Chương 33: Các sự kiện diễn ra trên toàn thế giới (1)
• Bắc Mỹ - Nhà Trắng (Washington, D.C.) •
Tòa nhà quyền lực nhất thế giới giờ đây trông như một pháo đài bị bỏ hoang. Những lá cờ Mỹ rách nát tung bay trong gió lạnh. Các hành lang đầy rẫy vết máu, những mảng tường bị đập phá, và tiếng gầm gừ của những "kẻ bị nhiễm" vang lên từng hồi.
Trong căn phòng họp ngầm dưới lòng đất, nhóm còn sống sót cuối cùng đang tranh cãi kịch liệt.
"Tôi nói rồi! Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây ngay lập tức! Không thể chờ thêm được nữa!" Một sĩ quan hét lên, giọng ông khàn đặc vì kiệt sức.
"Tìm cách rời đi? Rời đi bằng cách nào? Cả thành phố đều đã bị phong tỏa, mọi phương tiện đều không hoạt động được!" Một nữ nhân viên tình báo phản bác, đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Cả hai người, mau im lặng đi!" Một giọng nói quyền uy vang lên, tất cả lập tức im lặng. Đó là Tướng Samuel, người đứng đầu lực lượng an ninh tại Nhà Trắng. "Chúng ta vẫn còn một con đường duy nhất... Đường hầm ngầm bí mật."
"Đường hầm ngầm bí mật?" Nghị sĩ Karen nhíu mày.
"Ông đang nói đến đường hầm dẫn ra Potomac sao?"
"Đúng vậy." Samuel gật đầu.
"Nhưng tôi phải nói trước, đường hầm này chưa từng được sử dụng trong tình huống thực tế. Nó đã không được bảo trì suốt hơn 20 năm rồi."
"Một con đường nguy hiểm... Nhưng vẫn còn hơn là ngồi đây chờ chết." Karen thở dài, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Đi thôi!"
• Thời điểm hiện tại - Chuyên cơ Air Force One (đang bay trên bầu trời nước Mỹ) •
Không khí trong khoang máy bay trở nên ngột ngạt sau sự cố thảm hoạ đại dịch zombie bùng phát xảy ra. Từng tiếng gió rít qua cửa sổ như tiếng thì thầm của tử thần. Các nhân viên hàng không thì đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của họ không giấu được sự hoảng loạn và sợ hãi đến đột độ.
"Thưa ngài Phó Tổng thống John! Ngài hãy mau ra mệnh lệnh đi ạ!" Giọng nói khẩn trương của một nghị sĩ vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Phó Tổng thống John quay người lại, trán ông đẫm toát ra mồ hôi, giọng nói vô cùng run rẩy.
"Ngài Tổng thống đâu rồi? Nghị sĩ Thomas, ông ấy hiện đang đâu?"
"Thưa ngài... Ngài ấy..." Thomas lắp bắp, mặt tái nhợt.
"Ngài tổng thống đã bị cắn rồi!"
Câu nói như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim mọi người. Một khoảnh khắc im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.
"Gì cơ?! Tổng thống đã bị cắn rồi sao?!" John thốt lên, giọng ông nghẹn lại.
"Thế còn những người ở Nhà Trắng đã xác nhận chưa?"
"Đã xác nhận rồi, thưa ngài. Không chỉ Nhà Trắng, mà toàn bộ nước Mỹ... À không, cả thế giới, tất cả đều đang rơi vào tình trạng khẩn cấp báo động đỏ!" Thomas gần như gào lên, nước mắt rơi lã chã.
Phó Tổng thống John đấm mạnh vào bàn, cảm giác bất lực siết chặt lấy ông.
"Chết tiệt! Không có ngài tổng thống ở đây, thì ai sẽ điều hành mọi thứ?!"
"Ngài hiện tại là người nắm quyền cao nhất bây giờ đó ạ, thưa ngài John." Bộ trưởng Quốc phòng Robert cắt ngang, giọng ông trầm thấp nhưng dứt khoát.
"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Đây là vali hạt nhân, ngài phải đưa ra quyết định ngay! Nếu không, kẻ thù sẽ lợi dụng hỗn loạn này để mà tấn công chúng ta trước!"
John nhìn chằm chằm vào vali trước mặt, lòng ông ngổn ngang những cảm xúc khó tả. "Nhưng mà, chúng ta không thể tùy tiện sử dụng vũ khí hạt nhân lên các nước thù địch được... Còn ý kiến của những người dân thì sao?"
"Ý kiến của người dân?" Robert cười nhạt, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Thưa ngài, giờ đây mạng sống của họ còn không được đảm bảo, nói chi lấy đâu ra thời gian để trưng cầu cân nhắc ý kiến?"
Phó Tổng thống định phản bác, nhưng bỗng Robert ôm lấy bụng, khuỵu xuống sàn, nôn ra máu. Tất cả sững sờ. John lập tức lùi lại, ánh mắt vô cùng hoảng loạn.
"Robert... Cậu... Đã bị cắn rồi sao?"
Robert ngẩng đầu lên, gương mặt méo mó quằn quại trong đau đớn, miệng cứ không ngừng nôn mửa máu. Bình tĩnh được một lúc, ông thì thào với ngài John.
"Tôi muốn chết khi vẫn là con người... Haa... Làm ơn... Haa... Ai đó... Xin hãy bắn tôi... Vì nước Mỹ vĩ đại..."
Một viên đặc vụ đứng gần đó cắn răng, tay run rẩy rút súng. Robert ngồi đó nhìn anh, gật đầu nhẹ nhàng.
"Xin lỗi, ngài..." Đặc vụ nói nhỏ, rồi bóp cò.
"Pằng!" Tiếng súng vang lên, kéo theo một bầu không khí tang tóc bao trùm.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Từ khoang bên ngoài, những tiếng hét thất thanh vang vọng ầm lên.
"Áaaaa! Ngài Đệ nhất phu nhân bị cắn từ lúc nào vậy?! Cứu tôi! Cứu..."
Tiếng hét bị cắt ngang bởi những tiếng "grừ... grừ..." của lũ xác sống đang tiến tới một cách đầy ghê rợn, theo sau là tiếng cắn xé những người sống sót xung quanh hàng ghế. Bên ngoài, tình trạng hỗn loạn nổ ra trong trạng thái mất kiểm soát.
Phó Tổng thống hét lớn:
"Có chuyện gì đang xảy ra ngoài kia vậy?!"
Một đặc vụ khác lao vào, mồ hôi chảy dài trên trán.
"Thưa ngài! Đệ nhất phu nhân đã bị nhiễm bệnh, giờ đây bà ấy đang tấn công những người còn lại trong khoang! Xin ngài hãy ra chỉ thị! Chúng ta phải hành động ngay!"
"Chết tiệt! Ai lại để người nhiễm bệnh lên máy bay chứ?!" Một nghị sĩ đứng đó gào lên.
John nhắm chặt mắt, bàn tay siết lại thành nắm đấm. Tất cả những gì ông từng tin tưởng, từng cố gắng bảo vệ, giờ đây đều tan vỡ. Trong tuyệt vọng, ông đứng dậy, giọng nói tràn đầy quyết tâm.
"Được rồi... Với cương vị là người kế thừa chức vụ tổng thóng mỹ. Tôi sẽ kích hoạt mã phóng hạt nhân. Vì tương lai của người dân và cả nước Mỹ!"
• Thời điểm hiện tại – Tàu ngầm hạt nhân USS Nevada (đang di chuyển đâu đó dưới đáy biển sâu ở Thái Bình Dương) •
Trong bóng tối sâu thẳm của đại dương, tàu ngầm USS Nevada trở thành trung tâm của một quyết định mang tính hủy diệt.
"Thưa đô đốc William, tín hiệu vừa được gửi đến. Chúng ta nhận được lệnh phải kích hoạt đầu đạn hạt nhân ngay lập tức!"
William nhìn vào màn hình trước mặt, hai tay ông run lên vì tức giận.
"Chết tiệt! Mệnh lệnh này... Bọn họ đang làm cái quái quỷ gì ở bên ngoài vậy?!"
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, thưa ngài."
"Thôi được. Chuẩn bị kích hoạt. Khi tôi đếm đến ba, tất cả hãy xoay chìa khóa."
Tất cả thuỷ thủ đồng thanh hô to, trung thành tuyệt đối mệnh lệnh của đô đốc.
"Rõ, thưa ngài!"
"Ba... Hai... Một!"
Tiếng động cơ rền vang, tên lửa đạn đạo hạt nhân lao vút ra khỏi tàu ngầm, mang theo ánh sáng của sự chết chóc và kết thúc của nhân loại.
• Nước Nga - Thủ đô Moskva •
"Thưa ngài tổng thống Putin, người Mỹ đã phóng tên lửa hạt nhân nhằm vào chúng ta!" Một cố vấn báo cáo, mặt trắng bệch.
"Chết tiệt! Mau liên hệ ngay với đại tướng Sergey! Tôi muốn mọi hệ thống phòng thủ được kích hoạt ngay lập tức. Bằng mọi giá, chúng ta phải ngăn chặn thảm họa trong khi đại địch zombie đang ập đến vô cùng trầm trọng khắp cả nước!"
• Trung tâm nghiên cứu vắc-xin Mirai - Nằm đâu đó trên hòn đảo hoang tại Nhật bản •
Trong một phòng thí nghiệm ẩn mình ngoài khơi trên đảo hoang không người ở, Giáo sư Shutou đứng trước một loạt màn hình hiển thị dữ liệu phức tạp được xử lý bởi siêu máy tính.
"Lũ ngu xuẩn này, họ không biết rằng mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch của ta. Tất cả phải cảm ơn ta vì ta đã mở ra một kỷ nguyên mới cho toàn bộ nhân loại, kỷ nguyên chủng người tiến hoá dị năng!" Ông cười lạnh lùng, đôi mắt lóe lên sự điên rồ.
Một nhân viên trong đội ngũ trung tâm đi tới, thông báo tin tức cho giáo sư Shutou biết về tình hình bên ngoài.
"Ngài đang cười gì vậy, giáo sư Shutou? " Người đàn ông lạ mặt đến nói chuyện với Shutou.
"Tiến sĩ Arata đến rồi à, thí nghiệm của chúng ta đến giai đoạn phát triển nào rồi?"
Arata đứng đó, đưa tệp hồ sơ và thông tin về các lần thử nghiệm trước đó cho Shutou xem.
"Hừm... Đám zombie đó đã bắt đầu có tiến triển rồi à... Hahaha."
"Mà nhân tiện, đám thí nghiệm thức tỉnh dị năng đó vẫn còn sống ở trung tâm bỏ hoang tại Nam Phi à?"
Tiến sĩ Arata lắc đầu, anh nói. "Thật đáng tiếc, thưa ngài Shutou. Lũ thí nghiệm đó đã trốn thoát cách đây từ hai tuần trước rồi."
"Vậy à, dù sao thì đám ấy vẫn chỉ là một lũ thí nghiệm thất bại mà thôi. Không đáng quan tâm để nhắc tới." Shutou vừa nói vừa tỏ vẻ khinh thường những người thí nghiệm bị thất bại.
Nhưng tại sao ngài gọi chúng là những thí nghiệm thất bại vậy ạ? Chẳng phải quá trình tiến hoá của lũ người ấy đã hoàn thiện hơn so với mẫu vật thí nghiệm ban đầu hay sao?"
Giáo sư Shutou ngồi đó cười khoái chí, rồi lặng lẽ giải thích cho tiến sĩ Arata hiểu.
"Thực ra chúng tuy là một sản phẩm thất bại nhưng ít ra điều đó cũng giúp cho chúng ta tới gần hơn sản phẩm hoàn thiện... Bề ngoài thì có vẻ là đã thức tỉnh hoàn toàn, nhưng sâu bên trong lại bị mất dần kiểm soát lý trí theo thời gian và có nguy cơ biến thành những tên xác sống đột biến dị dạng cao hơn."
"Ra là vậy, chúng chỉ là những sản phẩm beta bị lỗi đúng như ngài nói. Còn thua kém rất nhiều so với nguyên mẫu vô cùng thành công rực rỡ của chúng ta, 'Queen' sản phẩm thí nghiệm đầu tiên thức tỉnh dị năng thành công hoàn hảo nhất và cũng là mạnh mẽ nhất."
Nghe đến chữ 'Queen', trong lòng giáo sư vui mừng cười nham hiểm đến mức đáng sợ.
"À phải rồi, Queen. Tuyệt tác vật thí nghiệm vô cùng tự hào mà ta đã tạo ra. Con bé chính là chìa khoá để thúc đẩy sự tiến hoá của con người lên tầm cao mới, tạo nên một chủng người mới thay cho toàn bộ nhân loại tầm thường dễ mắc các loại bệnh tật trên thế giới này! "
Nói chuyện xong xuôi, tiến sĩ Arata chuẩn bị quay người rời đi để tiếp tục hoàn thành công việc mà mình được giao.
"Vậy tôi đi thông báo tới tập đoàn Mirai đây, xin phép ngài tôi đi trước."
"Ừ... Cậu đi đi."
"À mà nhớ đưa cho bọn họ vài mẫu thuốc mới mà chúng ta vừa mới nghiên cứu thành công đấy nhé!"
"Vâng! Thưa giáo sư Shutou!" Nói xong, tiến sĩ Arata rời khỏi phòng thí nghiệm.
"Sắp rồi tình yêu của ta... Sẽ sớm thôi... Em sẽ được hồi sinh trở lại... Bởi vì... Em chính là tác phẩm thứ hai hoàn hảo nhất của anh!... Hahaha... Ahahaha..."
• Bắc Cực – Trạm nghiên cứu quốc tế •
Trong sự cô lập của băng giá Bắc Cực, một nhóm các nhà khoa học từ nhiều quốc gia đang cố gắng tìm kiếm hy vọng cuối cùng khi tập trung tại đây.
"Đây là nơi duy nhất còn sót lại an toàn nhất trên thế giới." Tiến sĩ Elena nói, giọng cô run rẩy khi theo dõi các báo cáo toàn cầu.
"Nhưng Elena, chúng ta không thể trốn mãi ở đây được." Một nhà khoa học người Mỹ phản bác.
"Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm cách tạo ra vacxin để chống lại virus này."
"Chống lại ư? Khi mà tất cả các cường quốc trên thế giới đều đang đồng loạt phóng tên lửa hạt nhân vào nhau sao? Chúng ta thậm chí còn không thể cứu lấy chính mình."
"Vậy chúng ta định bỏ mặc toàn bộ cả nhân loại sao?" Nhà khoa học người Mỹ nhìn cô, trong lòng đầy hoài nghi về sứ mệnh mà đất nước giao cho mình.
Elena im lặng. Bên ngoài, những ánh sáng nhấp nháy từ cực quang dường như chẳng hề hay biết về sự hỗn loạn thảm hoạ diệt chủng đang diễn ra dưới chân trời.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro