Chương 51: Hành trình mới (2)

• 7 giờ sáng - Ngày thứ 8 •

Ánh sáng ban mai len lỏi qua những khe cửa sổ, rọi vào căn phòng tĩnh lặng. Bầu trời xanh trong đến lạ thường, như thể thế giới vẫn bình yên, như thể cơn ác mộng đêm qua chưa từng xảy ra.

Takahashi Hishiya đứng bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi lạnh của buổi sớm. Những tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt trầm tư của cậu, phản chiếu đôi mắt mệt mỏi nhưng quyết tâm.

"Một buổi sáng yên bình đến đáng sợ..." Cậu thì thầm, ánh mắt dõi theo những tòa nhà đổ nát phía xa.

Nhanh chóng đánh răng, rửa mặt rồi thực hiện vài động tác thể dục, Hishiya cố gắng xua tan sự mệt mỏi và căng thẳng. Sự tĩnh lặng của căn phòng khiến cậu chợt nhớ đến những ngày bình yên trước đây.

Xong rồi cậu chuẩn bị đồ đạc, tư trang và một vài vật dụng cần thiết khác bỏ vào bên trong balo. Sau đó khoác cho mình bộ đồ như lính đặc nhiệm, cùng với con dao nhét sẵn ở bắp đùi bên trái.

Khi chuẩn bị rời đi, ánh mắt cậu dừng lại ở khung ảnh nhỏ trên bàn. Trong ảnh là cậu và Aiko, cô bạn thuở nhỏ sống ở căn nhà bên cạnh dãy nhà trọ cậu. Nụ cười tươi rói của Aiko dưới tán hoa anh đào khiến lòng cậu chùng xuống.

"Aiko... Liệu cậu có an toàn không?" Hishiya lẩm bẩm, những kỷ niệm về những ngày tháng vui vẻ bên cô bạn thân ùa về.

Tuy giờ đây, sau khi lên cấp ba, vì hoàn cảnh ép buộc nên cả hai đã học khác trường. Nhưng cậu và cô đã từng cùng nhau chạy nhảy trên những con đường quen thuộc, chia sẻ những ước mơ và bí mật trẻ con trong suốt thời gian dài.

Bỗng một hồi, ý nghĩ bắt đầu lóe lên trong đầu cậu. "Mình phải tìm cô ấy."

Trước khi rời đi, Hishiya quyết định ghé qua nhà Aiko. Ngôi nhà màu trắng với hàng rào gỗ quen thuộc hiện ra trước mắt. Tim cậu đập nhanh hơn khi tiến lại gần.

Cánh cửa trước khép hờ, tạo cảm giác bất an. "Aiko?" Cậu gọi nhỏ, hy vọng nhận được lời đáp. Không có âm thanh nào ngoài tiếng gió xào xạc qua những tán cây.

Bước vào bên trong, căn nhà trống trải và lạnh lẽo. Đồ đạc vẫn y nguyên, nhưng không có dấu hiệu của sự sống. Trên bàn, một tách trà đã nguội lạnh, chứng tỏ ai đó vừa ở đây không lâu trước đó.

Hishiya tiến đến phòng của Aiko. Cánh cửa mở ra, để lộ không gian quen thuộc với màu sắc tươi sáng. Những bức ảnh chụp chung của họ treo trên tường, gợi nhắc những kỷ niệm đẹp đẽ.

"Aiko, cậu ở đâu?" Cậu khẽ thở dài, cảm giác lo lắng tràn ngập. Mắt cậu dừng lại ở cuốn nhật ký nhỏ trên giường. Do dự được một lúc, Hishiya không nghĩ gì thêm và mở ra.

Trang cuối cùng có ghi lại từng dòng chữ.

"Nhật ký ngày thứ 6, mình nghe nói có một nơi trú ẩn an toàn ở phía bắc thành phố. Gia đình của mình quyết định sẽ đi đến đó. Hishiya à, nếu cậu đọc được những dòng chữ này, thì mình hy vọng rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. Hãy cẩn thận nhé!"

Một tia hy vọng bỗng lóe lên trong lòng cậu. "Thì ra cô ấy vẫn còn sống... Và đang cùng với gia đình hướng về phía bắc."

Gấp cuốn nhật ký lại, Hishiya đặt nó vào túi. "Mình sẽ tìm được cậu, Aiko. Nhất định là thế."

Rời khỏi ngôi nhà, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất, cô ấy không bị mắc kẹt ở đây. Giờ đây, cậu có mục tiêu rõ ràng hơn, đó chính là tìm đến nơi trú ẩn ở phía bắc.

Quay trở lại con đường chính, Hishiya tiếp tục hành trình. Mục tiêu đầu tiên đó là siêu thị Seika, nơi cậu có thể tìm thêm nhu yếu phẩm trước khi lên đường.

Đi ngang qua những tòa nhà đổ nát, cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo và cô quạnh bao trùm. Bỗng từ phía đằng xa dọc bên lề đường, Hishiya phát hiện một chiếc mô tô CB1000R đen bóng nằm im lìm bên sát đường đi dành cho người bộ. Chìa khóa thì vẫn còn cắm ở trên ổ, như một lời mời gọi thôi thúc cậu hãy dùng nó làm phương tiện di chuyển.

"Không thể tin được... Chiếc xe này vẫn còn nguyên vẹn ư?" Cậu tiếp cận chiếc xe, mắt không rời khỏi nó. Kiểm tra trong vài phút nhanh chóng, tất cả đều hoạt động tốt.

Hishiya khẽ một nụ cười hiếm hoi nở trên môi. "Hôm nay đúng là một ngày may mắn mà."

Không chần chừ, Hishiya leo lên xe, khởi động máy. Tiếng động cơ gầm lên phá tan đi sự tĩnh lặng. Cảm giác mạnh mẽ và tự tin tràn ngập trong tim cậu. Rồi cậu nhấn ga, lao thẳng về phía siêu thị Seika.

Gió thổi ngược, mang theo hương vị của sự hoang tàn. Trên đường, lũ thây ma bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Chúng chậm chạp, gào rú khi nghe thấy tiếng động cơ, đôi mắt vô hồn hướng về phía cậu. Nhưng Hishiya điêu luyện lạng lách, tăng tốc vượt qua chúng một cách dễ dàng.

Cảnh vật hai bên lùi lại phía sau, nhưng trong tâm trí cậu, hình ảnh của Aiko vẫn hiện rõ. "Hãy chờ mình, Aiko. Mình nhất định sẽ tìm được cậu."

Cũng may mắn thay, ở quanh đây không có sự xuất hiện của một tên zombie đột biến nào cả.

Cuối cùng, cậu dừng lại trước siêu thị Seika, một tòa nhà khổng lồ gồm nhiều tổ hợp xung quanh có ba tầng rộng lớn, cửa kính phía dưới sảnh thì vỡ nát, bên trong thì tối om. Không gian im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua những khe hở.

"Bây giờ... Mình cần quan sát kỹ hơn trước khi đi vào." Hishiya tự nhủ, tay nắm chặt con dao găm bên hông. Cậu biết rõ nơi đây có thể ẩn chứa những nguy hiểm không lường trước.

Nhìn xung quanh, cậu tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống hoặc mối đe dọa. Mọi giác quan đều được đẩy lên mức tối đa. Cậu nhớ lại những lần cùng Aiko chơi trốn tìm trong khu phố, cách họ lén lút di chuyển để không bị phát hiện.

"Chà... Có vẻ như, những kỹ năng ấy giờ đây đã có ích rồi." Cậu mỉm cười nhẹ, bước chân cẩn trọng tiến về phía cửa chính.

Bên trong siêu thị, bóng tối và sự im lặng bao trùm. Những kệ hàng đổ nát, hàng hóa vương vãi khắp nơi. Mùi ẩm mốc và hôi hám khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Hishiya lắng nghe, cố gắng phát hiện bất kỳ âm thanh bất thường nào.

"Vì sự sống, vì hy vọng gặp lại cậu, mình sẽ không bỏ cuộc." Hishiya thì thầm, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, sẵn sàng cho những thử thách đang chờ đợi.

Trước khi bước vào siêu thị Seika, Hishiya đã dành khoảng mười phút quan sát và phân tích tình hình bên trong. Ánh mắt sắc bén của cậu quét qua từng lối đi, từng góc khuất, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của nguy hiểm. Sau khi thăm dò khắp mọi ngóc ngách bên ngoài, Hishiya nắm chặt con dao trong tay, quyết tâm bước vào sảnh cửa chính.

Vừa mới bước vào, Hishiya ngay lập tức bị thu hút bởi cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Một nhóm người sống sót đang cố gắng chạy trốn và chống cự cả bầy thây ma khát máu. Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp không gian. Bản năng chiến đấu trỗi dậy trong người Hishiya. Cậu biết mình không thể đứng nhìn trơ mắt được.

Cả nhóm hoảng hốt khi chứng kiến đồng đội của mình kêu gào trong tuyệt vọng, trong khi đám thây ma đói khát ngày càng bao vây quanh họ đông hơn trước.

"Sao... Sao lại như vậy chứ..."

"Chết tiệt thật!!"

"Không thể nào..."

"..."

Những người bị mắc kẹt trên kệ hàng đều thở dài và bất lực trước cảnh tượng tuyệt vọng này.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, Shin?"

"Tôi..."

"..."

Hishiya, vì hành động nghĩa hiệp và đặt mạng sống của người khác lên trên hết, đã quyết định lao vào giải cứu họ. Sử dụng khả năng hồi phục và thể chất nâng cao của mình, cậu dễ dàng dùng con dao chém giết từng con thây ma một cách nhẹ nhàng mà không bị thương tích. Cậu cẩn thận không để lộ năng lực đặc biệt của mình, chỉ cho thấy sự khéo léo và sức mạnh vượt trội thể hiện ra bên ngoài mà thôi.

"Hây... Soẹt... Soẹt... Soẹt..."

"Soẹt... Soẹt... Soẹt..."

Nhờ có sức mạnh vượt trội, Hishiya nhanh chóng dọn sạch cả bầy xác sống trong nháy mắt. Sau khi dọn dẹp xong, cậu gọi mấy người bọn họ.

"Này! Các người có thể xuống đây được rồi đấy!"

Cả nhóm ngơ ngác sau khi chứng kiến sức mạnh của Hishiya.

"Cậu... Cậu là quái vật đấy à? Làm sao mà cậu có thể giết bọn thây ma dễ dàng như vậy?"

Chà, có vẻ như họ bắt đầu cảm thấy kinh sợ trước sức mạnh áp đảo của Hishiya rồi. Để trấn an tinh thần mọi người, cậu liền tung ra vài câu qua loa cho qua chuyện.

"Quái vật gì chứ? Bình thường thôi mà?"

"Hả? Bình thường ư? Mà cậu là ai vậy? Là đội cứu hộ tới cứu chúng tôi phải không?"

Đội cứu hộ ư? Hishiya không thể hiểu nổi đám người này đang trông chờ điều gì từ đội cứu hộ nữa.

"Tôi chỉ là người bình thường thôi... Không phải đội cứu hộ gì cả." Cậu lắc đầu, phản bác ngược lại với người đàn ông đó.

"Vậy à? Thế tại sao cậu lại mặc bộ đồ đặc nhiệm thế kia?"

"Phải đấy!"

"..."

Những câu hỏi vớ vẩn của nhóm người ồn ào đó khiến cho Hishiya phát bực lên.

"Này! Tôi đã bảo rồi mà! Sao các người hỏi nhiều quá vậy!"

"À được... Bọn tôi xin lỗi..."

Hít một hơi thật sâu rồi thở đều để lấy lại bình tĩnh, Hishiya bắt đầu tra hỏi họ.

"Mà thôi... Hãy cho tôi biết lý do tại sao mấy người lại ở đây đi."

"Chào cậu... Tôi là Shin, trưởng nhóm của nhóm này... Rất vui được làm quen với cậu. À mà quên, cảm ơn cậu vì đã cứu bọn tôi nhé!"

Người đại diện nói chuyện với Hishiya chính là lãnh đạo của nhóm sinh tồn này, anh ta có vẻ khá hoạt bát và năng động trong giao tiếp.

"Tôi cũng vậy."

"Nếu không có cậu cứu giúp thì cả nhóm chúng tôi đã chết hết rồi..."

"Còn về lý do tại sao chúng tôi ở đây... Bọn tôi tập trung ở dưới sảnh để tìm kiếm vật tư. Vì ở tầng một rất đông xác sống, nên nhóm chúng tôi quyết định liều mạng đi xuống bằng lối thoát hiểm. Sau đó, chúng tôi chạy xuống sảnh để tìm lương thực cho mọi người ở tầng ba."

Trong lòng cậu nghĩ thầm. Chà, vẫn còn những người sống sót. Đây quả là tin tốt để thực hiện kế hoạch lập trại sinh tồn tại đây.

"Khoan đã... Anh vừa nói còn có những người sống sót ư?"

"À đúng rồi... Hiện tại tổng cộng ở đây có 25 người, bao gồm chúng tôi đang trú ẩn ở tầng ba. Gồm 16 nam, 6 nữ và 3 trẻ em."

25 người, quả thật đúng là một con số lý tưởng để mà lập nên trại sinh tồn.

"Vậy tôi có thể gặp họ được không?"

"Tất nhiên là được. À nhưng... Trong lúc đó, phiền cậu bảo vệ bọn tôi khi cả nhóm vận chuyển vật tư lên trên được không?"

Hishiya âm thầm suy nghĩ vài thứ trong đầu, anh ta đang ra điều kiện để mà giao dịch ư? Cũng không tệ cho lắm.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro