Chương 33: Cuộc chạm trán bất ngờ trong đêm tối (1)
• Trở lại thực tại - Ngôi nhà bỏ hoang •
Mặc dù mỗi quốc gia đều có những hoàn cảnh khác nhau, nhưng tinh thần đoàn kết và ý chí sinh tồn vẫn là sợi dây liên kết tất cả.
Quay trở lại thực tại, cuộc trò chuyện giữa Hishiya và Kaito tạm lắng xuống, nhưng trong lòng cậu như có ngọn lửa âm ỉ bùng cháy lên. Những bí ẩn về sức mạnh mới của cậu cần phải được khám phá. Còn quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải, nhưng một điều Hishiya biết chắc chắn, đó là cậu không thể bỏ cuộc.
Nhìn qua ánh lửa sắp tàn, cậu hứa với chính mình rằng dù khó khăn thế nào, dù kẻ thù mạnh mẽ ra sao, cậu sẽ chiến đấu đến cùng. Không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người đã khuất và tương lai mà cậu quyết tâm bảo vệ.
Mọi chuyện dần yên ắng được một lúc kể từ khi ông chú ấy rời đi.
"Hishiya, cậu đừng có mà nghe anh ta nói bậy." Kaito cố gắng trò chuyện để xoá tan đi bầu không khí ngại ngùng này.
"Có sao đâu anh Kaito, tôi cũng thấy việc này có gì đâu mà phải xấu hổ." Hishiya cười ngượng cho qua chuyện.
"À mà con gái anh đâu rồi? Không có ở đây cùng anh ư?" Cậu vừa hỏi vừa nhìn xung quanh.
"Con bé... Mất rồi." Nói đến đây, tâm trạng anh Kaito trở nên buồn bực trở lại. Bầu không khí xung quanh cũng dần ngột ngạt hơn bao giờ hết.
"Vậy à... Tôi xin chia buồn cùng anh."
Kaito im lặng được một lúc, rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng cậu tiếp.
"Không sao đâu, tôi ổn mà. Dù gì tôi cũng đã làm tất cả mọi thứ có thể trước khi con bé mất."
"Mẹ của Ruby, sinh ra đứa con gái bé bỏng của chúng tôi. Đã qua đời khi vừa mới sinh con bé. Kể từ đó, tôi đã luôn nuôi nấng Ruby bằng những cách đặc biệt nhất. Nhưng rồi một thời gian sau, bác sĩ đã chẩn đoán nó bị mắc bệnh ung thư gia đoạn cuối."
"Tôi đã rất bất lực và đôi khi muốn từ bỏ mọi thứ để chăm sóc con bé suốt đời. Thế nhưng, Ruby lại rất ngưỡng mộ công việc của tôi, là một luật sư vì công lý làm việc có ích cho xã hội. Vì thế nên tôi đã nói dối con bé về việc mình vẫn còn làm luật sư, sau khi đã bị người ta vu oan rồi phải từ chức khỏi làm luật sư."
Câu chuyện của anh Kaito khiến cho Hishiya không khỏi xúc động. Vì có lẽ, hoàn cảnh éo le của cả hai người cũng có vài nét tương đồng chăng?
"Anh Kaito à, thực ra... Tôi đã nói dối anh một điều." Sau khi nghe hết câu chuyện về hoàn cảnh đáng thương của Kaito, Hishiya cảm thấy e thẹn vì trước đó cậu đã nói dối anh ấy về việc mình không có người quan trọng còn sống cả.
"Điều gì, là việc cậu nói dối tôi về việc không có người quan trọng nào còn sống ư?" Kaito nhìn về phía Hishiya như đã nhìn thấu hết mọi lời nói dối của cậu.
"Sao... Sao anh lại biết hay vậy, anh Kaito? Tôi còn chưa nói hết câu mà!"
Kaito cười nhếch mép, đáp lại rằng. "Cậu quên tôi làm nghề gì rồi à? VIệc nhìn thấu người khác là nghề của luật sư mà."
"À... Vậy là tôi đã bị anh nhìn thấu từ trước rồi." Cậu mỉm cười rồi thở dài.
Đêm kéo dài hơn bình thường, hoặc ít nhất là Hishiya cảm nhận như vậy. Cậu ngồi dựa lưng vào tường, đôi mắt dán vào bóng tối vô tận bên ngoài cửa sổ bị mảnh kính vỡ chia cắt thành hàng ngàn hình dạng méo mó. Gió luồn qua khe hở, mang theo âm thanh rít lên đầy ma quái, khiến mọi giác quan của cậu căng ra như dây đàn.
Những người còn sống sót bên trong phòng đã chìm vào giấc ngủ chập chờn, ngoại trừ Kaito. Anh ta đang ngồi gọt mài con dao nhỏ bằng lưỡi thép bạc, ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu khiến gương mặt anh trở nên góc cạnh, sắc lạnh.
"Ngủ đi, cậu cần giữ sức." Kaito lên tiếng mà không nhìn lên.
"Tôi không quen ngủ trong hoàn cảnh thế này," Hishiya đáp, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài. "Luôn có cảm giác rằng thứ gì đó đang nhìn mình."
Kaito cười nhạt, một âm thanh khô khốc. "Đó không chỉ là cảm giác đâu. Ngoài kia, thứ gì cũng có thể là mối đe dọa. Kể cả con người."
Lời anh nói khiến tim Hishiya đập nhanh hơn. Cậu cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cơn lo lắng đang trào lên. Trong thế giới này, sự nghi ngờ là thứ vũ khí duy nhất bảo vệ cậu khỏi bị lừa dối. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu không thể đặt niềm tin hoàn toàn vào bất cứ ai, kể cả Kaito.
"À phải rồi, cây súng săn đó anh lấy ở đâu ra vậy?" Hishiya vừa hỏi vừa nhìn về phía cây súng săn của Kaito
"Cây này hả, là ba tôi để lại cho tôi khi ông mất." Kaito vừa nhìn vừa lau chùi cây súng.
"Nhưng mà luật pháp Nhật Bản cấm sử dụng súng mà nhỉ? Anh vận chuyển nó vào thành phố bằng cách nào vậy?"
"Tôi không vận chuyển nó, cây súng đã bị bỏ hoang và được cất trong nhà kho của nhà ba tôi cách đây hơn chục năm rồi."
"Hoá ra là vậy... Bảo sao nhìn nó trông cũ kĩ như thế."
Nói đến đây, Kaito bất chợt liếc nhìn thanh katana mà cậu đeo bên người, rồi thắc mắc hỏi cậu.
"Mà này, thanh katana kia cậu ăn trộm ở đâu thế?"
"Đây à, này là tôi tình cờ nhặt được ở phòng câu lạc bộ kiếm đạo của trường tôi mà thôi."
"Ồ, vậy mà tôi cứ tưởng cậu nhặt được nó ở võ đường hay gì chứ."
Cuộc trò chuyện ngắn giữa hai người cứ thế trôi đi, cậu nằm xuống ngủ một giấc để lấy lại sức chuẩn bị cho hành trình mới vào sáng sớm ngày mai.
Khoảng nửa đêm, khi mọi thứ trở nên yên tĩnh một cách bất thường, một tiếng động lớn vang lên từ phía ngoài hành lang. Hishiya bật dậy, cầm lấy thanh katana mà cậu luôn mang bên mình. Kaito cũng nhanh chóng đứng lên, ra hiệu cho cậu giữ im lặng.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ rung lên từng đợt, như thể có thứ gì đó đang cố gắng phá nó ra. Những tiếng gầm gừ, vừa giống tiếng người, vừa giống dã thú, vang lên rõ ràng hơn. Ánh mắt của những người sống sót còn lại mở bừng trong hoảng loạn.
"Chết tiệt, chúng tìm thấy chúng ta rồi!" Một người đàn ông hét lên, giọng run rẩy.
Kaito lập tức giơ tay, ra hiệu cho tất cả giữ im lặng. "Không được hoảng loạn! Nếu chúng ta làm bọn chúng chú ý, sẽ càng thu hút thêm nhiều lũ xác sống kéo đến mà thôi!"
Nhưng đã quá muộn. Một tiếng gầm rú vang dội lên, và cánh cửa bị phá tung. Bóng dáng một sinh vật cao lớn, cơ thể đầy những vết sẹo lồi lõm và làn da tái nhợt như xác chết, hiện ra trong ánh sáng leo lét. Nó không chỉ là một con zombie thông thường. Đôi mắt đỏ rực của nó phát sáng, như đang săn lùng từng hơi thở của con mồi.
Hishiya lùi lại, tay cầm chặt thanh kiếm, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. "Cái quái gì...?"
"Đó là một con thây ma đã thức tỉnh," Kaito thì thầm, vẻ mặt căng thẳng. "Loại này thông minh hơn và nguy hiểm hơn bọn zombie bình thường nhiều."
Trước khi Hishiya kịp hỏi thêm, con quái vật đã lao đến với tốc độ không tưởng. Nó chộp lấy một người phụ nữ gần cửa và nhấc bổng bà ta lên như thể bà không hề có trọng lượng. Tiếng hét thất thanh vang lên, kéo theo sự hỗn loạn.
"Chạy đi!!" Kaito hét lớn, ném con dao trong tay về phía con quái vật để đánh lạc hướng.
Nhưng Hishiya không chạy. Thay vào đó, cậu cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ bùng lên từ sâu thẳm trong cơ thể. Trái tim cậu đập loạn xạ, tầm nhìn dần thay đổi. Thế giới xung quanh chậm lại, từng cử động của con quái vật trở nên rõ ràng, như thể cậu có thể đoán trước được từng bước đi của nó.
"Đây là dị năng của mình ư? Nó khác hoàn toàn so với những lần thử nghiệm trước đó!" Hishiya nghĩ, nhưng không có thời gian để hiểu rõ. Cậu lao tới, sử dụng thanh gậy sắt để đập mạnh vào đầu con quái vật. Đòn đánh đủ mạnh để khiến nó lảo đảo, nhưng không hạ gục được.
"Rút lui! Ngay bây giờ!" Kaito hét lớn, kéo Hishiya ra khỏi tình huống nguy hiểm. Cả hai chạy nhanh về phía cầu thang, bỏ lại phía sau những tiếng hét thảm thiết và âm thanh của sự hỗn loạn.
Hishiya và Kaito trốn vào một căn phòng nhỏ ở tầng trên, khóa trái cửa. Cả hai đều thở dốc, mồ hôi ướt đẫm.
"Cậu vừa làm cái quái gì thế?!" Kaito gằn giọng, miệng thở dốc, mắt nhìn cậu đầy nghi ngờ.
Nghe này," Kaito tiếp tục, giọng chắc nịch, "Cậu có dị năng, đúng không? Đừng phủ nhận. Tôi đã thấy cách cậu đánh trả con đột biến đó. Cậu không giống những người bình thường."
Hishiya im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy sợ hãi trước chính sức mạnh của mình. Nhưng ánh mắt của Kaito, vừa nghi ngờ vừa kỳ vọng, khiến cậu hiểu rằng anh ta đã đoán ra.
"Đúng vậy." Cậu nói, giọng run run.
"Tôi không giống người khác. Tôi... Tôi cũng có dị năng. Mặc dù đã thử nghiêm năng lực vài lần ở đợt thức tỉnh đầu tiên, nhưng tôi không biết phải làm thế nào để kiểm soát nó."
Kaito nhìn cậu chằm chằm, rồi thở dài. "Cậu đang nắm giữ một thứ năng lực rất nguy hiểm. Nếu cậu không biết cách kiểm soát dị năng này, nó có thể sẽ giết chết cậu... Hoặc biến cậu thành một con quái vật giống như bọn ngoài kia."
"Những người của tổ chức bí ẩn, chúng sẽ không để cậu yên đâu. Nếu chúng biết cậu tồn tại, cậu sẽ trở thành mục tiêu số một của họ. Vì vậy, cậu phải học cách kiểm soát sức mạnh của mình, trước khi quá muộn."
Lời nói của Kaito khiến Hishiya cảm thấy như một tảng đá đè nặng trên ngực. Nhưng đồng thời, nó cũng thắp lên một ngọn lửa trong lòng cậu. Cậu không thể để sức mạnh này nuốt chửng mình. Nếu cậu muốn sống sót, cậu phải tìm ra cách để làm chủ nó.
Ngoài kia, tiếng gầm rú của bọn zombie vẫn vọng lại, nhắc nhở cả hai rằng nguy hiểm chưa hề kết thúc. Nhưng trong lòng Hishiya, một quyết tâm mới được thắp lên: cậu không chỉ phải sống sót, cậu phải tìm ra sự thật về dị năng của mình và tận dụng nó để thay đổi cục diện của thế giới.
Hishiya ngồi thở hổn hển trên sàn, trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi cơ bắp trong cơ thể cậu căng cứng sau khi chạy trốn khỏi sự hỗn loạn bên dưới. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, nhỏ xuống nền gạch ẩm mốc. Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt Kaito hiện rõ vẻ căng thẳng nhưng không hề sợ hãi. Anh đứng dựa lưng vào cửa, tư thế cầm súng sẵn sàng bắn, tai áp sát để lắng nghe những tiếng động bên ngoài.
"Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây, ngay lập tức." Kaito nói, giọng thấp nhưng đầy uy lực.
Hishiya chỉ gật đầu, không thể thốt nên lời. Cảnh tượng vừa rồi vẫn hiện rõ trong đầu cậu: những móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đỏ rực của con "thức tỉnh." và âm thanh rợn người khi nó xé toạc những người sống sót như thể họ chỉ là những mảnh vải rách.
Đây là loài xác sống đột biến khác hoàn toàn so với con tanker mà cậu từng đối đầu lúc trước. Cơ thể nó nhỏ hơn tanker đôi chút nhưng nhanh hơn, có nhiều móng vuối sắt nhọn hơn và cực kì thông minh nữa. Cậu tạm gọi chủng zombie này là hunter.
• Còn tiếp •
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro