hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. 

"Kiếm đạo không chỉ là sức mạnh." Cậu nhắc nhở bản thân, cùng với giọng nói của ông nội như vang vọng trong đầu. 

"Mà nó còn là sự tinh tế, là chiến thuật, là tính thẩm mỹ trong từng đường kiếm."

Cậu bắt đầu quan sát, tìm kiếm sơ hở trong từng động tác của Daisuke. Anh ta tuy mạnh mẽ, nhưng cũng có phần nóng nảy. Hishiya nhận ra rằng Daisuke thường để hở bên trái sau mỗi đòn tấn công mạnh. Vì vậy cậu quyết định tận dụng điều đó để triệt hạ đối thủ.

Không để cho đối thủ phản công, Hishiya bắt đầu tung ra đòn chém quyết định và đánh bay kiếm tre của đối thủ ra bên ngoài võ đài.

"Hây... Soẹt..."

"Chết tiệt!... Thằng nhãi này! Sao nhanh thế!" Tadami Daisuke, cựu quán quân của giải đấu kiếm đạo Morikawa lần thứ tư nói.

Anh ta nhanh chóng phản đòn, vung kiếm từ trên xuống. Hishiya nhảy sang bên, đồng thời tung một đòn phản công nhanh như chớp vào bên trái của đối thủ. Daisuke bất ngờ, cố gắng đỡ nhưng không kịp. Thanh kiếm tre của anh bị đánh bật ra, rơi xuống sàn ngoài võ đài với một tiếng "cạch" khô khốc.

"Trận đấu đã kết thúc, người chiến thắng là tuyển thủ Takahashi Hishiya!" Trọng tài tuyên bố, ra hiệu về phía người chiến thắng.

Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay và hò reo. Hishiya đứng đó, thở hổn hển, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. 

"Cậu ấy đã làm được rồi!" 

"Tuyệt quá! Hishiya đã đánh bại cựu quán quân của mùa giải trước!"

"..." 

Niềm vui trào dâng trong lòng khi những tiếng hô khen ngợi vang lên, nhưng cậu không để nó làm mình mất cảnh giác. Cậu biết rằng trận chung kết phía trước sẽ còn khó khăn hơn.

"Không thể nào! Mình lại để thua một thằng nhãi ranh năm nhất này ư?" Vừa nói Daisuke vừa cay đắng trước thất bại của mình.

Xong rồi hắn nghiến răng, liếc nhìn ánh mắt hận thù hướng về phía Hishiya.

"Mày cứ chờ đấy! Tao sẽ không để yên vụ việc này đâu!"

"Nhất định lần sau gặp lại, tao sẽ đánh bại mày, thằng nhóc năm nhất!" Anh ta gằn giọng, rồi quay lưng bỏ đi. 

Lời đe dọa ấy vang vọng trong đầu Hishiya, nhưng cậu gạt nó sang một bên. Cậu không có thời gian để nghĩ về Daisuke nữa. Trận chung kết vẫn còn đang chờ đợi cậu.

Sau khi chửi rủa xong thì Daisuke liền rời đi ra khỏi võ đài. Không khiến cho mọi người chờ lâu, MC tiếp tục điều hướng giải đấu và nhanh chóng bắt đầu trận đấu thứ hai.

"Tiếp theo là vòng thi thứ hai!"

"Liệu giữa tuyển thủ Yuki và tuyển thủ Naoto thì ai sẽ chiến thắng đây!"

"..."

Giữa không khí rộn rã của khán giả và nhịp đập cuồng nhiệt của niềm đam mê. Trận đấu thứ hai được diễn ra tiếp tục vô cùng sôi nổi, bắt đầu giữa tuyển thủ Yuki, thiên tài kiếm thuật với kỹ năng thao tác kiếm tre uyển chuyển đến mê hoặc. Và tuyển thủ Naoto, người luôn cháy bỏng khát khao chiến thắng và tìm kiếm bản thân qua từng cú vung kiếm.

Yuki bước vào sàn đấu trong thần thái điềm tĩnh, cầm trên tay thanh kiếm tre được chế tác công phu từ sợi tre mềm mại nhưng không kém phần chính xác. Mỗi động tác của cô như một nét vẽ duyên dáng trên bức tranh thời gian, thể hiện qua từng cú chém và vòng xoay của thanh kiếm tre, gợi nhớ đến những đêm dài luyện tập dưới ánh trăng mờ. 

Bên trong Yuki, với mái tóc trắng theo phong cách hime dài óng mượt như tuyết, dù vẻ ngoài tuy lạnh lùng, nhưng thầm chứa đựng những ký ức đau buồn, những vết sẹo của quá khứ không mấy vui vẻ. Tất cả được thể hiện qua mỗi đường nét uyển chuyển của cây kiếm tre như lời kể của một tâm hồn đã trải qua biết bao giông bão.

Ngược lại, Naoto lao vào đấu trường với ánh mắt rực lửa, mỗi bước chân là một lời tuyên ngôn về khát khao vượt qua quá khứ đầy tổn thương. Cầm thanh kiếm tre trên tay, cậu không chỉ mang theo sức mạnh thể chất mà còn là bản lĩnh, là niềm tin mạnh mẽ được hun đúc từ những thất bại và hy vọng tái sinh. 

Mỗi cú chém của Naoto không đơn thuần là một đòn tấn công, mà là sự thể hiện của lòng dũng cảm, của những ước mơ chưa trọn vẹn và của một linh hồn không bao giờ chùn bước trước số phận.

"Trận đấu bắt đầu!" Tiếng còi của trọng tài báo hiệu khởi đầu trận đấu thứ hai vang lên, cả sân đấu như chùng xuống trong một khoảnh khắc im lặng đầy trang nghiêm. 

Ngay lập tức, Naoto tung ra những đòn đánh nhanh như chớp. Thanh kiếm tre của cậu quét qua không khí, từng đường nét nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, như lời hô hào của một chiến binh muốn khẳng định bản thân giữa đám đông. 

Nhưng Yuki, với kỹ năng kiếm thuật độc đáo, đáp trả bằng những động tác uyển chuyển, khiến cây kiếm tre của cô trở thành vật thể nghệ thuật, một điệu múa tinh tế giữa ánh sáng và bóng tối. Mỗi lần hai cây kiếm tre va chạm, tiếng vỗ nhẹ của tre như ngân nga khúc ca của sự giao tranh giữa quá khứ và hiện tại, giữa những niềm tin bị thử thách và hy vọng bền bỉ.

Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Naoto như cảm nhận được từng nhịp tim đập vang vọng, mỗi đòn đánh đều chứa đựng cả những ký ức của sự vấp ngã và niềm tin không bao giờ tắt. Cậu nhớ về những lần bị đánh gục, về nỗi đau của sự thất bại, và trên hết, về khát khao không bao giờ khuất phục. Mỗi cú quét của thanh kiếm tre là tiếng nói của quá khứ, của những vết thương và của ước mơ tương lai mà cậu dám đặt niềm tin.

Cao trào của cuộc chiến đến khi Naoto, với tâm trí như bão táp, tung ra cú chém quyết liệt, mong muốn tìm ra khoảng trống trong lớp phòng thủ tinh vi của Yuki. 

Nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng, trong chớp mắt, Yuki nhẹ nhàng nghiêng theo đường đi của đòn tấn công, phản công bằng một cú cắt chính xác đến mê hoặc. Thanh kiếm tre của cô lướt qua không khí, cắt ngang mọi hy vọng của Naoto, khiến cậu rút lui trong bất ngờ và cảm giác thảm thiết. 

Mỗi tiếng va chạm của các thân kiếm tre như đang kể lại câu chuyện của những tâm hồn dám đối đầu với số phận, nơi cảm xúc, hy vọng, thất vọng và lòng dũng khí hợp lại thành một bản anh hùng ca sống động.

Khi trận đấu dường như đã đến hồi kết, chỉ còn tiếng thở dài nặng trĩu của Naoto và không gian im lặng của trận đấu, sau khi vết thương lòng chưa kịp lành. Mọi người nhận ra rằng đây không chỉ đơn giản là cuộc so tài bằng kiếm thuật với cây kiếm tre, mà còn là hành trình tìm lại chính mình qua những khoảnh khắc bộc lộ cảm xúc mãnh liệt. 

Dù kết quả hôm nay có thể sẽ nghiêng về Yuki, Naoto vẫn cúi đầu với lòng kính trọng. Ánh mắt cậu dừng lại trên vẻ đẹp tinh tế của cây kiếm tre cùng tài năng vượt trội của thiên tài Yuki, một minh chứng cho việc nghệ thuật kiếm thuật không chỉ là những cú đánh chính xác, mà còn là biểu hiện của tâm hồn, của con người chiến đấu với chính số phận.

Tiếp đó, trận đấu vòng hai đã kết thúc nhanh chóng với phần thắng là Yuki, người có biệt danh là công chúa băng giá của trường nữ sinh cấp ba Nakano.

"Ôi trời, vòng bán kết này diễn ra căng thẳng quá các bạn ơi. Dường như chặng đường kết thúc đang dần khép lại bởi những tuyển thủ vô cùng xuất sắc đã lọt vào vòng chung kết!" Tiếng MC vang lên, khiến cho bầu không khí tràn đầy sôi nổi và hào hứng hơn.

• Giờ giải lao - Khu vực nghỉ ngơi •

Sau trận đấu căng thẳng, Hishiya ngồi xuống hàng ghế của trường mình, cơ thể rã rời nhưng tâm trí vẫn lâng lâng vì chiến thắng. Cậu nhắm mắt, cố gắng thư giãn, nhưng những hình ảnh của trận đấu vẫn hiện lên rõ mồn một. Cậu đã vượt qua Daisuke, điều mà ngay cả chính cậu cũng không dám tin hoàn toàn là sự thật.

Đột nhiên, một bóng người lạ mặt xuất hiện ngay trước mặt cậu. Hishiya mở mắt, nhìn thấy một người đàn ông kì lạ mặc đồ màu đen, đeo kính râm, trông như bước ra từ một bộ phim gián điệp. 

Xong rồi, người đàn ông đó mỉm cười, nụ cười nhạt nhẽo nhưng đầy ẩn ý. "Chúc mừng cậu nhé, Tuyển thủ Takahashi của trường Shizuku." Anh ta nói, giọng trầm và mượt mà. 

"Trận đấu vừa rồi thật ấn tượng. Tôi là đại diện của một công ty nước giải khát. Đây là sản phẩm đồ uống mới sắp ra mắt của chúng tôi. Cậu có thể uống thử, đưa ra những lời những xét và giúp chúng tôi quảng bá nó không?"

Anh ta đưa cho Hishiya một chai nước màu xanh nhạt, không nhãn mác, nhìn trông rất khác lạ khi so với những chai nước thông thường. 

Hishiya nhìn sau liền cau mày, cảm giác nghi ngờ có chút thoáng qua. Nhưng cổ họng cậu thì lại khô khốc, và cậu cũng không muốn từ chối một lời mời lịch sự như vậy. 

"Ồ, vậy ư?... Cảm ơn anh, tôi sẽ uống nó thử." Cậu nói, nhận lấy chai nước.

Người đàn ông gật đầu, nhếch mép cười một cách đầy ác ý, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường ngay lập tức, hòa vào đám đông như một bóng ma. Sau đó Hishiya mở nắp chai, ngửi thử. Một mùi hương kỳ lạ thoảng qua, hơi đắng và khó chịu, nhưng cậu không để tâm đến chuyện đó cho lắm. 

Rồi cậu uống một ngụm lớn, cảm giác mát lạnh trôi xuống cổ họng, tiếp theo là một luồng năng lượng kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể. 

"Chà... Chắc đây là nước tăng lực rồi." cậu tự nhủ, cố gắng xua tan cảm giác đi bất an trong lòng.

Ở một góc khuất tại nơi tổ chức giải đấu, người đàn ông lạ mặt rút điện thoại từ trong túi quần ra, rồi bấm số gọi cho ai đó. 

"Nhiệm vụ đã hoàn thành." Anh ta thì thầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm. 

"Vâng... Thằng nhóc đã uống nó. Vì vậy, hãy nhanh chóng thanh toán số tiền còn lại mà các người đã hứa với tôi."

"Được... Tôi sẽ đến điểm hẹn... Bíp..."

Điện thoại tắt máy. Trong khoảng khắc đó, dường như người đàn ông ấy lẩm bẩm vài từ nghe có vẻ day dứt trong lòng. "Đừng có trách tôi nhé, cậu học sinh Takahashi Hishiya. Tôi làm điều này cũng chỉ vì tiền mà thôi, nếu có trách thì hãy trách số phận đáng thương, là định mệnh mà cậu không thể tránh khỏi." 

Rồi hắn ta rời đi, vứt bỏ điện thoại vào trong thùng rác.

• Vòng chung kết •

Trận chung kết đến nhanh hơn Hishiya tưởng. Khi cậu đứng dậy khỏi ghế, một cơn đau nhói bất ngờ xuyên qua đầu cậu. Tầm nhìn của cậu mờ đi trong giây lát, và đôi tay cậu run rẩy. 

"Chắc là do mình mệt quá thôi." Cậu tự nhủ, lắc đầu để tỉnh táo. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 MC bước lên sân khấu, giọng vang vọng. "Cuối cùng chúng ta cũng đã đến vòng chung kết của giải đấu. Hỡi khán giả, các bạn có thấy hào hứng không nào!"

Trong lúc ấy, những người có mặt đang xem tại đó thì lại đang vô cùng hào hứng hy vọng tuyển thủ của trường mình sẽ chiến thắng trong năm nay. "Năm nay trường chúng ta nắm chắc phần thắng rồi!"

Mặc khác, có một số người lại đang bình luận về những tuyển thủ của trường đối phương.

"Tuyển thủ Yuki mạnh quá. Chúng ta thua chắc rồi."

"Không biết giữa hai tuyển thủ của trường Mitsuki và trường Nagoyama thì ai mới là kẻ mạnh nhất đây."

"Ôi trời ơi, tuyển thủ Shibe của học viện Michido đẹp trai quá!"

"..."

"Không để mọi người chờ lâu. Và sau đây là vòng chung kết được mở màn giữa tuyển thủ Takahashi Hishiya ở bảng một và tuyển thủ Aikawa Yuki ở bảng hai!!!" MC tuyên bố bắt đầu trận đấu.

Hishiya bước lên võ đài, đối diện với Yuki. Một cô gái có thân hình quyến rũ và xinh đẹp, đã làm cho biết bao chàng trai say mê vì vẻ đẹp ấy, đồng thời cũng toát lên một khí chất tuy lạnh lùng nhưng lại rất mạnh mẽ và tự tin.

"Yuki, cô ấy đẹp quá." Cậu thì thầm trong lòng, cảm thấy bản thân bị thu hút bởi cô nàng trước mặt.

Đôi mắt cô sắc bén như lưỡi kiếm, ánh lên sự kiêu hãnh và quyết tâm. Hishiya cảm nhận được áp lực từ Yuki, nhưng không chỉ vậy, cậu còn cảm thấy bất an. Cậu chưa từng đấu với một đối thủ nữ trong một trận đấu quan trọng như thế này, và điều đó có phần khiến cho cậu cảm thấy hơi bối rối.

"Trận đấu bắt đầu!" Trọng tài ra hiệu.

Yuki không do dự. Cô lao tới như một cơn lốc, thanh kiếm tre vung lên với tốc độ và sự chính xác đáng kinh ngạc. Hishiya giơ kiếm đỡ, nhưng phản ứng của cậu lại chậm chạp một cách kỳ lạ. Thanh kiếm trong tay cậu giờ đây đã trở nên nặng trịch, như thể đang chống lại chính cậu. 

Rồi cậu miễn cưỡng chặn được đòn đánh, nhưng Yuki vẫn không dừng lại. Ngay sau đó, cô tiếp tục tấn công, mỗi đòn đều uyển chuyển, mạnh mẽ, và không khoan nhượng.

"Không ổn rồi!" Cậu lo lắng run rẩy trong khi cơ thể vẫn còn đang cứng đờ ra.

Hishiya cảm thấy đầu óc như đang quay cuồng. Hàng loạt ảo giác kỳ lạ bỗng dưng bắt đầu xuất hiện, những hình ảnh méo mó, tiếng ồn ào vang vọng trong tai. Cậu cố gắng tập trung, nhưng cơn đau đầu ấy càng lúc càng dữ dội. 

"Chết tiệt!... Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?"  Cậu nghĩ, cảm giác hoảng loạn dâng trào. 

Rồi cậu đột nhiên chợt nhớ đến chai nước tăng lực ấy, và một linh cảm xấu xí bỗng len lỏi trong lòng. Nhưng cậu không thể dừng lại, không thể thừa nhận rằng mình đã bị người khác hãm hại ngay giữa trận đấu lúc nay.

Chưa kịp suy nghĩ, Yuki đã chạy tới thật nhanh về phía Hishiya để tung ra tuyệt kỹ của mình rồi vụt nhanh lên đâm thật mạnh ở phía bên vai phải của cậu.

"Nhất Kim Bích Loạn Anh Đào! Hây... Sọc."

"Chậc... Chết tiệt thật!"

Tình thế hiện giờ đang vô cùng nguy cấp. May mắn thay, Hishiya đã kịp thời bình tĩnh trở lại và né được đòn đánh ấy.

"Yuki mạnh quá! Cô ấy chính là đối thủ mạnh nhất mà mình từng gặp!"

"Bình tĩnh lại. Thở đều ra nào."

"Được rồi. Mình tung đòn đây! Hây... Soẹt... Soẹt."

Mặc dù Hishiya cố gắng đáp trả lại đòn đánh liên hoàn về phía đối phương, nhưng mọi chuyện lại không mấy khả quan hơn cậu nghĩ. Mỗi đòn đánh của cậu đều trở nên vô cùng nặng nề như đang phải vác cục tạ 100kg vào cánh tay vậy.

Nó khiến Hishiya không thể tung cú đánh với lực mạnh được mặc do đối thủ phía trước vẫn đang phản công lại liên tiếp nhiều lần.

Bất lực trước đối thủ là con gái và cơn đau đầu dữ dội, tay cậu dần run bần bật trở lại vì không dám đánh trả phụ nữ. Hishiya cảm thấy vô cùng khó thở và lồng ngực cứ như bị ai đó đang bóp chặt lại. Những ảo giác thì dần xuất hiện dày đặc hơn, những tiếng ồn lại cứ vang to hơn bao giờ hết.

"Chậc... Mạnh quá, mỗi đòn đánh của Yuki đều uyển chuyển trông rất mượt mà. Quả nhiên, cô ấy chính là thiên tài trong giới kiếm đạo. Là ngọn núi cao hùng vĩ đến mức mình không thể chạm tới nổi."

Tuy đang phải chật vật chiến đấu, nhưng Hishiya vẫn luôn tự trách bản thân mình và xin lỗi Ryo ở trong lòng về tất cả mọi chuyện.

"Không xong rồi, cứ tiếp tục như thế này. Mình không thể phản công đánh trả lại cô ấy được. Ryo, tao nên làm gì đây. Không biết giờ này mày có theo dõi trận đấu này không."

"Xin lỗi mày, tao thực sự xin lỗi mày. Tao không thể nói ra sự thật được, tao thề trên danh dự của mình, tao không bao giờ coi thường mày cả... Ryo à."

Cậu vừa suy nghĩ vu vơ một cách lơ là trong khi vừa đỡ những đòn nhát chém vô cùng chuẩn xác của Yuki.

"Chết tiệt thật! chóng mặt quá! Không gian xung quanh ồn ào chết đi được!" Cậu vừa suy nghĩ vừa cố gắng tỉnh táo trở lại.

Trong khi đó, Yuki đã nhận ra sự bất thường này. Rồi cô dừng lại một giây, cau mày nhìn Hishiya. 

"Cậu ta đang làm gì vậy?"  Cô nghĩ. 

"Tại sao cậu ta không đánh hết sức?" 

Yuki là một kiếm thủ đầy tự hào, và cô ghét bị người khác coi thường, đặc biệt là vì giới tính của mình. Cô đã phải luyện tập gấp đôi khi so với những người bình thường, chỉ để chứng minh bản thân trong một môn thể thao bị thống trị bởi nam giới. Và sự do dự của Hishiya đã khiến cho cô cảm thấy như mình bị xúc phạm.

Rồi cô chuẩn bị tung ra đòn đánh quyết định cuối cùng để nhanh chóng kết thúc trận đấu.

"Hả! Không xong rồi!"

Hishiya chưa kịp phản ứng gì thì Yuki đã tung đòn đánh vô cùng chính xác gần như tuyệt đối để hạ gục cậu.

"Chết đi! Tên khốn kiếp! Loạn Vũ Ánh Dương!"

Một đường kiếm tuyệt đẹp của Yuki đã đánh bay cậu rơi ra khỏi võ đài.

"Mình đã thua rồi ư?"

Hishiya nằm yên cảm thấy hổ thẹn trong lòng, mọi sự cổ vũ của tất cả khán giả dành cho cậu đều bị cậu vứt bỏ ném xuống đất, cậu đã phụ lòng tin của các đàn anh trong câu lạc bộ và nhà trường. Sau đó Yuki đi từ từ về phía chỗ Hishiya vừa mới ngã.

"Này cậu kia!"

"Cậu đang coi thường tôi đấy à?" Yuki hét lớn, giọng run lên vì tức giận. 

"Cậu nghĩ tôi không xứng đáng là đối thủ của cậu sao?" 

"Tôi cực kì ghét loại người như cậu đấy! Thật là một tên tệ hại!" Yuki vừa nói vừa giơ ra đưa mũi kiếm tre về phía Hishiya.

Hishiya sững sờ, cố gắng đáp lại. 

"Không phải!... Mình... Mình... Thật ra..." Cậu lắp bắp, nhưng lời nói của cậu yếu ớt, không đủ sức thuyết phục. 

Trong đầu cậu hiện giờ là một mớ hỗn độn, đan xen giữa những dòng suy nghĩ phức tạp và cảm xúc hỗn loạn. "Mình không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Mình thật sự không có coi thường cô ấy... Mình... Mà khoan đã, mình vừa mới nói gì thế này?" 

"Chóng mặt quá đi... Mọi chuyện đều là ảo giác hay là sự thật?" Những sự mâu thuẫn ấy khiến cho cậu càng thêm rối loạn.

"Thật đáng thất vọng." Rồi cô quay lưng bỏ đi, để lại Hishiya nằm đó, chìm trong sự hổ thẹn.

Sau đó trọng tài bắt đầu hô lên báo hiệu kết thúc trận đấu.

"Trận đấu đã kết thúc!... Người chiến thắng đó là tuyển thủ Aikawa Yuki của trường nữ sinh cấp ba Nakano!" Tiếng trọng tài vang lên, kéo theo tiếng vỗ tay và hò reo từ khán giả. 

Nhưng đối với Hishiya, những âm thanh ấy như những nhát dao đâm thẳng vào tim. Cậu lê bước ra khỏi võ đài, đầu óc trống rỗng, đôi chân nặng nề như bị trói chặt.

Khán đài của trường Shizuku, nơi từng vang lên những tiếng cổ vũ nhiệt tình, giờ đây tràn ngập sự thất vọng và chế giễu.

"Gì vậy trời... Cậu ta thua cuộc bởi con gái sao?"

"Có mỗi đứa con gái mà còn để thua. Đúng là một tên loser!"

"Quá thất vọng.... Đồ thảm hại... Cậu ta chính là nỗi ô nhục của trường Shizuku chúng ta!"

"Là con trai mà lại thua con gái. Haiz... Đúng là hết nói nổi."

"Tệ hại."

"Rác rưởi."

"..."

Kết thúc trận đấu. Hishiya cúi đầu, đứng lên rồi không dám nhìn ai, cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Từng lời chửi rủa thì cứ vang lên không hết, bởi chính những học sinh của trường Shizuku, những người từng cổ vũ và đặt niềm tin vào cậu.

Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa hoàn toàn dừng lại. Một thành viên trong ban tổ chức đã giữ cậu lại. "Bạn học Takahashi Hishiya, chúng tôi nghi ngờ cậu sử dụng chất cấm trong thi đấu. Vì vậy, mong cậu hãy hợp tác cùng chúng tôi đến phòng kiểm tra doping." 

Hishiya ngẩng lên, ngạc nhiên và hoang mang. Sau đó cậu đi theo bọn họ, đôi chân run rẩy như không còn là của mình nữa.

Kết quả kiểm tra đến nhanh chóng, như một bản án tử, cậu đã dương tính với chất kích thích. 

"Không thể nào!" Hishiya hét lên, nhưng ký ức về chai nước lạ lùng ấy bỗng dưng hiện lên rõ mồn một. 

Giờ đây, cậu nhận ra mình đã bị lừa, nhưng đã quá muộn để thay đổi bất cứ điều gì.

Ban tổ chức quyết định hủy bỏ toàn bộ thành tích của Hishiya. Trường Shizuku tụt hạng thê thảm, và cậu trở thành tâm điểm của mọi sự chỉ trích. Trong buổi lễ trao giải, khi Yuki giơ cao chiếc cúp vô địch, Hishiya đứng ở một góc khuất, đôi mắt cay xè. Cậu không khóc, cậu không cho phép mình yếu đuối đến vậy, nhưng trái tim cậu gần như đã vỡ vụn.

"Và sau đây là buổi lễ trao giải cho ba ứng viên xuất sắc nhất đã chiến thắng ở vòng chung kết. Xếp hạng nhất sau ba vòng thi đấu với số điểm từ ban tổ chức chấm là 967 điểm, và người đó chính là tuyển thủ Yuki đến từ trường nữ sinh Nakano!"

"Tiếp theo, vì tuyển thủ Takahashi Hishiya bị tình nghi sử dụng chất cấm trong thi đấu, nên đã bị ban tổ chức huỷ bỏ thành tích hoàn toàn. Thay vào đó, vị trí hạng hai với số điểm từ ban tổ chức chấm là 903 điểm. Xin chúc mừng tuyển thủ Shibe đến từ học viện Michido đã xếp hạng hai!"

"Và cuối cùng là hạng ba với số điểm từ ban tổ chức chấm là 877 điểm. Tôi xin chúc mừng tuyển thủ Haruto đến từ trường Kaisei đã xếp hạng ba!"

"Một lần nữa, thay mặt cho ban tổ chức. Tôi xin chúc mừng cả ba tuyển thủ đã hoàn thành vô cùng xuất sắc cả chặng đường thi đấu ngày hôm nay. Mọi người, hãy nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cho cả ba người họ đi nào!"

"..."

Hishiya nhìn Yuki từ xa, ánh mắt cô rực sáng niềm tự hào. Cậu không trách Yuki vì đã nói những lời ấy với mình, cô xứng đáng với chiến thắng. Nhưng cậu trách chính bản thân vô dụng, trách sự ngây thơ đã dẫn cậu đến thất bại này. Daisuke, từ khán đài, nhếch mép cười nhạo, như thể đang tận hưởng sự sụp đổ của kẻ đã đánh bại mình.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro